Thình thịch
Chỉ nghe giọng nói này, trái tim Lưu Quang đã không kiềm chế được.
Cậu cố bình tĩnh lại, quay đầu, chầm chậm nhìn người phía sau – tuy dung nhan đã bị hủy, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh trong sáng, thêm vẻ cười như có như không, chỉ cần một ánh nhìn đã đủ để người ta sinh lòng yêu mến.
Trái tim Lưu Quang đau nói nổi, không kiềm được vẩn vơ nghĩ: “Kẻ si tình nhất… chẳng phải là người trước mặt sao?
Cậu biết không nên dao động, vậy mà vẫn đưa tay vuốt mặt Đàm U, giọng thấp tới không thể thấp hơn: “Ta cố ý chọc giận ngài, có lẽ là mong ngài nhớ ta.”
Đàm U vừa chuyển mắt, lập tức tóm lấy tay Lưu Quang, nhưng vừa thoáng nhìn bàn tay hắn, lập tức biến sắc.
Thì ra vết thương nơi lòng bàn tay Lưu Quang đã rớm máu, hơn nữa còn vằn lên những đường xanh tím, khiến cả bàn tay đều đen lại.
“Emchạm vào cỏ ngũ sắc?”
“Vâng.”
Đàm U im lặng một lúc, vẻ mặt vô cùng khó coi, lại một lúc nữa mới nở nụ cười, dường như vô cùng mệt mỏi: “Vẫn luôn không biết yêu quý bản thân.”
Lưu Quang giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm chặt.
Đôi môi mềm mại hôn lên, sau đó đổi thành dùng răng nanh cắn xé, ngứa ngáy đến tận tim gan. Giọng nói trầm từ trong cổ họng vang lên, mang theo không biết bao nhiêu oán hận: “Chỉ là hai kẻ không liên quan…”
Mới nói có thế, Đàm U đã nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, lại cắn liên tục lên cổ Lưu Quang.
Lưu Quang chỉ cảm thấy hơi đau đớn, mặt đất dưới chân xoay tròn.
Thất thần, đã lọt vào trong gian phòng của Đàm U.
Sau đó đương nhiên là bị ném lên giường, cơ thể quen thuộc áp lên, quần áo bị rút đi từng mảnh, nụ hôn nóng bỏng lưu luyến trên môi.
Lưu Quang im lặng nằm đó, dùng cánh tay che đi đôi mắt, tự dưng thấy nực cười.
Đến giờ khắc này, cậu chỉ còn lại công dụng đó, không phải sao?
Nhưng sau khi nụ hôn vừa dứt, Đàm U chẳng hề vội hoan hảo với cậu như bình thường, mà nhặt một dải áo dưới đất lên, cột hai tay cậu vào đầu giường.
“Điện hạ?” Lưu Quang không khỏi giãy dụa theo cảm tính, “Ngài làm gì vậy?”
Đàm U lúc này đã không còn tức giận, nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu rất ngọt ngào, cười nói: “Trước nay ta quá tử tế, nên em mới dám làm càn như vậy. Nhưng từ nay sẽ không còn như vậy nữa.”
Vừa nói, vừa lôi một vật từ trong áo ra.
Lưu Quang đưa mắt nhìn, thì ra là một chuỗi hạt ngọc trai, tuy không tỏa sáng như nguyên hình của cậu, nhưng vẫn sáng bóng dễ nhìn.
Ngón tay Đàm U mơn trớn những hạt ngọc kia, nói: “Lúc ở Nhân Giới, ta từng mua chuỗi hạt này cho em, còn nhớ chứ? Giờ dùng là đúng lúc.”
Dứt lời, đầu gối đã gạt mở hai chân Lưu Quang.
Lưu Quang lúc này mới hiểu lời hắn, tự nhiên cảm thấy rét run, khàn giọng kêu: “Không…”
Đàm U để ngoài tai, vừa chăm chú thưởng thức chuỗi hạt kia, tay còn lại vươn tới giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng xoa nắn cửa vào khô khốc.
Lưu Quang ngửa đầu ra sau, toàn thân vì sợ hãi mà run rẩy. Thân thể đã quen tình dục không trụ được lâu, chẳng mấy đã ngậm lấy ngón tay Đàm U.
Đàm U bật cười, thuận tay cầm hạt ngọc trai từ tốn đẩy vào trong cơ thể.
Lối vào chật hẹp bị bắt mở rộng, cơ thịt ấm hồng nhanh chóng nuốt lấy vật xâm nhập, cửa vào mấp máy như là mong chờ thêm nữa.
Cảm xúc lạnh lẽo từ nơi sâu nhất trong cơ thể tràn ra.
Thắt lưng Lưu Quang tê dại, trong bụng như có sóng cuộn, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Đàm U không chịu buông tha, lại nhét thêm một hạt ngọc trai nữa vào.
“Đừng… Đau quá…” Lưu Quang buột miệng, ý chí đã mất, cố gắng giãy dụa.
Đàm U chỉ cười, giữ chặt hai chân cậu.
“Kêu cái gì? Không phải em rất thích sao?” Vừa nói, tay vừa bọc lấy dương v*t giữa hai chân đã bán cương, “Nơi này cứng rồi.”
“A… Đừng mà…”
Lưu Quang không ngừng lặp lại hai chữ đó, đôi mắt nhòe đi, tầm mắt mơ hồ.
Dục vọng của cậu trong tay Đàm U càng lớn thêm, nơi đỉnh đã chảy ra chất lỏng trong suốt, cửa nhỏ phía dưới vì bị dị vật xâm nhập mà run rẩy không ngừng, vô cùng quyến rũ.
Đàm U híp mắt thưởng thức, nhẹ nhàng búng tay một cái.
Ánh sáng kỳ dị từ tay hắn tỏa ra, chẳng mấy chốc bao phủ toàn thân Lưu Quang.
Lưu Quang cảm thấy bản thân như đang nằm trên nước ấm, trôi nổi không bến bờ. Sóng tình mãnh liệt ập tới, cậu chỉ có thể cuốn theo dòng nước, cuối cùng thét lên bắn ra trong tay Đàm U.
Khoái cảm cường liệt trôi qua, thân thể lại vấn thiếu thốn như trước.
Cậu không còn sức khép chân lại, chất lỏng trắng đục chảy từ bắp đùi xuống, lỗ nhỏ ướt át vẫn khép mở, cơ thể vừa nóng vừa rạo rực, khát vọng nhiều hơn nữa.
“Điện hạ…”
Lưu Quang không thể không ngước nhìn Đàm U, đôi con ngươi đen sũng nước đối diện với hắn.
Đàm U vừa lòng cười, cúi đầu hôn khóe mắt cậu, “Sau này có nghe lời không?”
Lưu Quang không lên tiếng, chỉ gật đầu, hai chân chủ động quấn lấy eo hắn.
Hai người quấn lấy nhau, tuy hai mà một.
Đàm U cố ý thật thong thả, hôn lên từng tấc trên cơ thể Lưu Quang, vật cứng nóng bỏng luôn ở trước cửa mình, nhưng không chịu đi vào, mà dụ dỗ cắn gò má cậu, giọng khàn khàn: “Lưu Quang, nói em thích ta…”
Lưu Quang thần trí không rõ, ngơ ngác một hồi mới hiểu, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cả Đàm U cũng tự giật mình, không ngờ mình sẽ nói ra lời như vậy.
Nóng bỏng vừa xong đã nguội ngắt, hắn giật khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm tới đáng sợ. Đôi môi cong lên, trông giống như đang cười, lẩm bẩm: “Ta nói lại nói bậy gì? Ta chỉ cần ngoắc tay, bao nhiều người yêu thương chẳng được, đâu cần ngươi?”
Nói xong, thì bật ho kịch liệt.
Đàm U vội lấy tay che miệng.
Nhưng đã muộn.
Dù trong phòng mờ tối, Lưu Quang vẫn thấy rất rõ từ kẽ ngón tay hắn chảy ra dòng máu đỏ tươi.