Viễn Phương

Chương 15

Ngay khi Hàn Chương nhìn thấy hai người đi đến tòa nhà Bạch thị, trên mặt liền hiện lên một ít biểu hiện nghi hoặc, anh không hiểu lắm, vì sao Triển Chiêu lại cùng Bạch Ngọc Đường đến công ty. Kỳ thực từ ngày Bạch Ngọc Đường điện thoại của Đinh Nguyệt Hoa rồi chạy khỏi công ty, Hàn Chương đã mơ hồ cảm nhận được một loại không khí không tầm thường. Bên kia điện thoại Đinh Nguyệt Hoa nói rất nhiều, anh nghe không được bao nhiêu, tuy nhiên cái tên Triển Chiêu đó lại bay vào tai Hàn Chương rất rõ ràng.

Triển Chiêu, người quản lí quán rượu kia, không có nhiều ấn tượng cho lắm, chỉ là cảm giác người này cũng khá ôn hòa. Thế nhưng tiểu Bạch vừa nghe đến tên cậu ta là lập tức chạy đến gặp con bé Đinh Nguyệt Hoa kia, chuyện này thực sự rất khác thường. Một tháng này nó không hề ra mặt, phỏng chừng là có quan hệ với cậu Triển Chiêu này.

Nhưng dù gì hôm nay nó cũng là tới công ty, vì sao lại phải đưa Triển Chiêu theo cùng vậy?

“Anh hai, sắp chín giờ, Tiểu Bạch đến rồi kìa.” Tương Bình nhàn nhạt nói.

“Ừ, đúng là lần này nó đúng giờ khó tin.” Hàn Chương cười nói.

Tương Bình theo cửa sổ nhìn ra ngoài, hai người kia vừa lọt vào tầm mắt khiến anh đột nhiên khựng lại.

“Triển Chiêu?”

“Đúng, lại là cái cậu Triển Chiêu đó, cậu ta cũng tới.”

“Chuyện này cũng thật có ý tứ,” Tương Bình mỉm cười, “Tiểu Bạch đối với cậu ấy quả nhiên không bình thường.”

“Lão tứ, cậu nói như thế nghĩa là gì? Cậu nhìn ra cái gì trong chuyện này rồi?” Hàn Chương nhướng mày, nhìn Tương Bình.

“Anh hai, em cũng không nói chính xác được, có điều phỏng chừng không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra thôi. Dù sao hai người kia cũng đang đến Bạch thị, không phải sao?”

Hàn Chương không hỏi nữa, chỉ gật đầu, trong ngực có một loại bất an mơ hồ mọc lên, nhưng vẫn là rất nhanh bị ép xuống. Hàn Chương tự nhủ, sẽ không có chuyện gì đâu.

Lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, đám người Lô Phương đã có mặt đầy đủ chờ bọn họ, cho nên vừa vào cửa, Bạch Ngọc Đường đã giật cả mình.

“Đại ca, sao hôm nay mọi người lại ở đây hết vậy?”

“Tổng giám đốc tổng công ty khó khăn lắm mới quang lâm một lần, làm sao chúng ta có thể không có mặt đầy đủ để nghênh tiếp được?” Trong giọng nói của Tương Bình có ý trêu chọc nhàn nhạt.

“Tứ ca, anh đang trách em đó à?” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Anh muốn mắng em thế nào thì cứ mắng đi, nhưng mà cái gì là tổng giám đốc tổng công ty chứ? Ha ha, em không nhận đâu, đại ca của em cũng sẽ không công nhận. Các anh cho rằng anh ấy sẽ cam lòng để cho một đứa phá của như em đem tâm huyết nhiều năm của cha và ảnh phá hoại sao?”

“Nói bậy, có bọn anh ở đây, cậu không có đủ khả năng hủy diệt Bạch thị đâu.”

Lô Phương trên môi nở nụ cười cưng chiều, gương mặt nho nhã và ánh mắt ôn hòa của ông khiến cho người ta khó mà tin được ông cũng là tay làm ăn làm việc quả đoán, thủ đoạn cao minh không thua gì Bạch Cẩm Đường thời còn đương niên. Chẳng qua theo cách nói của Bạch Ngọc Đường, đây chính là thấy tiền sáng mắt (nguyên văn: duy lợi thị đồ).

“Đại ca, vấn đề nay cứ đợi một năm nữa rồi hãy bàn tới đi, hiện giờ em thực sự vẫn chưa được đâu.” Bạch Ngọc Đường cười nói.

“Không được mới phải học,” Hàn Chương mỉm cười, ánh mắt lãnh đạm đảo qua khuôn mặt bình tĩnh của Triển Chiêu, nói với Bạch Ngọc Đường, “Hôm nay cậu đến chủ yếu là để làm quen với công việc sau này, không biết Triển quản lí đi theo để làm gì?”

Triển Chiêu từ khi bước vào cửa đã có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Hàn Chương, cho nên anh ta hỏi thẳng như vậy, Triển Chiêu không hề cảm thấy bất ngờ, cũng đã chuẩn bị sẵn phải trả lời như thế nào. Đối với bất cứ vấn đề gì của Bạch thị, cậu căn bản đều không muốn can dự vào.

Nếu như đối với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu hiện tại đang ôm tâm tình tưởng mất mà lại được, muốn bỏ mà lại bỏ không xong, thì đối với bốn người này, cảm giác duy nhất của Triển Chiêu chính là mong không tiếp xúc với bọn họ bằng bất kỳ cách thức nào. Khi còn ở Đại Tống, trong mắt bọn họ, Triển Chiêu là một kẻ chuyên tranh đoạt đệ đệ với bọn họ, mà đến hiện tại xem ra tình hình vẫn như cũ không có chút cải biến nào. Vừa mới nghĩ tới Bạch Ngọc Đường rất có thể sẽ vì mình mà phát sinh mâu thuẫn với bốn vị ca ca của hắn, Triển Chiêu liền cảm thấy khó chịu.

Có điều, không đợi Triển Chiêu mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã lên tiếng.

“Nhị ca, em muốn đưa Triển Chiêu vào công ty, nhờ cậu ấy giúp em.”

Triển Chiêu thấy rõ, Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, bốn người đối diện lập tức biến sắc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của bọn họ lập tức hòa hoãn trở lại. Từ Khánh cẩn thận quan sát Triển Chiêu một phen, rồi lại nhìn Lô Phương, không biết phải đáp ứng yêu cầu này của Bạch Ngọc Đường như thế nào. Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Lô Phương nhấc ống nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô thư ký: “Tổng giám đốc, đại biểu bên Thiên Hữu đến rồi.”

“Biết rồi, năm phút nữa mời bọn họ vào.”

Đặt điện thoại xuống, Lô Phương quay sang cười với Triển Chiêu, rồi nói với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, bây giờ cậu cứ đưa Triển tiên sinh tới phòng khách ngồi trước đi, anh có chút chuyện, một lát nữa sẽ nói chuyện tiếp với hai người.”

Bạch Ngọc Đường cười, thản nhiên nói với bốn bị ca ca: “Em dẫn cậu ấy đến thẳng phòng làm việc của em là được, sau đó để cậu ấy cùng làm việc với em luôn.”

“Tiểu Bạch ——” Từ Khánh nhướng mày, tuy rằng anh không biết Bạch Ngọc Đường làm như thế này có chỗ nào không đúng, thế nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó không bình thường. Quay đầu lại nhìn anh hai và cậu tư nhà mình, không biết phải nói cái gì mới ổn.

“Tiểu Bạch, không cần phải quyết định gấp gáp như vậy.” Lô Phương mỉm cười nói.

Lúc ông nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, ông thực sự rất tò mò, người này không biết từ đâu xuất hiện, vì sao lại dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm của tiểu Bạch như vậy?

“Đại ca, em đã quyết định rồi, cậu ấy không đến, em cũng không đi làm.”

Giọng điệu của Bạch Ngọc Đường hiện tại không phải để thương lượng, mà là quyết định.

“Tiểu Bạch,” Tương Bình từ đầu vẫn chưa nói tiếng nào bắt đầu mở miệng, “Nếu có Triển quản lí giúp cậu, cậu sẽ ngay lập tức trở về Bạch thị sao? Nói cách khác, một năm để chuẩn bị này cũng không cần nữa?”

Thấy ánh mắt của ba người còn lại dần dần hiện lên vẻ kích động càng lúc càng rõ, Triển Chiêu nhướng mày, lên tiếng: “Tổng giám đốc Lô, Tương tiên sinh, Ngọc Đường không cần tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ không đến đây làm việc, xin mọi người cứ yên tâm.”

“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, Triển Chiêu nói như thế này nghĩa là thế nào, không phải ngày hôm qua cậu đã đồng ý rồi sao?

“Tiểu Bạch, xem ra hai người các cậu vẫn chưa thỏa thuận xong, Triển quản lí có vẻ như cũng không coi trọng Bạch thị nha.” Hàn Chương mỉm cười.

Khóe miệng Triển Chiêu hiện lên một tia cười nhạt, thái độ của Hàn Chương khiến cậu phát đau, nỗi đau tang đệ ngàn năm trước, lẽ nào không có một chút ảnh hưởng nào đến bọn họ hay sao? Bọn họ vì cái gì cứ phải dựa vào danh nghĩa quan tâm Bạch Ngọc Đường mà buộc hắn phải làm những chuyện hắn không thích.

“Hàn tiên sinh nói quá lời,” Triển Chiêu mỉm cười, “Bạch thị nếu như để mắt đến Triển Chiêu, Triển Chiêu đương nhiên không dám chối từ. Có điều nếu như các vị thật không tin tưởng em trai của chính mình, thì cần gì phải đưa anh ấy trở về làm Tổng giám đốc công ty chứ? Triển Chiêu không phải không tín nhiệm Ngọc Đường, tôi chỉ không thích bị xem như lợi thế cho các vị dùng để bức bách anh ấy. Chính bởi vì tôi hiểu rõ anh ấy, cho nên mới biết rõ anh ấy không thích cái gì. Nếu như Ngọc Đường lại vì tôi mà đáp ứng thực hiện những việc anh ấy ghét, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Giọng nói của Triển Chiêu không lớn, thế nhưng năm người trong phòng làm việc lúc này tựa như vì lời của cậu vừa nói mà ngây dại. Bạch Ngọc Đường như thể lần đầu tiên mới nhìn thấy Triển Chiêu, trong ánh mắt của hắn tràn ngập cảm xúc kinh ngạc và vui sướng. Cậu nhóc này hắn quen biết chưa đến hai tháng, cậu nhóc này luôn luôn được hắn bảo vệ, lại vừa nói rằng thấu hiểu hắn, mà quả thực cậu hiểu được hắn. Hình như từ sau khi đại ca qua đời, chưa từng có một người nào thực sự quan tâm đến điều hắn mong muốn, bọn họ vẫn cứ luôn nhìn vào hình ảnh của đại ca tiếp tục sống trong hắn, mà chẳng cần phải biết Bạch Ngọc Đường chỉ muốn làm Bạch Ngọc Đường mà thôi.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, đang trong thời điểm giằng co, đột nhiên cửa văn phòng mở ra, cô thư kí đi vào. Cảm giác được không khí có điểm không được bình thường, có hơi bối rối nhìn Lô Phương.

“Tổng giám đốc, Triệu tiên sinh đã đến.”

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua bốn vị anh trai của mình, mỉm cười, thản nhiên nói: “Các ca ca, các anh đi làm việc đi, em nhờ cô Trương giúp bọn em sắp xếp là ổn rồi.”

Nói xong kéo tay Triển Chiêu, không quay đầu lại một lần, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của Tổng giáp đốc.

Ngay khi hai người bước ra khỏi cửa, có một người chuẩn bị đi vào, thân người chen vào nhau, trong tích tắc, Triển Chiêu nhìn thấy gương mặt của đối phương, không khỏi kinh hoàng.

Bình Luận (0)
Comment