Viễn Phương

Chương 24

Đàm phán tiến hành coi như thuận lợi, hầu hết vấn đề đều do Bạch Ngọc Đường xuất mã, còn Triển Chiêu tùy thời điểm từ một đống tư liệu khiến Bạch Ngọc Đường nhức đầu rút ra được số liệu tổng kết chi tiết hắn cần. Hai người phối hợp ăn ý, ngoại trừ thư ký Bạch thị Trương tiểu thư ra, tất cả những người khác có mặt trong phòng hội nghị này tuyệt đối không đoán được hai người đây là lần đầu tiên động đến chuyện làm ăn.



Trong phòng hội nghị Bạch thị, bốn nhân vật chủ yếu và thư ký của hai bên ngồi chia ra hai phía bàn hội nghị. Bạch Ngọc Đường biể tình nghiêm túc, Triển Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, còn hai người Thiên Hữu đều đang mỉm cười.

“Giám đốc Bạch, đối với vụ mua bán lần này, Thiên Hữu đã chuyển bản đánh giá sơ bộ đến từ ba ngày trước, không biết anh có xem qua chưa.” Triệu Trinh mỉm cười nói với Bạch Ngọc Đường.

“Bản kế hoạch của Thiên Hữu chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng rồi,” Bạch Ngọc Đường cũng mỉm cười, “Nghiên cứu chuyên sâu của quý tập đoàn đối với thị trường Trung Quốc, bản kế hoạch quả thực rất xuất sắc.”

“Giám đốc Bạch quá khen, đây đều là công lao của chú tôi, tất cả công tác cụ thể của cuộc mua bán sáp nhập lần này đều do ông ấy làm.” Triệu Trinh hờ hững liếc mắt quét qua Triệu Giác, cười nói.

“Phó giám đốc Triệu làm việc thực sự rất chu đáo,” Bạch Ngọc Đường cẩn thận quan sát vị Triệu Giác “có chút quen mặt” này của Triển Chiêu, thản nhiên nói, “Bất quá dù sao nơi này là Trung Quốc đại lục, nếu muốn tại thành phố D thu mua một cơ sở bản địa, nhất định phải sở hữu sẵn một văn phòng đại diện công ty bất động sản có quy mô nhất định, rất nhiều vấn đề chi tiết vẫn còn phải thương thảo.”

“Giám đốc Bạch nói rất đúng, không biết trong bản kế hoạch của chúng tôi còn có vấn đề gì, thỉnh ngài cứ chỉ rõ cho.” Giọng của Triệu Trinh rất thành khẩn, hắn đích xác vô cùng cần một đối tác hết sức am hiểu thành phố D để hỗ trợ Thiên Hữu mở rộng nghiệp vụ này, đây cũng là lý do hắn lựa chọn Bạch thị làm đối tượng hợp tác.

Bạch Ngọc Đường ngừng lại một chút, nhìn sang Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn đáp lại Bạch Ngọc Đường, gật đầu, nói với Triệu Trinh: “Vấn đề chi tiết cụ thể có rất nhiều, một lát nữa tôi sẽ cùng với Phó giám đốc Triệu đàm luận chung. Phần kế hoạch này theo đánh giá của chuyên gia thì không có vấn đề, tuy nhiên liên quan đến việc chuyển đổi thành công ty cổ phần sau khi thu mua thành công thì có, bên chúng tôi có một vài ý kiến bất đồng.”

“Sao?” Triệu Trinh nhìn về phía Triển Chiêu, cười nói, “Triển quản lý có cái nhìn bất đồng như thế nào?”

Triển Chiêu nhướng mày, nhìn mặt của Triệu Trinh, cảm nhận được một ít biểu hiện không tự nhiên. Dù sao người này cũng là hoàng thượng ngày xưa, ngồi ngang hàng với hắn cũng đã rất không được tự nhiên, hôm nay trên mặt hắn lại thể hiện ra vẻ mặt này, càng làm cho Triển Chiêu cảm nhận được một tia không thoải mái. Mà Triệu Giác ngồi bên cạnh hắn, càng nhìn lại càng khó chịu. Trong khoảnh khắc, Triển Chiêu bắt đầu có xung động không muốn đối mặt với hai người bọn họ, thế nhưng vừa nghĩ tới Bạch Ngọc Đường, lại miễn cưỡng đè xuống cảm giác khó chịu này.

Sự im lặng ngắn ngủi của Triển Chiêu khiến tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người cậu, Bạch Ngọc Đường biết rõ “cảm giác” của cậu đối với Triệu Giác, cho nên có hơi lo lắng. Hai người ngồi tương đối gần, Bạch Ngọc Đường len lén đưa tay phải xuống dưới gần bàn, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của Triển Chiêu. Triển Chiêu giật mình, lập tức điều chỉnh tâm tình của mình, trả lời câu hỏi của Triệu Trinh.

“Phần vốn quý tập đoàn bỏ ra chiếm tỷ lệ 6 phần, cho nên sau khi thu mua thành công quý vị sở hữu 60% cổ phần công ty cũng không phải không có đạo lý. Chỉ có điều trong vụ hợp tác này, bên phía chúng tôi ngoại trừ đóng góp 40% tài chính, còn cung cấp tài sản vô hình bao gồm nhiều năm kinh nghiệm tích lũy cũng với mạng lưới giao thiệp của chúng tôi ở thành phố D. Những phần mềm các loại cũng có vai trò vô cùng trọng yêu trong kết quả thu mua thành công, tuy nhiên trong bản kế hoạch của quý tập đoàn lại không đề cập tới một chữ. Đã có thành ý hợp tác, chúng ta cũng nên quan tâm đến lợi ích của song phương, cho nên chúng tôi muốn thay đổi một ý lớn trong bản kế hoạch, không biết Giám đốc Triệu có ý kiến gì không?”

Đối với Triển Chiêu mà nói, nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy, cũng hệt như bắt Bạch Ngọc Đường ở trước mặt mọi người đọc thuộc lòng 《 Lạc Thần Phú 》(*), ngoại trừ đau đầu, còn rất khẩn trương. Trong lúc Triển Chiêu nói chuyện, tay vẫn không ngừng run, vốn không phải sợ, vậy mà vẫn không thể nhịn được mà run lên. Bạch Ngọc Đường vẫn nắm thật chặt tay trái của Triển Chiêu, đương nhiên hắn biết Triển Chiêu đang căng thẳng. Dùng sức nắm chặt tay cậu, hy vọng có thể truyền cho cậu sự ủng hộ của mình, đồng thời ở trong lòng cũng lặng lẽ đem Nhị ca mình ra mắng một trận. Đều tại ảnh, nếu không phải vì ảnh bảo mình lo vụ làm ăn này, Triển Chiêu cũng đâu phải chịu tội như vậy. (*xoa xoa lưng em* cố lên ọ_ọ)

(*) Lạc Thần Phú: Là một trường thiên nổi tiếng thuộc chủ nghĩa lãng mạn vào thời Tam Quốc của danh gia văn học nước Ngụy Tào Thực.

Sau khi nghe Triển Chiêu nói xong, Triệu Trinh hơi hơi nhíu mày. Là một người làm ăn, lợi ích là điều trọng yếu nhất. Cho dù ở Trung Quốc đại lục mình phát triển lớn mạnh được ngành bất động sản, cho dù chỉ là công ty cổ phần vừa thành lậ pcũng đã có thể mang đến lợi nhuậrn rất lớn, có thể nói là mảnh đất nhỏ phải tranh giành, cho nên hắn không muốn sửa chữa điều khoản đó.

Ngày vào lúc này, Triệu Giác vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên lên tiếng.

“Triển quản lý, ý kiến của cậu chúng tôi có thể cân nhắc.”

Triệu Trinh vừa nghe Triệu Giác nói, chân mày trong nháy mắt nhíu chặt, bất quá loại vẻ mặt này giằng co chưa tới một giây đã khôi phục lại biểu tình mang nụ cười bình thường.

“Tôi đã nói chuyện này do Phó Giám đốc Triệu toàn quyền xử lý, cho nên ý kiến của nhị vị đều có thể bàn luận với chú ấy sau.”

Triệu Trinh thay đổi không tránh được ánh mắt của Triển Chiêu, trong lòng hơi giật mình, xem ra quan hệ của bọn họ vẫn không hòa hợp được với nhau như trước đây. Tuy nhiên nếu như chỉ là tranh quyền đoạt lợi của gia tộc trong một doanh nghiệp, Triển Chiêu mỉm cười, đây cũng không phải là vấn đề ta cần phải quan tâm. Xem ra chỉ cần đưa vụ mua bán sáp nhập lần này hoàn thành thuận lợi, sau đó hai người này không xuất hiện trước mặt Ngọc Đường nữa, mình cũng có thể yên tâm.

Đàm phán tiến hành coi như thuận lợi, hầu hết vấn đề đều do Bạch Ngọc Đường xuất mã, còn Triển Chiêu tùy thời điểm từ một đống tư liệu khiến Bạch Ngọc Đường nhức đầu rút ra được số liệu tổng kết chi tiết hắn cần. Hai người phối hợp ăn ý, ngoại trừ thư ký Bạch thị Trương tiểu thư ra, tất cả những người khác có mặt trong phòng hội nghị này tuyệt đối không đoán được hai người đây là lần đầu tiên động đến chuyện làm ăn.

Trong quá trình đàm phán Triển Chiêu phát hiện được một chuyện rất có ý tứ, Triệu Giác rất ít nói chuyện, tuy nhiên cứ mỗi khi ông ta phát biểu, trên cơ bản Triệu Trinh cũng sẽ không phản đối, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng rằng Triệu Trinh cũng không thích những đề nghị của Triệu Giác.

Thời gian ước định trôi qua rất nhanh, đoàn người Thiên Hữu đứng dậy cáo từ.

Triệu Giác mỉm cười nói với Bạch Ngọc Đường: “Giám đốc Bạch, chúng tôi đem ý kiến của các cậu về, họp nghiên cứu rồi sẽ chuẩn bị một bản kế hoạch mới để gửi cho quý công ty xem qua.”

“Phó Giám đốc Triệu nói quá lời, cảm ơn thành ý hợp tác của quý tập đoàn, chúng tôi xin chờ câu trả lời thuyết phục của ngài.” Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Giác, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không thích người này cười, càng không có hứng thú cười với ông ta.

Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, đưa tay ra cho hai người.

“Ngày hôm nay quen biết hai vị, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nếu như có cơ hội, hi vọng hai vị có thể ghé thăm chi nhánh công ty mới khánh thành thành phố D của Thiên Hữu chúng tôi.”

Không đợi Triển Chiêu trả lời, Bạch Ngọc Đường lập tức cầm lấy tay của Triệu Trinh, hơn nữa còn dùng sức không nhỏ.

“Cám ơn Giám đốc Triệu, có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ tới.”

Lần này hắn lại nhấn mạnh vào chữ “chúng tôi”, Triệu Trinh một lần nữa sửng sốt một chút. Bởi vì ngoại trừ giọng nói bên ngoài vẫn cứ lạnh như băng, sức mạnh truyền tới trên bàn tay cũng khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giảm tuyệt đối không thể gọi là “hữu hảo”. (Chú là động vật đúng không? Đánh hơi địch thủ chính xác thật = =””)

Thả tay Triệu Trinh ra, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn, Bạch Ngọc Đường thành công khiến Triệu Trinh từ bỏ tìm cách bắt tay với Triển Chiêu lần thứ hai.

Trong khi đám người Triệu Trinh lên xe, hai người Triển Bạch chăm chú đứng ở cửa Bạch thị nhìn theo. Khi xe bắt đầu chạy đi, ánh mắt Triển Chiêu cũng nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi. Đột nhiên, cậu bắt gặp một bóng người rất không nên xuất hiện ở nơi này, trong lòng không khỏi cả kinh.

Triệu Hổ? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Bình Luận (0)
Comment