Viễn Phương

Chương 7

Sơ mi màu trắng đơn giản, quần màu xám, trang phục như vậy tuyệt đối không thể coi là thời trang, nhưng vẫn cứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh như mọi khi. Vì toàn thân hắn nhẹ nhàng tản ra một loại phong thái đậm chất đàn ông, như thể phát ra từ tính của nam châm, khiến người ta không có cách nào dời mắt.



Thành phố D nơi anh em nhà họ Đinh cư ngụ là một thành phố tầm trung, nhân khẩu thường trú chỉ có hơn 500 vạn dân, đương nhiên, nếu tính cả nhân viên từ nơi khác đến công tác và những “Hắc nhân” (người không có hộ khẩu) dùng thân phận giả như Triển Chiêu, thành phố này đột nhiên có vẻ chật chội hơn nhiều.

Tuy thành phố này không lớn, nhưng kinh tế lại đang trong giai đoạn hưng thịnh. Do ba mặt giáp biển, là cửa biển trọng yếu thông thương với các nước trên thế giới, ngành kinh tế vận tải cảng biển đương nhiên hết sức phát triển. Hơn nữa với nền kỹ thuật công nghệ của thành phố D, lượng khách du lịch tăng trưởng rất nhanh, mà tốc độ phát triển vượt trội của thành phố là một viễn cảnh không cần phải tranh cãi nhiều. Cho nên, sinh hoạt thông thường của dân cư thành phố tương đối thoải mái dễ dàng.

Cuộc sống của Bạch Ngọc Đường hai mươi mốt năm trước đều là trôi qua bên trong thành phố này, hắn rất thích nơi này, cũng chưa từng có ý định bỏ đi. Nếu không phải sự kiện ngoài ý muốn ba năm trước đây, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không biết được, thì ra mình là người thích vãng du như thế.

Ba năm trôi qua, hôm nay lại trở về đây, có vài người tuy rằng vạn phần không muốn nhìn thấy, nhưng gặp một lần vẫn tốt hơn, dù sao bọn họ cũng vì mình mà gánh vác trách nhiệm lâu như vậy.

Tập đoàn Bạch thị là một doanh nghiệp chuyên hoạt động trong ngành vận tải và hậu cần đường thủy, sau đó đa dạng hóa kinh doanh nhảy qua tập đoàn doanh nghiệp nhà nước. Vì Bạch thị chuyên làm trung gian giao dịch với khách hàng doanh nghiệp trên toàn thế giới trong lĩnh vực vận chuyển hậu cần và các dịch vụ khác, đồng thời cũng cung cấp các dịch vụ vận chuyển, giao nhận vận tải, ngành vận tải biển, cảng biển, thương mại, dịch vụ tài chính và các ngành công nghiệp khác. Trong một thành phố như D thành, phát triển được một cơ sở như vậy, có thể được coi như là được thời thế ưu đãi.

Bạch thị là do Bạch Cẩm Đường và cha của Bạch Ngọc Đường sáng lập, là một doanh nghiệp gia đình tiêu chuẩn, tại thành phố D đã có hai mươi mấy năm thâm niên, bất quá thời điểm Bạch Cẩm Đường tiếp nhận nó, Bạch thị không phải quy mô như ngày hôm nay. Có thể nói trí tuệ và sự quyết đoán của anh đã đưa Bạch thị nhảy vọt lên địa vị tập đoàn đa quốc gia như hiện tại. Đáng tiếc một thương gia kỳ tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, lại tráng niên mất sớm.

Trước khi Bạch Cẩm Đường qua đời, giao lại công ty cho hảo bằng hữu Lô Phương mà không phải em trai Bạch Ngọc Đường. Đối với quyết định này, ngoại nhân có thể sẽ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, trong khi những người biết rõ Bạch Ngọc Đường đều có thể hiểu được quyết định của Bạch Cẩm Đường. Thực sự, Bạch Ngọc Đường đối với việc kinh doanh hoàn toàn không có một chút hứng thú. Điểm mấu chốt là, sau khi tang sự cho anh trai kết thúc, Bạch Ngọc Đường chỉ để lại một phong thư, rồi biến mất khỏi thành phố D. Từ đó đến nay được ba năm, ngoại trừ cách mỗi mấy tháng gọi điện về cho Lô Phương để báo cáo mình vẫn còn sống, cũng không có một tin tức nào khác.

Một tuần sau khi trở về, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đến tòa nhà Bạch thị ba năm chưa gặp.

Từ tốn đi vào phòng khách có chút trống trải, tỉ mỉ quan sát bài trí của nơi này. Vẫn mộc mạc đơn giản như xưa, không có biến hóa gì quá lớn, không khác mấy so với thời gian anh trai vẫn còn.

“Tiên sinh, hoan nghênh ngài hạ cố ghé thăm Bạch thị, xin hỏi có thể giúp gì ngài?”

Một giọng nói ôn nhu ngọt ngào cắt đứt dòng hồi ức của Bạch Ngọc Đường, quay đầu lại, phía sau là một vị tiểu thư xinh đẹp đang đứng. Tiểu thư kia lúc này cũng nhìn rõ gương mặt của Bạch Ngọc Đường, nụ cười chuyên nghiệp nổi lên một điểm biến hóa nhỏ, có điều ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: “Tôi đến gặp Lô tổng tài, anh ấy đang ở đâu?”

“Xin hỏi tiên sinh có hẹn trước không?” Tiểu thư lễ phép hỏi.

“Không có.” Bạch Ngọc Đường cười, đại ca, bây giờ muốn gặp mặt anh một cái cũng thật không dễ.

Thấy hắn đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, tiểu thư này hơi sững sờ.

“Nếu tiên sinh không có hẹn trước, sợ rằng tổng tài không có thời gian gặp ngài.”

“Được rồi, không làm khó dễ cô.” Bạch Ngọc Đường cười một cái rồi nói, “Khi nào gặp anh ấy thì nhắn lại một tiếng, Bạch Ngọc Đường đã trở về, nếu muốn gặp, anh hãy đến quán bar của Đinh đại ca.”

Ném lại mấy lời này, Bạch Ngọc Đường không quay đầu lại, đi ra khỏi toàn nhà Bạch thị, lưu lại tiểu thư xinh đẹp không hiểu mô tê gì đứng chôn chân ở đó. Bảo Lô tổng tài đến quán bar của Đinh đại ca gặp anh ta. Đinh đại ca là ai? Chẳng lẽ là Đinh Triệu Lan tiên sinh? Vậy còn anh ta là ai?

Trở về từ Bạch thị, Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không trở về nhà trọ, mà là gọi điện trả phòng, rồi trực tiếp gọi người dọn hành lý đưa hết sang Hãm Không.

Lúc hắn trở lại vừa đúng bốn giờ chiều, Hãm Không vừa bắt đầu mở cửa, nên bên trong quán ngoại trừ nhân viên thì chỉ có mỗi Triển Chiêu. Nhìn thân ảnh màu trắng quen thuộc kia đi vào cửa lớn Hãm Không, trên mặt Triển Chiêu hiện lên một tia cười mà chính cậu cũng không nhận ra.

Sơ mi màu trắng đơn giản, quần màu xám, trang phục như vậy tuyệt đối không thể coi là thời trang, nhưng vẫn cứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh như mọi khi. Vì toàn thân hắn nhẹ nhàng tản ra một loại phong thái đậm chất đàn ông, như thể phát ra từ tính của nam châm, khiến người ta không có cách nào dời mắt.

Bạch Ngọc Đường cũng cười, chỉ cần gặp được Triển Chiêu, hắn ngay lập tức sẽ biến thành một gã thích cười, không phải nụ cười nhạt theo thói quen, mà là nụ cười thật lòng.

“Triển Chiêu, tôi tới đây làm công cho cậu, thích không?” Bạch Ngọc Đường nửa thật nửa đùa nhìn Triển Chiêu.

“Cái gì?” Triển Chiêu không hiểu ý hắn muốn nói gì, cái gì làm công.

“Tôi nói là, tôi tới Hãm Không, làm nhân viên của cậu, có được không, Triển quản lí.”

Bạch Ngọc Đường đang cười, nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của Triển Chiêu, cảm thấy thật thú vị.

“Sao thế, Triển quản lí, không hoan nghênh tôi sao? Tôi đây rất dễ ở chung, không cần lo.” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa đi về phía sau, “Nhìn qua chỗ của Đinh đại ca dành cho cậu cái nào.”

Triển Chiêu cả kinh, tới lúc này mới hiểu được ý tứ của Bạch Ngọc Đường, hắn là muốn đến đây làm việc. Thế nhưng hắn còn muốn xem chỗ ở của mình, chẳng lẽ còn muốn ở lại nữa? Ý nghĩ này thật quá đáng sợ. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhanh chóng đuổi kịp Bạch Ngọc Đường, vứt hết mọi người đang trợn mắt há mồm trong đại sảnh qua một bên.

Nhân viên của Hãm Không đều biết Triển Chiêu không thích bị người khác quấy rầy, cho nên về cơ bản, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai lai vãng đến phòng Triển Chiêu. Mà Triển Chiêu cũng chẳng có thứ gì đáng giá, cho nên dù ngày hay đêm cũng không cần khóa cửa. Nhưng mà cậu thật không ngờ, mình lại có ngày bị một con chuột bự tư sấm nhà dân.

Bạch Ngọc Đường vào phòng Triển Chiêu, nhìn quanh một vòng, nhướng mày.

“Đinh đại ca bủn xỉn vậy sao, ngay cả TV cũng không lắp cho cậu nữa?”

“Không phải vậy, do tôi không cần.”

Triển Chiêu vừa trả lời, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, sắc mặt không thay đổi, từ tốn nhặt xấp giấy trắng bày trên bàn cất vào. Những chữ trên đây nếu để hắn thấy được, sợ rằng khó mà giải thích rõ.

“Hử? Không xem ti vi,” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cười một chút, “Thói quen tốt.”

“Ừ, ở đây cũng yên tĩnh, nhờ Đinh đại ca cho tôi một phòng khác rộng hơn phòng này chút là được.”

Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đánh một vòng hết căn phòng không lớn của Triển Chiêu, cuối cùng đi tới bên cạnh bàn đọc sách. Cầm lấy một quyển sách trên bàn, tiện tay lật lật.

“Ôi trời, Triển Chiêu, cậu đọc [Tống sử] đấy à, còn là bản phồn thể nữa.”

Giật mình một chút, Bạch Ngọc Đường như thể mới gặp Triển Chiêu lần đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới.

“Xem qua thôi, không có gì.” Triển Chiêu lấy lại sách từ trong tay Bạch Ngọc Đường, cất trở vào chỗ cũ.

“Ngọc Đường, lúc nãy anh nói đến đây làm việc là ý gì?”

Bạch Ngọc Đường còn đang muốn hỏi tiếp chuyện quyển sách kia, có điều nhìn qua thấy Triển Chiêu có vẻ không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa. Xoay người ngồi xuống ghế sa lông, bày ra bộ dạng thoải mái.

“Hiện tại, mấy vị bằng hữu của anh trai tôi đã biết tôi về rồi, kiểu gì cũng sẽ bắt tôi trở lại Bạch thị làm cu li. Mà tôi vẫn chưa muốn trốn khỏi thành phố ngay lúc này, cho nên mới cần một công việc để bọn họ đừng có kéo đến làm phiền.”

Lời của hắn khiến Triển Chiêu bật cười, quả nhiên là chuột bạch, cái gì cũng có thể thương lượng, chỉ duy nhất không thể không có tự do.

“Vậy tại sao anh muốn Đinh đại ca cho anh một phòng?”

“Vì tôi đang không có chỗ ở, mà tôi lại thích ở đây.”

Lúc Bạch Ngọc Đường nói câu này, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Triển Chiêu. Không hiểu vì sao, nơi này rất quen thuộc, người này cũng rất quen thuộc, cho nên hắn thích ở đây.

Dáng tươi cười của Triển Chiêu dần dần tan biến, cậu nhớ lại lời của Đinh Nguyệt Hoa, chẳng lẽ mình còn chưa kịp bước chân đến với phong cảnh bên ngoài, phong cảnh đó đã muốn tiến vào cuộc sống của mình rồi sao? Ngọc Đường, quả nhiên hai chúng ta, tránh không thoát.
Bình Luận (0)
Comment