Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 36

Sở Tử Ngôn không ngần ngại ở lỳ trong mật thất, so với bên ngoài âm hiểm xảo trá, mưu mô tính toán lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng, nàng tình nguyện ở trong này ăn uống no say được Ngân Phách vỗ béo vô tư vô lự, sau chuyện vừa rồi hắn bảo nàng gầy đi liền một mực chăm sóc khiến nàng chẳng mấy chốc cảm thấy mình đã lấy lại bộ dạng hoạt bát, khả ái của ban đầu. 

-“Đã tỉnh”. Ngân Phách bước vào liền nhìn thấy Sở Tử Ngôn nằm úp sấp trên giường trùm kín chăn chỉ lộ ra hai con mắt to tròn mơ hồ còn say ngủ. Sở Tử Ngôn ưm một tiếng coi như đáp lời, nàng biết khoảng thời gian thoải mái như  vậy không còn bao lâu chi bằng tận lực tận hưởng khoảnh khắc còn lại, những chuyện sau này liền quẳng sau đầu.

-“Mau tỉnh, muộn rồi”. Ngân Phách âm mũi trách cứ, bởi vì Sở Tử Ngôn dạo gần đây thật sự kém sắc hắn muốn nàng ngủ nhiều một chút, nàng lại bị dung túng thành mèo lười có thói quen ngủ quên ngày quên đêm làm hắn có chút lực bất tòng tâm, nàng ăn uống không theo quy luật, bụng nhất định sẽ khó chịu. Sở Tử Ngôn liền biết Ngân Phách không vui, miễn cưỡng bò xuống giường, mắt nhắm mắt mở đi ra sau bức bình phong lại vô tình trán đập vào một bàn tay ấm áp có chút thẫn thờ, cười cười.

-“Ha ha, sơ suất sơ suất thôi”. Cũng may Ngân Phách nhanh tay lẹ mắt phát hiện trán nàng sắp va vào cột nhà liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ, muộn một chút cái trán non mềm của nàng liền bị vạ lây. Lần này gây họa, Sở Tử Ngôn liền thanh tỉnh mở to mắt linh động nhìn đường, nhanh chóng vệ sinh này nọ đổi y phục thành màu lam nhạt đi ra. Ngân Phách đã sớm chờ, thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi bốc ra từng đóm khói trắng, hương thơm ngào ngạt thanh thanh, Sở Tử Ngôn bụng liền không nghe lời kêu mấy tiếng.

-“Ăn một chút, một lát liền theo ta đi gặp người”. Ngân Phách vừa nói vừa múc cháo cho vào chén của Sở Tử Ngôn, gắp thêm một chút cá con mặn ngọt bỏ lên trên, cháo trắng tinh cùng cá vàng ruộm kết hợp liền hấp dẫn ánh mắt nàng.

-“Xà vương?”. Sở Tử Ngôn hớp một chút cháo liền nhướng mày hỏi lại như khẳng định, Ngân Phách gật đầu một cái cũng không nói gì thêm, vừa nhắc đến người ấy, nàng liền nhạy bén phát hiện hắn có chút không vui. 

-“Không có việc gì, ta nhất định ở bên cạnh ngươi”. Sở Tử Ngôn liền không nhịn được đau lòng lên tiếng, đồng bệnh tương liên, nàng rất hiểu cảm giác lúc này của Ngân Phách.

-“Nha đầu ngốc, còn nóng ăn nhiều một chút, nguội sẽ không ngon”. Ngân Phách xoa nhẹ đầu Sở Tử Ngôn sau đó liền gắp thêm một chút cá đến bên miệng chén bồi nàng ăn thêm. Đột nhiên, bụng Sở Tử Ngôn liền đau khiến nàng nhăn mặt, Ngân Phách ngồi bên cạnh nhanh chóng phát hiện lo lắng một hồi, nàng ôm bụng một chút liền phát giác có điều không ổn, sau khi thông hiểu liền đỏ mặt chạy vào bên trong. Ngân Phách lo lắng liền muốn đi vào xem Sở Tử Ngôn lập tức bị nàng đuổi ra.

-“Tìm giúp ta... một nữ phụ nhân...aaa... có kinh nghiệm chút”. Sở Tử Ngôn bối rối từ bên trong nói vọng ra, Ngân Phách một bụng nghi vấn, sau khi ánh mắt quét qua ghế ngồi của nàng liền nhìn thấy một vệt đỏ hơi mờ, môi cứng ngắc sau đó liền thông hiểu nhưng tận sâu trong ánh mắt ánh lên vẻ ôn nhu như nước.

-“Ta, hiểu, rồi”. Ngân Phách chầm chậm lên tiếng liền đi ra ngoài tìm người giúp Sở Tử Ngôn, nàng ở bên trong nghe hắn nói hiểu liền mặt đỏ đến tận mang tai. Sở Tử Ngôn bực dọc, sớm không tới muộn không tới lại vào lúc này hại nàng làm sao còn mặt mũi nhìn người. Bà dì đã tới, đây là lần đầu tiên khiến Sở Tử Ngôn có chút không biết giải quyết như thế nào đành phải nhờ Ngân Phách tìm người chỉ dạy kinh nghiệm, nàng cười cười điều này chứng tỏ mình trưởng thành rồi sao là một nữ nhân chân chính. Nửa canh giờ sau, liền có một phụ nhân gõ cửa Sở Tử Ngôn liền bảo nàng ta vào, nhìn qua là một phụ nhân trung niên vẻ mặt phúc hậu nhìn nàng ấm áp. 

-“Ta làm việc ở đây rất lâu rồi, cứ gọi ta là Dư nương là được”. Phụ nhân nhiệt tình giới thiệu sau đó tận tình giúp đỡ Sở Tử Ngôn.

-“Đa tạ Dư nương”. Sở Tử Ngôn cảm kích trong lòng, từ khi nhập thế bên cạnh nàng không có lấy một nữ nhân, ở bên cạnh một đống nam nhân đôi chút thật rất bất tiện, chẳng hạn như lần này, nếu như không có Dư nương, nàng thật sự luống cuống tay chân.

-“Không có việc gì, ta là người mang ơn Đại trưởng lão, khách quý của người làm sao ta có thể xem nhẹ”. Dư nương chân thành nói.

-“Được rồi, cứ theo lời ta dặn, nếu có gì không hiểu có thể gọi ta, ta đi trước”. Sở Tử Ngôn định đi tiễn Dư nương, nàng ta liền ấn nàng xuống giường bảo có thể tự đi. Nhìn Dư nương đi rồi, tâm Sở Tử Ngôn một trận nhốn nháo vừa rồi chẳng lẽ A Ngân nhìn thấy, nàng biết đối mặt với hắn như thế nào đây, aizzzz. Từ trưa đến xế chiều, Ngân Phách cũng không tới quấy rầy Sở Tử Ngôn khiến nàng an tâm đôi chút. Sắc trời liền đổi, những vì tinh tú hiển lộ trên màn trời đen, lúc này cửa phòng vang lên tiếng bước chân, vừa nghe liền biết là ai, Sở Tử Ngôn liền trực tiếp trốn trong chăn một khe hở cũng không có. Ngân Phách bước vào nhìn Sở Tử Ngôn chỉ mím môi không nói gì, không gian đột nhiên im lặng đến ngượng ngùng, cuối cùng chính là nàng chịu thua, bỏ lớp chăn ra khỏi người bước xuống giường đến bên cạnh hắn.

-“Có muốn đi với ta một chút?”. Sở Tử Ngôn liền ừm một tiếng vọt vào thay y phục trang điểm một chút son trên môi sau đó bước ra, dù sao Xà vương cũng là phụ thân của A Ngân dù hắn nhìn nhận hay không thì nàng cũng không được tùy tiện, hắn đối không tốt với A Ngân là hắn sai nhưng với bậc trưởng bối nàng có thể bài xích hắn nhưng không thể không tỏ vẻ kính trọng. Ngân Phách cười cười cùng Sở Tử Ngôn bước ra ngoài liền bắt gặp Ngân Mặc bước tới.

-“Thuộc hạ có lẽ không nên đi theo Thánh quân, người mọi sự cẩn thận”. Ngân Mặc cung kính nói.

-“Ta biết”. Ngân Phách trầm giọng nói cũng không tỏ ra vẻ gì. Sở Tử Ngôn 

xót xa, chỉ là một buổi gặp mặt lại có thể thận trọng đến vậy, rốt cuộc trong nhiều năm qua A Ngân hắn sống như thế nào?

-“Xà vương tuyệt đối là một người tâm ngoan thủ lạt”. Câu này của Ngân Mặc là để Sở Tử Ngôn hiểu rõ, hắn ám chỉ dù Xà vương là cha ruột của A Ngân nhưng tuyệt đối không vì phần máu mủ này mà từ bi. 

-“Đi thôi”. Ngân Phách nắm tay Sở Tử Ngôn bước đi, trong lòng nàng một mảnh ấm áp, hắn là cho nàng lựa chọn, một là vô ưu vô lo ở lại trong mật thất để hắn tự lo liệu mọi sự, hai chính là để nàng gặp người cùng hắn đối mặt hết thảy. Đương nhiên, nàng sẽ lựa chọn phương án thứ hai cũng là điều nàng nên làm, biết trước phía trước muôn vàn nguy hiểm lại không thể không vào, chỉ có như vậy nàng mới chân chính thực hiện được lý tưởng của mình.

Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn không đi ra từ đại môn của phủ Đại trưởng lão mà là đi vòng vèo ra một hướng khác rồi đến cung điện phía trung tâm, nơi ở của Xà vương. Lần trước nhìn từ xa, Sở Tử Ngôn đã choáng ngợp với sự xa hoa, lộng lẫy ở đây, một lần nữa đến gần nàng lại cảm thấy có chút dung tục phá hư mỹ cảnh, nơi này lan tỏa mùi vị tanh tưởi của máu lại cố gắng vùi lấp nó bằng hương vị trụy lạc, thật có chút ghê tởm. Lúc Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn bước vào đại điện bên trong đã đầy người ngồi ngay hàng thẳng lối thong thả trò chuyện, kẻ hỏi ta đáp, cho đến khi nhìn thấy hai người cả đại điện đột nhiên im ắng nhìn chằm chằm. Ngân Phách hắc bào điểm bạc thẳng lưng lạnh lùng đi phía trước, tóc bạc lay động theo từng bước đi đối lập với áo bào đen tuyền, vừa cao quý lại thượng thừa. Sở Tử Ngôn cũng không kém, lam y bay múa tựa thiên tiên, thong dong đi đến không vì đông người mà lo sợ, lạnh nhạt lại ung dung sóng vai bên cạnh Ngân Phách, cái gì cũng không cần nói lại hòa hợp đến lạ thường. Ngân Mặc nâng ly rượu lưu ly trong tay, cười nhẹ, chỉ mới xuất hiện nhưng chỉ cần phần khí thế này đã đủ đè bẹp đám người Xà tộc, mắt quét qua Sở Tử Ngôn âm thầm tán thưởng, nữ nhân của Thánh quân tuyệt đối không chỉ là vẻ ngoài.

-“Phách nhi, ta thật nhớ con, gần đây có tốt không?”. Xà vương Hoàng Kỳ ân cần tỏ vẻ đơn giản như một người cha thương nhớ con mình, thật đúng là biết diễn trò. Ngân Phách lạnh lùng đứng đó, trực tiếp xem nhẹ câu nói của Hoàng Kỳ khiến hắn có chút lúng túng, thẹn quá hóa giận nhưng trên mặt một tia biến hóa cũng không có. Sở Tử Ngôn đứng bên cạnh Ngân Phách, âm thầm quan sát Hoàng Kỳ trong lòng một mảnh phiền muộn, che giấu tốt như vậy nàng vẫn chưa phải là đối thủ, có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân định lực này nàng cần phải học hỏi nhiều.

-“Phách nhi, đường xa mệt nhọc, tới ngồi đi”. Một bàn tiệc với những món ăn đầy đủ hương vị hấp dẫn nhưng thật sự không thể làm Sở Tử Ngôn động lòng, phần nhiệt tâm này có bao nhiêu là xuất phát từ đáy lòng. Ngân Phách không nói hai lời đi đến bàn, Sở Tử Ngôn đi theo, hắn ân cần đỡ nàng ngồi xuống, phong cách bàn tiệc thuộc kiểu phải ngồi xếp bằng trên nệm khi ngồi xuống phải dùng chút sức lực thật có chút bất tiện với nàng lúc này. Sau khi Sở Tử Ngôn hoàn chỉnh ngồi xuống, Ngân Phách mới ung dung ngồi theo bên cạnh, Hoàng Kỳ nhìn thấy động tác ân cần này của Ngân Phách liền cười nhẹ.

-“Đây là cô nương nhà ai, có phải là...”. Hoàng Kỳ vừa hỏi được một nửa liền nhận từ “Phải” của Ngân Phách lập tức ngậm miệng lại. Trong câu trả lời kèm theo yêu lực ngoài Sở Tử Ngôn ra, mọi người trong đại điện đều cố gắng áp chế nặng nề đánh vào trong lòng, nàng bình tĩnh nhìn sắc mặt của những người còn lại bao gồm Xà vương cùng Ngân Mặc liền muốn cười, một người tức giận nhưng cật lực kiềm chế còn một người bất đắc dĩ ý bảo Ngân Phách cũng không bỏ sót hắn. Sở Tử Ngôn nhướng mày như vô tình lướt qua Ngân Mặc, hảo ý nhắc nhở, không phải A Ngân không nể tình mà là như vậy rất dễ hư chuyện. Ngân Mặc co rút khóe miệng, âm thầm than thở. Một lúc sau, cả đại điện khôi phục lại vẻ bình thường, liền nghe một âm thanh nũng nịu vang lên, khiến Ngân Phách nhíu mày còn Sở Tử Ngôn nổi từng trận da gà. Thanh âm này?

-“Phách ca ca, ngươi đã trở lại, Nhã nhi thật sự rất nhớ ngươi”.
Bình Luận (0)
Comment