Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 16

Mí mắt Viên Tri Mạch run lên, ngón tay trong tay áo hơi hơi run rẩy, đáy lòng lại lạnh lùng cười.

Lại làm một bộ cải trang vi hành, thật là không sợ phiền toái.

Trong phút chốc đáy lòng sinh ra các loại ý niệm: táo bạo, phẫn nộ, sát khí, khinh thường, rồi lại trong giây lát đè ép xuống. Viên Tri Mạch vội vàng đứng lên, cố tình hướng tới phương hướng khác nghiêng đầu. Ánh mắt không có tiêu cự đều là mờ mịt, trên mặt làm bộ kinh ngạc, cung kính nói.

"Là.... ngài là......"

Văn Cảnh Đế đi qua nhìn, thấy rõ thiếu niên, trên mặt rõ ràng lộ vẻ thất vọng.

Hắn vốn dĩ cho rằng người có thể làm Dung Tuyển mê muội phải là thiếu niên tuyệt đỉnh. Hiện giờ xem ra, cũng chỉ như vậy, tuy rằng diện mạo thanh tú trong trẻo, nhưng có lẽ bởi vì gần đây sinh bệnh nên thất sắc, cũng không bằng với những nam sủng trong cung, thậm chí mắt hơi sưng vù xanh tím, cả người thoạt nhìn tiều tụy thậm chí bình thường.

Dung Tuyển nhìn trúng người như vậy sao?

Văn Cảnh Đế nhàn nhạt nhìn nội thị bên cạnh.

Nội thị nhận thấy được ý niệm của quân chủ, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn cũng chỉ nghe nói mà thôi, nào đâu biết rằng Viên Tam công tử sẽ là cái dạng này.<HunhHn786>

Viên Tri Mạch nhận thấy được Văn Cảnh Đế trầm mặc, đáy lòng lại một trận cười lạnh, cũng biết bộ dáng của mình hiện tại có bao nhiêu tiều tụy, hẳn là sẽ không được Văn Cảnh Đế từ trước đến nay yêu thích sắc đẹp để mắt. Đó là lý do vì sao Viên Tri Mạch cố thức trắng cả đêm.

Quả nhiên, hơi tạm dừng một lúc, Văn Cảnh Đế ho khan.

"Ta cùng với phụ thân ngươi giao tình cũng sâu, lại đây ta nhìn xem."

Viên Tri Mạch "dạ" một tiếng, lập tức câu nệ nghiêm túc hành lễ, ngay sau đó liền kính cẩn đứng ở một bên, hoàn hoàn làm một bộ dáng khiêm tốn thậm chí có chút chất phác.

"Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết."

Viên Tri Mạch cuống quít lui về phía sau một bước.

"Nếu là cùng phụ thân có giao tình vậy là trưởng bối, Hiểu Đường không dám thất lễ, xin nghe phân phó."

"Ngươi tuổi tác cũng gần bằng tôn tử của ta, không cần khách sáo như thế."

Văn Cảnh Đế vẻ mặt ôn hoà cười cười, cầm tay Viên Tri Mạch. Người trẻ tuổi này da thịt sáng mịn làm ông ta nhịn không được muốn sờ thử. Ánh mắt như lóe lên, tuy rằng người này tướng mạo tạm được, nhưng có thể nhìn ra là nhân tài.

Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, nam nhân kề sát mình bàn tay già nua nóng hổi, cùng mùi huân hương trên người cho dù muốn che giấu cũng không được. Một mùi hủ bại khiến người ta buồn nôn ghê tởm, cảm giác ghê tởm nháy mắt lan tràn toàn thân trên dưới, lên tới cổ họng muốn nhổ ra. Viên Tri Mạch giật mình, theo bản năng liền đưa tay lên!

Đồng thời, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, mang theo lười nhác cùng ý cười.

"Thì ra Hoàng bá phụ ở chỗ này, làm chất nhi đi tìm!"

Viên Tri Mạch có chút khó tin, nghiêng đầu, Văn Cảnh Đế buông lỏng tay cũng không tự biết. Ngửi thấy một mùi hương dễ chịu quen thuộc, có vạt áo lướt qua cổ tay, một cổ lực đánh úp lại, Viên Tri Mạch lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

"Viên Tri Mạch, ngươi thật to gan, sao ngồi ở chỗ này?"

Giọng Dung Tầm nghiêm khắc.

"Thấy bệ hạ cũng không biết quỳ xuống, khi quân phạm thượng. Người đâu, còn không mau lôi ra cho ta!"

Viên Tri Mạch run lên, thật vất vả mới khắc chế xúc động, trong đầu cảm xúc đấu đá lung tung, ngực phập phồng.

Dung Tầm không phải đã uống viên thuốc kia sao, phải quên mình mới đúng, sao còn nhận ra mình?

Nhưng Viên Tri Mạch cũng lập tức phản ứng, kinh sợ quỳ xuống.

"Thảo dân Viên Tri Mạch tham kiến bệ hạ, không biết là bệ hạ giá lâm, thảo dân tội đáng chết vạn lần!"

"Là trẫm đùa trước thôi. Dung Tầm đừng trách lầm người ta."

Văn Cảnh Đế đạm đạm cười, ánh mắt dừng ở bên người chất nhi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm. Tuy rằng vẫn luôn biết Dung Tầm dễ nhìn, nhưng hôm nay hắn khoác áo lông cáo trắng, trường bào màu tím bên trong, dưới chân là giày thêu hoa văn mây tía càng tăng thêm vẻ thanh nhã phong lưu. Dáng người Dung Tầm cao ráo, thon gọn, tóc đen búi gọn gàng dùng tử kim quan buộc chặt lên, lộ ra khuôn mặt không hề tì vết. Mắt phượng hơi hơi nhếch lên làm người nhìn cảm thấy tư dung tuyệt thế, vẻ lười biếng quý khí làm người ta hoa mắt say mê.

Quay đầu lại liếc nhìn thiếu niên áo xanh mộc mạc, tướng mạo bình thường quỳ trên mặt đất. So sánh Dung Tầm cùng Viên Tri Mạch, liền cảm thấy không nên nhìn. Văn Cảnh Đế giống như hoàn toàn không thèm để ý Dung Tầm, đáy mắt bỗng nhiên lạnh lùng.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Viên Tri Mạch thoáng chần chờ, nhẹ giọng đáp ứng, rồi bị nội thị dìu đi ra ngoài. Khi đi ngang qua chỗ Dung Tầm bước chân bỗng chốc dừng một chút, ánh mắt hơi liếc qua một bên, tựa hồ ẩn chứa sầu lo quan tâm.

Dung Tầm thấy ánh mắt của Tiểu Mạch Nhi hoàn toàn không giống người mù, hơi hơi nheo mắt một chút, trong lòng nhất thời dở khóc dở cười. Người này tính cách rất dứt khoát, lúc này ngược lại chần chờ, quả thực muốn bị đánh mà.

Dung Tầm không khách khí định phất tay đuổi người. Tay chưa giơ lên, đột nhiên quét mắt nhìn Văn Cảnh Đế bên cạnh. Văn Cảnh Đế tựa như cũng không để ý, trên gương mặt già nua còn treo nụ cười hiền lành, thoạt nhìn thật sự giống người không quan tâm sắc dục, một quốc quân ngu ngốc.

Nhưng nếu vị Hoàng bá phụ này thật sự ngu ngốc sao có thể an ổn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế mấy mươi năm. Là vị Hoàng đế đầy dã tâm, giỏi giấu giếm, vị hoàng tỷ kia hoàn toàn không phải địch thủ của hắn.

Chuyện của hắn cùng Tiểu Mạch Nhi thời gian trước, Hoàng bá phụ một chút tin tức cũng không biết sao?

Cái ý niệm này nháy mắt xuất hiện trong đầu, Dung Tầm đột nhiên thấy bi ai. Hắn quan tâm sẽ bị loạn, như là...... biến khéo thành vụng!

Nếu đã thành vụng...... thì phải chuyển hướng, hắn đột nhiên hô lên.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Viên Tri Mạch đã sắp đi tới cửa, chợt nghe được Dung Tầm cười nói.

"Viên Tri Mạch là người mà Hoàng bá phụ mới tuyển chọn sao?"

Sắc mặt Văn Cảnh Đế hơi trầm xuống. Hậu cung của hắn nuôi dưỡng nam sủng là chuyện bí mật, hiện giờ bị Dung Tầm tùy tiện lấy ra nói, đáy lòng có chút không vui. Nhưng vừa thấy Dung Tầm không chút để ý, bộ dáng lười biếng, hắn lại cảm thấy không thể tức giận, còn cảm thấy vui vẻ, trên mặt lại mang theo nụ cười.

"Nói hươu nói vượn, đây là con chính thê của Viên Thanh, ngươi nếu còn dám nói bậy, có tin trẫm đá ngươi bay ra ngoài."

Dung Tầm làm như bừng tỉnh, khóe miệng lười biếng lộ ra nụ cười xấu xa.

"Con đương nhiên biết hắn là con Viên Thanh. Nếu Hoàng bá phụ không thích thì ban cho con đi. Hiện giờ ở kinh đô cả thị thiếp ấm giường con cũng chưa có. Trời đang giá rét, người cô đơn cũng dễ sinh nhàm chán."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Viên Tri Mạch sửng sốt, cả Văn Cảnh Đế cũng sửng sốt. Ông ta vốn hoài nghi Dung Tầm đến là vì giải vây cho người này, không nghĩ tới Dung Tầm trực tiếp muốn có người, thật có chút khác biệt với suy nghĩ trước đây. Đứa cháu trai này thật là càng ngày càng nhìn không thấu. Ánh mắt Văn Cảnh Đế khẽ động.

"Nói bậy, hắn là con trọng thần, không lâu nữa phải cưới cháu gái Lưu Diễm, chiếu chỉ cũng đã hạ, sao lại tùy tiện muốn có?"

Dung Tầm lười nhác cười nói.

"Vì sao không được, hắn đã sớm là người của con."

Gia Khánh Các nháy mắt một trận tĩnh mịch!

Ngoài cửa Gia Khánh Các có mấy người, trong đó có Viên Thái phó và Hữu Thừa tướng dẫn đầu. Họ đứng tại chỗ không thể động đậy, bọn họ vốn đến tìm Viên Tri Mạch, nào biết rằng sau khi bãi triều bệ hạ đã đi trước đến chỗ này, càng không biết sẽ nghe được lời này của Dung Tầm.

Không khí như là bị cái gì xé rách, vắng lặng nặng nề, thậm chí khiến người ta hít thở không thông. Hàn khí lạnh lẽo quét qua bầu trời, che lấp mặt đất, tất cả mọi người bị hoá thành băng đá.

Đại Ung dân phong thông thoáng, lại không câu nệ lễ tiết, nếu hai người là ý hợp tâm đầu, lại không phải là người kế thừa tổ nghiệp, đã có con nối dõi thì có thể thành thân.

Nhưng hai người này, một người là Duệ Quận Vương địa vị tôn quý cao cao tại thượng, tương lai chắc chắn kế nghiệp đệ nhất phiên vương. Một người là con chính thê của Thái phó đương triều, sắp minh hôn thành con rể Hữu Thừa tướng. Dung Tầm tùy tiện nói ra như vậy sao có thể không khiến cho người ta khiếp sợ.

Viên Tri Mạch đã sớm xoay người, đột nhiên cáu giận chính mình vì sao nhìn không thấy, thế cho nên căn bản không có biện pháp nhìn thần sắc tìm ra manh mối, cũng không có biện pháp phỏng đoán ý định của Dung Tầm.

Huống hồ...... đời này, hai người không có quan hệ gì. Chỉ có một lần đó bị trúng thuốc, hay là mình đã làm Dung Tầm rồi?

Dung Tầm mở to mắt nói dối, bản lĩnh cũng càng lúc càng cao thâm. Viên Tri Mạch cũng không thể tưởng tượng, chỉ biết cắn răng, còn chưa có nghĩ được trả lời như thế nào.

Hôm nay vốn là cố tình làm cho mình tiều tụy, hiện tại càng thêm yếu ớt đáng thương. Hơn nữa trên mặt hơi hơi đỏ ửng, trong mắt người khác thật sự có vài phần giống như bị ác bá cường đoạt. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu rõ ràng là đã cam chịu lời Dung Tầm nói.

"Ngươi, các ngươi......"

Lưu Diễm nhảy ra phá vỡ cục diện bế tắc. Muốn Viên Tri Mạch cùng cháu gái minh hôn là chủ ý vốn của Trưởng công chúa, hắn vốn dĩ cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Không nghĩ tới người Viên gia biết rõ tình huống có gian trá còn đáp ứng, hắn cũng có được tiện nghi.

Hiện giờ Dung Tầm nói như vậy, không khác gì nhúng đầu hắn vào chậu nước bẩn, Lưu Diễm suýt nữa hộc máu. Những quan viên xung quanh đều dùng ánh mắt cổ quái lẫn đồng tình nhìn đại thần trước nay luôn cổ hủ. Ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Đế, trong phút chốc lâm vào bi thương, Lưu Diễm hướng về phía Văn Cảnh Đế quỳ xuống,

"Bệ hạ, xin vì lão thần làm chủ!"

Viên Tri Mạch kinh ngạc nhảy dựng, kinh ngạc quay mặt nhìn về phía Lưu Diễm. Trước mắt một mảnh đen nhánh, không thấy được trước mắt rốt cuộc đứng bao nhiêu người, bên hông đột nhiên căng cứng, cả người Viên Tri Mạch liền lọt vào trong một lòng ngực quen thuộc, còn chưa có kịp giãy giụa, chỉ cảm thấy thân thể tê rần cứng đờ, đầu gối chợt đau, lảo đảo liền quỳ bò trên mặt đất.

Người nọ cũng lập tức quỳ xuống bên cạnh, đem Viên Tri Mạch ôm vào trong ngực, giọng lạnh lùng mang theo tức giận.

"Hữu Thừa tướng, ta thông cảm nỗi đau của ngài, nhưng cháu gái ngài gặp nạn rõ ràng là bởi vì hộ vệ cứu giúp không kịp, lại gặp lang băm nên tính mạng không giữ được. Ngài vì sao phải liên luỵ tiểu thư Viên gia, rõ ràng đã biết ta cùng Hiểu Đường có tình, một hai bắt hắn cưới bài vị. Ngài làm như vậy là khinh người Định Hi, hay là khinh Hoàng bá phụ! Ngài thân là Hữu Thừa tướng, khi quân phạm thượng, lại vô pháp kỷ, còn dám thỉnh bệ hạ làm chủ!"

Khóe miệng Viên Tri Mạch giật giật. Người này xảo ngôn nói chuyện vặn vẹo, thật sự bản lĩnh càng cao, chút chuyện này cũng có thể lôi kéo thành khi quân phạm thượng. Bất quá xem tình hình hiện tại, người này muốn huỷ hoại cuộc hôn sự.

Hắn thật vất vả cực khổ khổ đi đến bước này, cũng không thể làm hỏng! Viên Tri Mạch cắn răng nói.

"Bệ hạ......"

Vừa mở miệng đã im bặt. Viên Tri Mạch cứng đờ, trong lòng mắng to Dung Tầm vô sỉ đê tiện. Tên này không chỉ có điểm huyệt, cả huyệt á khẩu cũng phong bế!

Dù Viên Tri Mạch mắng trong lòng. Dung Tầm lại không có làm chuyện xấu, tự giác tỏ ra săn sóc dịch chuyển thân thể cứng đờ của Viên Tri Mạch về tư thế thoải mái, làm xong đột nhiên cảm thấy chính mình quả thật là nam nhân tốt, dù việc nhỏ cũng biết suy xét chu đáo.

Ngẩng đầu nhìn Lưu Diễm ánh mắt lại lạnh lẽo.

"Lưu Diễm, ngươi rốt cuộc có gì muốn nói!"

Lưu Diễm đã sớm bị Dung Tầm chất vấn mà cứng lưỡi. Hắn hết thảy đều là nghe Trưởng công chúa giao phó, nào biết rằng Duệ Quận Vương có quan hệ cùng Viên Tri Mạch. Ngây người một lúc lâu, hắn mới phản ứng.

"Bệ hạ thánh minh, vi thần thật sự là cái gì cũng không biết! Rõ ràng là Viên gia chủ động muốn cùng cháu gái thần kết thân!"

Dung Tầm lạnh lùng hừ một tiếng.

"Thật đáng buồn cười, người Lưu gia khiêng quan tài chắn cửa nhà người ta một ngày một đêm, đây rõ ràng là uy hiếp, còn dám nói Viên gia chủ động?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây càng thêm cổ quái. Kỳ thật chuyện hai nhà Lưu Viên trong triều mọi người đều biết, lại không dễ nói ra. Hiện giờ Dung Tầm nói trắng ra, trong lúc nhất thời làm nhiều người cảm thấy khoái ý. Lần này đến Gia Khánh Các, trừ bỏ mấy vị nhất thời tò mò muốn gặp Viên Tri Mạch, còn lại mấy người là quan văn có giao tình cùng Viên Thái phó.

Thần sắc Viên thái phó phức tạp nhìn Dung Tầm......

Lưu Diễm cứng ngắc, sợ hãi nhìn về phía Văn Cảnh Đế.

"Vi thần lúc trước xác thật không biết sự tình."

"Lúc trước không biết, vậy sau đó thì sao?"

Dung Tầm giảo hoạt, thuận thế leo lên, lập tức túm cái đuôi không buông tay.

Lưu Diễm mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Chuyện này, chuyện này...... đều là con dâu lão thần sốt ruột, nhất thời xúc động phẫn nộ, lão thần về phủ sẽ trách phạt!"

"Nếu nhà ngài bức bách sao nói Viên gia chủ động? Nếu không tồn tâm tư, Viên gia cần gì phải bắt Hiểu Đường cưới bài vị! Hữu Thừa tướng, đây không phải khi quân phạm thượng thì là cái gì!"

"Không phải, đây không phải ý ta?"

"Không phải ý tứ của ngài, thì là ý của ai?"

"Là......"

"Đủ rồi."

Văn Cảnh Đế vẫn luôn im lặng đã cất giọng cắt ngang lời Lưu Diễm. Lưu Diễm run lên, bỗng chốc lạnh cả người. Nghĩ mà sợ, hắn bị Duệ Quận Vương nói thiếu chút nữa khai ra sự thật.

Dung Tầm cũng đã rũ mắt, mắt phượng chợt lóe lên tia trào phúng. Hoàng bá phụ quả nhiên là nhân vật lợi hại. Khóe mắt thoáng nhìn người trong lòng ngực, năm ngón tay trắng nõn để trên sàn nhà đen nhánh càng thêm xinh đẹp. Tâm tình Dung Tầm đột nhiên tốt lên, thừa dịp người này không động đậy được, hắn vươn tay nắm bàn tay kia, ngón tay hai người đan xen vào nhau, cảm giác lạnh lẽo lại thay thế bằng hơi ấm lan tràn đến lòng ngực.

Văn Cảnh Đế đảo mắt qua, đem hành động mờ ám của Dung Tầm thu vào đáy mắt, đôi mắt già nua hơi lóe sáng.

"Tuổi lớn, việc này làm ta đau đầu, chuyện này cần xem xét lại, từ từ quyết định. Dung Tuyển khi nào trở về?"

Nội thị vội nói.

"Bệ hạ, Hoàng Trưởng tôn đi Thông Châu thị sát tình hình thiên tai, sợ là ngày mai mới có thể trở về."

"Nếu ngày mai trở về, việc này để cho Dung Tuyển tra xét, đều lui hết đi."
Bình Luận (0)
Comment