Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 3

Trưởng Tôn Yến bỗng chốc quay đầu, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc, loại làm người ta đoán không được.

“Viên Tri Mạch, ngươi thật sự để ý người kia như vậy, để ý đến tình nguyện đi tìm chết sao?”

Viên Tri Mạch ngơ ngác ngẩng đầu.

“Cái gì?”

“Ta ở biên cương đã nghe nói ngươi bởi vì người kia mà nhảy hồ tìm chết, ngươi còn muốn giấu ta!”

Trưởng Tôn Yến cắn răng, gầm nhẹ.

“Hắn rốt cuộc có cái gì tốt, trừ bỏ thân phận tôn quý còn có ích lợi gì! Viên Tri Mạch, ngươi rốt cuộc có xem lão tử là huynh đệ hay không!”

Giận tới cực điểm, cũng đã quên là bị phạt quỳ, phất tay muốn bỏ đi. Viên Tri Mạch nhanh tay túm chặt hắn, dở khóc dở cười.

“Điên sao, chúng ta còn bị phạt quỳ mà, ngươi đi ra ngoài không phải tìm thêm phiền phức à!”

Lôi kéo Trưởng Tôn Yến quỳ xuống, thấy sắc mặt hắn vẫn khó coi, Viên Tri Mạch cười khổ thở dài.<HunhHn786>

“A Yến, người khác không biết, ngươi sao cũng đã quên ta biết bơi.”

Đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, đình viện to như vậy giọng thanh đạm kéo lên âm cuối mang theo không chấp nhặt.

“Đương nhiên biết!”

Trưởng Tôn Yến hừ một tiếng.

“Ngươi biết bơi lội là nhờ ta dạy. Ngươi lần trước nhảy cầu cũng không có việc gì……”

Giọng đột nhiên im bặt, hắn quay đầu, lộ vẻ không dám tin!

Viên Tri Mạch hơi hơi mỉm cười, nụ cười chua xót.

“Có một số việc không nên hỏi, không nên nói…… A Yến, ngươi trước nay đều rõ ràng hơn so với ta.”

“Là hắn làm?”

“Không phải.”

Viên Tri Mạch phủ định dứt khoát. Thấy Trưởng Tôn Yến tỏ vẻ không tin, Viên Tri Mạch thở dài.

“Tin tưởng ta, thật sự không phải hắn. Loại chuyện này, hắn không làm.”

Không thể nói cho A Yến là ở đời trước đã biết đến chuyện này.

“…… Đó là ai?”

Viên Tri Mạch né tránh ánh mắt của Trưởng Tôn Yến.

“A Yến, chuyện này ngươi cũng đừng quản, ta không chết đối với những người đó là trả thù lớn nhất rồi.”

Trưởng Tôn Yến đã rõ tính tình của Viên Tri Mạch, biết mình không có khả năng từ trong miệng Viên Tri Mạch biết thêm được gì. Cảm xúc quay cuồng, nhưng trên mặt thần sắc đã dần dần khôi phục bình tĩnh, sau một lúc lâu Trưởng Tôn Yến nói.

“Vậy ngươi tính toán làm sao đây? Nếu bọn họ còn muốn mạng ngươi, ngươi thoát được một lần trốn không được lần thứ hai. Như vậy đi, qua mấy ngày nữa ta đi biên cương, ngươi dứt khoát đi cùng ta đi.”

Viên Tri Mạch lắc đầu.

“Không cần, bọn họ lần này rút dây động rừng, Dung Tuyển sẽ không mặc kệ, trong thời gian ngắn nữa thôi bọn họ sẽ phải ứng phó lửa giận của hắn, căn bản không rảnh đi đối phó với ta.”

“Ngươi...!”

Trưởng Tôn Yến giận lên.

“Ngươi đã bị như vậy còn không chịu rời xa hắn! Dung Tuyển nếu thật sự để ý ngươi, ngươi sẽ không bị rơi xuống nước mà bệnh nặng. Ngươi một hai phải đem mạng mình dâng cho hắn có phải hay không!?”

“A Yến, ngươi hiểu lầm ý của ta, ta đối với hắn...”

Ngửa đầu nhìn trăng tròn sáng tỏ trong trời đêm, Viên Tri Mạch hơi hơi mỉm cười.

“Từ rất sớm cũng đã buông xuống, có thể còn... bất quá cũng là nghĩ đến tình bạn nhiều năm thôi, không có quan hệ tình yêu. Cho nên …… Ta chuẩn bị đi thi khoa cử.”

“A?”

Trưởng Tôn Yến hôm nay bị sét đánh thực sự nhiều, có chút ngẩn người.

“Ừ, đậu tiến sĩ, được ra khỏi kinh đô, thanh tĩnh làm một quan viên nhỏ.”

Viên Tri Mạch nhớ tới chính mình đời trước luôn hy vọng xa vời như vậy, khóe môi thỏa mãn khẽ nhếch lên.

“Mua một trang viên nhỏ xây một cái nhà, trồng một giàn nho mấy khóm hoa cúc, giàn nho bên cạnh giếng nước, còn có bàn đá ghế đá, khi nhàn rỗi không có việc gì thì ngắm trăng đọc sách……”

“ Một mình?”

Bên cạnh có người nói nhỏ. Viên Tri Mạch cười.

“Đương nhiên không phải một mình, nói không chừng chờ ta có tiền, ta còn có thể tìm một thê tử, cùng ta ngắm trăng ngâm thơ ……”

Vừa quay đầu lại đã thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, sắc mặt còn hơi hơi tái nhợt, đôi mắt phượng dưới ánh trăng lóe sáng, môi mỏng hơi hơi cong lên. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều mang theo ý cười.

“Tìm thê tử không thú vị nhiều, bổn quận vương ở cùng ngươi.”

Viên Tri Mạch kinh hoảng thiếu chút nữa trái tim rụng xống. Dung Tầm đến đây lúc nào? Hắn rốt cuộc nghe bao nhiêu!

Không dám nghĩ nhiều, Viên Tri Mạch nhanh chóng kéo tay Trưởng Tôn Yến quỳ xuống đất thỉnh an. Một âm thanh té ngã vang lên, quay đầu nhìn lại Viên Tri Mạch đã thấy Trưởng Tôn Yến chân giơ cao, mặt úp xuống đất, tư thế cứng đờ khá buồn cười, đúng là không thích hợp!

Khó trách vì sao Dung Tầm đến đây Trưởng Tôn Yến lại không phản ứng, nguyên do là sớm đã bị điểm huyệt!

Gương mặt Trưởng Tôn Yến đã đen lại, trừng mắt nhìn Viên Tri Mạch, mắt như có ngọn lửa lớn, cơ hồ muốn đốt cháy hết thảy!

Viên Tri Mạch ho khan một cái, nhanh chóng đem ý cười nuốt trở về. A Yến đã bị nghẹn cứng mà mình lại cười, A Yến phỏng chừng tức chết. Chạy nhanh đến đỡ Trưởng Tôn Yến trở lại tư thế quỳ Viên Tri Mạch cúi lạy Dung Tầm.

“Bái kiến Duệ Quận Vương. Hôm nay Trưởng Tôn Yến cũng là vô ý lỡ tay, kính xin Duệ Quận Vương……”

“Ta đói bụng.”

Dung Tầm lại cười, mắt cũng nheo lại. Khóe miệng Viên Tri Mạch không thể khống chế mà giật giật.

“Thảo dân đi tìm người làm.”

“Ta muốn đi bên ngoài ăn hoành thánh, nghe Dung Tuyển nói trong kinh đô có một quán hương vị rất ngon, ta phải đi đến đó ăn.”

Dung Tầm túm chặt tay Viên Tri Mạch, không cho phân trần, lôi kéo người ra bên ngoài.

“Ngươi đi ăn cùng ta, hiện tại phải ăn!”

Viên Tri Mạch bị túm chặt thất tha thất thểu đi theo, quay đầu lại nhìn tượng gỗ Trưởng Tôn Yến khó xử nói.

“Duệ Quận Vương, A Yến……”

“Ngươi còn dám nói một câu, ta liền cho hắn đi Thanh Phong Lâu làm vũ kỹ nhảy múa giúp vui!”

Dung Tầm tiến đến bên tai Viên Tri Mạch nhỏ giọng hừ hừ, vừa lòng khi phát hiện thân thể Viên Tri Mạch cứng ngắc.

“Bổn Quận vương tuy rằng chỉ là Quận vương nho nhỏ, nghĩ thế nào cũng vẫn là người hoàng tộc, ngươi cho rằng ẩu đả với Quận vương là tội danh nhỏ sao? Tiểu Mạch Nhi.”

Viên Tri Mạch ngẩn ra. Đời trước hắn thích gọi Viên Tri Mạch như vậy, Viên Tri Mạch đã phản đối cũng không ăn thua, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ.

Vận mệnh thật trêu chọc, trong mơ hồ lại thấy năm đó quanh co khúc khuỷu, Viên Tri Mạch không khỏi có chút giật mình.

Dung Tầm bắt người đi, chờ Viên Tri Mạch nhận ra thì bản thân đã ngồi ở Thanh Phong Lâu, nhìn một đám tiểu quan diện mạo thanh tú đang cởi bỏ áo quần …… vũ thoát y.

Mũ và áo giáp đã sớm tháo ra bỏ đầy đất, nhóm tiểu quan giơ tay nhấc chân, lột bỏ từng lớp áo quần, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng nõn. Có thể nói khi nữ tử mặc quân trang sẽ có thêm một phần anh khí, nhưng áo giáp vẫn là thuộc về nam nhân, mà nam nhân lại mặc áo giáp vũ thoát y trong tiếng nhạc chiến ca lại càng có sự dụ hoặc câu nhân.

Chỉ là……

Dung Tầm cười cười nói.

“Tiểu Mạch Nhi, ngươi cảm thấy vũ điệu này thế nào, thật ra ta cảm thấy Trưởng Tôn Yến rất thích hợp với vũ điệu này.”

“Thảo dân tên Viên Tri Mạch, tên họ do phụ mẫu ban cho, xin Duệ Quận Vương đừng loạn xưng hô.”

Dung Tầm lơ đãng nhìn nhóm tiểu quan hiện tại chỉ còn một mảnh vải nhỏ xíu che bộ vị. Đôi mắt Viên Tri Mạch chỉ hé mở, sợ là còn nhỏ hơn lỗ kim.

“Thân phận Trưởng Tôn Yến là tôn quý, Quận vương đừng nói đùa như thế.”

Dừng một chút, Viên Tri Mạch hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn thẳng.

“Không biết Viên Tri Mạch có thể làm cái gì cho Duệ Quận Vương? Xin Duệ Quận Vương nói thẳng.”

Tuy Viên Tri Mạch đoán không ra tâm tư của hắn, nhưng cũng biết hắn làm như vậy khẳng định có động cơ không đơn giản.

Dung Tầm cũng không đáp lời, thong thả ung dung lột vỏ nho, quả nho tím đen thật nổi bật trong mấy ngón tay trắng. Tỉ mỉ tách hạt và thịt quả nho, ngón tay Dung Tầm vân vê rồi đưa qua.

“Há miệng.”

Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn quả nho, liếc mắt nhìn Dung Tầm rồi nhanh chóng quyết định há miệng ngậm lấy. Người này tính tình bướng bỉnh, mình không ăn, Dung Tầm sẽ có một ngàn loại cách ép buộc ăn.

Quả nhiên, Dung Tầm lộ ra một chút tiếc nuối, tựa hồ rất tiếc hận vì đối phương quá hợp tác. Hắn cười như không cười.

“Ta biết chất nhi tôn quý của ta thích ngươi.”

Ánh mắt Viên Tri Mạch khẽ lay động, không nói.

Dung Tầm nhàn nhạt nói.

“Yên tâm, ta không tính đi đoạt người, càng không có ý đoạt người của chất nhi.”

Hắn ngáp một cái, lười biếng chống cằm nhìn ngọn đèn.

“Sự tình sau này tính sau, mặc kệ các ngươi nên đôi nên cặp cũng tốt, mỗi người một ngả cũng thế, cùng ta không quan hệ.”

Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn qua.

“Việc ta muốn ngươi làm là trong khoảng thời gian ta ở kinh đô, suy tính cách bảo đảm bình an cho ta.”

Viên Tri Mạch hoảng sợ ngẩng đầu nên mắt bị ngọn đèn sáng rực rỡ của Thanh Phong Lâu chiếu loá mắt. Dung Tầm cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng thưởng thức ly rượu có màu đỏ như máu trong cái ly bạch ngọc. Ly rượu đỏ như máu, càng tăng thêm vẻ ưu nhã khiếp người của Dung Tầm, như là muốn đem cả phòng hoa lệ nhấn chìm xuống!

Lòng phập phồng lo lắng, Viên Tri Mạch đã biết lần này Dung Tầm vào kinh trên thực tế chính là làm con tin. Định Hi Hầu quyền lực quá lớn, trong tay cầm trọng binh, đừng nói là bệ hạ mà cả triều văn võ đều không chấp nhận được. Không thể để Định Hi Hầu bên ngoài tiêu dao, cho nên mượn danh Thái hậu đón Duệ Quận Vương vào kinh.

Nhưng chỉ cần Định Hi Hầu không có tâm phản, Duệ Quận Vương vẫn là quận vương tôn quý ai dám làm gì hắn. Hắn nói như vậy…… là cho thấy Định Hi Hầu thật sự có tâm làm phản sao?

Đời trước Định Hi Hầu đúng là làm phản, nhưng là ở nhiều năm sau. Lão Định Hi Hầu không biết vì sao lại chết ở trong cung yến, Dung Tầm nổi giận nên khởi binh tạo phản, làm Đại Ung sóng gió hỗn loạn, cuối cùng……

Viên Tri Mạch buồn bã, tim cũng nhói đau, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.

“Duệ Quận Vương địa vị tôn quý, sao yêu cầu thảo dân bảo vệ? Thảo dân văn không được võ không xong, có gì để bảo vệ?”

“Chỉ bằng Viên Tri Mạch.”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Dung Tầm sáng quắc, nhìn thẳng tắp cơ hồ nhìn thấu tâm tư người ta. Hắn từ từ nói.

“Phụ thân ngươi là Thái phó đương triều, dẫn đầu quan văn. Ngươi là tình nhân của hoàng trưởng tôn, người thừa kế Đại Ung hoàng triều trong tương lai. Còn có Trưởng Tôn Yến con Trấn Bắc tướng quân luôn che chở ngươi. Một người có thể tác động ba thế lực như thế sao không thể bảo hộ ta?”

Viên Tri Mạch không lời gì để nói, sau một lúc lâu mới ổn định giọng nói.

“Quận vương thật là quá đề cao thảo dân. Phủ Thái phó cũng không phải chỉ có một mình ta là con nối dõi, có ta hay không cũng có khác gì. A Yến tuy rằng là người phủ Trấn Bắc Tướng Quân, nhưng Trưởng Tôn tướng quân từ trước đến nay không thích con nối dõi liên quan đến chính vụ. Còn chuyện của hoàng trưởng tôn càng là lời nói vô căn cứ, Duệ Quận Vương cơ trí sao lại có thể tin tưởng lời đồn đãi?”

“Tiểu Mạch Nhi, đây là không chịu sao?”

Dung Tầm nhìn chăm chú thiếu niên mỉm cười trước mặt. Áo xanh nhạt lộ vẻ phong độ trí thức, rõ ràng đang ở chỗ ăn chơi trác táng mà thản nhiên mỉm cười. Lại làm người ta hoảng hốt cảm thấy hình như có luồng gió mát lướt qua, không bụi bậm, khí chất độc đáo lạnh lùng, trách không được làm Dung Tuyển nhớ mãi không quên.

Hắn trước khi tới kinh đô đã nghe nói Dung Tuyển đối với một thiếu niên rất để ý. Vốn dĩ hắn cũng không có để ý, sau khi gặp ở đình viện, nghe Viên Tri Mạch dạy dỗ tiểu muội, Dung Tuyển lại tỏ thái độ như vậy hắn liền biết đồn đãi không giả. Sau đó vừa vặn gặp được Viên Thái phó xưa nay ổn trọng cẩn thận lại nổi giận dạy con, có yêu thương mới răng dạy, Viên Thái phó nhất định là rất coi trọng đứa con trai này. Mà phát hiện Trưởng Tôn Yến lại càng ngoài ý muốn.

Như vậy người này tồn tại với hắn mà nói không thể nghi ngờ là cực hữu dụng.

Viên Tri Mạch cười khổ.

“Không phải ta không chịu, thật sự là…… ô..!”

Viên Tri Mạch chưa nói xong đã bị cắt ngang. Môi Dung Tầm đã áp sát vào môi Viên Tri Mạch. Mùi hương nhàn nhạt của rượu cộng thêm khí thế hung mãnh làm Viên Tri Mạch choáng váng, muốn giãy giụa nhưng thân thể bị Dung Tầm kiềm chế chặt chẽ ở trong ngực, căn bản không thể động đậy. Dung Tầm bá đạo công thành chiếm đất, không lưu tình mà lại rất có kỹ xảo khiến cho Viên Tri Mạch bị mơ hồ, cảm thấy toàn thân không tự chủ nhũn ra. Trước mắt là ngọn đèn chói mắt, đầu óc như muốn nổ tung, tiếng đàn sáo tựa hồ ở cách xa, trong trời đất chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi……

Bỗng nhiên nhớ tới đời trước ở thời điểm cuối cùng trước khi xuất phát, Dung Tầm cũng làm hành động vô nghĩa như vậy, phảng phất như sớm biết rằng vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa.

“Cuộc đời này của ta may mắn lớn nhất là gặp ngươi.”

Một thân áo giáp, Dung Tầm đứng trước ngựa, nhàn nhạt nhìn mình, sau lưng hắn là ánh chiều tà, là khói báo động cuồn cuộn, là tiếng la rần rần của quân vạn, là không khí lan tràn mùi máu làm người ta muốn nít thở.

“Nhưng bất hạnh lớn nhất cũng là gặp ngươi. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không quen biết Viên Tri Mạch.”

Nhẫn tâm nói lời đoạn tuyệt, cục diện hai người sinh ly tử biệt cũng là do hắn tạo ra!

Tay Viên Tri Mạch run lên, một dòng nước trong trẻo chậm rãi chảy ra từ khóe mắt mông lung. Không quan tâm gì hết, trở tay ôm eo Dung Tầm, dùng hết sức siết chặt, khiến Dung Tầm nhịn không được nhíu nhíu mày. Vừa mở mắt mới phát hiện thiếu niên trong lòng ngực vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng thống khổ điên cuồng. Rõ ràng người thống khổ là thiếu niên, cũng không biết vì cái gì thống khổ như một mũi nhọn đâm vào hắn, làm lòng hắn từng đợt co rút đau đớn.

“Duệ Quận Vương, ngươi tới sớm thật. Xin lỗi, xin lỗi, trong nhà có việc, ta đã tới chậm.”

Bỗng nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên.

“A……”

Viên Tri Mạch đột nhiên cả kinh. Có người!

Nhưng còn chưa có kịp phản ứng đã bị Dung Tầm đè xuống, bị bắt bò quỳ gối, một kiện áo khoác đã phủ lên che lại đầu và mặt Viên Tri Mạch. Dung Tầm nhàn nhạt nói.

“Là ta tới sớm, Mạnh Thiếp, ngồi đi.”

Mạnh Thiếp là tiểu hầu gia con của Trưởng Công chúa và Giang Dương Hầu sao?

Trong lòng Viên Tri Mạch chợt lạnh, đột nhiên hiểu vì sao Dung Tầm dẫn mình đến nơi đây, vì cái gì đột nhiên hôn. Hắn muốn cho tất cả mọi người ngộ nhận là mình cùng hắn có quan hệ mờ ám. Đến lúc đó dù mình thề thốt phủ nhận cũng vô dụng.

Đời trước Dung Tầm cũng dùng chiêu này làm mình bất đắc dĩ phải gả cho hắn. Kiếp này, còn muốn sử dụng một lần nữa sao? Quả nhiên, Mạnh Thiếp tò mò hỏi.

“Vị này chính là...?”

Viên Tri Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, máu toàn thân như đông lạnh, đáy lòng đều là bi ai. Viên Tri Mạch giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Dung Tầm dùng một tay chặt chẽ đè người xuống, giọng trêu đùa phong lưu.

“À, không có gì, chỉ là tiểu quan Thanh Phong Các mà thôi, ta thấy mặt mũi không tồi, liền triệu lại đây.”

Mắt phượng hơi rũ xuống, ánh mắt nhìn người quỳ bò ở dưới đất. Rõ ràng hắn phải xuống tay lại không thể. Ánh mắt hơi trầm xuống.

Hắn vốn dĩ thật sự phải làm theo kế hoạch, nhưng chuyện tới trước mắt, hắn lại đột nhiên không muốn làm như vậy. Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai thiếu niên, động tác thật nhẹ nhàng. Mạnh Thiếp biết Duệ Quận Vương yêu thích nam sắc phong lưu đa tình, lại không nghĩ tới đối với tiểu quan cũng săn sóc như vậy. Lại nhìn thiếu niên nửa quỳ kia, tuy rằng không rõ diện mạo, nhưng tóc đen bóng dài hơi rũ xuống, vòng eo tinh tế, bởi vì quỳ nên cái mông hơi vểnh lên, căn tròn khêu gợi ……

Mạnh Thiếp không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, hắn tuy rằng cũng không thích nam sắc, vì cho rằng nam nhân không mềm mại xinh đẹp bằng nữ nhân. Nhưng nhìn bóng dáng này lại cảm thấy nam nhân cũng có chỗ đáng yêu, quả thực không kém nữ nhân là mấy. Hắn nhịn không được nói.

“Không biết tiểu quan tuyệt sắc cỡ nào lại có thể làm Duệ Quận Vương khen ngợi, không biết bản hầu có vinh hạnh……”

“Hắn uống say, chờ lần sau sẽ để tiểu hầu gia nhìn tốt hơn.”

Mạnh Thiếp híp híp mắt. Uống say sao? Vừa rồi không phải là ôm hôn sao?

Tuy rằng biết Dung Tầm tìm cớ, nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, cười nói.

“Trước nay đều nói mỹ nhân say là câu nhân nhất, Duệ Quận Vương tuyển người tất nhiên là quốc sắc thiên hương. Vậy người say kia khẳng định càng là bế nguyệt tu hoa.”

“Đương nhiên là bế nguyệt tu hoa,” <HunhHn786>

Nhận thấy được thân thể người đang cúi đầu quỳ gối lại căng chặt lên, đôi mắt phượng hẹp dài liếc Mạnh Thiếp một cái.

“Nhưng Dung Tầm lại có cái tật xấu, không thích người khác chia sẻ đồ vật của mình, tiểu hầu gia cũng là người có cá tính, nên hiểu rõ.”

Mạnh Thiếp giật mình, không khỏi có chút không vui, cười như không cười nói.

“Dung Tầm, chúng ta là quan hệ gì, cả một tiểu quan cũng chia sẻ không được sao? Thật đúng là làm vi huynh thất vọng buồn lòng mà.”
Bình Luận (0)
Comment