Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 31

Lời nói nhàn nhạt lộ ra cuồng ngạo. Thần sắc bình tĩnh tự nhiên, thong dong trấn định, làm người ta không tự chủ được tin tưởng hắn thật sự có thể làm mưa làm gió.

"Vậy ngươi muốn gì?"

Viên Tri Mạch đứng thẳng người, ánh mắt kiên định, kiên quyết nói.

"Rất đơn giản, ngươi từ bỏ hợp tác cùng Dung Tầm. Hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí có thể cho ngươi nhiều hơn!"

Rất nhiều năm về sau, khi Tô Khắc Cáp cùng Viên Tri Mạch uống rượu nói chuyện, Tô Khắc Cáp đã thành thật thổ lộ.

“Ta vốn dĩ không nghĩ ngươi quan trọng như vậy. Chỉ nghĩ đem ngươi đổi chút lương thực.”

Viên Tri Mạch mặt không đổi sắc. Hắn lại nhìn chăm chú cười cười lấy lòng.

“Ngươi biết đó đánh giặc khẳng định là phải tổn thất vật lực tài lực. Hơn nữa đến lúc đó lãnh thổ của lão tử sẽ bị ảnh hưởng, đánh xong ít nhất phải chịu đói ba năm. Định Hi có tiền. Đại Ung có nhiều tiền.”

Nói cách khác Viên Tri Mạch chính là tiền.

Viên Tri Mạch sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Quả nhiên là bị âm mưu đời trước làm suy nghĩ đến điên rồi, luôn đem sự tình nghĩ đến phức tạp. Lại không biết ở trong mắt người khác  mình căn bản không có cấp bậc.

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Viên Tri Mạch hỏi.

“Vậy ngươi vì cái gì khăng khăng muốn giết A Yến?”

“Đó là bởi vì lão tử thuần túy bị thái độ của ngươi làm tức giận. Lão tử chưa gặp con tin nào ngạo mạn như vậy.”

Tô Khắc Cáp cười lộ ra một hàm răng trắng.

“Vậy sau đó vì cái gì tin ta?”

“Không phải ngươi nói ta tin ngươi sao?”

“……”

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Trở lại hiện tại. Mưa to suốt một đêm, bên ngoài cũng rối ren một đêm, thật vất vả mới kiểm kê rõ ràng mọi thứ, đoàn quân tiên phong liền nổ tung.<HunhHn786>

Viên Tri Mạch mất tích không có bao nhiêu người để ý. Viên Tri Mạch vốn dĩ chính là thủ hạ của Trưởng Tôn Yến. Người hầu cận họ Tần trước khi xuất chinh có mẫu thân đột nhiên bệnh nặng cho nên về nhà phụng dưỡng. Trưởng Tôn Yến liền đem thẻ bài của người nọ đưa cho Viên Tri Mạch.

Trưởng Tôn Yến mất tích không để lại dấu vết. Tuy rằng hắn chỉ là Giáo úy lục phẩm, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ hắn là cháu trai duy nhất của Trưởng Tôn tướng quân, xảy ra chuyện gì ai cũng gánh không nổi trách nhiệm!

Vì thế sống phải thấy người chết phải thấy thi thể. Mọi người gấp rút đào chỗ trại bị đất lở. Tô Khắc Cáp Vương tử cũng sai người đến hỗ trợ. Đào suốt một ngày đã đào ra Trưởng Tôn Giáo úy sốt cao hôn mê sắp trở thành thi thể.

Khi mọi chuyện đã ổn, Tô Khắc Cáp nổi trận lôi đình chỉ vào Sâm Cách mắng.

“Ngươi ngốc à, ta để ngươi đứng ở ngoài, ngươi đem hắn mang ra ngoài làm gì! Cùng ngươi dầm mưa à!”

Sâm Cách tự biết đuối lý, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Yến hôn mê yên lặng nghe mắng.

Viên Tri Mạch lòng nóng như lửa đốt nhìn Trưởng Tôn Yến sốt cao trên giường không lùi. Bởi vì lần này sự tình náo loạn cực lớn, Viên Tri Mạch cũng không muốn bị Dung Tầm phát hiện mình ở quân doanh, nên dứt khoát thay đổi thân phận ở lại bên cạnh Tô Khắc Cáp. Dù sao Tần Hiểu Đường chỉ là một tiểu binh, dù mất tích cũng không ảnh hưởng đại cục, cũng không có ai để ý.

Xưa nay người không sinh bệnh, bệnh tới sẽ nặng hơn người bình thường. Quân y hoàn toàn bó tay không biện pháp, chỉ có thể không ngừng nấu đủ loại thuốc cho hắn uống, nhưng lại không có chút hiệu quả. Qua hai ngày, Trưởng Tôn Yến gầy đi một vòng, toàn thân nóng hổi đỏ bừng như là con cua luộc. Da môi và quanh miệng bong tróc chảy máu nhìn thật thê thảm.

Trưởng Tôn Yến hàm hồ nói mớ.

“Hiểu.... Đường……”

“Ta ở đây.”

Trưởng Tôn Yến lại như không nghe thấy, chỉ biết gọi hàm hồ ở trong miệng, rời rạc thành từng chữ. Hắn lại rất chấp nhất, lại làm người ta thêm chút chua xót. Tô Khắc Cáp ở bên cạnh nghe mà nhịn không được nói.

“Tiểu tử này đối với ngươi thật tình thâm. Ngươi không biết lúc trước khi quán trà sụp đổ, hắn ở bên ngoài đào tìm ngươi một ngày, cũng không nhìn đến tay mình bị thương.”

Viên Tri Mạch nhìn thiếu niên chìm trong hôn mê, trong lòng đau đớn. Nhưng có một số việc đã chủ định không có biện pháp lưỡng toàn, cả đời này chủ định là phải thiếu A Yến phần tình cảm này.

Bên ngoài đột nhiên có một trận tiếng động lớn, sấm nổ vang dội sét đánh chói lòa. Gần như là đồng thời với sấm sét, mành lều đột nhiên bị người xốc lên!

Sắc mặt rất khó coi, quần áo cũng rất khó nhìn, toàn thân đều thực chật vật, Duệ Quận Vương nhìn chung quanh bốn phía, mắt phượng lạnh lẽo.

“Viên Tri Mạch ra đây cho ta!”

Trong phút chốc lặng ngắt như tờ...

Khuôn mặt Dung Tầm đen sì.

Hắn ở nửa đường gặp được ảnh vệ hắn lưu lại kinh đô. Từ sau vụ nổ quán trà, hắn liền phân công hai người chuyên môn phụ trách bảo vệ Viên Tri Mạch, nếu không có việc gì hai người cũng không cần báo cáo cho hắn thường xuyên. Hơn nữa trước khi đi mấy ngày Dung Tầm cũng thực sự bận rộn, cũng sơ sót.

Nào biết đâu rằng trước khi xuất chinh hai người này đã bị hắc y nhân đánh ngất quăng vào hầm tối. Chờ bọn họ từ hầm chạy ra ngoài thì đại quân đã xuất chinh, Viên Tri Mạch cũng không thấy bóng dáng. Hai người vừa thấy tình huống không ổn, ở kinh đô lại tìm không thấy người, không dám chậm trễ, lập tức cử một người vội vàng chạy đi báo tin. Nào biết đâu rằng vừa lúc Dung Tầm cũng trở về tìm người, họ gặp nhau trên đường.

Dung Tầm đem manh mối xâu chuỗi lại lập tức nhận định Viên Tri Mạch đã theo đoàn quân. Nhưng hắn ở chỗ Trưởng Tôn tướng quân cũng không có tra được tên Viên Tri Mạch trong danh sách. Vậy chắc chắn Viên Tri Mạch đã dùng thân phận người nào đó. Người có thể giúp Viên Tri Mạch chỉ có thể là Trưởng Tôn Yến.

Trưởng Tôn Yến đối với Viên Tri Mạch quan tâm như vậy tuyệt đối không có khả năng để xa tầm mắt. Mấy manh mối xâu chuỗi lại cho ra kết quả chỗ có Trưởng Tôn Yến tất nhiên có Viên Tri Mạch.

Tin tưởng vào điểm này, Dung Tầm lập tức trở về đoàn quân. Tiểu Mạch Nhi nhà mình lén đi theo nam nhân khác, còn trốn ở dưới mí mắt mình nhiều ngày không lộ mặt. Việc tài trời như vậy sao có thể không làm cho Duệ Quận Vương bốc lửa?

“Viên Tri Mạch ra đây cho ta!”

Tô Khắc Cáp ho khan, bảo đảm Viên Tri Mạch đã trốn kỹ, mới đi ra ngoài xem chuyện hiếm lạ.

“Duệ Quận Vương, Viên Tri Mạch là vị nào?”

Duệ Quận Vương đang tức giận đến mặt đen thui bị hắn hỏi buột miệng thốt lên.

“Nam nhân của ta!”

“Phụt……”

Vừa hớp ngụm trà, Tô Khắc Cáp bị lời này mà phun ra!

Sâm Cách tay chân gọn gàng né tránh nước miếng của Tô Khắc Cáp. Hắn cau mày phủi phủi quần áo của mình, trừ phi bắt buộc, sói rất yêu quý bộ lông của mình.

Những người khác sắc mặt nhất thời cổ quái. Có người nhìn chung quanh, có người cúi đầu nhìn chân, họ đang cố che giấu khóe miệng run rẩy vì nén cười, nghẹn sắp chết.

Ngay cả người nào đó trốn ở bên trong nghe lén cũng bị giật mình, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất. Viên Tri Mạch đỡ trán thở dài. Lời này cũng dám nói ra, người này thật sự là điên rồi.

Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn bàn tay, nhìn chân, còn nhìn chỗ bị thương ở bả vai. Cẩn thận suy nghĩ, Viên Tri Mạch quyết định vẫn nên đi trước sẽ tốt hơn. Người này điên lên thì khó nói sẽ làm cái gì. Nếu bị kẻ điên này bắt được sẽ như xuất sư chưa kịp làm gì thì đã chết.

Người nào đó lập tức nhanh chóng chạy.

Trong lều, Duệ Quận Vương cũng đã nhận thấy mình nói lời này bị những người ở đây hiểu theo nghĩa khác. Nhưng may mắn da mặt hắn rất dày, chuyện thể diện không quá để tâm. Huống hồ Viên Tri Mạch vốn dĩ chính là nam nhân, chẳng lẽ nói thành nữ nhân? Căn cứ vào loại suy xét này hắn vẫn bảo trì biểu tình bình thản ung dung.

Sau đó hắn dùng một chân đá lên giường.

“Trưởng Tôn Yến, người đâu!? Đừng giả chết”

Giường xếp vốn không cứng cáp, chịu một cú đá của Dung Tầm liền kẽo kẹt một tiếng nát ra. Trưởng Tôn Yến hôn mê trên giường lăn xuống mặt đất, vẫn là Sâm Cách lanh tay lẹ mắt nhảy đến đúng lúc ôm Trưởng Tôn Yến. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Dung Tầm.

“Hắn đang sốt.”

Dung Tầm không rõ nguyên do nhíu mày.

“Phát sốt?”

Hắn về tới liền đi thẳng đến bên này, đối với chuyện núi lở coi như hoàn toàn không biết gì cả.

Đại phu vội nói.

“Mấy ngày trước đây núi lở, Trưởng Tôn Giáo úy vì cứu một binh sĩ mà bị vùi vào trong đất, vừa được cứu ra.”

Sắc mặt Tô Khắc Cáp hơi đổi, không kịp ngăn cản, thì đại phu quân y đã nói tiếp.

“Đáng tiếc binh sĩ kia không cứu ra được, sợ là đã không còn.”

Sắc mặt Dung Tầm bỗng chốc biến đổi.

“Là người nào?”

Trưởng Tôn Yến có thể vì người nào vào sinh ra tử. Trong quân doanh trừ Viên Tri Mạch còn có khác người sao?

Dung Tầm cảm thấy xương sống lạnh buốt, cứng đờ. Hắn bước đến túm vạt áo Trưởng Tôn Yến kéo ra khỏi lòng ngực Sâm Cách.

“Trưởng Tôn Yến, ngươi nói rõ ràng đi, người ngươi cứu rốt cuộc là ai!?”

Trưởng Tôn Yến mơ hồ mở mắt ra, ý thức vẫn có chút hỗn độn, lẩm bẩm.

“…… Hiểu Đường....”

Trong phút chốc, máu Dung Tầm ngưng chảy, ngơ ngác buông tay, môi hấp hấp, thân hình di chuyển. Tiếp theo hắn như mũi tên rời dây cung vụt ra khỏi lều!

Sâm Cách ôm lấy Trưởng Tôn Yến bị ném ra, nhíu mày nhìn bóng dáng Dung Tầm, lại nhíu mày nhìn về phía Tô Khắc Cáp.

“Hắn hiểu lầm.”

Hắn tuy rằng không rành thế sự nhưng cũng không ngốc. Hắn biết Dung Tầm hiểu lầm cái gì.

Tô Khắc Cáp không để ý nhún nhún vai.

“Vậy thì thế nào?”

Hắn khoanh tay trước ngực, hứng thú bừng bừng hết sức chuyên chú thưởng thức dáng vẻ chật vật khó gặp của Dung Tầm. Tô Nhã Nhi xinh đẹp như hoa mà không cần lại muốn một người nam nhân. Bị thế là xứng đáng!

“Không nói cho hắn?”

“Người nọ cũng mặc kệ, chúng ta quản làm cái gì?”

Tô Khắc Cáp ngáp một cái, liếc mắt vào nơi ẩn nấp, cũng không biết nơi đó đã sớm không có người, chỉ còn lại không khí cùng cát bụi.

Viên Tri Mạch ngồi xếp bằng ở trong lều của Tô Khắc Cáp, trên đùi là bản đồ hành quân, nhưng cũng không có xem, cắn môi cười khổ. Lần này Dung Tầm thật sự là điên rồi, sau này nếu muốn cho hắn nguôi giận, sợ là chỉ có thể đem chính mình đóng gói dâng lên.

Nhịn không được lắc đầu, mọi việc vì hắn mà suy xét, mình còn phải chịu thiệt thòi. Cuộc mua bán này thật sự làm không có lời.

Thế sự chính là trời xui đất khiến như vậy, mấy cái ngẫu nhiên đan chéo vào nhau, sự việc khó lường, tạo thành đại họa không thể vãn hồi.

"Nghe nói bị chôn vùi là một Giáo úy cùng một binh sĩ.... Đã phái người đi cứu, nhưng mưa quá lớn tình huống hình như không tốt lắm..... Đáng tiếc binh sĩ kia không cứu ra được, sợ là đã không còn..... Hiểu Đường."

Mấy câu nói đó giống như sét đánh không ngừng ở trong đầu Dung Tầm, mọi thứ như nổ tung. Ý thức của Dung Tầm thành một mảnh trống không. Nhưng kỳ dị là lại có rất nhiều hình ảnh không ngừng thoáng hiện ra. Những hình ảnh xa lạ lại có vẻ quen thuộc. Một vài cảnh tượng nhanh chóng mở ra, lại nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức làm người ta không kịp nhìn kỹ. Trong đầu Dung Tầm rất lộn xộn, đầu nhức nhối, ngực âm ỉ đau. Tựa như có thứ gì muốn dâng lên tràn ra!

Hắn thất tha thất thểu thật vất vả chạy tới địa điểm núi lở ngày ấy, tận mắt chứng kiến đã không còn gì.

Lúc này đã qua ba ngày kể từ lúc núi lở. Huống hồ quan trọng nhất là Trưởng Tôn Yến đã tìm được. Mất một sĩ binh cùng lắm thì cấp chút tiền an ủi. Cho nên đội ngũ tìm kiếm đã sớm trở về.

Bởi vì đêm qua lại có mưa, toàn bộ chỗ đất đã bị đào bới qua một lần lại bị nước mưa cuốn trôi thành sườn núi chênh vênh. Chỉ có thể nhìn thấy khe rãnh, giống như răng cưa dữ tợn sẽ ăn thịt người. Có mấy thân cây bị xốc rễ cây lộ ra khỏi đất, mấy cái lều trại rách nát bị người đào ném ở một bên.

Thoạt nhìn thật hoang tàn, tựa như không có gì có thể tồn tại ở chỗ này.

Dung Tầm chống một tay lên thân cây, ngơ ngẩn nhìn chốn hoang tàn trước mặt, đáy lòng trống rỗng, càng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Hắn đi về phía trước một bước, rồi lại lui hai bước.

Không có khả năng. Tiểu Mạch Nhi sao có thể ở chỗ này? Tiểu Mạch Nhi tính thích sạch sẽ, sao có thể chịu ở trong đất không đi ra…… Không đúng, người được nuông chiều từ bé như vậy, hơi chút mạnh tay đều có thể lưu lại vết bầm trên người, sao có thể ở trong quân đội chịu khổ nhiều ngày…… Khẳng định là đã bị Dung Tuyển đón vào trong cung, hoặc là bị Tô Nhã Nhi kéo ra ngoài chơi, khẳng định hắn nghĩ sai rồi……

Phía sau đột nhiên có một tiếng gọi nhỏ.

“Quận Vương?”

Dung Tầm theo bản năng quay đầu lại, đã thấy một binh sĩ không quen biết. Người này trẻ tuổi, da ngăm đen, trong tay cầm cái rổ, trong rổ còn có nhang, nến, tiền giấy.

Ánh mắt Dung Tầm đau đớn nhìn nhang, nến, tiền giấy. Ngón tay bấm sâu ở trên thân cây tạo ra mấy cái lỗ thật sâu.

“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Tưởng Kim cúi đầu nhìn cái rỗ trên tay, lại nhìn hai mắt đỏ hoe của Duệ Quận Vương, theo bản năng nhỏ giọng nói.

“Hắn là vì cứu ta mới bị chôn vùi, nếu không phải hắn, chỉ sợ ta cũng bị chôn xuống đó. Tướng quân nói tìm không thấy, cho nên ta muốn đi đốt cho hắn chút tiền giấy.”

“Ngươi biết hắn? Hắn……”

Dung Tầm rung lên, ngực đột nhiên đau nhói, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tưởng Kim. Một hồi lâu mới nghe thấy giọng hắn vang lên.

“Hắn bộ dáng thế nào?”

Tưởng Kim kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Dung Tầm thất thần, không rõ Dung Tầm hỏi làm gì.

“Hắn cỡ như ta, trắng nõn sạch sẽ, giống công tử sống trong nhung lụa…… Cười rộ lên má có lúm đồng tiền, đặc biệt thích sạch sẽ, vài ngày là phải thay quần áo,”

Hắn vắt hết óc nghĩ về bộ dáng đồng đội, sau một lúc lâu suy nghĩ lại nói.

“Ta hỏi hắn vì cái gì muốn nhập ngũ. Hắn nói không yên tâm để một người nào đó đi. Giống như trong quân doanh có người hắn quen biết. Nhưng lâu như vậy cũng không thấy người kia lại đây tìm hắn……”

Dung Tầm như bị sét đánh, cứng đờ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trên mặt không còn chút máu!

Hai mắt Tưởng Kim cũng đỏ, giọng cũng có chút nghẹn ngào. Hắn đột nhiên lau nước mắt, nắm lấy tiền giấy trong rổ, dùng sức ném xuống sường núi, lớn tiếng nói.

“A Đường, hắn không tới đưa ngươi, ta đưa ngươi! Ngươi ở dưới nhanh chóng đi đầu thai, kiếp sau đầu thai chỗ tốt, ăn uống không lo, cả đời vui vẻ! Kiếp sau ngàn vạn lần đừng gặp được người như vậy, một người không lương tâm! Không đáng!”

Tiền giấy quăng đi bay trong trong khoảng không, màu trắng chói mắt, mờ ảo.

Dung Tầm lảo đảo, hé miệng, phun ra một ngụm máu!

Binh sĩ bên cạnh kinh hoảng thất thố hô to, lại không biết kêu cái gì. Âm thanh như không đến trong tai, rất xa căn bản nghe không rõ ràng lắm.

Tình sâu không dài, chuyện tốt không lâu!

Bụng đột nhiên đau đớn!

Đau đớn cũng có vẻ mờ ảo làm người ta không cảm giác được. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn ánh mắt tàn nhẫn lãnh khốc của binh sĩ kia. Binh sĩ kia mở miệng nói cái gì đó.

Thì ra muốn giết hắn.

Dung Tầm đột nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn, vớ vẩn làm hắn nhịn không được cười cười. Tưởng Kim khiếp sợ đột nhiên lui một bước, dễ dàng trở tay rút trường kiếm từ thân thể của Dung Tầm ra bỏ xuống đất. Sau đó, một đôi tay đưa về phía trước đẩy thân thể ngả xuống...
Bình Luận (0)
Comment