Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 47

Viên Tri Mạch Vốn dĩ cho rằng Mộ Dung Đan Thanh ở trong phủ thì nhất định sẽ có biện pháp với chuyện của Tô Nhã Nhi, nhưng không ngờ hai người kia đã sớm trở về núi. Xem ra chỉ có thể dựa vào Giang Văn chậm rãi điều trị. May mắn y thuật của Giang Văn rất tốt, dù còn hôn mê bất tỉnh nhưng mạch của Tô Nhã Nhi cũng vững vàng không ít.

Từ chỗ Tô Nhã Nhi về, mới vừa vào cửa, Viên Tri Mạch liền nghe thấy Dung Tầm thở dài.

"Sao còn chưa ngủ? Than thở cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy phụ vương của ta già rất nhiều. Nếu mẫu phi còn trên đời, thấy ta ngỗ nghịch như hôm nay nhất định sẽ nói ta bất hiếu."

"Vương phi sẽ hiểu cho ngươi."

"Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa."

Dung Tầm lười biếng nói.

"Ngươi đi chơi ở đâu, giờ mới chịu trở lại?"

"Ta chỉ đi xem Tô Nhã Nhi, nàng vẫn hôn mê."

Viên Tri Mạch miễn cưỡng cười cười.

Trong lòng Viên Tri Mạch kỳ thật là bị những lời Dung Tầm nói ở từ đường làm kinh hãi. Chuyện hắn nói rõ ràng là kết cục của Định Hi Vương phủ đời trước. Tuy rằng biết đây là trùng hợp, đáy lòng Viên Tri Mạch lại không tự chủ mà thấy bất an.

Lúc ấy Dung Tầm lãnh lệ khác thường, làm Viên Tri Mạch không tự chủ được cảm thấy Dung Tầm cũng đã trải qua mưa máu gió tanh đời trước. Viên Tri Mạch cảm thấy không biết có nên nói ra chuyện đời trước hay không.

Nếu lộ ra những âm mưu xấu xa của đời trước, Dung Tầm nghe xong có lập tức xoay người đi không quay đầu lại hay không?

Đối mặt với Dung Tầm, kỳ thật Viên Tri Mạch luôn chột dạ. Nếu không phải lúc này mà phân phòng ngủ sẽ có chút vẽ thêm chân cho rắn, thật sự Viên Tri Mạch không nghĩ ở phòng này.

Tùy tiện rửa mặt, rồi ngồi vào bên cạnh bàn định tháo tóc ra. Tay còn chưa có đụng tới búi tóc, búi tóc đã bị người giành trước.

"Ta giúp ngươi."

Dung Tầm vòng một tay ôm lấy eo, một tay tháo bỏ vấn tóc. Mái tóc dài đen bóng bị kéo xuống, rối tung ở phía sau lưng Viên Tri Mạch. Dung Tầm nhẹ nhàng ngửi ngửi, cười nói.

"Thơm quá. Ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta chứ."

"Nói bậy gì đó."

Viên Tri Mạch miễn cưỡng cười, tay cũng đưa ra sau tháo vấn tóc của Dung Tầm. Nhìn tóc hai người lẫn vào nhau, Viên Tri Mạch thở dài vùi vào vai hắn.

"Đời này đã định ta là của ngươi, nhưng thật ra...."

“Nhưng thật ra cái gì?”

“Không có gì.”

Nhưng thật ra ta sợ ngươi biết hành động của ta, sẽ sinh chán ghét xa lánh ta.

Đem lời trong đáy lòng đè ép xuống, Viên Tri Mạch cười cười, đem bàn tay tiến vào áo Dung Tầm. Bàn tay lạnh tiếp xúc làn da ấm áp, Dung Tầm nhướng mày.

“Ngươi hôm nay không muốn ngủ?”

Viên Tri Mạch cười cười ngẩng đầu. Gương mặt thanh tuấn, thần thái dịu ngoan mà yên lặng, mắt hơi nheo lại, cố tình cất giấu vài phần câu nhân. Dung Tầm trong phút chốc cảm thấy toàn thân đều nóng, cười nói.

“Đây chính là ngươi tự tìm.”

Viên Tri Mạch ngẩng đầu hôn má Dung Tầm, chủ động tháo đai lưng của Dung Tầm, ánh mắt nổi lên vẻ kiều diễm, xuân ý dạt dào.

Dung Tầm một tay đỡ sau đầu Viên Tri Mạch tay kia thì ôm chặt người vào lòng. Vốn chỉ là một nụ hôn nhưng vì Viên Tri Mạch đáp lại Dung Tầm đã bắt đầu có chút mất khống chế.

Cởi bỏ áo của Viên Tri Mạch, Dung Tầm lúc nhanh lúc chậm vuốt ve cơ thể Viên Tri Mạch, làm Viên Tri Mạch run rẩy một trận.

Dung Tầm sửng sốt, lập tức hiểu rõ, xoay người đặt Viên Tri Mạch nằm xuống giường, bàn tay trượt theo cơ thể tiến tới giữa hai chân, như dự đoán của Dung Tầm nơi đó chậm rãi bắt đầu phản ứng.

Viên Tri Mạch có chút nôn nóng, cơ thể cũng khó nhịn mà vặn vẹo. Theo sự vuốt ve của Dung Tầm, Viên Tri Mạch đã không thể khống chế, cơ thể giống như lần trước, trở nên nóng bừng, làm Viên Tri Mạch có chút khẩn trương.

“Không có việc gì.”

Dung Tầm hôn lên môi Viên Tri Mạch trấn an.

“Ư....”

Viên Tri Mạch động tình thở dốc.

Theo tiếng thở dốc Viên Tri Mạch lắc đầu, tóc đen xõa toán loạn tung như một đóa hoa đang nở rộ.

Dung Tầm giống như thở phào, thấp giọng gọi Đường Đường. Hắn cũng cởi quần áo chình mình, áp cơ thể mình dán vào Viên Tri Mạch thật gắt gao.

Hai người chìm trong nụ hôn sâu.

Hai tay Viên Tri Mạch ôm cổ Dung Tầm, Dung Tầm nắm phần thân của hai người trong tay, nhẹ nhàng không ngừng xoa nắn.

Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn tiến vào cơ thể Viên Tri Mạch. Ban đầu cũng chậm rãi, nhưng luật động tăng dần, cũng thực kịch liệt…..

Khi Viên Tri Mạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài mặt trời đã lên. Theo bản năng Viên Tri Mạch giật giật, nơi nào đó trên thân thể bỗng chốc căng thẳng, sắc mặt nhất thời hồng trắng đan xen, nóng rát lên.

Hôm qua lại lăn lộn rồi ngủ đi, cũng không biết người này bị làm sao, không nghĩ tới hắn không biết xấu hổ, cứ giữ nguyên tư thế mà ngủ.

Viên Tri Mạch muốn ngồi dậy, nhưng không nghĩ tới mới vừa động, vật còn khảm trong thân thể cũng động. Trong nháy mắt nó nóng lên, nóng rực làm Viên Tri Mạch cứng đờ rồi mềm nhũn, miệng không tự chủ được phát ra một tiếng thở dốc.<HunhHn786>

“Sao dậy sớm như vậy?”

Tiếng cười vang lên ở sau lưng, Dung Tầm dùng một tay vòng lấy eo trần trụi mảnh khảnh của người phía trước, một tay khác lại không biết xấu hổ mò xuống tìm tòi.

“Có tinh thần, thật đúng là không tồi.”

Viên Tri Mạch thầm mắn hắn. Thân là nam nhân sáng sớm tỉnh lại tự nhiên sẽ là cái dạng này. Huống hồ tư thế như vậy nếu không tinh thần sợ là có bị bệnh. Viên Tri Mạch dùng khuỷu tay đẩy đẩy người phía sau, trên mặt đỏ bừng.

“Sáng sớm... còn không buông tay.”

“Cũng không biết hôm qua là ai khóc la nói ta đừng buông tay?”

Dung Tầm lười biếng vui đùa vô lại, vừa cắn vành tai đỏ bừng của Viên Tri Mạch, vừa chậm rãi thực hiện lại động tác. Bàn tay chậm rãi, động tác eo thong thả lại so với đấu đá lung tung càng thêm bức người. Chỉ chốc lát hắn liền cảm giác thân thể của người trong lòng ngực run nhè nhẹ, nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên làn da như ngọc đã phiếm hồng, xinh đẹp khiến người ta sắp đui mù, hắn thở dài.

“Thật đẹp.”

Viên Tri Mạch lại không có hứng thú chơi, không khỏi đã phát bực.

“Ngươi nhanh lên có được hay không?”

Dung Tầm vô tội nói.

“Chính là ngươi muốn ta nhanh nha.”

Người này quả thực là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Viên Tri Mạch bực muốn đứng dậy, Dung Tầm khẽ cười, không dám lại vui đùa, nhanh bóp eo đột nhiên ra vào nhanh hơn. Viên Tri Mạch đã nửa ngồi dậy, toàn thân trên dưới mềm nhũn, hô nhỏ, không khống chế được bị cuốn vào ngọn lửa đam mê.

Thật vất vả xong chuyện, hai người rời giường khi mặt trời đã lên cao. Viên Tri Mạch mặt đỏ tai hồng nhìn trên giường lung tung rối loạn, còn có dấu vết dơ bẩn. Cái dạng này dù là ai nhìn vào cũng biết đã xảy ra cái gì.

Dung Tầm không lắm để ý, thăm dò nhìn nhìn, ôm người ra cửa.

“Đừng nhìn, đợi lát nữa tìm người thu dọn là được.”

Thế gia công tử da mặt luôn là mỏng, Viên Tri Mạch sao không biết xấu hổ để đồ vật như vậy cho người khác thu dọn. Viên Tri Mạch không chịu để Dung Tầm ôm đi ra ngoài, cố tự mình đi kéo khăn trải giường. Đầu ngón tay vừa lơ đãng đụng tới chỗ bị dính chất lỏng chưa khô, trên mặt nhất thời nóng rát lên, cổ cũng hồng, động tác trên tay càng chậm.

Dung Tầm ở bên cạnh dở khóc dở cười, đi qua đem đệm chăn trên giường nhẹ nhàng cuốn thành một đống, vẻ mặt bỡn cợt cười xấu xa.

“Để người hầu thu dọn, hay là ném, hoặc là tự giặt sạch? Nếu tự giặt thì Tam thiếu gia ngài chưa từng động mười ngón tay sẽ làm việc này ra sao? Nếu ném đi, thì sau này mỗi ngày đều ném một đống ra ngoài, phụ vương sẽ mắng chúng ta là phá của thì làm sao đây?”

Duệ Quân Vương da mặt trước nay đều dày, chỉ nói mấy đã làm Viên Tri Mạch nghẹn không nói được, nhất thời ngơ ngác đứng ở tại chỗ.

Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, bên ngoài cửa sổ những khóm hoa nở rộ, màu vàng của những bông hoa xen lẫn màu xanh biếc của lá, cảnh vật càng thêm tươi mát tao nhã.

Dung Tầm đứng dưới ánh mặt trời nghiêng đầu nhìn qua. Khuôn mặt tinh xảo không hề có tì vết lại lộ ra nụ cười bỡn cợt xấu xa, như là hồ ly trộm trứng, vừa xinh đẹp động lòng nhưng cũng làm người ta hoa mắt.

Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn, hình như khúc mắc ở đáy lòng trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Ta thật là hồ đồ, dù không tin Dung Tầm, cũng nên tin chính mình. Người mình chọn sao có thể sẽ vì chút chuyện quá khứ mà tính toán chi li?

Có cơ hội sẽ nói với hắn.

Trong lòng buông lỏng, bất tri bất giác lại thấy buồn cười, Viên Tri Mạch đi lên đem đống đồ vật trên giường nhét toàn bộ vào trong tay Dung Tầm, nổi lên hứng thú khiêu khích cười nói.

“Ta sẽ không giặt, ngươi giặt....”

Dung Tầm nhìn Viên Tri Mạch tươi cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn đã thấy Viên Tri Mạch không thích hợp từ lúc ở từ đường đi ra, hắn biết trong lòng Viên Tri Mạch khẳng định còn có khúc mắc gì đó không nói ra, hiện giờ thấy vẻ mặt này hiển nhiên là khúc mắc đã tiêu.

Nếu khúc mắc tiêu, sẽ không trở lại.

Tính tình Tiểu Mạch Nhi hay lo lắng do dự, nhưng chỉ cần quyết định sẽ không thay đổi, hiện tại xem ra hẳn là không có việc gì.

Duệ Quận Vương làm bộ tức giận.

“Ta tốt xấu gì cũng đường đường là một Quận Vương. Ngươi cũng không biết xấu hổ mà sai bảo ta giặt khăn trải giường sao?”

Viên Tri Mạch ôn hòa dịu dàng tiến lên cuốn tay áo, nhu thuận ngoan hiền quay đầu lại tươi cười.

“Dù ngươi là hoàng đế, ta cũng sai bảo.”

Nụ cười kia quả thực loá mắt, khi Dung Tầm nhận ra sự việc thì đã ngồi bên cạnh giếng nước. Người hầu hạ sau khi đổ đầy mấy bồn nước đã bị đuổi hết ra ngoài. Tay áo của Dung Tầm đã bị cuốn lên cao, trước người đặt một cái chậu gỗ lớn, trong chậu là khăn trải giường. Viên Tri Mạch dùng gáo gỗ múc nước từ bồn ra đổ vào chậu, từ trên cao nhìn xuống cười.

“Còn ngồi ngốc làm gì, giặt đi.”

Mỹ nhân kế rất hữu dụng, mỹ nam kế càng hữu dụng.

Bị mê hoặc Duệ Quận Vương thật sự an phận ngồi xuống vò vò khăn trải giường. Sự thật chứng minh người nuôi thả như Duệ Quận Vương vẫn có thể giặt quần áo, động tác thành thạo tự nhiên.

Viên Tri Mạch ngồi ở một bên, nhìn Dung Tầm, chần chờ.

“Dung Tầm, ta muốn cùng ngươi nói một chuyện được không?”

“Nói đi.”

Dung Tầm không chút để ý chà chà cái khăn lên miến ván giặt. Khi đầu ngón tay đụng chạm đến vết bẩn dính trên khăn trải giường đã quét mắt nhìn người bên cạnh, ý xấu lại nổi lên.

“Ta kỳ thật là.....”

Lời còn chưa dứt, tay Viên Tri Mạch đã bị túm, mạnh mẽ kéo vào trong nước. Đầu ngón tay đụng chạm đến chỗ nhớp nháp, mặt Viên Tri Mạch nóng lên, theo bản năng liền muốn rút tay, lại bị Dung Tầm túm chặt không bỏ. Vẻ mặt hắn chính nghĩa lẫm liệt, nói hợp tình hợp lý.

“Đây không phải công lao một mình ta. Ngươi cũng không biết xấu hổ muốn trốn tránh sao?”

“Ta không biết.”

“Không sao, ta dạy cho ngươi.”

Dung Tầm nghiêm trang, thật sự cực kỳ giống truyền dạy. Đôi tay hắn bao chặt chẽ tay Viên Tri Mạch, tỉ mỉ vò vò. Nước trong suốt, tay hai người ở bên nhau, còn có mấy dấu vết màu trắng đục bám trên vải gấm. Động tác vô cùng đơn giản lại có chút dâm mĩ.

Dung Tầm vui vẻ, còn mặt dày vô sỉ hạ lưu nói.

“Dấu này của ta, còn đó là của ngươi phải không?”

“.........”

“Đây có tính là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi không?”

“.........”

“Ta lại muốn, làm sao bây giờ?”

Viên Tri Mạch không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, lực có hơi chút lớn, vướng chân trượt ngã. Dung Tầm nhanh chóng duỗi tay ra, cũng không biết là hắn có cố ý hay không, hắn cũng bị Viên Tri Mạch kéo ngã theo.

Hai người ngã lăn đè lên nhau. Cũng không biết là ai đá trúng cái chậu, nước văng khắp nơi cả hai người đều bị xối ướt, nhìn giống hai con gà rớt vào nồi nước. Cả hai nhìn nhau đồng thời cười.

“Ngươi muốn giặt cái này, là ngươi tự tìm.”

Dung Tầm buồn cười, cúi đầu hôn lên cổ Viên Tri Mạch, một bàn tay không an phận chen vào áo Viên Tri Mạch.

“Hiện tại thật sự muốn làm nơi màn trời chiếu đất này.”

Viên Tri Mạch kinh hãi nhanh đè tay hắn lại.

“Đừng.....”

Viên Tri Mạch luống cuống đè lại một tay khác đang sờ soạng xuống dưới.

“Ngươi đừng làm bậy.... ta muốn cùng ngươi nói chuyện đứng đắn.”

“Có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện này?”

Viên Tri Mạch dùng hết sức lực đẩy người nam nhân đè mình sang một bên, vội vàng khóa ngồi trên người hắn, vội vàng nói.

“Ngươi đối với chuyện hoàn hồn trọng sinh thấy thế nào?”

Dung Tầm sửng sốt, sắc mặt bỗng chốc cổ quái.

Chuyện này cho tới bây giờ hắn chưa cùng ai nói qua. Hắn tuy rằng không ngại, nhưng tâm tư Tiểu Mạch Nhi khó bảo đảm sẽ không suy nghĩ miên man. Huống hồ đối với Dung Tầm mà nói, đó cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nếu tỉnh mộng tội gì phải câu nệ không chịu buông tha. Sự thành do người, chuyện đã qua thì cho qua, chuyện trước mắt mới là quan trọng.

Dung Tầm có chút cứng lưỡi, còn chưa có nghĩ được nên nói thẳng hay là giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Đột nhiên truyền đến tiếng chân vội vàng, một thiếu niên làn da ngăm đen cao ráo trẻ tuổi chạy vào.

“Đại ca, phụ vương tìm huynh.....!”

Đột nhiên im bặt!

Người này là Dung Khang, con thứ của Dung Khánh Uyên. Dung Khang nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt. Huynh trường nằm trên mặt đất, mà vị ‘đại tẩu’ tương lai chính là khóa ngồi ở trên người huynh trưởng, quần áo hai người đều tán loạn, vừa thấy đã biết đang làm chuyện tốt.

Dung Khang hoảng sợ chính là vì huynh trưởng phong lưu thành tánh sao lại nằm ở dưới cái vậy?

Trong phút chốc Dung Khang chỉ cảm thấy mình đến không được đúng lúc, quẫn bách cuống quít quay đầu.

“Đại ca... người của triều đình tới! Phụ vương nói huynh nhanh chóng đi tiếp chỉ.”

Dung Tầm buông lỏng, chống tay mang theo Viên Tri Mạch đứng lên. Hắn sửa sửa quần áo trên người.

“Ta đi xem sao, ngươi về phòng chờ ta.”

Viên Tri Mạch biết việc này quan trọng, gật gật đầu. Dung Tầm cười một tiếng, quay sang đạp Dung Khang còn đang sững sờ một cái.

“Còn không đi?”

Dung Khang đỏ mặt đứng ở tại chỗ gật đầu chào Viên Tri Mạch, ánh mắt cổ quái còn mang theo sùng kính. Viên Tri Mạch quả thực không hiểu vì sao, không rõ Dung Khang đang nghĩ cái gì.

Chỉ là nhìn bóng dáng Dung Tầm, không biết vì sao ngực đột nhiên nhói lên, cảm thấy có chút bất an.

Một mình miễn cưỡng đem khăn trải giường giặt sạch sẽ, sau đó Viên Tri Mạch đỡ lấy eo đau lưng nhức trở lại phòng chờ Dung Tầm trở lại.
Bình Luận (0)
Comment