Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu

Chương 1.2

1. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh trong suốt và tấm rèm bằng ren, chiếu vào phòng ngủ còn ngập trong vẻ ngái ngủ thường ngày.

Tôi dụi mắt, "Nhật Thần đại nhân" siêu đẹp trai trên trần nhà đang dùng ánh mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn tôi chăm chú. Tôi mỉm cười bò dậy, nhìn tấm poster khó khăn lắm mới kiếm được, hài lòng vươn người.

-Chào buổi sáng, "Nhật Thần đại nhân"!

He he!

Đây là tấm poster tôi lấy về hôm qua trong lúc đi mua truyện tranh, thật là đẹp quá đi! Tôi đã muốn có tấm poster này từ lâu rồi...

Ấy? Tối qua tôi không còn gặp cơn ác mộng đó nữa, ngủ một mạch đến sáng luôn. Chẳng lẽ là vì được ngắm poster của "Nhật Thần dại nhân" sao? Ha ha...

Tôi bỗng thấy cảm giác nhồn nhột ở chân, thì ra là Cục Xương đang co tròn người thành một quả bóng màu trắng, nũng nịu lăn vào trong chăn tôi.

-Ha ha, Cục Xương thật là háo sắc, sao lại ngủ trên giường chị thế này? - Tôi nhào tới, đè Cục Xương xuống, dùng mũi cọ cọ vào lưng nó.

"Gâu gâu!..."

Cục Xương phát ra tiếng kêu đáng yêu.

Tôi vuốt ve cơ thể dài 90cm của nó. Ha ha ha, nhìn đôi mắt long lanh của nó kìa, bộ lông dài trắng như tuyết của nó nữa, Cục Xương nhà chúng tôi đúng là một chú chó đẹp trai!

"Tây Mễ baby nghe điện thoại...".

Cái điện thoại có móc búp bê ở đầu giương rung lên.

Hử? Bố gọi điện tới!

-A lô, bố còn nhớ con gái cơ à, con tưởng bố với mẹ chỉ biết máy móc với chai lọ thôi chứ...

Nói đến cặp bố mẹ bảo bối này là tôi lại nối giận. Họ là cặp vợ chồng nhà khao học nói tiếng, thích làm các thí nghiệm khoa học gần như là điên cuồng, tới nỗi vứt bỏ đứa con gái mới 16 tuổi ở nhà một mình, bay tới phòng thí nghiệm ở Mỹ để chuyên tâm nghiên cứu... Hu hu, tôi thật là đáng thương, trên đời này làm gì có bố mẹ nào như thế!

-Ha ha, con gái cưng, có nhớ bố mẹ không? Chú chó xù mẹ gửi cho con có khỏe không? - Tiếng cười của bố vọng lại trong điện thoại.

-Ôi chà, con gái cưng, con xem mẹ yêu con chưa! Thấy Cục Xương chết rồi con khóc đau lòng quá nên mẹ đã dùng tế bào của Cục Xương để nhân bản một chú chó khác cho con đấy...- Mẹ tôi giành điện thoại của bố, phấn khích nói to khiến tai tôi điếc đến nơi.

-Mẹ, mẹ muốn biến con gái mẹ thành đứa điếc à?

-Con gái cưng, mẹ con là thế mà, lại đi xem số liệu thí nghiệm rồi. Bố kể cho con nghe một chuyện nhé, con trai đồng nghiệp của bố sáng nay sẽ đáp máy bay xuống thành phố Tam Xuyên, cậu ấy lạ nước lạ cái, sau này sẽ sống nhờ ở nhà mình. Chỉ cần con giúp bố chăm sóc cậu ấy thật tốt, bố sẽ tặng con cuốn "Nhật Thần" bản đặc biệt... Cậu ấy tên là Thánh Y Đằng... Mẹ con gọi bố rồi, bố phải đi làm việc đây, nhớ đi đón đấy nhé, số hiệu máy bay là L9077... Tút tút tút...

-A lô... a lô...

Bố lần nào cúp điện thoại cũng nhanh như gió, cái gã tên Thánh Y Đằng ấy rốt cuộc là ai? Tôi không quen hắn thì sao mà đón được?

Có điều... vừa nghĩ đến cuốn truyện "Nhật Thần" bản giới hạn chỉ có 1000 cuốn trên thế giới là trong đầu tôi đã xuất hiện bao nhiêu ngôi sao rồi.

Chờ đợi quá...

-Cục Xương này, em ở nhà trông nhà nhé, chị đi sân bay đây.

Mặc chiếc áo T-shirt đáng yêu vào người, lưng đeo ba lô con gấu, chào chú chó xong, tôi bèn đón taxi đi thẳng tới sân bay.

Ui da!

Sân bay đông người quá! Tôi bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ. 10 giờ 23 phút, còn mấy phút nữa thì chuyến bay đó sẽ hạ cánh.

Ọc ọc ọc...

Bỗng dưng bụng tôi sôi lên òng ọc. Xem ra hôm qua uống nhiều sữa chua quá, lại ăn linh tinh mấy món đồ ăn vặt nên mới thế đây mà!

Thế là tôi vứt tấm bảng trắng có viết tên Thánh Y Đằng đi, chui ngay vào nhà vệ sinh của sân bay.

Rầm!

Tôi hùng hổ lao vào nhà vệ sinh rồi đóng rầm cửa lại, nhưng ngay lập tức há hốc miệng, đứng như trời trông, bất động. Bởi vì...

Bởi vì trong nhà vệ sinh xuất hiện một chàng thiếu niên có mái tóc màu vàng kim, hơn nữa đó chính là màu vàng sáng lấp lánh giống y như của "Nhật Thần đại nhận" mà tôi thích nhất! Chỉ có điều mái tóc đó cắt ngắn, còn tóc của "Nhật Thần đại nhận" thì dài chấm vai...

Woa! Anh ấy cao quá, khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Đôi lông mày đen tuyền, sống mũi thật cao, thứ thu hút nhất chính là đôi mắt sáng màu hổ phách, nó như viên đá mắt mèo cao cấp đang tỏa ra ánh sáng thần bí...

Thật đáng tiếc, nếu đôi mắt ấy có màu vàng kim thì đẹp biết bao! A, tôi là con ngốc sao? Ngoài "Nhật Thần đại nhân" thì mắt người bình thường làm sao có màu vàng kim được?

-Xin... xin... xin lỗi, tôi đi nhầm.

Ngượng ngùng xin lỗi, tôi đỏ bừng mặt, bịt mắt lùi ra sau.

-Ơ? Women?

Tại sao tấm biển treo ngoài cánh cửa lại là "Women"? Thì ra tôi không vào nhầm phòng! Có nghĩa là... là chàng thiếu niên tôi nhìn thấy ban nãy vào nhầm nhà vệ sinh, chứ không phải tôi!

Tôi mở cánh cửa lần nữa, chàng thiếu niên thấy tôi bước vào thì nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, anh chống tay lên vách tường, trầm giọng quát:

-Chết tiệt, cô lại vào làm gì?

-Tôi không nhầm chứ? Đây là nhà vệ sinh nữ mà!

-Tôi biết!

Giọng điệu lạnh lùng, mà hình như còn nghiến răng nữa thì phải.

-Anh... anh biết mà vẫn còn ở đây? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ anh là... "Dê xồm nhà vệ sinh" mà người ta vẫn đồn? - Giọng nói của tôi run rẩy.

Mẹ ơi, sao mà tôi đen quá chừng thế này?

-Yên tâm đi, ai mà có hứng thú với một đứa con gái như cô.

Hu hu... Như tôi thì làm sao?Chỉ là ngực phẳng một chút, mông to một chút, thực ra trông cũng ổn mà!

-Thế... thế anh mau ra ngoài đi, nếu không... nếu không tôi hét lên đấy!

Tôi vừa nói thế thì ánh mắt anh ta càng trở nên đáng sợ hơn, hơn nữa anh ta đi về phía tôi, từng bước, từng bước, cho tới khi thân hình cao 1m80 của anh ta ép tôi vào góc tường.

Trên trán anh ta nhỏ xuống một giọt mồ hôi, hơi ấm từ mũi anh phả vào mặt tôi, khiến tôi càng thêm căng thẳng.

-Anh... anh định làm gì? Chẳng phải anh nói là không có hứng thú với tôi sao? Tôi hét lên đây, tôi hét thật đấy...

-Nếu không muốn tôi bịt miệng cô lại thì đừng có nói nữa, ngoan ngoãn biến mất trước mắt tôi đi! - Anh ta nheo nheo mắt, ánh mắt trở nên tàn khốc và thâm hiểm, một tay chống lên bức tường trên đầu tôi, trầm giọng nói.

Hu hu... anh ta đang nói gì thế? Anh ta quả nhiên là dê xồm, dê xồm...

Nhưng thân hình anh ta cao to quá, cả người tôi bị dồn vào chân tường khiến việc thở cũng khó khăn chứ đừng nói là phản kháng, lần này thì tôi sợ hãi mềm cả chân ra rồi.

-Hu hu hu, anh là đồ dê xồm, đừng ỷ cao lớn mà bắt nạt tôi. Tôi... tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh biến thành thằng lùn, một thằng lùn chỉ cao 1,1m, sau đó tôi sẽ bắt nạt anh...

Trong tiếng nguyền rủa của tôi, lông mày anh ta cau lại càng chặt, rồi bỗng dưng anh ta túm chặt lấy cái ba lô con gấu của tôi, vừa kéo vừa lôi ném ra ngoài, sau đó là tiếng lạch cạch khóa trái cửa nhà vệ sinh.

Hả?

Chuyện gì thế này?

Tôi khựng lại mất vài giây, sau đó đưa ra một quyết định trọng đại. Tôi lăn trên đất, bò dậy, hùng hổ đi về phía phòng bảo vệ của sân bay.

-Chú ơi, thật đấy, trong nhà vệ sinh nữ có một gã biến thái, các chú phải tin cháu, cháu đáng yêu thế này cơ mà, sao có thể lừa chú được?

Đúng là điên mất!

Sao mấy chú bảo vệ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ thế nhỉ?

-Không thể nào có chuyện đó... Sân bay ở đây trước nay an ninh rất tốt, cháu nhìn xem, cặp tình nhân kia đang lưu luyến từ biệt, một cảnh tượng thật đẹp, nhìn bên này nữa, người đi qua đi lại, khung cảnh thật yên bình!

...

Tôi nói, các chú định tham gia cuộc thi đọc thơ à?

-Làm ơn đi mà, các chú, cháu lừa các chú thì có ích gì?

-Thế thì chưa chắc, biết đâu cháu định dẫn các chú đi để thực hiên âm mưu gì đó!

-Cái gì?

Tôi có nghe nhầm không vậy, cái ông chú mũi tẹt đầu mụn này có trí tưởng tượng thật là phong phú, với lại...

Trên thế giới này còn có cô gái nào trong sáng như tôi không? Tôi đã 16 tuổi rồi nhưng chưa yêu lần nào, ngay cả bàn tay con trai còn chưa từng nắm.

Tức chết mất thôi! Xem ra hôm nay Bối Tây Mễ không nổi giận thì không được!

Tôi nắm tay ông chú mũi tẹt, kéo mạnh, lôi chú ấy đi.

-A a, tay của tôi...

-Có thật không vậy?

-Trời ơi, con bé này khỏe quá, đáng sợ quá!

-Này, chúng ta có nên ngăn lại không? Cái người mà con bé kéo đi là đại ca của chúng ta đó...

...

Mấy chú bảo vệ loạn hết cả lên, nhưng tôi càng đi càng nhanh, họ chỉ đành lẽo đẽo chạy theo chúng tôi. He he, trong sách nói bắt cướp phải bắt thủ lĩnh trước, tôi đúng là thông minh, vận dụng trúng phóc!

Ơ?

Cửa nhà vệ sinh nữ sao lại mở thế nhỉ? Người đâu? "Dê xồm nhà vệ sinh" đâu?

Vù vù...

Trên đỉnh đầu có cơn gió lạnh lướt qua, ánh mắt của ông chú mũi tẹt và mấy ông chú khác khiến tôi thấy thật áp lực.

-Cô bé, cháu nói xem, kẻ biến thái ở đâu?

Thảm kịch! Đây chắc chắn là một thảm kịch!

Một cô gái đáng yêu vô địch bị mấy ông chú chấn vấn ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, sau đó... mấy ông chú này lại ném cô gái đáng yêu ấy ra khỏi sân bay, thật là quá vô nhân đạo!
Bình Luận (0)
Comment