Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu

Chương 10.1

Type: Fang Yuan

1.

- Á, chú áo đen kia, chờ chút!

Bụp.

Thấy Thánh Bách Nguyên sắp bị ông chú áo đen “nhét” vào ô tô, tôi hấp tấp tháo chiếc giày dưới chân ra ném.

- Có thích khách…

Thích khách? Ông ta tưởng mình đang sống ở thời cổ đại sao?

Quạc quạc quạc…

Một đàn quạ bay qua.

Có điều sự tấn công của tôi khiến thần kinh của ông chú áo đen căng thẳng cực độ, ông lập tức đóng chặt cửa ô tô lại, hằn học nhìn tôi.

Thật đáng sợ!

Cơ thể tôi bất giác run lên, nhưng vừa nghĩ tới việc Thánh Bách Nguyên có khả năng bị bắt đi mất là tôi nghiến răng, không sợ chết, lao lên…

Ông chú áo đen không ngờ tôi xông tới, bàn tay đã đút vào túi áo ngực, dường như định lấy ra món vũ khí sát thương nào đó.

Chẳng nhẽ ông ấy mang súng?

Tôi lập tức thay đổi sách lược, ôm chặt lấy chân ông vừa khóc vừa cầu xin:

- Chú… chú ơi, cháu xin chú tha cho anh ấy, cháu không thể mất anh ấy được, hu hu hu… Bắt cóc người khác là phạm pháp đấy, các chú làm việc này chẳng phải là vì tiền sao, Thánh Bách Nguyên có nhiều tiền lắm, anh ấy sẽ đền cho các chú gấp đôi.

Ấy?

Sao không có phản ứng gì?

Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ngoài ông chú mà tôi đang bám chặt lấy chân, xung quanh còn có mấy ông chú nữa cũng mặc comple đen, đeo kính đen, trông rất giống “xã hội đen”.

Oa! Những người này định “chơi lớn” sao?

Tiền gấp đôi mà còn không cần? Hay là họ nghi ngờ tôi nói mà không giữ lời…

- Chẳng nhẽ trả gấp đôi tiền vẫn không đủ với các chú? Thế gấp ba thì thế nào?

Thấy tất cả họ đều không nói gì, tôi tưởng mình đoán đúng bèn nói tiếp:

- Không phải lo, cháu là vị hôn thê của anh ấy, cháu nói chắc chắn anh ấy sẽ nghe, với lại kết hôn với anh ấy xong, cháu cũng được một nửa Tập đoàn Sun, khi đó chắc chắn sẽ trả tiền…

Xin lỗi Thánh Bách Nguyên, vì cứu anh thì tổn thất chút tiền này có đáng là gì?

Tôi còn đang bận hứa này hứa nọ với mấy ông chú áo đen thì cánh cửa xe vừa được đóng kín mở ra, theo đó là một giọng nói trầm trầm như cố nén cười:

- Chưa gì đã muốn Tập đoàn Sun phá sản à?

- Thiếu gia, cô ấy…

Ông chú áo đen bỗng dưng khó nhọc lê thân hình mà tôi vẫn đang ôm chặt, cung kính cúi mình.

- Không sao, đưa cô ấy đi cùng đi, các chú không được đắc tội với thiếu phu nhân tương lai đâu, hậu thuẫn của cô ấy vững chãi lắm.

Tôi lau nước mắt, ngốc nghếch nhìn Thánh Bách Nguyên vẫn bình an vô sự, không hề bị trói, không bị nhét giẻ vào miệng đang ngồi trong xe.

- Chẳng phải bọn họ là kẻ xấu tới bắt anh sao? Sao anh chẳng bị làm sao cả?

- Đồ ngốc, họ là vệ sĩ của anh. – Thánh Bách Nguyên nhăn nhó nhìn tôi.

- Ồ.

Tôi đỏ bừng mặt.

- Lên đi. – Thánh Bách Nguyên bất lực thở dài, ông chú áo đen giục tôi lên xe, thế là trong ánh mắt vừa ép buộc vừa cung kính của ông chú áo đen, tôi phải lên xe, ngồi bên cạnh Thánh Bách Nguyên.

Xe đi được khoảng ba phút tôi mới phản ứng lại.

- Thánh Bách Nguyên, tại sao vừa nãy anh bỏ em một mình ở bệnh viện, làm em tưởng anh bị bắt cóc rồi! Anh có biết là lúc đó em sợ thế nào không, hu hu…

Tôi huơ nắm đấm đánh vào ngực Thánh Bách Nguyên, thực ra nó chẳng đau chút nào cả.

Anh cười ha hả nắm lấy tay tôi, vuốt tóc tôi nói:

- Ngốc quá, anh thấy em mệt quá nên không muốn đánh thức em, định xử lý xong công việc thì sẽ tới đón em…

Xoẹt xoẹt!

Mắt tôi sáng lấp lánh, trong đầu xuất hiện rất nhiều những bông pháo hoa rực rỡ.

- A, tóm lại sau này không được biến mất khỏi phạm vi mắt em, nếu không em sẽ… he he…

- Đồ ngốc, câu này phải là do con trai nói chứ?

- Ai nói mà chả thế! À, đúng rồi, vừa nãy anh nói hậu thuẫn là gì?

- Lát nữa em sẽ biết…

- Sao khoé miệng anh giần giật thế hả, làm ảnh hưởng tới hình tượng!

- Im miệng!



Trong tiếng cãi cọ của tôi với Thánh Bách Nguyên, chiếc xe đã đi tới chân một ngọn núi ở ngoại thành, dưới chân núi có rất nhiều vệ sĩ đang đi tuần, thấy xe của Thánh Bách Nguyên tới, tất cả đều cúi người chào đón.

Từ chân núi nhìn lên, một toà kiến trúc hùng vĩ, đẹp như cung điện nằm ở lưng chừng núi, ngói lưu ly, cột gỗ điêu khắc tỉ mỉ, nhưng nó lại không huy hoàng, tráng lệ như các Hoàng cung cổ đại Trung Quốc, mà trong sự hùng vĩ, nó chứa đựng cả cảm giác khiêm tốn.

Chiếc xe lái lên trên núi, dừng lại ở lưng núi. Thánh Bách Nguyên xuống xe, tôi ỏn ẻn ngồi trên xe chờ anh mở cửa xe cho tôi, nhưng chờ mãi chẳng thấy anh đâu.

Thánh Bách Nguyên chết tiệt!

Chẳng có phong độ của một người đàn ông gì cả…

Tôi còn đang bực mình thì có tiếng nói vui vẻ của một ông già:

- Ha ha ha, ta biết thằng tiểu tử này không chết được mà, lại còn cưa được cho ta một cô cháu dâu, giỏi lắm…

Sau đó lại vang lên tiếng chó sủa gâu gâu.

- Làm ơn đi, ông nội, ông lại chơi trò gì thế, sao mang chó nhà Tây Mễ tới đây?

Chó nhà tôi? Đó chẳng phải là Cục Xương sao?

Hừ, nhưng giọng nói của ông già này sao nghe quen thế nhỉ?

Tôi vội vàng mở cửa rồi nhảy xuống xe, một gương mặt đầy nếp nhăn, rất giống Tôn Ngộ Không xuất hiện trước mắt tôi, tôi giật mình lùi về sau một bước, đầu đụng trúng và cửa xe.

- Á…

Tôi ôm gáy, chỉ vào ông già nói:

- Sao lại là ông? Ông Đại Thánh?

Trời ơi!

Ông ấy chính là ông nội của Thánh Bách Nguyên, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Sun! Có nhầm không vậy? Trông ông ấy như là Lão Ngoan Đồng, chẳng giống một doanh nhân thành đạt hô mưa gọi gió chút nào?

- Ha ha ha, là ta, là ta, có phải cháu bất ngờ lắm không, mau lên, mọi người đều đang chờ hai đứa, ông phải giới thiệu cháu cho người trên toàn thế giới biết, nói với họ là ông có một đứa cháu dâu rất đáng yêu.

Ông Đại Thánh thấy tôi thì vui như tết, nhảy nhót như Tôn Ngộ Không.

Sặc!

Cuối cùng thì tôi cũng biết “hậu thuẫn” mà Thánh Bách Nguyên nói với ông chú áo đen là ai rồi, hoá ra là ông Đại Thánh à!

- Chờ chút, ông nội, cái gì mà toàn thế giới? Chẳng phải ông bảo cháu về xử lý việc của mấy công ty con sao? – Mặt Thánh Bách Nguyên bắt đầu tối sầm đi, giọng nói lạnh lẽo khiến trong vòng bán kính 10m xung quanh anh bỗng dưng biến thành Nam Cực.

- Ha ha, ông không nói thế thì làm gì có chuyện cháu ngoan ngoãn quay về? Lẽ ra ông định phái một nhóm người khác tới nhà Tây Mễ đón nó, nhưng không ngờ đêm nào nó cũng ở bệnh viện với cháu…

Ông Đại Thánh vừa nói vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trêu chọc.

Sặc!

Trên trán tôi và Thánh Bách Nguyên lập tức xuất hiện “ngã tư”.

Hu hu, ông Đại Thánh ơi, ông đã lớn tuổi rồi, đừng nói những câu khiến người ta ngượng ngùng như thế được không? Ngoài ra tôi cũng hiểu một việc, chả trách Cục Xương lại ở đây, hoá ra là bị ông Đại Thánh “bắt cóc” tới!

- Tiểu Nguyên, trước đây cháu sống cô đơn lập dị, giờ cháu đã có vị hôn thê rồi thì đương nhiên ông phải giới thiệu cô bé cho họ hàng, bạn bè chứ, dù sao thì thiếu phu nhân của Tập đoàn Sun cũng có phải người thường đâu.

Tôi bắt đầu có dự cảm không lành.

Quả nhiên, hai tròng mắt ông Đại Thánh đảo nhanh, liên tục đánh mắt ra hiệu cho xung quanh, hai người nữ bộc thân hình cao lớn lập tức đi về phía tôi, xách tôi đi về cánh cửa bên phải của căn biệt thự.

- Tiểu thư, xin đắc tội, xin theo chúng tôi thay lễ phục.

- Thánh Bách Nguyên, cứu em…

Nhưng cái gã đó vẫn đứng bất động, giương mắt lên nhìn tôi bị hai người nữ bộc kéo đi. Tôi chửi thầm hắn không biết bao nhiêu lần.

Hừ, thấy chết không cứu, anh nhớ đấy!

* * *

Thay trang phục xong, tôi thận trọng giẫm lên đôi giày cao gót màu hồng phấn, đi tới trước gương, không dám tin vào người đang đứng trước mặt mình sau khi đã được trang điểm tỉ mỉ.

Chiếc váy ren màu trắng khiến làn da tôi càng thêm mịn màng. Cách trang điểm tinh tế khiến gương mặt tôi trở nên xinh đẹp và đáng yêu, hàng lông mi dài được uốn cong, đôi mắt dường như cũng to hơn, trông thật là xinh xắn.

- Oa! Xinh quá!

Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, khoé miệng chảy ra một dòng nước trong suốt. Trên đầu hai người nữ bộc lập tức xuất hiện khói đen.

Chắc chắn là họ không dám tin rằng có người lại chảy nước miếng vì chính mình!

Nhưng thật sự là quá đẹp, he he…

Mỉm cười hối lỗi, tôi theo họ đi ra khỏi phòng trang điểm, men theo hành lang dài hoa lệ, sau bảy, tám lần rẽ cuối cùng cũng tới được đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, tôi đã giật mình bởi không khí nơi đó.

Trong gian đại sảnh vàng rực huy hoàng là rất đông những con người của thế giới thượng lưu ăn mặc thời thượng, khí chất cao quý. Phải có tới hơn một nghìn đôi mắt đổ dồn vào tôi.

- Xin hỏi, hôn ước của cô với thiếu gia Thánh Bách Nguyên là thật sao?

- Một người bình thường sắp trở thành thiếu phu nhân tương lai của Tập đoàn Sun, áp lực của cô có lớn lắm không? Cô cảm thấy mình có xứng đáng với thân phận này không?

- Vì sao tới giờ chúng tôi vẫn chưa thấy thiếu gia? Có phải anh ấy không muốn thừa nhận vị hôn thê bình dân như cô không?

Mọi máy quay đều chĩa về phía tôi, các phóng viên liên tục đặt câu hỏi và đặt micro sát vào miệng tôi.



Tôi hoảng hốt.

Bởi vì trong ánh mắt của cánh phóng viên và các quan khách đó có mọi thứ, có sự thù hận, ngưỡng mộ, hoài nghi, đánh giá…

Thì ra…

Tận trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn chưa dám xác định rằng anh có thực sự thích mình hay không.

Tôi luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt như một giấc mơ, một giấc mơ phi thực tế…

Hoảng hốt nhìn xung quanh một vòng, người đó vẫn không xuất hiện, chỉ có một mình tôi đứng ở đây! Tôi nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh…

Chẳng nhẽ Thánh Bách Nguyên thực sự không muốn thừa nhận hôn ước với tôi bởi vì thừa nhận một người vợ bình dân sẽ khiến anh mất mặt sao, bởi vậy khi ông Đại Thánh nói sẽ giới thiệu tôi cho người trên toàn thế giới, anh mới tỏ ra vẻ bực mình như thế?

Tôi càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu, càng nghĩ càng thấy tim mình đau nhói.

Cảm giác bất an và hoảng sợ như một con rắn độc quấn lấy tôi.

Chân tôi bắt đầu mềm ra, tôi cố gắng đưa tay ra để tìm một chỗ vịn. Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy tôi.

Tôi kinh ngạc quay đầu sang bên phải, Thánh Bách Nguyên đang dịu dàng nhìn tôi, như muốn nói với tôi rằng, đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh tôi. Bỗng chốc, sức mạnh lại quay về với tôi.

- Xin hãy dừng mọi câu hỏi vô nghĩa lại, cho dù thân phận lúc trước của cô ấy là gì, và bất kể tôi là ai, tôi chỉ biết rằng tôi yêu cô ấy hơn bất kỳ ai trên thế giới này, cô ấy là duy nhất của tôi.

Thánh Bách Nguyên nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh kiên định và chân thành, đôi mắt màu hổ phách toả ra thứ ánh sáng mê hoặc khiến tôi không thể rời mắt, chỉ biết thẫn thờ nhìn anh.

Như những gì anh nói, anh cũng là duy nhất của tôi.

Cánh phóng viên thấy anh xuất hiện thì ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc, camera lập tức chĩa về phía anh.

Mái tóc màu vàng kim rực rỡ toả sáng dưới ánh đèn, bộ comple màu đen khiến thân hình cao lớn của anh trở nên đẹp đẽ hơn bất kỳ người mẫu nào, đôi mắt màu hổ phách chỉ cần đứng dưới ánh đèn là sẽ biến thành màu vàng kim, chiếc nhẫn hình chữ S trên ngón tay tượng trưng cho thân phận và địa vị độc nhất vô nhị của anh.

Đây là lần đầu tiên Thánh Bách Nguyên xuất hiện trước ống kính.

Tất cả các phóng viên đều nhốn nháo cả lên, họ tranh nhau đặt cho anh những câu hỏi mà họ quan tâm để đưa lên báo.

- Chuyện đó… xin hỏi, anh thích dùng loại mỹ phẩm nào?

Một bà dì khó khăn lắm mới chen được lên trước, hai mắt đỏ hoe, hỏi.

Ngất…

Bà dì này, xin đừng lãng phí thời gian quý giá vào những câu hỏi như thế này, được không?

Quả nhiên bà lập tức bị mấy người đồng nghiệp lườm nguýt rồi kéo ra ngoài.

- Xin hỏi anh có thể nói một chút về kế hoạch phát triển tiếp theo của Tập đoàn Sun không?

- Gần đây đồng đô la Mỹ giảm giá, các doanh nghiệp thuộc Tập đoàn Sun tại Mỹ có gặp phải ảnh hưởng không…

- Cổ phiếu của Tập đoàn Sun luôn giữ được mức giá ổn định trên thị trường cổ phiếu bất ổn hiện nay, thiếu gia có bí quyết thành công nào không?

Trời ơi!

Những câu hỏi mà họ đặt ra thật là ảo diệu! Tôi nghe mà chả hiểu gì cả…

Nhưng Thánh Bách Nguyên chỉ là một học sinh trung học lại phải xử lý bao nhiêu vấn đề hóc búa, nếu là tôi thì chắc chắn là đã phát điên rồi.

Chả trách anh lại muốn trốn đi, muốn thoát khỏi những áp lực trùng trùng mà gia tộc này mang lại cho anh, cuối cùng vạn bất đắc dĩ mới phải uống Đại ma hoàn, để người khác không tìm được anh.

Có điều cũng vì như vậy mà tôi mới quen anh, mới ở cùng với anh…

Tôi bất giác dịch sát vào người anh.

Lúc này, một người đàn ông đeo đôi kính gọng trắng len vào đám người.

- Người ta đồn rằng anh vừa ra đời thì bố mẹ đã qua đời, ngoài ra những người thân cận với anh hoặc ít hoặc nhiều đều gặp vận xui, anh nghĩ gì về chuyện này? Trong truyện tranh “Nhật Thần” nói rằng vì anh gặp phải một lời nguyền ác độc nên những người ở gần anh đều gặp phải bất hạnh, có thật không?

Á! Đau quá!

Bàn tay tôi bị Thánh Bách Nguyên siết chặt, trên mặt anh thoáng một đám mây đen – đây là dấu hiệu của mưa bão sắp ập đến, nhưng bọn phóng viên đó thật là ngốc, vẫn cứ luôn miệng hỏi.

- Nghe nói vì mẹ anh sinh sớm, trong lúc đưa bà tới bệnh viện, bố anh đã bị tai nạn, cuối cùng hai người đều qua đời, nhưng anh thì sống sót như một kỳ tích, vừa sinh ra anh đã có đôi mắt màu vàng kim, sau đó mới trở thành màu bình thường, lời đồn này có phải là thật không?

- Đúng thế, các bác sĩ khi đó có thể chứng minh… Nghe nói sau đó Chủ tịch vì không chịu được cảnh con trai con dâu qua đời nên ngất ngay tại chỗ, mấy tháng sau mới tỉnh lại, xin hỏi…



- Ném hết họ ra ngoài cho tôi!

Giọng nói lạnh lẽo của Thánh Bách Nguyên vang lên trong đại sảnh như tiếng âm hồn từ địa ngục vọng về.

Mấy phút sau, một tốp vệ sĩ xông vào, đuổi hết đám phóng viên và quan khách phiền phức kia đi.

* * *

Hôm sau, trên các tờ báo lớn đều đăng ảnh gương mặt sa sầm của Thánh Bách Nguyên, lại cả một tiêu đề rất to “Thiếu gia của Tập đoàn Sun nổi giận trước tin đồn lời nguyền: Vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh bố mẹ qua đời”, rồi thì “Nhật Thần có thể hoá giải được nguy cơ của Tập đoàn Sun, nhưng không chống cự lại được với lời nguyền”…

Hừ!

Tức chết đi mất! Đám phóng viên đó sao cứ rắc muối vào vết thương của người khác, thật là quá đáng!

Tôi xé nát tờ báo, sau đó giận dữ ngồi phịch xuống sô-pha, nhìn ông Đại Thánh một cách giận dữ.

- Ông Đại Thánh, sao ông lại mời bọn phóng viên đó tới! Hơn nữa sau đó ông còn trốn mất tích, đây là việc mà một ông nội nên làm sao?

Giờ tôi mới biết…

Vì sao hôm đó hai chữ màu vàng lại khiến anh biến sắc, vì sao anh lại nói thế giới của mình luôn rất lạnh lẽo…

- Đâu có, lẽ ra ông sắp xếp hết rồi, chờ các cháu xuất hiện là ông đi ra tuyên bố về lễ đính hôn của các cháu. Ông mời họ tới là để lợi dụng truyền thông thông báo cho mọi người mà! Không ngờ họ lại lôi chuyện từ mười mấy năm trước ra…

Ông Đại Thánh cắn móng tay vẻ đáng thương.

- Lão gia, tiểu thiếu gia không chịu ăn gì, nhốt mình trong phòng cả ngày nay rồi, không cho ai tới gần, làm thế nào đây? – Ông quản gia lo lắng từ trên lầu chạy xuống, thấy tôi như nhìn thấy tia sáng hy vọng, rụt rè đi về phía tôi.

- Bối tiểu thư, cô tới rồi ạ? Cô đi khuyên thiếu gia đi, tuy cậu ấy tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng đau đớn lắm. Từ khi biết thiếu gia với thiếu phu nhân vì cậu ấy mà qua đời, cậu ấy lập tức tin vào lời nguyền mà bọn ngoài kia đồn đại, lúc nào cũng cho rằng mình mang lại tai nạn cho người thân, thế nên không giao tiếp với bất kỳ ai.

Ông quản gia nói được vài câu nước mắt đã rơi lã chã.

- Ông đừng có như thế nữa, làm tôi cũng… hu hu… - Lần này thì tới lượt ông Đại Thánh cũng ôm mặt khóc như một đứa trẻ.

- Được rồi, để cháu lên đó xem.

Tuy nói thế nhưng thực ra trong lòng tôi cũng không dám chắc lắm.

Tôi luôn cho rằng lời nguyền trong truyện tranh viết chỉ là bịa ra thôi, không ngờ lại là sự thực. Thánh Bách Nguyên, anh nghĩ mình làm hại bố mẹ anh phải không? Vừa sinh ra đã mất đi hai người yêu thương anh nhất, nỗi đau trong lòng anh có lẽ là sâu sắc lắm…

Tôi sợ, sợ cái đầu óc ngu ngốc của mình không thể chia sẻ nỗi buồn với anh mà chỉ khiến anh đau khổ hơn…

- Anh có trong đó không?

Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

- Thánh Bách Nguyên, anh biết không, tuy bố mẹ em cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, nhưng em biết họ rất yêu em, chế tạo Cục Xương cho em, cứ một thời gian lại gửi cho em một sản phẩm mới mà họ nghiên cứu ra. Có lần em bị ốm, hai người ngồi máy bay cả đêm về thăm em, còn khóc lóc thảm thiết… Thực ra người bố người mẹ nào cũng yêu thương con mình, thậm chí họ còn có thể vì con cái mà hy sinh bản thân, bác gái cố gắng tới hơi thở cuối cùng là để anh được sống, có lẽ họ không muốn nhìn thấy anh đau khổ như thế này đâu…

Ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo cạnh cánh cửa, tôi bắt đầu nói.

Thực ra tôi cũng không biết mình đang nói gì, tôi chỉ muốn an ủi anh, hy vọng anh không tự trách mình, hy vọng anh vui vẻ hơn, bởi vì tôi từng nói, mình sẽ sưởi ấm cho anh…

Lặng lẽ, căn phòng vẫn lặng lẽ…

Haiz!

Tôi thực sự quá ngây thơ, tưởng rằng vài câu nói của mình có thể khiến Thánh Bách Nguyên không còn đau lòng nữa sao?

Lạch cạch…

Đúng lúc tôi định từ bỏ thì cánh cửa phòng bật mở.

Tôi bị một người nhấc lên khỏi mặt đất, kéo vào vòng tay rộng lớn mà lạnh lẽo, Thánh Bách Nguyên ôm chặt lấy tôi, dường như chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy ấm áp hơn.

Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên vai tôi, không lời…
Bình Luận (0)
Comment