Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu

Chương 10.3

Type: Fang Yuan

3.

- Trời ơi, ông xã! Con gái của chúng ta xinh đẹp quá, đẹp hơn bất cứ thí nghiệm nào mà chúng ta từng làm, đúng không?

Mẹ khen ngợi một cách khoa trương, sau đó hí hửng nhào vào lòng bố.

Ngất!

Làm ơn đi mẹ, hôm nay là ngày con gái bảo bối của mẹ đính hôn đấy! Mẹ có thể đừng nói tới hai chữ “thí nghiệm” đáng ghét ấy được không!

Có điều…

Tôi nhìn mình trong gương, cũng bất giác nheo mắt lại.

Hàng lông mi dài được uốn mascara cong vút, đôi mắt to đen láy được đánh mí màu hồng phấn trông càng đáng yêu, gò má trắng nõn được phủ thêm lớp phấn hồng, đôi môi xinh xắn được tô màu hồng đào phơn phớt…

Chiếc vương miện nhỏ bằng bạc trên đỉnh đầu toả sáng lấp lánh.

Tôi mặc chiếc soire màu trắng, cái nơ bướm trước ngực khiến nó trông vừa trang trọng mà vẫn không mất đi sự đáng yêu. Từng lớp ren được kéo dài từ đỉnh đầu xuống tận đuôi váy. Tiểu Đới đi sau lưng tôi, giúp tôi nâng chiếc váy dài, còn trước mặt là những người bạn học cùng đang đua nhau chạy tới đòi chụp ảnh chung với tôi…

Ha ha…

Ông Đại Thánh suy nghĩ thật chu đáo, còn chuẩn bị riêng cho tôi một căn phòng chuyên chụp ảnh lưu niệm với các bạn. Phòng chụp ảnh được trang trí rất hoa lệ, bài trí những chiếc ghế dài theo phong cách cung đình Anh, thêm vào đó là áo cưới và vương miện nhỏ, đêm nay tôi không khác gì nàng công chúa trong truyện cổ tích…

Không có chú rể cao 1,1m, không có Đại ma hoàn, tôi có thể cùng với “Nhật Thần đại nhân” của tôi – một người cao lớn đẹp trai cùng nhận lời chúc phúc của mọi người, tất cả đều đẹp như một giấc mơ.

- Á! Hoàng Thượng, sao ông không cho con tới tham gia lễ đính hôn của thú cưng và thằng ranh đó? Con giống người hay gây sự lắm sao?

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói sang sảng của Mông Thái Tử.

Ngất! Cái con “khỉ đỏ” này đến phá hoại nghi thức đính hôn của tôi sao?

Tôi vội vàng mở cánh cửa phòng chụp ảnh, thấy Mông Thái Tử đã đánh ngã mấy người vệ sĩ, đang tiến về phía này.

- Làm gì thế, chẳng phải đã bảo các cậu nói với thằng bé là lễ đính hôn của họ được tổ chức ở Mỹ rồi sao?

- Báo cáo Chủ tịch, tôi nói rồi, nhưng tin tức đính hôn lan đi khắp nơi, không thể giấu được Thái Tử thiếu gia ạ.

Viên thư ký đi theo bên cạnh Mông Hoàng Thượng khổ sở nói.

- Stop! Anh định phá hoại à?

Tôi túm đuôi váy lên, loạng choạng đi tới trước mặt Mông Thái Tử.



Thấy tôi đi ra hắn đứng yên như một gã ngốc. Một hồi lâu sau, hắn lau nước bọt, nói:

- A, thú cưng, không ngờ cô mặc váy cưới vào trông cũng giống người lắm, đẹp lắm…

- Chết tiệt!

Tôi bất chấp hình tượng thục nữ, đá cho hắn một cái.

Mông Thái Tử lồm cồm bò dậy, gương mặt vô cùng đáng sợ. Hu hu, chết rồi, tôi quên mất tính tình Mông Thái Tử không như người bình thường, tôi phải giữ thể diện cho hắn mới đúng…

Nhìn nắm đấm của hắn đã giơ lên, tôi lấy tay che mắt, hét to:

- Hu hu, anh là đồ thô lỗ, người ta là cô dâu mà!

Nắm đấm vút qua bên tai, hắn bỗng dưng tách tay tôi ra, đôi mắt xanh thẫm nhìn tôi chăm chú.

- Anh… anh định làm gì?

Tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của chính mình rồi.

Từ người Mông Thái Tử lúc này toả ra bầu không khí xâm lược, hoàn toàn không giống Mông Thái Tử trong ấn tượng của tôi, mọi người xung quanh đều hoảng sợ trước sự ngang ngược của hắn, không ai dám bước lên.

Đôi môi hắn chỉ còn cách tôi 1 cm, nỗi sợ hãi của tôi càng mãnh liệt…

Thánh Bách Nguyên, rốt cuộc thì anh còn bận tới khi nào mới đến được? Đến lễ đính hôn mà anh cũng tới muộn là sao?

Mông Thái Tử càng lúc càng gần tôi. Tôi không biết phải làm sao, muốn quay đầu đi, không ngờ đôi môi hắn lại sớm hơn tôi một bước, đặt lên trán tôi, để lại một dấu ấn sâu sắc…

- Chỉ cần công chúa hạnh phúc thì tôi nguyện làm kỵ sĩ đứng đằng sau bảo vệ nàng.

Nói xong, Mông Thái Tử bỏ tôi ra, quay người nhe nanh múa vuốt lao về phía Hoàng Thượng.

- Hoàng Thượng, ông đứng lại cho tôi, đừng hòng chạy…

Nhìn bộ dạng tức giận của hắn cứ như thể mọi việc vừa nãy chưa hề xảy ra, chỉ có tôi là biết, cái lời thề không giống lời thề ấy sẽ ở trong tim tôi rất lâu, rất lâu…

Sau một “khúc nhạc thừa” đó, các quan khách đều đã tới nơi, lễ đính hôn sắp chính thức cử hành mà vẫn không thấy bóng dáng Thánh Bách Nguyên đâu, tôi bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại ra ấn mấy con số quen thuộc.

Tút tút tút…

Tại sao không gọi được?

Tôi cầm điện thoại thẫn thờ, trái tim thấp thỏm không yên, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.

- Tiểu Đới, liệu anh ấy có bị bắt cóc nữa không?

- Không đâu! Cậu đừng có lo, ông Đại Thánh đã phái người đi tìm anh ấy rồi, chắc là tới ngay thôi.

Tiểu Đới vỗ vai tôi an ủi.

- Hu hu hu… Thánh Bách Nguyên, liệu anh có giống nhân vật chính trong phim thần tượng, tới hôm đính hôn thì xảy ra tai nạn hay gì đó không… em không muốn đâu…

Nhân lúc phòng trang điểm không có người, tôi ngồi phịch xuống đất khóc to bất chấp chiếc váy cưới đắt đỏ, đẹp đẽ đến đâu. Không có chú rể thì cần những thứ này làm gì?

- Khụ khụ, không phải là tai nạn, thằng mọt sách đó trốn hôn rồi…

Ông Đại Thánh giận dữ đi vào phòng trang điểm, thấy tôi ngồi bệt dưới đất, đau lòng dìu tôi đứng lên, sau đó đưa cho tôi một bức thư.

Rầm!

Tôi như bị một tiếng sét đánh trúng, cả người đen sì.

Trong thư chỉ có vài hàng chữ: “Tây Mễ, xin lỗi, anh vẫn không thể vượt qua được chính mình, cho dù lời nguyền có thật hay không thì anh cũng không thể mang em ra làm vật cá cược, anh không thua nổi”.

Hu hu hu…

Cái gì mà “không thua nổi”? Định như thế rồi đuổi tôi đi sao? Đồ xấu xa chết tiệt!
Bình Luận (0)
Comment