Trịnh Thu Dương cũng không sợ Viên Thụy nối lại tình xưa với tình đầu, hắn biết Viên Thụy không phải là người ăn cỏ cũ[1], huống chi hiện tại hai người bọn họ tình cảm rất sâu đậm. Nhưng hắn lại rất ghen tị, bất luận trong tình yêu cuồng nhiệt bao nhiêu đột nhiên phát hiện trong lòng người yêu có một tia sáng, liền không thể nhịn được ghen tuông.
[1] 回头草 trong câu好马不吃回头草: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ; chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước. (Nguồn: bachngocsach)
Hắn thực sự không thể nổi nóng với Viên Thụy, gượng chống đỡ mình rất rộng lượng nhưng bản thân thì ngầm nghẹn đến bốc lửa, buổi sáng đứng tiểu nước vàng khè.
Hắn phải tìm người xả mới được.
Phương Sĩ Thanh cười ha ha ha nói: “Cái này đúng rồi, có phiền não nên tới tìm tri tâm là tao a. Mau nói xem, tình đầu của Viên Thụy có đẹp trai không?”
Trịnh Thu Dương có chút hối hận, nhưng ngoại trừ món hàng trước mặt này, hắn thật sự không biết nên nói cùng ai.
Phương Sĩ Thanh cũng ý thức được biểu hiện hơi thái quá, ho khan một tiếng, nói: “Có đẹp trai hay không cũng không quan trọng, kỳ thực Viên Thụy yêu mày như vậy, mày đừng quá lo lắng.”
Nói đến đây, Trịnh Thu Dương hơi bớt giận, thở dài nói: “Tao biết em ấy yêu tao, chính là khi nghe nhắc tới gã kia, cảm giác không được tự nhiên.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Hai người bọn họ không phải chỉ hôn môi thôi sao, đâu có làm cái gì khác đúng không? Hôn lưỡi sao? Khi đó Viên Thụy mười mấy a?”
Trịnh Thu Dương cau mày nói: “17, không có hỏi rõ.”
Phương Sĩ Thanh nâng cằm, nói rằng: “Đã gần mười năm rồi, mày yên tâm đi, tình cảm Viên Thụy không dài như vậy đâu, tao biết nó hơn một năm, mấy tháng trước khi hai người quen nhau, nó đã thích qua hai người rồi, bình quân ba tháng một người, mười năm lâu như vậy, khẳng định nó quên mất rồi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Phương Sĩ Thanh vội bổ sung: “Bất quá đối với mày chắc chắn là tình dài a, hai bên tình nguyện và đơn phương là hai chuyện khác nhau.”
Trịnh Thu Dương phiền lòng nói: “Em ấy hôm qua gặp được mối tình đầu, hai người trò chuyện vài câu, tên kia nói vẫn nhớ em ấy. Phắc, nhớ tới đã thấy chán ghét.”
Phương Sĩ Thanh 囧 nói: “Viên Thụy tự nói cho mày biết hả?”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt buồn bực: “Tao hỏi em ấy nói gì với thằng kia, mày cũng không phải không biết, vừa hỏi như vậy là đã học lại hết.”
Phương Sĩ Thanh: “Ha ha ha học lại nữa cơ.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Phương Sĩ Thanh vội nín cười.
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Mày nói cái gã đó có giống tiện nhân không? Mười năm trước Viên Thụy còn chưa phát dục xong, gã nhìn không lọt mắt từ chối là được rồi, trước khi từ chối mẹ nó còn chiếm tiện nghi, bây giờ thấy Viên Thụy vừa đẹp vừa có danh tiếng, liền đuổi tới, thật chả phải thứ gì tốt!”
Phương Sĩ Thanh nói thầm, nhìn diện mạo Viên Thụy bây giờ, lúc chưa trổ mã nhất định cũng rất đẹp, nói không chừng còn dễ thương hơn bây giờ. Nhưng hắn không thể nói giúp kẻ địch, nên hùa theo: “Đúng đúng đúng, rất tiện. Gã đó đang làm gì?”
Trịnh Thu Dương nói: “Quảng cáo, nói là đang hợp tác với đài truyền hình, chính là ngày hôm qua gặp ở đài truyền hình.”
Phương Sĩ Thanh thuận miệng hỏi: “Làm quảng cáo sao, tên gì? Nói không chừng tao có quen biết.”
Trịnh Thu Dương làm vẻ mặt không muốn nhớ tới, nói: “Tên rất lập dị, họ Mạnh, tên Lai.”
Phương Sĩ Thanh giật nảy cả mình.
Trịnh Thu Dương hồ nghi nói: “Làm gì? Mày quen?”
Phương Sĩ Thanh thần sắc phức tạp nói: “Trường cao trung của Viên Thụy là trường chuyên đi? Vậy là Mạnh Lai đó rồi, là bạn học sơ trung của tao.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Phương Sĩ Thanh nói: “Mạnh Lai năm đó là Hot boy[2], nữ sinh viết thư tình cho hắn mênh mông, sau đó cao trung hắn qua trường chuyên học, nghe nói ở bên kia vẫn làm Hotboy, ngoại trừ nữ sinh còn có rất nhiều nam sinh viết thư tình cho. Hắn thật sự rất đẹp trai a, đặc biệt đẹp trai, cực kỳ đẹp trai!”
[2] Nguyên văn là “校草 – giáo thảo”: Từ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai của học sinh Đài Loan.
Trịnh Thu Dương vô cùng khó chịu: “Tao không đẹp trai sao?”
Phương Sĩ Thanh do dự nửa ngày mới nói: “Không thể so với Mạnh Lai, mày cũng coi như đẹp trai.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Phương Sĩ Thanh vội vàng chỉnh lại: “Nhưng tao khẳng định ở phe mày, mặt mũi cũng đâu ăn cơm được.”
Trịnh Thu Dương dùng mũi hừ một tiếng.
Phương Sĩ Thanh suy nghĩ một chút, còn nói: “Bất quá Mạnh Lai cũng không phải chỉ có gương mặt, chính hắn cũng rất lợi hại, hiện tại làm truyền thông, các đài có chút tiếng tăm đều hợp tác, nghe nói phát quảng cáo cho《 Chạy trốn đi – Tinh Tinh 》cũng bị bọn họ mua đứt.”
Trịnh Thu Dương hừ càng lớn tiếng hơn.
Phương Sĩ Thanh đồng tình nói: “Nếu đi cướp người với mày, quả thật có chút nguy hiểm a, Viên Thụy rất yêu thích loại nam tinh anh này.”
Trịnh Thu Dương mắng: “Mày bị mù hả! Vừa nãy mày còn nói Viên Thụy rất yêu tao, hiện tại đã muốn phản bội?”
Phương Sĩ Thanh vô tội nói: “Vừa nãy tao không biết tình địch của mày là Mạnh Lai a, nghe mấy đứa bạn bát quái nói hắn vẫn còn độc thân, lý do là bận rộn công việc, cũng có người nói hắn là gay, chà chà, không biết có phải là bị Viên Thụy bẻ cong hay không.”
Trịnh Thu Dương lớn tiếng tuyên bố: “Dù phải cũng vô dụng, Viên Thụy đã sớm không còn thích gã, gã muốn thẳng thì thẳng, muốn cong thì cong, tự đứng một bên chơi với trứng đi!”
Phương Sĩ Thanh nhìn Trịnh Thu Dương, thở dài nặng nề, nói: “Có chuyện này không biết nên nói hay không.”
Trịnh Thu Dương liếc xéo hắn.
Phương Sĩ Thanh không thể nhịn nữa, nói luôn: “Mạnh Lai rất cao, so với Vương Tề còn cao hơn, cỡ 1m92 hay 1m93.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn bụng đầy buồn bực tìm cơ hữu tâm sự, lúc rời đi phiền muộn thừa gấp trăm.
Đến siêu thị mua đồ ăn vặt Viên Thụy thích, ôm một bao lớn về nhà.
Hắn vừa mở cửa, liền nghe Viên Thụy la to: “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa!”
Trịnh Thu Dương không hiểu chuyện gì, tay ngược lại nghe lời đóng cửa lại.
Một trận thanh âm “ong ong”, một con robot vệ sinh lắc lư chạy đến dưới chân hắn, rồi đảo vòng qua, ở cửa trước quét dọn sạch.
“May mà anh đóng cửa nhanh, nếu không nó liền chạy khỏi, em phải đuổi theo” Viên Thụy nhận túi đồ trong tay Trịnh Thu Dương, hưng phấn nói, “Vừa nhận được hồi chiều, em thử trước xem nó hoạt động tốt không, kiểu dáng cũng đẹp lắm.”
Hai người đứng sóng vai, nhìn robot quét dọn ong ong ong làm việc.
Viên Thụy nói: “Sao anh lại về sớm vậy?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không làm việc nên trở lại. Không phải nói mua lau nhà sao?”
Viên Thụy chỉ chỉ bên trong, nói: “Còn có cái đó, một hồi thử tiếp.”
Trịnh Thu Dương kinh ngạc nói: “Mua hai cái?”
Viên Thụy nói: “Em xem ở trên mạng thấy có rất nhiều công năng, ai cũng nói phối hợp dùng hai cái rất tiện, lúc đó anh cũng ít tốn sức hơn.”
Trịnh Thu Dương: “… Là mua riêng cho anh?”
Viên Thụy cười nói: “Đương nhiên rồi, em định khi nào nghỉ ngơi thì tự quét dọn, cái máy này chắc chắn không có quét sạch bằng em đâu.”
Trịnh Thu Dương nói: ” Vậy cũng được.”
Viên Thụy liếc nhìn túi đồ, vui vẻ nói: “Mua cho em sao?” Bạn đang �
Trịnh Thu Dương nói: “Ừm.”
Viên Thụy nhấc túi vui vẻ đi vào, nói: “Không cần trông nó, một hồi quét xong nó sẽ trở lại.”
Trịnh Thu Dương đi theo cậu vào trong.
Viên Thụy đem túi đặt lên bàn ăn, đem đồ ăn vặt từng món bên trong lấy ra, cái bỏ vào tủ lạnh cái thì bỏ lên kệ.
Trịnh Thu Dương ngồi ở cạnh bàn nhìn cậu.
Khi dọn xong hết rồi cậu mới lấy cá cơm ăn, quẹt tới khóe miệng dính đầu dầu cay.
Trịnh Thu Dương xé khăn giấy cho cậu, cậu lại nói: “Lát nữa lau, em ăn thêm một gói.”
Nói xong cậu mở tủ lấy thêm một gói, ăn xong mới lưu luyến súc và lau miệng.
Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Sao không ăn nữa? Rõ ràng ăn không đủ.”
Viên Thụy rất có nguyên tắc: “Mỗi lần không thể vượt qua hai gói, không thì sẽ nghiện, ngày mai lại ăn thêm hai gói.”
Trịnh Thu Dương cảm thấy cậu có chút đáng yêu, nâng cằm, mắt không chớp nhìn cậu.
Viên Thụy kỳ quái hói: “Nhìn cái gì nha?”
Trịnh Thu Dương nói: “Nhìn mặt đẹp trai của em.”
Viên Thụy nhất thời ngượng ngùng, nói thật: “Cũng đâu đẹp lắm đâu.”
Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Em cảm thấy anh đẹp trai không?”
Viên Thụy gật đầu nói: “Đẹp a, cực kỳ đẹp trai.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vậy trong số người em quen, anh xếp thứ mấy?”
Viên Thụy: “… A?”
Trịnh Thu Dương nhìn cậu chằm chằm.
Viên Thụy bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, một lát sau mới nói: “Anh nhìn em như vậy, em liền không nhớ được dáng dấp mấy người khác ra sao.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được cười rộ lên.
Viên Thụy thấy bầu không khí quái lạ, đoán: “Anh không vui? Mẹ anh chọc anh mất hứng?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có, vừa nãy thật sự không vui, hiện tại rất vui.”
Viên Thụy vỗ vỗ anh, nói: “Anh nếu có chuyện gì không vui, nhất định phải nói với em nha.”
Trịnh Thu Dương cười nói: “Được.”
Viên Thụy nói: “Anh đừng thấy em khờ, em biết dì anh tại vì em mà mắng anh, nói một chút là xong, cũng không đau không nhột, em ngược lại muốn được mắng, nhưng em lại không có mẹ.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy cười nói: “Cho nên anh đừng giận dì, còn có mẹ để giận, thật tốt nha.”
Trịnh Thu Dương trong lòng đau xót, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “Hai cái máy kia bao nhiêu tiền?”
Mặt Viên Thụy nhất thời suy sụp, cố gắng bình tĩnh nói: “Cũng không quá đắt, em là tiểu thịt tươi quay một tập 1 triệu, có tiền.”
Trịnh Thu Dương nhéo eo cậu, mập mờ nói: “Tiểu thịt tươi?”
Viên Thụy nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn 4 giờ chiều, cảm thấy ban ngày tuyên dâm quá phóng đãng, uyển chuyển cự tuyệt nói: “Phải chờ tới tối mới được ăn.”
.:.