Thư tình
Viên Thụy diễn tả lại cảnh tượng trên bàn ăn lúc nãy cho Trịnh Thu Dương, sinh động y như thật. Lý Linh Linh không yên lòng lại gọi điện thoại cho cậu, chỉ sợ cậu bỏ mất cơ hội ôm bắp đùi.
“Cậu bây giờ nhắn tin cho bà ấy, nói đêm nay quá thụ sủng nhược kinh, nhất thời không kịp phản ứng.” Lý Linh Linh nói, “Bà ấy trước mặt nhiều người muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu còn do dự không đáp ứng, nói không chừng bà ấy đã rất khó chịu, cậu cứ hạ thấp mình một chút, ôm vững cái bắp đùi này, sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt.”
Viên Thụy: “… Ừm.”
Lý Linh Linh nói: “Ừm cái gì mà ừm? Nhanh nhắn đi!”
Trong nhà yên tĩnh, loa điện thoại Viên Thụy lại lớn, Trịnh Thu Dương nghe vô cùng rõ ràng, nhìn cậu cúp điện thoại nửa ngày không làm gì, không nhịn được nói: “Đại diện em không phải nói em nhanh nhắn tin cho Dương tổng sao?”
Viên Thụy nói: “Em có hơi sợ, luôn cảm giác bà ấy sẽ cho em một đống bài toán khó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Ha ha ha, chuyện này buồn cười không?”
Trịnh Thu Dương không thể không phối hợp: “Ha ha ha.” Buồn cười cái con khỉ.
Viên Thụy chìm đắm trong chuyện cười nhạt của mình ha ha nửa ngày, mới cắn móng tay nói: “Chuyện lớn như vậy, không hỏi ba, sau này ông biết nhất định sẽ không vui. Hơn nữa, tuy rằng Dương tổng là người tốt, nhưng đang yên đang lành bắt em gọi một người ngoài là mẹ, em cũng không gọi được a.”
Trịnh Thu Dương kỳ thực cũng không muốn cậu nhận người mẹ nuôi này, nhưng vẫn hỏi: “Nếu như đại diện của em hỏi thì sao?”
Viên Thụy buồn rầu, suy nghĩ một chút nói: “Vậy em nhắn tin cho Dương tổng đi, cứ ăn ngay nói thật, cũng không cần phải hạ thấp mình như chị Linh Linh, ngược lại em cũng không có muốn ôm bắp đùi của bà.”
Cậu nhắn tin cho Dương Lộ, nói việc nhận mẹ nuôi này rất lớn, cần phải xin sự đồng ý của ba cậu.
Qua nửa tiếng, Dương Lộ mới nhắn lại cho cậu: “Được.”
Bảo là muốn hỏi Tác Kiến Quân, nhưng vì chuyện như vậy mà lại gọi cho ba dượng bận trăm công nghìn việc, Viên Thụy cảm thấy không tốt lắm. Nhắc tới thật đúng dịp, cuối tuần đúng lúc Tác Duyệt trở về Bắc Kinh, nói rằng tuần này Trường Đại Học tham gia hoạt động giao lưu, cô làm đại biểu học sinh tới tham gia, đúng lúc có thể về nhà.
Cô gọi cho Viên Thụy hỏi thứ 7 có rãnh rỗi, cả nhà cùng ăn một bữa cơm.
Viên Thụy thứ 7 có chút việc nhưng chủ nhật thì không, liền hẹn cô ngày ấy, dự định lúc gặp mặt đem chuyện Dương Lộ nói với Tác Kiến Quân.
Thứ 7 cậu phải tham gia một lễ cưới.
Chú rể trước đây bạn học cao trung, quan hệ với cậu xem như không tệ, trước đó không lâu nhờ nhiều người gián tiếp liên lạc với cậu, hi vọng đại minh tinh cậu có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ tới dự lễ.
Cậu rất vui mừng, chỉ chọn lễ phục mà đã chọn hơn nửa ngày. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia lễ cưới bạn học, lúc cậu học cao trung đúng lúc mẹ cậu qua đời, khi đó cậu rất hướng nội, tiếp xúc với các bạn học cũng không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn xem như quan hệ không tệ, hiện tại hầu như không còn liên hệ.
Trịnh Thu Dương giúp cậu chọn quần áo, hắn nhìn về phía gương, có chút suy nghĩ.
Trịnh Thu Dương nói: “Em đẹp trai như vậy, vốn là muốn cướp danh tiếng chú rể mà.”
Viên Thụy đắc ý nói: “Vậy thì sao.”
Trịnh Thu Dương nhìn cậu thay quần áo, quanh co lòng vòng hỏi: “Bạn học cao trung tụi em đều đi hết?”
Viên Thụy nói: “Bạn học này hồi đó là cán bộ lớp, cũng rất hòa đồng, nhân duyên rất tốt, ai ở Bắc Kinh chắc sẽ đi hết.”
Trịnh Thu Dương nói: “Ừm.”
Viên Thụy mặc quần áo xong, nhìn gương xịt keo tóc.
Trịnh Thu Dương còn nói: “Muốn anh đưa em đi không?”
Viên Thụy nói: “Không cần, Triệu Chính Nghĩa sắp đến.”
Trịnh Thu Dương nói: “Nha.”
Viên Thụy tạo kiểu tóc xong, lại soi gương nói: “Anh thấy em có nên make up không a?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy tự hỏi tự trả lời: “Vẫn là thôi đi, vạn nhất bị các bạn học thấy mình quá ẻo lả.”
Trịnh Thu Dương muốn hỏi mối tình đầu của Viên Thụy có đi hay không, lại không thể mở miệng, nên hắn giả bộ rất quan tâm. Chỉ là sợ vì tham gia lễ cưới bạn mình mà ôn lại giấc mộng tình cũ ngày xưa, tuy rằng Viên Thụy không phải loại người như vậy… Vạn nhất mối tình đầu có đi? Vạn nhất Viên Thụy không chịu được sức hấp dẫn của soái ca?
Thực sự là càng nghĩ càng thấy đáng sợ, quả thực muốn lột lễ phục Viên Thụy khóa cậu ở nhà, đừng nói tham gia lễ cưới, tốt nhất chỗ nào cũng không đi.
“Nếu anh hẹn bạn đi chơi thì uống ít thôi.” Viên Thụy đổ dầu vào lửa, “Lễ cưới kết thúc xong sẽ họp mặt lớp một lúc, buổi tối em có thể sẽ về muộn.”
Trịnh Thu Dương nhất thời vặn vẹo mặt mũi, cố gắng nhẫn nhịn nói: “Khoảng mấy giờ về? Anh hôm nay không đi chơi, lúc đó tới đón em, cũng không thể họp lớp còn dẫn theo Triệu Chính Nghĩa.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, bất quá em cũng không biết sắp xếp cụ thể, chỉ nghe chú rể nói trong điện thoại là lớp trưởng tổ chức, có thể là hát Karaoke, tối lại ăn một bữa gì gì đó đi.”
Trịnh Thu Dương lập tức nghĩ đến cảnh ánh đèn mờ trong KTV, lại có bài hát làm nền, thật sự là tình cũ không rủ cũng tới. Buổi tối ăn cơm khó tránh khỏi uống rượu, Viên Thụy ngu ngốc nếu bị chuốc mấy ly, chờ cậu tỉnh, chỉ sợ tiện nghi đã bị chiếm hết rồi.
Viên Thụy hỏi anh: “Có phải anh không muốn em đi không? Từ nãy đến giờ mặt mũi tối sầm.”
Trịnh Thu Dương dùng mũi xả giận: “Hừ.”
Viên Thụy vẻ mặt lấy lòng nói: “Vậy em buổi tối cố gắng về sớm một chút, lúc kết thúc liền gọi điện cho anh, anh đến đón em được không?”
Trịnh Thu Dương cố ý hỏi: “Bị bạn em nhìn thấy giới thiệu làm sao? Nói anh cũng là trợ lý của em?”
Viên Thụy có chút xấu hổ nói: “Thì nói anh là bạn trai em a, bạn của em đã sớm biết em là gay hết rồi.”
Trịnh Thu Dương kinh hãi nói: “Em come out sớm như vậy?”
Viên Thụy sờ sờ mặt, lúng túng nói: “Không phải em chủ động, em khi đó viết thư tình cho Mạnh Lai, không tiện đưa ngay mặt nên kẹp trong quyển vở cậu ấy để trên bàn, em lúc đó run quá cũng không để ý tới quyển vở kia dùng để làm tài liệu, sau đó cậu ấy cầm đi photo cũng không chú ý tới bên trong có thừa một tờ giấy, lúc phát giấy xuống, lớp tụi em 32 học sinh, mỗi người đều nhìn thấy bức thư tình đó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy hỏi tới: “Anh có đi đón em không?”
Trịnh Thu Dương sắp bị cậu chọc tức chết, trực tiếp hỏi: “Tóm lại tên Mạnh Lai này ngày hôm nay có đi không?”
Viên Thụy đáp đương nhiên: “Đương nhiên sẽ đi a, cậu ấy chính là lớp trưởng.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy kinh hãi nói: “Anh làm sao vậy? Sao sắc mặt trắng bệch, có chỗ nào không thoải mái?”
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Chỗ nào cũng không thoải mái! Mau gọi điện thoại cho Triệu Chính Nghĩa, bảo hắn đừng đến! Anh đi chung với em!”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương càng tức hơn: “Không muốn để anh đi?”
Viên Thụy vội nói: “Không phải, nhưng mà Triệu Chính Nghĩa nói chưa từng ăn tiệc cưới nhà hàng 5 sao, muốn đi cọ cơm.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Triệu Chính Nghĩa vui vẻ mượn bộ lễ phục, kết quả còn chưa có ra khỏi nhà đã nhận được điện thoại Viên Thụy nói hắn không cần đi, cuối cùng không cọ đựơc bữa tiệc cưới 5 sao này, ở nhà bi phẫn đan xen, quả thực hận Trịnh Thu Dương thấu xương.
Đường đường là con trai của Đại Vương Đá quý, cái gì mà chưa từng ăn? Một bữa cơm cũng cướp của hắn! Có biết xấu hổ hay không hả!
Trịnh Thu Dương đúng là đi theo, nhưng tiệc cưới ngoại trừ bạn học Viên Thụy còn có thân bằng hảo hữu khác của chú rể và cô dâu, Viên Thụy dù sao cũng là nhân vật công chúng, hơn nữa gần đây độ nổi tiếng tăng cao, hắn cũng không thể cùng Viên Thụy đi khắp nơi khoe khoang quyền sở hữu.
Hắn đưa Viên Thụy đến nhà hàng, nhìn Viên Thụy đi vào trước, một lát sau mới xuống xe, làm như bạn bè thân thích đưa tiền mừng, nghênh ngang tiến vào tiệc cưới.
Viên Thụy được sắp xếp ở hàng ghế đầu khách quý, lúc này đang bị các khách nữ vây quanh chụp ảnh chung.
Trịnh Thu Dương tìm một cái bàn ngồi xuống, cũng không để ý người khác, lẳng lặng chờ tình địch xuất hiện.
Lúc Mạnh Lai đến, khách mời trong phòng tiệc đã rất nhiều, nhưng hắn được dẫn trực tiếp đến bàn khách quý, cái bàn kia chỉ có vị trí bên cạnh Viên Thụy là còn trống, cũng không biết đám bạn kia có cố ý hay không. Mạnh Lai rất tự nhiên tiêu sái ngồi vào chỗ trống đó, Viên Thụy và mọi người đứng lên, Mạnh Lai liền khoát tay lên vai cậu ấn xuống, mỉm cười ra hiệu cậu ngồi đi, thoạt nhìn hai người rất thân mật rất quen thuộc.
Trịnh Thu Dương đã nghe Phương Sĩ Thanh kể về Mạnh Lai, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy người, vẫn là tức chết đi được, nội chiều cao thôi đã thua triệt để.
.:.