Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 35

Dương Lộ là ai

Lễ cưới vừa kết thúc, Viên Thụy liền nói tạm biệt với từng người một.

Chú rể không hiểu ra sao giữ cậu lại: “Đừng đi vội a, lát nữa còn có kế hoạch khác, chỉ có lớp chúng ta, không có người ngoài.”

Viên Thụy nói dối: “Buổi chiều tớ còn có việc, phải đi.”

Chú rể nhìn một vòng bạn học, thấy sắc mặt mọi người có chút quái lạ, ngay cả Mạnh Lai cũng trầm mặc không nói, hắn đành phải nói: “Vẫn là công việc quan trọng, lần sau nếu có thời gian lại họp mặt, dù sao cũng liên lạc với cậu được rồi.”

Sau khi Viên Thụy đi, chú rể hỏi: “Sao vậy sao vậy? Không phải nói muốn dính hỉ khí của tao sao, hôm nay giúp Mạnh Lai bắt nó mà?”

Nhà vật lý học nói: “Ai, chỉ trách Mạnh Lai không hăng hái.”

Cô gái nhà văn nói: “Đúng vậy, ngay cả weixin cũng không thêm được.”

Tất cả mọi người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mạnh Lai.

Mạnh Lai xoa xoa mũi, nói: “Khụ, còn nhiều thời gian.”

Viên Thụy đi ra ngoài tìm được Trịnh Thu Dương, vì sợ người qua đường nhận ra sẽ phiền phức, cũng không dám nhiều lời, lên xe rời khỏi nơi này trước.

Cậu nhìn nhà hàng 5 sao trong gương chiếu hậu càng lúc càng xa, lòng còn sợ hãi nói: “Bạn học của em toàn là trâu bò, em thật sự không thể trò chuyện với họ, nói cái gì cũng nghe không hiểu, anh có biết cái gì là sóng vật chất không?”

Trịnh Thu Dương còn chưa có từ vại giấm chua bò ra ngoài, tức giận nói: “Anh biết cái gì là lãng.”

*Cái chữ ẻm nói chỉ sóng, cơ mà chữ lãng anh Dương dùng ý là dâm dãng/lẳng lơ

Viên Thụy: “…”

Cậu có hơi ủ rũ: “Em còn không đi họp lớp, sao anh còn không vui?”

Trịnh Thu Dương nói xong câu đó, cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, hắn lái xe, dùng tay phải ở không xoa nhẹ tóc Viên Thụy, nói: “Không phải không vui, ngoan, chúng ta đi ăn cơm trước, muốn ăn cái gì? Đưa 2 bao tiền mừng hai người trái lại bụng đói đi ra.”

Viên Thụy sững sờ, hỏi: “Anh không phải là lén trà trộn vào sao? Còn cho cả tiền mừng? Nhiều ít?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy lấy tiền của anh ra đếm đếm, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Trịnh Thu Dương giả mù sa mưa đề nghị: “Nếu không bây giờ quay lại, lấy tiền về đi ăn?”

Viên Thụy gấp lại ví bỏ vào túi anh, sầu khổ nói: “Thôi, trở về mọi người sẽ biết em lúc nãy nói dối.”

Hai người ăn cơm xong trở về nhà, Viên Thụy ở trong sổ sách ghi lại tiền mừng hôm nay đưa, đau lòng thật lâu mới nhớ tới Trịnh Thu Dương, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trịnh Thu Dương ngồi đối diện, đang nhìn cậu chằm chằm.

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương nói: “Xem xong? Chúng ta nói chuyện một chút.”

Viên Thụy có chút sợ, hỏi: “Nói chuyện gì?”

Trịnh Thu Dương nói: “Vừa nãy ở nhà hàng, người ngồi bên trái chính là mối tình đầu của em?”

Viên Thụy gật gật đầu, lại vội tỏ thái độ: “Em đã sớm không còn thích cậu ấy, em đã nói với anh rồi.”

Trịnh Thu Dương nói: “Gã đó nói gì với em?”

Viên Thụy nói: “Không có nói gì, cậu ấy muốn thêm weixin em, em sợ anh không vui nên kéo vào danh sách đen.”

Trịnh Thu Dương cảm thấy thật thoả mãn, càng muốn giả trang hào phóng: “Cũng là bạn mà, bạn học cũ thêm weixin có làm sao.”

Viên Thụy lấy điện thoại ra, nói: “Vậy giờ em kéo cậu ấy ra khỏi danh sách đen.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy làm mặt quỷ nhìn anh vặn vẹo, nói: “Anh đúng là quỷ hẹp hòi.”

Trịnh Thu Dương nổi giận, muốn đi qua trừng trị cậu, cậu đứng dậy bỏ chạy, “Đông” một tiếng, chân đụng phải góc bàn, không thèm chạy nữa, ôm đầu gối nhảy tưng tưng tại chỗ, trong miệng “Phù phù phù” thổi khí.

Trịnh Thu Dương sửng sốt vài giây, mới chỉ vào cậu cười to: “Cho em chạy, cả ngày lau nhà cho sáng bóng vào!”

Viên Thụy ngồi xổm ở đó, vô cùng đáng thương nói: “Đau quá.”

Trịnh Thu Dương bước lại xăn ống quần của cậu lên nhìn, trên đầu gối nhô ra một vết bầm ứ đỏ. Trịnh Thu Dương dùng ngón tay chọt một cái, Viên Thụy lập tức anh anh anh.

Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha.”

Viên Thụy rất buồn bực.

Trịnh Thu Dương cũng ngồi xổm ở đó, cúi đầu phồng má thổi thổi chỗ cậu bị thương.

Viên Thụy lại vui vẻ.

Trịnh Thu Dương nói: “Không sao rồi, không bị rách da, qua mấy ngày nữa là khỏi, anh lúc học trung học cả ngày đánh nhau, đầu gối rất hay bị thương, máu chảy xuống chân mà một tháng đã khỏi rồi.”

Viên Thụy nghe anh nói xong, sùng bái nói: “Khốc như vậy! Quá khốc rồi!”

Trịnh Thu Dương bụng dạ khó lường hỏi: “Mối tình đầu của em thời trung học ra sao a?”

Viên Thụy nói: “Chỉ là lớn lên đẹp trai chút, không có ưu điểm gì khác.”

Trịnh Thu Dương rất nghi ngờ: “Thật?”

Viên Thụy thề son sắt: “Thật! Nếu anh là bạn trung học của em thì tốt rồi, em khi đó khẳng định rất thích anh, mỗi ngày đều viết thư tình cho anh.”

Trịnh Thu Dương không nhịn được cười, có chút đắc ý.

Viên Thụy cũng cười cùng, nghĩ thầm, mình thực sự quá cơ trí.

Đêm đó, Trịnh Thu Dương thần dũng phi thường, làm đến mức hai mắt Viên Thụy gần như nhảy sao, suýt chút nữa chịu không nổi.

Trịnh Thu Dương còn hỏi cậu: “Thoải mái không?”

Viên Thụy chỉ cảm thấy mình sắp chết rồi, lại một mực muốn lấy lòng anh, đành phải cắn răng nói: “Rất thoải mái, anh giỏi quá.”

Trịnh Thu Dương được cổ vũ, càng giống như hít phải thuốc lắc, vùi đầu gian khổ làm đến nửa đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Viên Thụy rời giường muốn đi vệ sinh nhưng eo đau đến mức không dùng sức được, đứng cũng không vững, đặt mông ngồi lại trên giường.

Trịnh Thu Dương ôm cậu trở lại, vừa giúp cậu xoa chân, vừa nói: “Ai, nếu là hai ta là bạn trung học thì tốt rồi, khi đó có thể làm em cả ngày khiến em không khép chân lại được.”

Viên Thụy bị anh nói tới đỏ mặt, nói: “Anh khi đó cũng không phải gay a.”

Trịnh Thu Dương lại làm bộ muốn cởi quần ngủ cậu ra, cậu sợ đến mức la to: “Không muốn! Thật sự không muốn!”

Trịnh Thu Dương cười hắc hắc, chỉ cách quần ngủ ngắt cái J của cậu, nói: “Nếu như quen em sớm, anh sẽ.”

Viên Thụy vốn đang nhịn tiểu, bị anh bóp càng muốn tiểu, nhưng lại không nỡ đi, sáng sớm ôm nhau nghe anh tâm tình cảm giác thật hạnh phúc.

Trịnh Thu Dương hỏi: “Hẹn Tác Duyệt và ba em gặp mặt lúc mấy giờ?”

Viên Thụy nói: “7 giờ, là quán ăn lần trước chúng ta đi.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được, lúc đó anh đưa em đi.”

Viên Thụy “Ừ” một tiếng, còn nói: “Em sẽ nói với ba nhà anh có việc, đúng lúc tiện đường, anh đừng để lộ nha.”

Trịnh Thu Dương cười cười, “Anh hôm nay thật sự phải đến nhà mẹ anh một chuyến.”

Viên Thụy nói: “Vậy cũng tốt, nhớ đem cái bao cổ tay trị liệu tới cho dì, tay dì lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, trời lạnh dễ tái phát, đừng để bị lại, không thì phiền toái lắm.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được.”

Hai người câu được câu không tán gẫu, từ hơn 7 giờ cho tới 9 giờ.

Trịnh Thu Dương đột ngột nói một câu: “Không được, anh mà không đi tiểu sẽ bị nổ bàng quang.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương hun cậu một cái, cười nói: “Sáng sớm ôm em nói chuyện cảm giác thật tốt, không nỡ đi tiểu.”

Viên Thụy cảm động nói: “Em cũng vậy nha!”

Hai cột nước giao nhau rơi xuống bồn cầu.

Trịnh Thu Dương và Viên Thụy đồng thời “Hô ——” một tiếng, thả lỏng rất nhiều.

Trịnh Thu Dương vừa tiểu vừa nói: “Em nói hai ta có ngu không?”

Viên Thụy chỉ lo cười: “Hắc hắc hắc.”

Tiểu xong, hai người cùng nhau rửa tay, còn chưa kịp lau đã không thể chờ được nữa, hôn ngay trước bồn rửa tay.

Ngọt ngào chán ngán cả ngày, chạng vạng Trịnh Thu Dương đưa Viên Thụy đến nhà hàng Hồ Nam kia, sau đó rẽ về nhà ăn cơm cùng mẹ hắn, thuận tiện trộm chứng nhận bất động sản.

Viên Thụy vừa nhìn thấy Tác Duyệt liền cười rộ lên, em gái hôm nay đã cắt mái tóc dài, để kiểu tóc ngắn nhanh nhẹn hoạt bát, còn phối với đồ trang sức trang nhã, rất đẹp, thật sự đã có bộ dáng của cô gái lớn.

Tác Kiến Quân so với trước kia gầy hơn một chút, cậu quàng cho ông cái khăn quàng cổ lông dê, là một ba ba trung niên đẹp trai nha.

Trong bữa cơm Tác Kiến Quân rất vui vẻ nói: “Trong đơn vị có rất nhiều người xem chương trình của con, không riêng người trẻ tuổi, có mấy nữ đồng sự tuổi tác cỡ ba cũng xem, nói con đẹp trai tính tình lại tốt, người lại thành thật không nóng nảy, là thần tượng tốt khó thấy gần đây.”

Tác Duyệt cũng nói: “Bạn em cũng rất thích anh, em nhịn không nỗi nói cho một bạn cùng phòng biết anh là anh của em, người ta nhờ em xin chữ ký của anh, một hồi anh đừng có quên nha.”

Viên Thụy được tâng bốc đến ngượng ngùng, mãi cho đến khi sắp ăn cơm xong mới nhớ ra có việc cần nói với Tác Kiến Quân.

“Nhận mẹ nuôi?” Tác Kiến Quân hơi kinh ngạc, kỳ quái nói, “Ba nghe nói giới văn nghệ hiện nay nhận người thân không được tốt lắm.”

Viên Thụy giải thích: “Bà ấy là lãnh đạo lúc con làm việc, người rất tốt, rất nghiêm túc, không phải loại người khoe khoang, con cảm thấy bà chắc là cảm thông mẹ con chết sớm, chứ không có ý kia đâu.”

Tác Kiến Quân nói: “Nếu là vậy thì không sao, người ta chủ động nói ra, con nếu từ chối ngược lại cũng không tốt, ngày xưa và hiện tại không giống nhau, ngày xưa quy cũ đại lễ nhận thức cha nuôi mẹ nuôi nặng nề hơn, hiện tại chỉ là nhiều thêm một thân thích. Bất quá con vẫn nên hỏi lại người đại diện, xem có gì không ổn hay không.”

Viên Thụy gật gật đầu, Lý Linh Linh đã sớm mong chờ cậu nhận người mẹ nuôi này, nào có chuyện gì không ổn.

Ăn cơm xong lại trò chuyện trong chốc lát, Tác Kiến Quân tự lái xe tới, đưa Viên Thụy trở về trước rồi mới đưa con gái về nhà theo.

Trên đường trở về, Tác Duyệt líu ra líu ríu kể chuyện vui ở trường cho ông nghe, Tác Kiến Quân vẫn luôn híp mắt cười lắng nghe.

Lúc sắp về đến nhà, Tác Kiến Quân đột nhiên hỏi: “Duyệt Duyệt, vừa nãy anh con nói người muốn nhận anh con làm con nuôi tên gì?”

Tác Duyệt suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là Dương Lộ.”

Tác Kiến Quân: “…”

.:.
Bình Luận (0)
Comment