Linh vật
Vừa kết thúc công việc Viên Thụy đã muốn gọi điện cho Trịnh Thu Dương, Triệu Chính Nghĩa đưa di động cho cậu, nói: “Vừa rồi có tin nhắn đến.”
Viên Thụy lúc này mới đọc được tin Trịnh Thu Dương tới nhà mẹ anh, đành phải đợi anh về nhà rồi gọi sau.
Tống Hoan Nhan ở xa xa nói: “Viên Thụy! Giờ chúng ta về khách sạn còn xem kịp « Shiny Friends » đó, hôm nay là tập cuối, em tới phòng anh xem nga!”
Cô rất thích xem show thực tế, ở studio mỗi khi rảnh rỗi liền ôm iPad xem, từ show mạo hiểm cho đến show nhiệm vụ hết thảy đều không cự tuyệt.
Thấy cô nhiệt tình như vậy Viên Thụy cũng không nỡ từ chối, đành đáp ứng.
Mãi cho đến khi xem xong, Tống Hoan Nhan trở về phòng của mình, cậu mới vội gọi cho Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương nói: “Vừa quay xong? Hôm nay sao trễ vậy?”
Viên Thụy giải thích: “Không phải a, đồng nghiệp tới phòng em cùng xem « Shiny Friends », trước mặt người ta, em không gọi cho anh được.”
Trịnh Thu Dương nói: “Anh cũng xem rồi, tập này rất hay nha.” Hắn nhại lại giọng Viên Thụy, “Cốc cốc cốc, mau tới ngồi xe của tui!”
Viên Thụy vui vẻ nhưng xấu hổ nói: “Vừa rồi đồng nghiệp còn chê em ngu ngốc quá.”
Trịnh Thu Dương nói: “Ừ, có xíu ngốc.”
Viên Thụy vốn tự nhận mình rất ngu nên cũng không tức giận, thấy giọng Trịnh Thu Dương hôm nay có hơi trầm thấp, hỏi: “Anh đang ngủ?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có, chờ em gọi điện đó.”
Viên Thụy nhìn trời đã tối muộn, đau lòng nói: “Đáng lẽ em nên nói với anh một tiếng, xin lỗi.”
Trịnh Thu Dương nói: “Nói ngu ngốc gì đó, anh chờ em rất vui vẻ, nguyện ý chờ, bao lâu cũng được.”
Viên Thụy cười nói: “Anh thật sự rất tốt… Em nhớ anh quá, chúng ta gọi video đi, để em nhìn anh.”
Trịnh Thu Dương lại nói: “Anh lên giường sớm, đầu tóc lộn xộn không đẹp trai, hôm nay đừng nhìn.”
Viên Thụy rất muốn gọi video, nói: “Anh đẹp trai như vậy, tóc rối có một chút sợ cái gì, em muốn nhìn.”
Trịnh Thu Dương nói: “Gọi video rồi là sẽ kéo dài mấy tiếng a, anh ngày mai còn có việc phải dậy sớm, quên đi.”
Viên Thụy hỏi: “Ngày mai là thứ bảy mà, anh còn đi làm sao?”
Trịnh Thu Dương ngừng vài giây, mới nói tiếp: “Anh đặt tủ quần áo mới cho nhà chúng ta, hẹn sáng ngày mai nhận.”
Viên Thụy “A” một tiếng, có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui vẻ: “Vậy mai anh nhớ chụp tủ cho em xem nha, em muốn xem tủ quần áo nhà chúng ta hình dáng ra sao.”
Trịnh Thu Dương nói: “Được.”
Viên Thụy còn nói: “Đã quyết định thời gian đi Hải Nam rồi, thứ tư tuần sau đi, thứ sáu trở lại.”
Trịnh Thu Dương nói: “Ừ, bên đó ấm áp, biển cũng đẹp, không tệ nha.”
Hai người lại trò chuyện hơn mười mấy phút đồng hồ, Viên Thụy mới lưu luyến không rời nói: “Anh ngày mai phải dậy sớm, ngủ đi, nhớ chụp hình cho em xem.”
Trịnh Thu Dương nói: “Được, em cũng ngủ đi, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, hắn đến phòng ngủ chính nhìn mẹ hắn, bà ngủ cũng xem như thoải mái, nhịp hô hấp cũng bình thường. Hắn rón rén đóng kín cửa đi ra ngoài, đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trong gương thử cười cười, nụ cười rất mất tự nhiên, nói thẳng ra là khó coi.
May mà không đồng ý gọi video với Viên Thụy, nếu không chắc chắn sẽ bị nhìn ra.
Tối nay hắn come out, ba hắn nổi điên chửi hắn cẩu huyết lâm đầu, hắn cũng không thèm cãi lại, chỉ đứng đó nghe, ba hắn thấy vậy càng tức thêm, lại trách mẹ quá nuông chiều hắn, mẹ không cam lòng giải thích mấy câu, hai người liền cãi nhau rùm beng.
Mẹ Trịnh mấy năm nay mắc bệnh cao huyết áp, tâm tình quá kích động cãi được mấy câu, lúc sau đầu choáng váng đứng không vững, Trịnh Thu Dương thấy sắc mặt bà không ổn liền vội dìu bà ngồi xuống, ba Trịnh ấy vậy mà xem như không thấy đẩy cửa đi.
Trịnh Thu Dương đút bà uống thuốc rồi dỗ bà ngủ, cũng không dám bỏ đi, ở lại trông chừng, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.
Hắn không muốn Viên Thụy biết, cũng không phải muốn gạt Viên Thụy, chỉ là hắn có thể tưởng tượng được nếu Viên Thụy biết chuyện này cậu nhất định sẽ cảm thấy khổ sở vì hắn. Những chuyện lung tung nhỏ nhặt này, không muốn Viên Thụy lại vì hắn mà nóng ruột nóng gan, để hắn tiêu hóa một mình là được rồi.
Vào album hình Viên Thụy trên điện thoại, Trịnh Thu Dương dùng đầu ngón tay lướt từng tấm, nhìn đôi mắt vừa to vừa đen của Viên Thụy.
Thật nhớ cậu.
Mà bên này, Viên Thụy sau khi tắm rửa xong liền nằm xuống chuẩn bị ngủ, mở weixin nghe đoạn hội thoại lúc trước Trịnh Thu Dương gửi tới, cứ replay liên tục, có đoạn Trịnh Thu Dương quan tâm cậu có ăn ngon hay không, quần áo có ấm hay không, có đoạn Trịnh Thu Dương giả làm lưu manh trêu chọc cậu, còn có ôn nhu nhẹ nhàng nói tình thoại, cậu càng nghe càng cao hứng, cuốn chăn lén cười một mình, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau Trịnh Thu Dương đặt tủ quần áo, cứ cách nửa tiếng lại gọi điện hối thúc chủ shop giao hàng, đến trưa tủ quần áo liền có mặt tại nhà.
Hắn trước giờ chưa từng làm khách mua hàng mà bị ghét như vậy, nhưng hắn đã hứa cho Viên Thụy xem ảnh chụp tủ quần áo ở nhà, làm người ta ghét thì có sao.
Vật dụng, điện gia dụng trong nhà trên cơ bản đã đủ rồi, chỉ còn thiếu rèm cửa sổ, hắn đi xem hai lần đều thấy không thuận mắt, định chờ Viên Thụy trở về rồi cùng nhau chọn, dù sao hiện tại cũng không ở vội.
Trong thời gian không quay phim, Triệu Chính Nghĩa và Viên Thụy ngồi nói chuyện phiếm trên xe bảo mẫu.
“Chúng ta đi Hải Nam đúng ngày 11 tháng 11 [1].” Triệu Chính Nghĩa nói, “Có rất nhiều món giảm giá, anh có mua không?”
[1]Ngoài ngày lễ độc thân, 11/11 còn là ngày mà tất cả các shop thương mại trên mạng giảm giá, giống như Black Friday, giảm giá điên cuồng, mua hàng điên cuồng. Lễ này bắt đầu từ 1/10/2009, nhờ đó mà quy mô buôn bán giao dịch trên internet của TQ phát triển mạnh mẽ. (Theo baike)
Viên Thụy nói: “Tôi đang để ý một đôi giày Nike, muốn mua cho Trịnh Thu Dương, chờ tới đó mua luôn.”
Triệu Chính Nghĩa không dám tin hỏi: “Còn gì nữa không?”
Viên Thụy chắc chắn nói: “Không.”
Triệu Chính Nghĩa giống như gặp quỷ nói: “Không đúng, Viên ca, loại người sống tiết kiệm như anh không phải là nên nhân lúc này mua mua mua sao?”
Viên Thụy nói: “Mua mua mua cũng tốn tiền a, căn bản chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy nói: “Chị Linh Linh muốn tôi đi con đường quốc tế, cũng không thể mặc đồ hiệu Mã Vân hoài. Dòng mỹ phẩm tôi đại diện cho Nhật Bản lại ký hợp đồng thêm một năm, có thể dùng đồ miễn phí của nó từ đây đến hết năm a.”
Triệu Chính Nghĩa rất là hâm mộ, nói: “Nhưng cũng nên mua đồ dùng hằng ngày a.”
Viên Thụy lại vui vẻ nói: “Tôi có người bạn, là loại một ngàn ngón tay cũng không đủ băm…, lúc nào mua đồ cũng mua cho cả đống, lại dùng không hết, hoặc là thử rồi không thích, liền tặng hết cho tôi, hiện tại ở nhà có rất nhiều, thật sự không cần mua.”
Triệu Chính Nghĩa càng nghĩ càng hâm mộ, giả bộ cầu theo đuổi: “Mau giới thiệu cho tôi đi!”
Viên Thụy uyển chuyển nói: “Cậu ấy cũng là gay a.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Hắn xoắn xuýt mở giỏ hàng ra, nói: “Viên ca, anh xem dùm tôi đi, cái nào không cần thiết thì bỏ ra giúp tôi, tôi không xuống tay được a.”
Viên Thụy cầm điện thoại qua, xem nghiêm túc một hồi, đề nghị nói: “Tiểu Triệu a, anh cảm thấy chú chỉ có giấy vệ sinh là đáng mua.” (Đ: FA tự thẩm =))))
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy tự nói tự cười, “Ha ha ha.”
Triệu Chính Nghĩa không nhịn co rút khóe miệng, cười đã chưa? Đối xử với một đứa số chó FA như tui cười đã chưa? Thế giới này có còn tình yêu không hả!
Thứ hai, Trịnh Thu Dương đi làm, vừa ngồi xuống bàn làm việc Trịnh Thiệu Dương đã gọi điện, gọi Trịnh Thu Dương đến phòng gặp mặt một chút.
Trịnh Thu Dương không hiểu, ông anh này rất ít khi nói chuyện một mình với hắn, hai người gặp mặt hầu như cũng không thèm nhìn đối phương, đột nhiên gọi hắn vào làm gì?
Trịnh Thiệu Dương thấy hắn vào, ý bảo: “Ngồi đi.”
Trịnh Thiệu Dương nói: “Ba về nhà, nói chuyện của cậu.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Trịnh Thiệu Dương nhìn hắn một lát, hơi cổ quái hỏi: “Cậu và minh tinh kia, là nghiêm túc sao?”
Trịnh Thu Dương cảm thấy câu hỏi này thật chán ghét, nói: “Đây chuyện riêng của tôi.”
Trịnh Thiệu Dương không được tự nhiên nói: “Đừng hiểu lầm, nếu như hai người thật sự là…người yêu.” Hắn châm chước dùng từ, mới tiếp tục nói, “Thì cậu ta xem như là ân nhân của con gái và vợ tôi, lần trước gặp mặt có chút vội vàng, nếu có cơ hội hẳn là nên trực tiếp cảm ơn.”
Lời nói và thái độ của hắn đầy hảo ý, chỉ là gương mặt lúc nào cũng đơ không cười, Trịnh Thu Dương hơi lúng túng nói: “Em ấy đi nơi khác quay phim rồi, lần đó là vô tình gặp phải, tiện tay giúp đỡ thôi, không cần cảm ơn… Đứa nhỏ còn ở trong bệnh viện?”
Trịnh Thiệu Dương nói: “Đã hơn 40 ngày, sớm về nhà rồi.”
Trịnh Thu Dương nói: “Ừ, vậy thì tốt.”
Hai anh em không biết nói gì, làm ngồi một lúc lâu, Trịnh Thiệu Dương mới nói: “Vậy khi nào cậu ta trở về, nếu có thời gian, dẫn người ta đến nhà tôi chơi đi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Trịnh Thiệu Dương cố gắng che dấu vẻ mất tự nhiên, nói: “Tôi bây giờ không ở nhà chính, đang thuê nhà bên ngoài… vợ tôi rất thích cậu ấy, chủ nhật nghe được chuyện này, còn nói cậu thật tinh mắt.”
Trịnh Thu Dương buồn cười, lại cảm thấy bây giờ mà bật cười thì không ổn lắm, cố gắng nhịn, nói: “Em ấy tháng sau mới về.”
Trịnh Thiệu Dương cảm thấy lời nên nói đã nói hết, vẫy tay nói: “Vậy chờ trở lại rồi nói tiếp, đi làm việc đi.”
Trịnh Thu Dương đứng lên đi ra ngoài, Trịnh Thiệu Dương còn gọi lại, “Vòng tay cậu thiết kế đợt trước đã đánh khuông xong rồi, lát nữa đi kiểm tra đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu sản xuất số lượng lớn.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Vòng tay này chính là trong khoảng thời gian Trịnh Thiệu Dương không có mặt, hắn vẽ mấy bản thiết kế, Trịnh Thiệu Dương lúc quay lại còn chê cười trả về.
Thượng Hải mưa nhỏ tích tí tách, Viên Thụy bọc áo khoác dày ngồi trong xe học lời thoại: “Với anh mà nói, em tựa như… ánh sáng trong đêm tối, dẫn lối anh đi, tất cả… tất cả cố gắng của anh cũng chỉ vì muốn trở thành một … một cái gì? Hoà làm một cùng ánh sáng đó… Hoà làm một, Hoà làm một cùng ánh sáng đó.”
Cậu không nhịn được phun tào: “Sao lại khó đọc như vậy, cũng không phải Từ Chí Ma[2], làm gì có ai nói chuyện như vậy? Nổi cả da gà.”
[2] Từ Chí Ma là một nhà thơ Trung Quốc đầu thế kỷ 20
Triệu Chính Nghĩa nghĩ thầm bàn về buồn nôn ai mà sánh được anh với bạn trai anh, ngoài mặt lại nói: “Phim thần tượng mà, tình thoại cũng phải đẹp và phi thực tế một chút.”
Viên Thụy lại tiếp tục cường hóa trí nhớ “Hoà vào ánh sáng đó”, đúng lúc này điện thoại “Brừm” rung một cái, cậu lấy ra xem, là Trịnh Thu Dương gửi tin tới —
“Em chính là linh vật của anh! Yêu em chết mất!”
Cậu cứ nhìn mấy chữ “Yêu em chết mất” thật lâu, vui tới mức muốn bay, hưng phấn khó nhịn khoe với Triệu Chính Nghĩa: “Nhìn nè! Nhìn nè! Thực tế không đẹp sao?”
Triệu Chính Nghĩa: “… Linh vật là cái gì?”
Chỗ bọn họ dừng xe rất gần World’s Expo, cách đó không xa còn có tượng Hải Bảo, Viên Thụy tự động não bổ ý Trịnh Thu Dương, chỉ vào nó vui vẻ nói: “Chính là nó a!”
Triệu Chính Nghĩa lại nhớ tới một linh vật khác, nói: “Viên ca, anh biết Trứng Nhị Hồ không?” (Đ: “Nhị”… chắc ý nói ẻm đần quá =)))))))
.:.