Cãi nhau
Trịnh Thu Dương nhìn cậu giả ngu càng thêm nóng, người đang nổi nóng thường ác ý phỏng đoán người khác, giờ phút này trong lòng hắn nảy sinh đủ loại nghi ngờ, tức giận nói: “Thảo nào họ Dương bắt bẻ anh, anh còn tưởng bà ấy thật sự muốn tốt cho em, suy nghĩ nửa ngày thì ra là vậy! Em còn khoe với anh mẹ nuôi tốt với em như thế nào, có phải em cố tình không?”
Viên Thụy vội giải thích: “Không phải a, anh đừng nóng giận, lúc trước em cũng không biết, chính là lần trước đi Hải Nam gặp được Mạnh Lai em mới biết thì ra là hai người họ là mẹ con.”
Trịnh Thu Dương nổi khùng: “Em ở Hải Nam gặp? Sao em không nói cho anh biết?”
Viên Thụy nói: “Em có nói nha.”
Trịnh Thu Dương xác định chưa từng nghe cậu nói gặp Mạnh Lai ở Hải Nam, nói: “Chưa nói!”
Viên Thụy khăng khăng nói: “Có nói.”
Trịnh Thu Dương phẫn nộ: “Còn học được nói dối? Có phải muốn anh đánh em mới chịu nổi thật không hả?”
Viên Thụy vẻ mặt kinh hãi, nói: “Anh, anh muốn bạo lực gia đình với em sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “…”
Viên Thụy sợ hãi nói: “Đừng đánh mặt a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn quả thực không biết phải làm sao, muốn mắng tiếp, lại không mắng ra, muốn đánh cậu một trận, lại không nỡ, nhưng cứ bỏ qua như vậy hắn thật sự không chịu được.
Viên Thụy lại học nói dối! Còn là vì Mạnh Lai! Lại quản khỉ gió gọi anh nuôi! Có thể bỏ qua như vậy sao? Có thể sao!!!
“Viên ca.” Triệu Chính Nghĩa từ cạnh cửa ló đầu vào, cẩn thận hỏi, “Chị Linh Linh đi rồi, hai người về nhà hay sao?”
Viên Thụy nhìn Trịnh Thu Dương một chút.
Trịnh Thu Dương mặt lạnh đứng lên, “Về nhà rồi nói.”
Hắn đi trước, Viên Thụy bộ dạng tiểu tức phụ chạy theo sau, các đồng nghiệp trong công ty giả bộ rối rít làm việc, dùng cặp văn kiện… làm vật chắn, tắt flash máy ảnh điện thoại, chờ bọn họ đi xong liền nhanh chóng tụ tập lại dấn thân vào sự nghiệp Bát Quái.
Triệu Chính Nghĩa đưa hai người về nhà, cảm giác không khí không đúng lắm, lúc đến hai người họ ngồi ở phía sau thỉnh thoảng kề tai nói nhỏ, lúc này lại không ai nói chuyện, Trịnh tiên sinh đem mặt quăng qua ngoài cửa sổ.
Hắn thầm suy đoán, có thể là sau khi gặp chị Linh Linh rồi, phát hiện chuyện lần này tính chất quá nghiêm trọng, cho nên tâm tình mới tệ như vậy.
Hắn liền hiền lành khuyên giải: “Hai người đừng như vậy, thật ra thì thời đại bây giờ mọi người đối với chuyện này rất khoan dung, Viên ca trước kia lại không có scandal gì, chuyện như vậy qua mấy ngày nữa là lắng xuống. Huống chi, chúng ta không phải đã sớm có bắp đùi để ôm sao? Viên ca, anh chưa gọi cho mẹ nuôi sao? Bà ấy trâu bò như vậy, xỉ một ngón tay một cái liền đè tin xuống cho chúng ta…”
Viên Thụy muốn khóc, van cầu cậu đừng nói nữa a Triệu Chính Nghĩa.
“A! Đúng rồi!”, Viên Thụy dùng sức vỗ đùi, ra vẻ nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, nói, “Tiểu Triệu, hôm qua không phải cậu đi gặp bạn trên mạng sao? Sao rồi?”
Thành công chuyển đề tài, Triệu Chính Nghĩa hàm súc cười nói: “Có thể tiến tới đi.”
Viên Thụy lại hỏi: “Có thể tiến tới là chứng tỏ không tệ nha, kết giao luôn chưa?”
Cậu vừa nói chuyện, vừa nhích tới gần Trịnh Thu Dương cọ cọ tay, dùng đầu gối lặng lẽ đụng đụng chân anh, Trịnh Thu Dương liếc cậu một cái, chân lại không né tránh. Viên Thụy cảm thấy anh không còn tức giận như vừa rồi nên định tới dỗ ngọt anh, nhưng Triệu Chính Nghĩa đang ở phía trước, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt – trông mong nhìn anh, đôi mắt đen lay láy, đáng thương mím môi, giống y như Grafield đang cố gắng bán manh kêu mấy tiếng meo meo meo meo.
Trịnh Thu Dương ở trong lòng kêu gào, con mẹ nó chứ bán manh phạm quy, lão tử sắp bị manh chết rồi! Nhưng vẫn giữ bộ mặt Poker face không chịu bỏ qua.
Triệu Chính Nghĩa ở phía trước lái xe hoàn toàn không biết mạch nước ngầm phía sau đang bắt đầu khởi động, có chút xấu hổ trả lời Viên Thụy: “Ai ya, sao có thể xác định quan hệ nhanh như vậy được. Bất quá cảm giác thật sự không tệ, cô ấy hẳn là cũng cảm thấy tôi không tệ đi, sau khi đưa cô ấy về nhà hai người còn tám tới nửa đêm… ” Hắn lộ ra nụ cười có chút dở hơi, “Cô ấy nói, nhận tôi làm anh nuôi trước.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “…”
Triệu Chính Nghĩa cảm giác mình sắp tạm biệt cuộc sống chó FA không xa, tràn đầy mong đợi hướng tới tương lai: “Anh nuôi, ha ha ha, cảm giác rất tốt đúng không?” Ba chữ cuối cùng hắn còn bắt chước giọng cậu bé Shin-bút chì.
Trịnh Thu Dương dịch sang một bên, khoanh tay nói: “Xem ra Tiểu Triệu rất hiểu a.”
Viên Thụy mặt đưa đám, nhìn chằm chằm cái ót Triệu Chính Nghĩa, thật một đập hắn một trận.
Đưa bọn họ trở về nhà, Triệu Chính Nghĩa liền đi.
Hai người yên lặng lên lầu, vào cửa chuyện đầu tiên làm chính là chia nhau ra kéo tất cả rèm cửa sổ lại, sau đó Trịnh Thu Dương mở TV xem bóng đá.
Viên Thụy ở bên cạnh anh vòng tới vòng lui, chính là anh không để ý tới, còn nói: “Tránh ra tránh ra, đừng cản anh.”
Viên Thụy không phải quá am hiểu bóng đá, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Phát lại” trên TV, cũng biết Trịnh Thu Dương đang cố lờ mình đi.
Cậu sợ Trịnh Thu Dương lại la nên không đi trước mặt nữa, cứ đi tới đi lui sau ghế sô pha, một lát thì tưới hoa, một lát thì cho cá ăn rồi thay nước, một lát lại lau nhà, còn vội vàng thăm dò nhìn sắc mặt Trịnh Thu Dương.
Một lát sau, cậu thật sự không tìm được chuyện gì để làm nữa, liền xách ghế ngồi ở đó, Trịnh Thu Dương xem TV, cậu thì xem cái ót Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương hoàn toàn, từ đầu tới cuối không hề đặt tâm vào trận bóng đã biết trước kết quả này, tâm tư đều đặt ở phía sau, trong lòng nghĩ, cậu ngốc ngồi ở phía sau làm gì?
Viên Thụy bất tri bất giác thất thần trong chốc lát, sau đó nhìn bóng lưng Trịnh Thu Dương suy nghĩ, đẹp trai quá a… Không đúng, vừa rồi còn đang cãi nhau!
Trịnh Thu Dương tự nhủ, sao lại đần như vậy? Còn không mau nhận sai rồi dỗ hắn aaa!
Viên Thụy cau mày, trời ơi! Cãi nhau! Làm sao bây giờ? Đó giờ chưa cãi nhau to lần nào, Trịnh Thu Dương còn nói sẽ bạo lực gia đình cậu!
Trịnh Thu Dương yên lặng nghĩ, nếu hiện tại Viên Thụy chủ động lại đây nằm ngửa mặc cho hắn…, thì hắn cũng có thể miễn cưỡng tha thứ.
Viên Thụy lo sợ bất an, nếu Trịnh Thu Dương thật sự đánh cậu thì làm sao bây giờ? Nghe nói chuyện bạo lực gia đình có lần 1 thì sẽ có lần 2.
Trịnh Thu Dương chờ thêm vài phút, sau đó lại hạ thấp yêu cầu, không nằm ngửa cũng được…, bán manh cho hắn xem cũng được.
Viên Thụy lại đang não bổ đến lần thứ N Trịnh Thu Dương bạo lực gia đình mình, cậu sưng mặt sưng mũi khóc sướt mướt đi tới hội phụ nữ tìm kiếm trợ giúp pháp luật… A? Hình như có chỗ nào không đúng?
Trịnh Thu Dương chờ tới mất bình tĩnh, quả thực muốn tự tay dạy Viên Thụy cách dỗ người yêu lúc giận dỗi.
Đúng lúc đó điện thoại Viên Thụy vang lên, cậu lấy ra xem, là Dương Lộ gọi tới, cậu không muốn nhận, nhưng hiện tại nếu Dương Lộ gọi tới đoán chừng là vì chuyện video kia, rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Trịnh Thu Dương rốt cục tìm được bậc thang để xoay người lại, đúng lúc thấy vẻ mặt xoắn xuýt của cậu, tức giận hỏi: “Ai gọi tới?”
Viên Thụy thành thật nói: “Mẹ nuôi em.”
Trịnh Thu Dương trừng cậu: “Không cho nhận.”
Viên Thụy lại do dự nói: “Chắc chắn là nói chuyện đứng đắng.”
Trịnh Thu Dương phát cáu: “Nói chuyện với mẹ mối tình đầu thì có cái gì đứng đắn?!”
Viên Thụy: “…”
Cậu cảm thấy bạn trai vẫn là quan trọng hơn, liền dập máy mẹ nuôi rồi nhắn tin lại nói có việc gấp, lát nữa sẽ gọi lại.
Trịnh Thu Dương thấy cậu không nhận, khí tức xẹp được một chút, lắc lắc cổ chờ cậu nhận sai.
Nhưng cậu cứ cầm điện thoại ngồi lì ở đó, rũ mắt nhìn sàn nhà, nhìn rồi không thèm dứt ra.
Trịnh Thu Dương không nhịn được nói: “Không có gì muốn nói với anh?”
Viên Thụy cẩn thận nhìn anh, nói: “Có, rất nhiều.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vậy em nói đi!”
Viên Thụy nói: “Nhiều lắm, không biết nên nói câu nào trước.”
Xem ra là đã nhận sai nên nghĩ sẵn nhiều câu trong đầu rồi, Trịnh Thu Dương âm thầm mừng rỡ, lại cố tình ra vẻ hung ác nói: “Chọn trọng điểm nói.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, chọn lấy điểm cậu cho là quan trọng nhất, nói: “Anh từng xem « Đừng nói chuyện với người lạ » chưa?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vô cùng nghiêm túc phổ cập khoa học: “Là một bộ phim nói về vấn nạn bạo lực gia đình, thầy Phùng Viễn Chinh diễn chính, thầy ấy diễn vai một bác sĩ người người tôn kính, bề ngoài thoạt nhìn nho nhã phong độ nhưng thật ra nội tâm vô cùng méo mó, cả ngày nghi thần nghi quỷ vợ mình hồng hạnh xuất tường, một khi nghi ngờ liền đánh bà ấy, đánh xong lại hối hận, chỉ là hối hận cũng không có tác dụng a, về sau lại đánh tiếp, đánh xong lại hối hận, hối hận rồi lại đánh, sau này còn đánh gãy chân vợ mình, là gãy thật đó! Ông ấy còn có một em trai làm cảnh sát, lớn lên nhìn phong nhã… Nga, cái này không cần nói tỉ mĩ. Tóm lại, vợ ông ấy vô cùng thảm! Đánh không lại, lại không thể ly hôn, không có cách nào khác ngoài chạy trốn, chỉ là chạy đi lại bị ông ấy tìm được …”
Cậu kể sinh động khua tay múa chân như thật, Trịnh Thu Dương nghe không nổi nữa, xoay cổ một hồi cũng mỏi, không thể nhịn được nữa từ trên ghế sô pha đứng lên, xoay người đối diện với cậu, nói: “Ngừng ngừng ngừng, còn nói nữa anh liền thật sự đánh em!”
Viên Thụy im lặng, cũng đứng lên.
Giữa hai người cách một hàng ghế sô pha, trên TV phát lại trận bóng đá, đang nghỉ giữa trận nên chuyển sang quảng cáo.
Trịnh Thu Dương cảm thấy tâm mệt mỏi, hỏi: “Lâu như vậy rồi, em một chút cũng không cảm thấy mình sai sao?”
Viên Thụy dùng sức gật đầu, “Cảm thấy.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vậy còn không nhanh nhận sai?”
Viên Thụy phối hợp nói: “Em sai rồi.”
Trịnh Thu Dương cho rằng cậu không có thành ý, chỉ trích nói: “Em đem thái độ nghiêm chỉnh lại một chút.”
Viên Thụy đứng nghiêm, nói một lần nữa: “Em sai rồi.”
Trịnh Thu Dương uy hiếp cậu, “Sau này nếu như em lại nối dối trước mặt anh, anh sẽ đánh em thật.”
Viên Thụy vô tội nói: “Em không có nói dối mà.”
Trịnh Thu Dương chất vấn: “Em lặp lại lần nữa? Em nói cho anh biết em ở Hải Nam gặp họ Mạnh khi nào?”
Viên Thụy sửng sốt, nói: “Anh có nhớ lần em gửi hình hai trái dừa cho anh không? Sau đó không phải em có nói cho anh biết em gặp một người dễ nhìn sao?.”
Trịnh Thu Dương: “… Em đang trêu tức anh sao?”
Có lúc đầu óc Viên Thụy vô cùng minh mẫn, nghiêm túc nói: “Thật sự không có, cậu ấy ngoại trừ lớn lên đẹp trai, những cái khác không đáng để nhắc tới a.” (Đ: 1 phút mặc niệm cho Mạnh Mạnh))
Trịnh Thu Dương: “…”
Cái logic này, hình như cũng đúng.
Viên Thụy thấy sắc mặt anh tốt hơn rồi, cho là phong ba đã lắng, nói: “Vậy anh xem TV đi, em gọi điện cho dì Dương.”
Dương Lộ ở trong mắt Trịnh Thu Dương từ lâu đã chuyển từ quý nhân của Viên Thụy sang địch nhân, hiện tại thời điểm rối loạn, nếu như Dương Lộ giúp Viên Thụy vượt qua cửa ải khó khăn này, thiếu nhân tình của bà thì phải lấy gì đáp trả? Chẳng lẽ bà ấy thật sự có ý định tác hợp cho Viên Thụy cùng con mình? Thật ***, càng nghĩ càng tức giận.
Viên Thụy đang định bấm số, hắn liền giật phắt điện thoại, ôm thắt lưng Viên Thụy ấn vào trong lòng, không nói gì mà kịch liệt hôn cậu.
Viên Thụy bị hôn đến thất điên bát đảo, theo bản năng đáp lại.
Hôm qua vừa bóc tem giường mới, hôm nay tới phiên khai bao ghế sô pha.
Hôm nay Trịnh tiên sinh không muốn làm chú, hắn nguyện ý hạ xuống làm anh.
.:.