Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 20

Inari bước đi rất nhanh gần như đã chuyển thành chạy, nàng làm sao thế này, chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao mình lại khóc? Mọi việc Ilvani làm nàng đã biết từ lâu, không phải im lặng cũng là một sự đồng thuận ư? Vậy thì. . . tại sao hôm nay nàng lại khóc? Cảm xúc của nàng cứ lên xuống bất chợt đến cả nàng cũng không thể kiểm soát được mình.

Inari băng qua hành lang ngoài trời, chạy ngang qua chỗ Tito đang đứng, khiến cậu bé tròn mắt nhìn theo bóng lưng của nàng: “Công chúa?!?” Tại sao lại nói những lời ích kỷ ấy, làm tổn thương đến Ilvani, mục đích của việc nàng đến gặp anh đâu phải thế này. . . Nàng đã làm những gì vậy? Inari nhăn mặt lại, không thèm để ý trước mặt là ai, cứ chạy thục mạng về phía ấy.

Đúng lúc này, Zannanza và Kail cũng đã trở về phủ, vừa đặt chân qua cổng đã nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của Tito. Sau đó lại kinh ngạc đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia lao vút về phía họ, vẫn là Zannanza phản ứng nhanh hơn, anh khẽ lách người tránh cú va chạm rồi đưa tay ra bắt lấy thắt lưng của nàng: “Inari, đã dặn em bao nhiêu lần đừng có chạy rồi mà.”

Inari vùng vẫy khó chịu muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy, nàng gần như phải hét lên: “Buông em ra, Zannanza!!!” Kail cau mày lại, nhìn biểu hiện của Inari, sau đó anh đặt bàn tay lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa dịu thứ cảm xúc điên cuồng trong nàng: “Inari, Inari, Inari. . .” Có chuyện gì lại khiến nàng như vậy, và rồi cơ thể Inari chợt mềm ra, sự xoa dịu của của anh đã có tác dụng. Inari xụi lơ như một con mèo rụng lông, nàng vùi đầu mình vào lòng Zannanza, và để mặc cho Kail xoa đầu mình.

Zannanza nhìn hoàng huynh của mình, Kail gật đầu với anh, lúc này anh mới nhấc bổng cả người Inari lên tay rồi nói: “Đi nào nếu em đã khó chịu như vậy, chúng ta hãy ra ngoài một chút, lâu rồi anh chưa em đi cưỡi ngựa đúng không?” Sau đó anh xoay người bế nàng ra khỏi phủ, Kail ra hiệu cho Tito, cậu bé lập tức theo sau hai người họ, còn Kail thì trở về phòng làm việc.

Ilvani đã đứng ngay tại cửa phòng cung kính cúi chào anh: “Mừng điện hạ trở về!”, Kail cởi chiếc áo choàng ra rồi vắt lên thành ghế. Anh ngồi xuống ghế chống tay lên thành ghế rồi nâng cằm hỏi Ilvani: “Đừng để ta hỏi lý do tại sao Inari lại như vậy?” Ilvani khom người kể lại toàn bộ sự việc, môt chữ cũng không thiếu, sau đó anh im lặng đón nhận cơn thịnh nộ của Kail.

Nhưng ngoài dự đoán của Ilvani, Kail vẫn giữ nguyên thái độ, một chút tức giận cũng không có.: “Ilvani, ngươi đã làm rất tốt khi ở cương vị một quân sư của ta. . . nhưng không chỉ có thế ngươi còn là một người anh trai của Inari. Cả hai vai trò này, ngươi không bao giờ được phép quên dù chỉ là một giây một khắc. Thứ tốt nhất dành cho Inari, chính là điều nàng mong muốn, chứ không phải là điều ngươi cảm thấy tốt nhất.”

Một câu nói đã khiến Ilvani rõ ràng, không có gì có thể qua mắt được Kail, kể cả những suy nghĩ trong lòng anh. Nếu chủ nhân của anh không phải là người khiến anh cảm thấy mình thua kém, thì làm sao anh lại có thể tự nguyện quỳ dưới chân Kail mà phục tùng mọi mệnh lệnh được kia chứ. Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười bình thản, Ilvani quỳ xuống chân Kail, đáp lại lời anh: “Thần xin tuân lênh.” Đến cuối cùng anh vẫn không thể so sánh được với điện hạ, như chuyện con thỏ nhiều năm về trước. . . Inari, ta đã sai rồi. . .
***

Inari ngồi trên ngựa, phóng qua những gò đất cao ngất không bằng phẳng, thuần thục điều khiển dây cương theo ý mình muốn. Nàng hoàn toàn thả hồn vào những cơn gió tốc qua tai hất tung mái tóc của nàng, cảm giác này. . . thật dễ chịu, cứ như không còn bất kỳ việc gì phiền muộn nữa. Đằng sau lưng của nàng, Zannanza và Tito lại thả ngựa đi rất chậm rãi, ánh mắt của họ chưa lần nào rời khỏi nàng.

Tito nghiêng đầu lo lắng hỏi Zannanza: “Hoàng tử. . . cứ để công chúa như vậy, liệu có ổn không?” Zannanza đưa tay lên ra hiệu cho Tito không cần lo lắng, rồi chỉ về phía nàng: “Nhìn xem, cách cô bé bắt con ngựa chạy theo mệnh lệnh của mình. Cứ như nó hoàn toàn bị khuất phục dưới sự điều khiển của Inari vậy, nó không cần biết trước mặt có nguy hiểm hay không. Chỉ cần Inari muốn, nó sẽ lao đến bất chấp mọi thứ, thực hiện ý định của cô bé. Đó chính là cách ta đã dạy Inari cưỡi ngựa, chẳng lẽ học trò của ta lại dễ dàng rơi khỏi lưng ngựa như vậy sao? Không đâu Tito, cứ nhìn đi, còn rất nhiều thứ Inari có thể làm mà ngươi chưa biết đâu.”

Lời anh vừa dứt, thì Inari cũng đã ghì cương ngựa lại, nàng đứng trong ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đồi trước mặt. Zannanza thúc ngựa chạy đến bên nàng, đứng song song bên cạnh Inari, “Nhìn kìa, Hattusa rất đẹp phải không?” Inari chỉ tay về phía kinh thành Hattusa, vùng đất dài trải rộng trên mặt đất, ánh mặt trời như bao trùm lấy cả Hattusa. Lấp lánh nhảy múa dát lên thành trì thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ, cả dải đất phát sáng cả lên, chói lòa như mặt trời.

“Inari, chúng ta đến đằng kia nghĩ một chút đã.” Bức tranh tuyệt đẹp này anh rất muốn ngắm với nàng, nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn cần nói. Inari gật đầu với anh, nàng đưa tay lên sờ lấy cổ họng, có cảm giác hơi khát một chút. Khi hai người quay đầu ngựa lại, thì đã thấy Tito chuẩn bị xong xuôi cả rồi, dưới tán cây xòe rộng trên đỉnh đồi, nàng ngồi dựa vào gốc cây trên tấm thảm mềm được trải ra. Đưa tay đón lấy bình nước từ tay Tito, nàng uống từng ngụm nước lớn, sau khi thỏa mãn cơn khát, nàng mới buông bình nước xuống.

Zannanza ngồi cạnh nàng, anh cầm một chùm nho trên tay, ngắt từng quả nhỏ cho vào miệng, từ chỗ này họ vẫn có thể ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ kia. Đột nhiên anh nói: “Em biết tuổi thọ của mình bị bào mòn vì hai năng lực “lời tiên tri” và “chữa lành”, nhưng em có biết làm cách nào để ngăn chặn điều đó hay không?” Inari hơi sững lại rồi mỉm cười, giọng nói và thái độ của anh tự nhiên như thể đang hỏi nàng có muốn ăn gì hay không, chứ không phải đang nhắc đến chuyện sống chết của nàng.

“Em cũng vừa mới biết thôi, không ngờ bà ấy phải tốn công vẽ một đường vòng xa như vậy chỉ để em lựa chọn cách kéo dài tuổi thọ của mình. Chắc bà ấy cũng đã phải đau đầu lắm vì tính ngang bướng và cố chấp của em.’’ Inari cúi đầu nhìn chuỗi vòng ngọc trên tay mình, từng hạt châu màu xanh biếc lấp lánh dưới nắng, trước khi nàng rời khỏi Ai Cập, bà đã tự tay đeo nó cho nàng. Người bà này thật sự rất khổ tâm, tình thương dành cho hai người con nay trao hết lại cho nàng và Kail. Mặc dù ở xa nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm của bà kề bên mình.

Zannanza quay lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng cúi đầu im lặng, anh biết nếu nàng đã hiểu mọi việc vậy thì nàng cũng đã có quyết định cho riêng mình. “Zannanza, em không thể vì muốn kéo dài mạng sống mà tước đoạt mạng sống của người khác. Thế nên chỉ còn cách phong ấn sức mạnh, nhưng mà. . . nếu em không muốn thì sao?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của anh bên trong đó.

Anh đưa tay lên khẽ vuốt hàng mi dày của nàng, “Em đang lo sợ cho ta phải không?” Dưới bàn tay của anh, hàng mi khẽ rung động, vậy là anh đã đoán đúng, nàng đang lo cho anh. Còn nhớ lần đầu tiên anh bị thương trong một trận đấu kiếm, có lẽ đó cũng là lần đầu tiên anh thấy nàng hoảng sợ như vậy. Lần đó chính là lần đầu tiên nàng sử dụng đến năng lực chữa lành của mình, bàn tay bé nhỏ của nàng run rẩy chạm vào vết thương trên người anh, rồi một quầng sáng tỏa ra từ bàn tay của nàng.

Miệng vết thương khép lại và máu ngừng chảy, ngay cả sẹo cũng không để lại cứ như anh chưa hề bị thương. Sau này khi anh hỏi nàng đã nghĩ gì khi vô tình bộc phát loại sức mạnh ấy, nàng đã trả lời anh rằng: “Vì em không thể chịu được cảnh nhìn thấy anh bị thương, Zannanza.”. Cô bé này chỉ vì anh mà đã bộc phát thứ sức mạnh kia, vừa kỳ diệu vừa đáng sợ.

“Anh sẽ không bao giờ để mình bị thương nữa, anh hứa với em trên danh dự của một chiến binh Hittite. Vì thế, Inari, hãy phong ấn sức mạnh lại đi.” Nghe được câu nói của anh, Inari vươn cả hai cánh tay ôm chầm lấy anh, chặt đến nỗi như muốn hòa làm một với Zannanza. “Anh nhất định không được để mình bị thương nữa. Nếu anh lại bị thương, cho dù em có phá vỡ kết giới phong ấn, em sẽ lại sử dụng sức mạnh đó bằng mọi giá. Anh biết không. . . em luôn muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh, cho nên tuyệt đối phải giữ lời anh đã hứa.”

Zannanza kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, nếu anh bị thương . . . thì dù nàng có phải đánh đổi bằng mọi giá. . . cũng phải cứu anh trở về. Inari. . . Bàn tay anh không tự chủ được, đưa lên ôm chặt lấy Inari vào lòng, tại sao anh cứ luôn cảm thấy mình mắc nợ nàng? Kiếp trước anh đã mắc nợ nàng phải không? Cho nên kiếp này anh và nàng mới như thế này, rõ ràng anh yêu nàng nhưng lại không dám thừa nhận.

Inari, em đừng hành xử như thể ta chính là người em yêu mến nhất được không? Nếu em cứ tiếp tục làm vậy, ta sợ rằng mình sẽ ngộ nhận mất. . . đến lúc đó ta sẽ lại bị tình cảm lấn áp lý trí. Vì thế xin em đừng như thế này nữa, Inari. . . Tiếng lòng của Zannanza thổn thức, hàng chân mày của anh cau chặt lại, vòng tay chưa từng buông lỏng dù chỉ một khắc.

Khi mặt trời khuất dạng về phía Tây, cũng là lúc ba người bọn họ trở về phủ tam hoàng tử, Kail đã chờ họ về rừ rất lâu rồi. Anh vừa nhìn thấy vẻ mặt của Zannanza thì ngay lập tức đã biết được Inari đồng ý phong ấn sức mạnh, Inari bước đến trước mặt Ilvani, nàng nhìn thẳng vào mắt anh khẽ nói: “Em xin lỗi, Ilvani, cả những lời em đã và cả quyết định của em hiện tại, em không thể tàn nhẫn như vậy, thế nên. . .”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Ilvani đã mỉm cười đáp lại lời nàng:“Công chúa, người không cần phải xin lỗi đâu, hãy cứ làm theo những gì trái tim người nói. Từ khi người còn là một cô bé, đến cả một việc nhỏ nhất, thần cũng chưa bao giờ thực hiện trái ý người mà.” Inari nhìn thấy sự thấu hiểu trong đôi mắt của anh, nàng thở phào nhẹ nhõm sau đó thì thầm: “Cảm ơn anh, Ilvani.’’. Đáp lại nàng, Ilvani chỉ khom lưng trước mặt nàng, một hành động thể hiện sự phục tùng chủ nhân, như cái cách anh đã cung kính trước Kail.

Inari hít một hơi thật sâu, nàng xoay người lại nói với Kail: “Em sẵn sàng rồi!” Kail gật đầu với nàng, rồi bước đến nắm lấy tay của nàng. Họ đi đến thần điện, nơi Kail sẽ tự tay đặt phong ấn lên người nàng, trong gian thờ nữ thần ánh sáng Cahya, chỉ có Kail và Inari. Cả Ilvani, Tito, Zannanza đều không được phép vào đây, vì nếu phép thuật bị gián đoạn mà thất bại thì sẽ gây nguy hiểm cho cả người thực hiện lẫn người được thực hiện.

Inari bước xuống hồ nước bên trong thần điện, để mặc cho nước thấm đẫm y phục của mình, Kail ngồi sát bên mép hồ, cởi bỏ áo choàng vứt sang một bên. Lúc này nàng đã hoàn toàn ở dưới nước, thả lỏng cơ thể để bản thân nổi lên mặt nước một cách tự nhiên, rồi nàng nhắm mắt lại, mái tóc trôi nổi bồng bềnh tự do trong nước. Kail đưa tay ra đặt lên đầu nàng, lời thần chú từ miệng anh thoát ra, kèm với sức mạnh của ma pháp cuồn cuộn dâng trào, tràn vào cơ thể Inari, gào thét điên cuồng muốn khống chế ma pháp của nàng.

Có đấu tranh, có dằn vặt, có sự miễn cưỡng khiến nàng cau mày lại vì những tiếng gào thét ấy, mặt nước bắt đầu rung động mãnh liệt. Thần chú vẫn không ngừng được đọc, ma pháp của Kail từ từ len lỏi vào trung tâm sức mạnh của Inari, từng lớp từng lớp một trói chặt nó lại.Sức mạnh trong nàng đau đớn, nó không muốn bị giam cầm, nó gào thét cầu xin nàng đừng bắt nó khuất phục sức mạnh của Kail. Nó muốn chống lại ma pháp đang trói chặt mình kia, nhưng nàng lại phớt lờ yêu cầu của nó, nàng không muốn nó làm Kail bị thương.

Ngọn lửa trong nàng tức giận, nó phản lại nàng, muốn thiêu cháy chính linh hồn chủ nhân của nó, Kail phát hiện ra sự rung động trong cảm xúc của Inari. Anh thấy được giao động của sức mạnh bên trong của nàng, ma pháp trong tay anh lại cuộn dâng lên lần nữa, lần này nhiều hơn lần trước, ào ạt như thác lũ quay cuồng. Inari làm sao có thể bị chính sức mạnh của mình khống chế được, nàng bình thản chờ nó đến rồi giải phóng phần năng lượng phép thuật bên trong chiếc vòng tay của Nerasofiti đeo cho nàng.

Inari đè bẹp nó xuống trói nó cố định một chỗ, để ma pháp của Kail dễ dàng gồng buộc lên nó, khóa nó vào một cái lồng vô hình. Sự tranh đấu cuối cùng dường như nổ ra ngay lúc này, sức mạnh của Kail tràn ngập trong nàng, đối đầu trực tiếp để phong ấn. Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, khiến Inari cảm thấy như bản thân mình sắp nổ tung vậy, nàng mở bừng mắt hét lên một tiếng đau đớn: “A A A A A A A!” Tiếng hét của nàng vang vọng khắp thần điện, lọt cả vào tai ba người đứng ngoài kia.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán của Kail, anh dồn sức lần cuối cùng, khóa chặt sức mạnh của Inari lại. Cùng lúc anh rời tay khỏi đầu nàng, Inari gần như đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân, sau tiếng hét kia, nàng ngất lịm đi trong vô thức. Kail vội vàng muốn bế nàng lên khỏi mặt nước, nhưng trước khi anh chạm vào nàng, thì có một quầng sáng đã bao trùm lấy Inari, ánh sáng màu trắng dịu dàng cuốn nàng vào trong.

Cứ như sợ làm nàng đau vậy, thứ ánh sáng huyền ảo mềm mại ấy chạy dọc khắp thân thể Inari, biến đổi cơ thể của nàng, đến khi ánh sáng lướt qua mái tóc trắng như mây trời kia. . . nó càng đi đến đâu, màu trắng tinh khiết của tóc mất dần đi, chỉ để lại một màu đen óng ánh. Cuối cùng, khi ánh sáng ấy biến mất hoàn toàn, thì cũng là lúc màu tóc của Inari trở thành màu đen tuyền. Kail nhấc nàng lên khỏi mặt nước, bọc nàng trong chiếc áo choàng của mình, cơ thể Inari rất nhẹ tựa như không khí vậy.

Anh đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, phong ấn sức mạnh nói thì là cách đơn giản nhất, nhưng lại là cách khó khăn nhất. Ngay cả mái tóc đặc trưng cho sức mạnh của nàng cũng bị phong ấn lại, biến thành màu đen tuyền như màn đêm. Chắn chắn khi tỉnh lại nàng sẽ mất một thời gian mới thích ứng được với những điều mới mẻ này, nhưng không sao cả. . . anh nhất định sẽ ở bên cạnh nàng.

Kail bước ra khỏi thần điện, bế Inari ướt sủng nước trên tay, cả ba người họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy nàng. Sự biến đổi đã hoàn tất, bất chợt Inari mở mắt ra, vẫn màu mắt xanh biếc trong vắt ấy, nàng khẽ mỉm cười yếu ớt: “Chào mọi người, em về rồi đây.”
Bình Luận (0)
Comment