Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 31

Harvey thực sự đã đến nói chuyện với Inari, nhưng đáp lại lời anh nói, nàng chỉ ôm chặt lấy anh mà thôi. Rồi từ đó nàng khe khẽ thì thầm với anh quyết định của mình, nàng hạnh phúc vì anh đã luôn lo lắng cho mình. Nhưng đồng thời nàng cũng làm anh cảm thấy bất lực, hình như anh đã đi quá lâu, đến nỗi không còn cảm thấy những điều nhỏ nhặt kia nữa. Ngay cả việc phụ thân căm ghét Inari, anh cũng đã không nhìn thấy, phản ứng của nàng không hợp với độ tuổi này.

Khi không có anh bên cạnh nàng đã phải tự trưởng thành như thế nào? Trong lúc nàng vùng vẫy để tự mình lớn lên, anh đã ở đâu? Anh chỉ yếu đuối chìm đắm trong những ký ức đau buồn về sự ra đi của mẫu thân và người anh song sinh. Anh đã quên mất cô em gái bé bỏng của mình ở Hattusa, quên mất trách nhiệm thực sự của mình. Để rồi khi anh quay lại, muốn bù đắp cho nàng những ngày tháng trước kia, thì anh chợt nhận ra.

Dường như nàng đã không còn cần đến anh nữa, anh trở về quá muộn, những gì nàng muốn làm, những điều nàng cần đoạt được. Anh lại không có cách nào để giúp nàng, chỉ có thể nhìn thấu mọi thứ khi sự việc đã xảy ra rồi. Trong trò chơi vương quyền này, anh là kẻ ngoài cuộc, đứng đó trơ mắt nhìn Inari tự đứng trên đôi chân của mình. Bản thân nàng đơn độc chống lại mọi thứ để bảo vệ những điều quý giá nhất của nàng.

Anh rời khỏi phủ Tam hoàng tử trong tâm trạng rối bời, đáy lòng anh nặng triễu, anh nên làm gì bây giờ?

Kail rơi vào trạng thái trầm tư sau khi nói chuyện với Harvey, trong đầu anh bây giờ không biết có bao nhiêu suy nghĩ rối ren xoay vòng. Anh đã biết Vương phi đang âm mưu điều gì đó từ việc đưa Yurri đến thế giới này, và anh cũng đang muốn làm mọi cách để ngăn chặn âm mưu đó. Còn việc Inari bị ảnh hưởng đến sức mạnh vì sự tác động của bà ta, anh không hề muốn nó lặp lại lần nữa. Bản thân Inari mang sức mạnh rất lớn, nếu không phải ngày đó nàng kiềm nén hết mức, chưa chắc anh đã có thể phong ấn nàng lại.

Để làm cho Inari nhìn thấy những hình ảnh sai lệch với năng lực “lời tiên tri” thực sự, chắc hẳn bà ta đã tốn không ít công sức. Những vết tích của chú thuật cổ còn lưu lại trên kết giới của Inari đã chứng minh điều đó, khi củng cố lại kết giới anh lại càng khinh ghét bà ta. Dựng nên một chú thuật cấm cần hy sinh bao nhiêu mạng người đây? Mỗi lần thất bại bà ta lại phải thiết lập mọi thứ từ đầu, giao kèo với ác quỷ cần trả giá. Cái giá phải trả chính là những mạng người vô tội kia!

Bất chợt tiếng gõ cửa phòng làm Kail thoát khỏi trạng thái trầm tư kia, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi lên tiếng: “Vào đi!” Lúc này, cánh cửa mới được mở ra, người bên ngoài không ai khác chính là Inari, trên tay nàng cầm một chiếc gối bông lớn, ôm trước ngực mình. “Là em sao, Inari.” Anh ngồi im mỉm cười với nàng, Inari gật đầu với anh: “Em gặp ác mộng, Kail!” Nàng tiến lại gần anh, đặt chiếc gối dựa vào chân giường rồi ngồi tựa vào nó, ngay bên chân Kail.

“Tito không canh giấc cho em à?” Kail đặt tay lên mái tóc của nàng, dịu dàng vuốt ve nó, từng cái vuốt nhẹ khiến lòng anh thả lỏng ra một chút. “Cậu ấy đang bị thương nên em đã bắt cậu ấy về nghỉ rồi.” Nàng tựa đầu vào chân anh mà nói, để mặc cho bàn tay của xoa đầu nàng. Nàng biết anh đang rất mệt mỏi, những toan tính trong lòng không thể nói ra sẽ đè nặng anh biết bao. Và nàng thực sự đã gặp ác mộng, nhưng. . . trong căn phòng của mình nàng không thể tự an giấc lại.

Nàng sợ chỉ cần nhắm mắt mình sẽ lại mơ thấy cảnh Tito chết trước mặt mình, nàng rất sợ cảnh tượng ấy. Vì thế nàng mới đến đây, tựa đầu vào chân anh như con mèo nhỏ, tìm kiếm cảm giác an toàn của riêng mình. Bình thường, chỉ cần có Tito ở cạnh sẽ vỗ giấc ngủ lại cho nàng, nhưng hôm nay chỉ có một mình nàng mà thôi. Không phải Inari lúc nào cũng như vậy, chỉ những khi ở trong phủ, được bao bọc trong sự ấm áp này, nàng mới cho phép bản thân được thả lỏng cảnh giác.

“Trước đây anh rất khó ngủ, nhất là sau khi mẫu hậu qua đời, anh nhạy cảm đến mức chỉ cần một mùi hương lạ đã khiến anh không thể ngủ được. Tuy bây giờ đã đỡ hơn trước, nhưng nếu không thể tin tưởng, anh không thể để bất kỳ ai canh giấc cho mình. Nhưng anh lại để Yurri bên cạnh khi anh ngủ, Kail, anh đã bảo vệ cô ấy phải không?” Inari đột ngột hỏi anh, Kail dừng động tác lại, nhìn xuống Inari, vì nàng ngồi dưới đất nên anh không thể trông thấy khuôn mặt của nàng.

Kail vừa đưa tay nhấc bổng lấy nàng lên giường ngồi cạnh anh vừa hỏi: “Em không hài lòng vì việc anh để người con gái khác ngủ cạnh mình ngoài em ư?” Inari ngồi bó gối, trợn tròn mắt nhìn anh: “Từ khi anh mười sáu tuổi, đã được mệnh danh là hoàng tử đào hoa nhất đế quốc, nếu tính đến bây giờ thì đã có bao nhiêu cô gái được anh sủng ái, yêu thương, vậy thì em phải không hài lòng đến bao nhiêu lần?”

Anh biết ý tứ của nàng không phải thế, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc nàng, Inari đang muốn nhắc đến việc anh đã tin tưởng Yuuri. Những cảm xúc anh giành cho cô gái trẻ đến từ thế giới xa lạ kia làm nàng tò mò, nàng muốn biết tất cả. Anh kéo chiếc gối trên mặt đất rồi đặt ngay ngắn xuống đầu giường, bản thân anh cũng thoải mái năm tựa đầu lên chúng: “Vậy em muốn biết điều gì?” Inari đáp lại ngay lời anh nói: “Anh có suy nghĩ như thế nào về Yuuri?”

Kail đưa tay kéo Inari nằm xuống chiếc gối bên cạnh, xoay mặt mình áp sát khuôn mặt của nàng, vòng tay anh bao bọc lấy cơ thể của Inari. “Không có gì cả! Và giờ thì em hãy ngủ lại đi, ta sẽ canh giấc cho em.” Inari nhìn thấy thái độ không muốn trả lời câu hỏi của anh, thở dài một tiếng nhắm mắt lại cố ru ngủ bản thân lần nữa. Và lần này, không một cơn ác mộng nào có thể xâm phạm đến giấc mơ của nàng được nữa.

Kail nằm bên cạnh nhấc chiếc chăn lông trắng trùm lấy cả anh và nàng, cơ thể của Inari rất nhỏ bé, lọt thỏm vào lồng ngực của anh. . . giống hệt như Yuuri vậy. Bỗng chốc anh rùng mình vì suy nghĩ của mình, tại sao anh lại nhớ đến cô gái ấy vào lúc này cơ chứ? Anh nhắm mắt lại ôm Inari vào lòng thật chặt, hai người họ không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. . .

***

Yuuri mặc bộ trang phục đã theo cô đến thế giới này, mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn tất, cô ngồi chờ Kail trong đại sảnh. Chẳng cần chờ lâu, Kail đã xuất hiện ở cửa và bên cạnh anh tất nhiên là Inari, hai người họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng. “Xem ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ Yuuri?” Inari lên tiếng đầu tiên, nàng lướt qua Kail đến bên cạnh cô bé, chính nàng là người đã nói sáng sớm hôm nay sao Kim sẽ mọc.

Yuuri trả lời nàng: “Vâng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.” Inari ngồi cạnh cô, nắm lấy bàn tay của cô, trên khuôn mặt của nàng nở nụ cười chúc phúc: “Đừng quá lo lắng, hôm nay ta cũng sẽ tiễn cô mà, có Kail và ta ở đây, nhất định cô sẽ trở về nhà được như mong muốn.” Nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, Yuuri chợt cảm thấy khác lạ, tại sao cô lại không hề cảm thấy vui mừng vậy.

Cô không hề quên cái chết của đứa bé đó, nhưng cô cũng không thể làm gì được, cô chỉ là một cô bé đến từ thế kỷ 20. Cho dù cô ở lại thì . . . nơi này . . .có chỗ nào dành cho cô hay không? Cô đưa mắt nhìn về phía Kail, người đã cứu cô từ lần này sang lần khác, nhưng. . . sự chua chát lại dấy lên trong lòng Yuuri ngay lập tức. Ánh mắt của Kail không hề nhìn cô, trong đôi mắt của anh chỉ tràn ngập hình bóng của Inari, cô gái trước mặt cô bây giờ.

Ilvani đứng sau lưng Kail, anh cau mày khi nhìn thấy những cảm xúc phức tạp dấy lên trong đôi mắt của Yuuri. Nhưng sau đó anh giãn hàng chân mày ra ngay lập tức, thật may mắn, hôm nay cô gái này chắc chắn phải trở về nhà. Cô ấy không nên ở đây, không có bất kỳ chỗ nào dành cho cô ở đây cả, nhất là vị trí bên cạnh điện hạ Kail. Không chỉ có anh là nhận ra Yuuri đang nhìn Kail, mà ngay cả chính Kail cũng nhìn ra được. Chẳng qua, ngau từ đầu anh không hề có ý định nhìn cô bé, trong mắt anh quả thật chỉ có Inari.

Inari bị kẹt giữa bầu không khí căng thẳng này, nàng tự cảm thấy mình sắp bị đóng băng vậy. Nụ cười thuần khiết dần trở nên méo mó, nàng hạ thấp giọng gọi: “Tito, nhớ mang theo thứ đó cho tôi!”. Tito đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết, cả vật nàng bảo phải mang theo nữa. “Vâng, thưa công chúa!” Kail bước lại gần Inari khoác cho nàng chiếc áo của mình rồi nói: “Nếu đã xong rồi, vậy thì xuất phát thôi!”

Thủ đô Hattusa còn đang chìm trong sự yên tĩnh, bình minh còn chưa kịp ló dạng qua đường chân trời. Đoàn người đã rời khỏi phủ hoàng tử và đến dòng suối nơi Yuuri đã xuất hiện, ai vào vị trí chỗ nấy, tất cả đều thực hiện trong im lặng. Yuuri vẫn luôn đứng cạnh Inari, nàng kéo mũ trùm đầu xuống, quay mặt lại đối diện với cô gái trẻ: “Đây là lần cuối cùng sao Kim xuất hiện trong mùa, sau hôm nay sẽ bắt đầu thời kỳ mùa nóng, nước trong dòng suối sẽ không đầy nữa cho đến năm sau. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, có nghĩa là phải đợi một năm sau cô mới có thể về nhà.”

Lời nói của Inari, Yuuri nghe rất rõ ràng, cô gật đầu với nàng, sau đó nàng ôm chầm lấy Yurri: “Yuuri! Cảm ơn cô rất nhiều, vì đã luôn quan tâm, chăm sóc cho Kail và Tito khi ta vắng mặt. Lên đường bình an!” Yuuri cũng bất ngờ vì cái ôm của nàng, nhưng cô không khó chịu, cô cũng ôm lấy nàng thật chặt. Nhận lời chúc của nàng, bây giờ cô còn có thể trở về với gia đình thật sự, còn nàng. . . gia đình của nàng ở đâu?

Kikkuri cúi mình thông báo: “Điện hạ, công chúa, thần đã bố trí cao thủ bảo vệ bảy dòng suối, dù Vương phi có cho người đột kích cũng có thể chống đỡ được.”. Kail gật đầu ừ một tiếng rồi quay sang ra hiệu với Inari, nàng mỉm cười với anh rồi buông Yuuri ra. Chậm rãi dẫn cô đến nơi cô đã xuất hiện: “Hãy bước xuống nước đi Yurri, Kail sẽ làm phép đưa cô về nhà.”. Yuuri chần chừ trước khi bước xuống nước, ngón tay cô siết chặt bàn tay của nàng: “Vương phi có phép thuật điều khiển nước, bà ta sẽ không ngăn cản ư?”

Lần này, là Kail trả lời cô: “Bà ấy chắc chắn sẽ ngăn cản bằng mọi cách, nhưng ta sẽ dùng pháp lực của mình để đề phòng, cô đừng lo hãy xuống đi.” Yuuri thầm gọi tên Kail trong lòng, những bước chân dần trở nên kiên định vì lời nói của anh. Chỉ cần cô về thế kỷ 20 sẽ không bao giờ được gặp Kail nữa, Kail. . . Khi bàn chân cô bé vừa chạm nước, bỗng nhiên mặt nước rung chuyển dữ dội, vùng lên như muốn kéo cô xuống dưới.

“A A A A A” Yuuri kinh hoàng hét lên, cô từng bị bà ấy dùng ma thuật này để kéo đến đây, nên cô rất sợ khi phải đối diện với ma thuật của bà ta. Kikkuri hoảng sợ bật thốt: “Trời ơi, phép thuật của Vương phi.” Inari đứng gần cô nhất, nàng vẫn đang giữ chặt lấy bàn tay của cô “Mọi người đứng yên, Kail! Hãy giúp em!” Lời nói của nàng làm mọi người bình tĩnh lại, như kéo một hồi chuông cảnh giác.

Rồi bỗng nhiên một luồng sức mạnh nổi lên từ bốn phía, là gió, gió đang gào thét xoay vòng nổi lên, ma thuật của Kail. Inari mỉm cười khuôn mặt nàng ướt đẫm nước, nàng trấn an Yuuri: “Bình tĩnh nào, Kail đang điều khiển gió.” Yuuri mở to mắt nhìn nàng, cô hỏi lại: “Thật sao?” Nụ cười của Inari càng thêm rạng rỡ: “Chờ xem nào.” Kail đứng sau lưng hai người, gió thổi vạt áo của anh phất phới tung bay, gió cuộn lên từ sức mạnh Kail nắm giữ, trấn áp ma thuật của Nakia.

Nước rơi xuống về lại với trạng thái bình thường, Nakia đã thất bại, bà ta đã không thể dùng nước để kéo Yuuri đi. Gió đã khống chế được nước rồi! Kail nở nụ cười đắc thắng nhưng anh cũng vội vàng nói: “Yuuri, hãy mau bước xuống nước, nếu còn chậm trễ thì cô sẽ không quay về được đâu.” Inari nghe lời anh nói, nàng nhanh tay đẩy cô trở lại mặt nước, bản thân mình thì lùi lại. Kail bước đến gần nàng, giang hai tay trên mặt nước đọc thần chú: “Hỡi vị thần cai quản thời gian và không gian. Xin hãy đưa cô gái này về thế giới của cô ấy. Xin hãy nghe lời ước của ta. . .”

Trong khi anh đang nói, thì bỗng nhiên có một tiếng động lạ vang lên thu hút sự chú ý của anh. Khiến Kail phải ngừng câu thần chú lại, vứt chiếc áo choàng sang một bên, chạm vào thanh kiếm nơi thắt lưng và đồng thời kéo Inari ra sau lưng mình. Yuuri ngẩng đầu lên nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, thì một bộ mặt gớm ghiếc hung tợn lộ ra sau bóng tối. Chính là người đã truy sát cô trong đêm đó, giết chết cậu bé giúp việc trong thần điện Vương phi.

Hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà phía trên, nở nụ cười man rợ rồi bắt lấy Yuuri khiến cô hét lên: “Á Á Á Á Á!” “Keng!” Tiếng binh khí va chạm lẫn nhau, hắn đã đẩy cô ra sau lưng mình và đỡ lấy đường kiếm do Kail chém đến, anh nghiến răng hỏi hắn: “Ngươi chính là Zuwa?” Ngay khi anh vừa kết thúc câu hỏi thì đã có thêm một tốp người xuất hiện tấn công đoàn người của Kail. Ilvani riết qua khẽ răng, “Chết tiệt, là bọn người Galigah.”, sau đó anh nhanh chóng quay đầu chỉ huy lính phản công.

Inari đứng sau lưng Kail, nàng giật mình khi nhìn lên bầu trời, không được, nếu như trời sáng thì Yuuri sẽ không thể trở về được mất. Nàng hét lên với cô bé: “Yuuri, cô hãy mau xuống nước, Kail sẽ tiếp tục câu thần chú.” Đồng thời nàng cũng rút món đồ chơi mà mình đã dặn dò Tito phải mang theo. Đó là một chiếc nỏ đã được thiết kế lại, với tốc độ và lực sát thương lớn hơn nhiều, nàng giương chiếc nỏ về phía Zuwa và ngắm bắn.

Hắn đang giao đấu với Kail nhưng cũng đã chú ý đến hành động của nàng, vừa chém một nhát về phía Kail khiến anh phòng thủ, vừa xoay mình tránh né mũi tên vừa lướt đến. Nhưng khi hắn tránh được mũi tên ấy, thì đã có một mũi tên khác bay đến, lần này không kịp tránh né đã khiến hắn phải hứng chịu mũi tên này. Mũi tên cắm phập vào tay phải của hắn, tóe máu, Yuuri đứng một bên nhìn thấy chiếc mũ trùm đầu trên đầu hắn.

Cô chợt nhận ra rằng, “Thứ trên đầu người . . .” Zuwa đang tức điên vì vết thương trên người, lại nghe được câu nói ngập ngừng của cô, hắn cười man rợ đầy khát máu: “Phải! Chính là da của thằng bé kia, rất đẹp phải không? Ta lấy nó thay cho da của ngươi, và giờ sẽ đến lượt con bé kia.” Vừa nói hắn vừa quay đầu lại lao về phía Inari, Kail nhận ra sự thù hắn trong đôi mắt của hắn, anh hét lên: “Inari, chạy ngay!” Bây giờ anh không thể đến chỗ nàng được, anh đang bị tập kích bởi đám người do Zuwa dẫn đến.

Nhưng Inari vẫn không chịu rời khỏi vị trí đó, chiếc nỏ trên tay vẫn hoạt động liên tục, bắn ra những mũi tên sắc nhọn về phía Zuwa: “Không! Kail, hãy mau tiếp tục câu thần chú, em sẽ giữ chân hắn.” Trong số những mũi tên nàng bắn có cái trúng đích, có cái lại để hắn né được, nhưng hình như Inari đã thách thức sự chịu đưng của hắn quá nhiều. Đến nỗi hắn dường như quên mất mục đích ban đầu của mình đến đây làm gì, chỉ bất chấp lao về phía nàng mà thôi.

Câu nói của hắn làm Yuuri thật sự không thể chịu đựng nỗi, cô đã phải tự dằn vặt và đau lòng biết bao khi nhìn thấy xác của đứa trẻ xấu số đó. Nay hắn ta lại còn muốn làm hại đến Inari nữa sao? Không thể tha thứ được: “Zuwa, ta không thể tha thứ cho ngươi được!” Nước mắt vươn ra nơi khóe mi, Yuuri nhào đến chỗ Zuwa khiến Inari không thể bắn tên được. Nàng không muốn làm cô bị thương!

Zuwa quay đầu lại vì tiếng hét của cô, hắn vung thanh kiếm trên tay như muốn chặt đầu Yuuri xuống. Nhưng cô gái trẻ đã kịp hạ người xuống tránh đường kiếm sắc bén kia, rồi ngay lập tức nhảy lên vượt qua đỉnh đầu của hắn,giật lấy chiếc mũ trên đầu Zuwa. Kail đã giải quyết xong đám người kia, vội vàng quay lại thì đã thấy Yuuri đang bay người qua đầu Zuwa. Anh chỉ có thể thu lại thanh kiếm, nhanh chóng đón lấy cô trước khi cô kịp ngã xuống đất.

Zuwa giận dữ thét lên: “Con nhãi ranh!” Nhưng một mũi tên đã sượt qua mặt hắn, khiến một vết thương nữa lại rỉ máu. Hắn quay đầu lại ánh mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Inari, “Không phải ngươi muốn lột da ta sao, lại đây nào! Chó con.” Inari ngạo nghễ thách thức hắn, khiến con quái vật lồng lộn điên cuồng lao về phía nàng lần nữa. Kail nghiến răng đặt Yuuri sang một bên: “Ngốc quá, Inari!”

Anh hiểu nàng đang muốn làm gì, thu hút sự chú ý của Zuwa để anh có thêm thời gian đưa Yuuri về nhà. Nhưng nàng có biết đặt bản thân mình vào tầm ngắm nguy hiểm sẽ khiến anh không thể ưu tiên thứ gì khác hơn sự an toàn của nàng hay không? Inari thấy anh cũng chạy về phía mình, nàng dần cau mày lại, anh không hiểu được lý do nàng bắn Zuwa sao?

Nhưng trước khi Zuwa kịp chạm vào nàng, thì mặt trời đã ló dạng, trải rộng những tia sáng rực rỡ khắp thành trì Hattusa. Zuwa khựng lại khi nhìn thấy bầu trời hửng sáng, hắn nghiến răng đầy tức giận: “Trời sáng rồi, tất cả rút lui. Hôm nay ta tạm tha cho các ngươi.” Nhận được lệnh của thủ lĩnh cả tốp người nhanh chóng biến mất như chạy trốn ánh bình minh đang chiếu sáng khắp nơi.

Inari thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất, quả nhiên khi đối mặt với thực chiến thì sự ác nghiệt lại hoàn toàn khác xa lúc tập luyện. Nếu hỏi rằng nàng có sợ không khi Zuwa lao đến nàng, đương nhiên là có, nàng rất sợ chứ! Vì không như trước đây nàng có thể sử dụng ma pháp để trấn áp hắn, cũng không như bây giờ dù đã được Ramses dạy thể thuật. Khi đương đầu với con người đầy khát máu đó, nàng vẫn để lòng sợ hãi dâng trào.

Kail ôm lấy nàng từ mặt đất, “Tại sao em lại hành động liều lĩnh như vậy hả?” Mặc cho anh có đang tức giận vì nàng đã dùng bản thân làm mồi nhử, động tác của anh vẫn rất dịu dàng. Nhưng Inari không trả lời anh, nàng quay về phía Yuuri đang đứng cách đó không xa: “Tại sao cô không trở về?” Yuuri nhìn vào mắt nàng, dòng nước mắt nơi khóe mi trào ra: “Tôi không thể an lòng được, cái chết của đứa trẻ vô tội đó . . .tôi không thể sống mà làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không thể tha thứ cho hắn được, tôi phải báo thù cho cậu bé đó.”

Inari vùng khỏi vòng tay của Kail, nàng nhanh chân chạy về phía Yuuri, ôm chầm lấy cả người cô bé vào lòng. Nàng biết tâm trạng cô bé hiện giờ như thế nào, nếu người Zuwa giết là Tito, nàng cũng sẽ không ngần ngại mà lựa chọn như Yuuri. Yuuri nức nở trong vòng tay vỗ về của Inari, cô rất muốn về nhà nhưng cô cũng không thể tha thứ cho kẻ đã giết cậu bé vô tội đó. Kail lặng lẽ nhìn hai cô gái trẻ trước mặt, một người có thể rơi lệ vì cái chết của một người không hề quen biết, trái tim của cô gái này sẽ phải lương thiện đến mức nào,. . .

***

Tito bị Inari bắt ở lại phủ vì lý do vết thương chưa lành hẳn, cậu đón đoàn người trở về trong sự ngạc nhiên và vui mừng. Ngạc nhiên vì Yuuri vẫn còn ở lại, vui mừng vì Inari đã không sao. Inari giam mình vào trong phòng, nàng nói nàng muốn nghỉ ngơi, đương nhiên cậu bé cũng theo chân của nàng. Sau khi trở về Inari bắt đầu ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế dài lót đệm, mái tóc bị tháo ra một cách cẩu thả trở nên rối bời.

Inari luôn cố gắng tỏ ra thích nghi với không khí hoàng gia ngột ngạt và quy tắc, và những biểu hiện đó của nàng đã hoàn toàn đánh lừa được mọi người. Trong mắt họ, Inari là một nàng công chúa cao quý, có địa vị và thân phận hết sức đặc biệt. Khiến họ chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ nhìn nàng, cảm giác giống như không thể chạm vào vị công chúa đó. Nàng trở thành tín ngưỡng trong lòng họ, được tôn xưng làm nữ thần ánh sáng Cahya, và nhận được sự kính trọng của họ.

Ít ai biết rằng, thật ra để đóng được một bộ mặt không cảm xúc, suốt ngày chỉ có thể liếc mắt nhìn người khác bằng nửa ánh mắt. Inari đã phải luyện tập biết bao nhiêu, Ilvani đã phải vất vả khi dạy dỗ nàng những quy tắc phức tạp chốn hoàng gia rất nhiều. Nhưng dù nàng cố tỏ ra mình có thể làm được tất cả mọi việc cho người dân thấy, thì trên thực tế nàng lại có rất nhiều việc không thể làm tốt được.

Ví dụ như việc học nội trợ và bếp núc thì nhũ mẫu của nàng cũng đã phải bó tay trước những “thành quả” nàng đạt được. Trong khi đó người nắm được tinh hoa của môn học và thực hiện xuất sắc kết quả lại là cậu bạn thân Tito của nàng. Từ việc may vá cho đến nấu nướng, cậu bé đều làm rất thành thạo, khiến Inari chỉ có thể trợn tròn mắt thán phục. Bản tính Inari trước giờ không thích những thứ phức tạp, nhưng Tito lại rất chú trọng những chi tiết nhỏ, trang phục của nàng nếu như không được Tito chọn sẵn, có lẽ nàng chỉ việc mở tủ và tròng vào người bất kỳ bộ váy nào nàng thấy đầu tiên.

Tito ngồi sau lưng nàng, trên tay cậu cầm một chiếc lược ngà sáng bóng. Nhẹ nhàng lướt chiếc lược chải lên mái tóc mềm mại của nàng, dù nàng đã bảo cậu hãy về phòng nghỉ ngơi, nhưng Tito vẫn nhất quyết không chịu. Inari liếc mắt nhìn vào trong gương, nàng cầm lấy một lọn tóc của mình: “Tito, mái tóc này thật phiền phức! Qúa dài dẫn đến việc cản trở hoạt động và quá dày để mất nhiều thời gian chải chuốt.’’

Câu nói vô thức của nàng làm động tác của Tito dừng lại, cậu nhìn mái tóc đen tuyền trên tay mình, khẽ mỉm cười: “Ý người đang muốn so sánh với mái tóc của Yuuri sao?” Inari im lặng, Tito tiếp tục chải tóc cho nàng rồi tiếp lời: “Công chúa! Người không phải cô ấy, cô ấy không bao giờ có thể là người. Hai người rất khác nhau!” Nàng xoay lưng lại, mái tóc đen trượt khỏi tay Tito, xõa dài sau lưng Inari, vương trên ghế đang ngồi rồi chạm đến đất.

“Tito, nếu có một ngày tôi phải rời khỏi phủ hoàng tử, cậu có muốn đi cùng với tôi không?” Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, con người xanh biếcnhư lấp lánh chờ đợi cậu trả lời. Tito đặt chiếc lược xuống, vuốt gọn lại phần tóc mai đang che trước trán của nàng, nhẹ nhàng nói: “Dù người đi đến đâu, tôi nhất định cũng sẽ đi với người.” Inari nắm lấy hai tay của cậu, nàng nhìn vào bàn tay này, nó đã luôn dang rộng đằng trước mặt bảo vệ nàng bao năm tháng qua.

Inari cúi đầu khẽ hôn lên nó, động tác bất chợt của nàng làm Tito đỏ bừng mặt, rồi nàng ngẩng đầu lên mỉm cười xảo quyệt: “Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ không cho cậu theo cùng.” Tito rụt đôi tay của mình lại ngay lập tức, dù đã trở thành một thiếu niên nhưng cậu vẫn luôn bị nàng trêu chọc đến mức phải ngượng ngùng. Inari đứng dậy đi đến chiếc bàn trang điểm, bên trên có một chiếc rổ được đan tay tinh xảo.

Chứa đựng những mảnh vải đủ màu sắc và kim chỉ đủ loại, còn có cả một chiếc kéo sắc bén. Inari cầm chiếc kéo lên, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương trước mặt: “Xoẹt, xoẹt!” Trước khi Tito kịp hiểu ra nàng muốn làm gì, hay kịp kêu lên thảng thốt, thì những lọn tóc đen đã rơi xuống mặt đất. Inari đã cắt đi mái tóc dài của mình một cách không thương tiếc, nàng đã có quyết định rồi. Tito nhanh chóng chạy đến bên nàng, đôi mắt cậu mở to kinh ngạc: “Công chúa. . .Người.. .làm . . sao. . .vậy?”

Inari lắc đầu không trả lời chỉ đưa cây kéo cho Tito rồi bảo: “Hãy giúp tôi sửa lại mái tóc nhé, hình như lúc này tôi đã cắt không đều tay.” Tito không hiểu ý định của nàng, cậu bé chỉ có thể im lặng cầm lấy chiếc kéo rồi tỉa lại mái tóc cho nàng. Cách cư xử lúc Inari hôm nay rất lạ, khiến cậu có cảm giác như nàng đang cố tình che giấu suy nghĩ thật. Lần đầu tiên cậu thấy lo sợ, vì cậu dường như không thể nhìn rõ bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.

Từ trước đến nay Inari chưa từng giấu cậu bất kỳ điều gì!
Bình Luận (0)
Comment