Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 8

Zannanza chỉ huy quân lính xây lại hệ thống mương đào dẫn nước vào ruộng cho dân. Bản thân anh cởi áo choàng đưa cho quan hầu cận, nhảy xuống con mương đào đất cùng với người dân và binh lính.

Không khí làm việc vô cùng phấn khởi và vui vẻ, ai ai cũng chung tay làm viêc, mong muốn mau chóng hoàn thành con mương này. Mồ hôi tuôn ra trên trán anh, anh mặc kệ cho chúng chảy tràn trên khuôn mặt mình, bỗng có ai đó đưa một mảnh khăn đến trước mặt anh.

Anh hơi dừng lại, nhận lấy rồi ngẩng đầu lên, vị hoàng huynh mà anh tôn kính nhất đang đứng trước mặt anh: “Kail!”. Zannanza nhảy lên bờ đất, không ngại ngùng gì mà ôm chầm lấy anh, cả hai anh em cười to sảng khoái, thân thiết ôm lấy nhau.

Kail vỗ vào bả vai cậu em, “Công trình này làm rất tốt, bản vẽ quy hoạch là do em làm sao?”, anh nhìn quy mô công trình mà nói với Zannanza. Người dân và binh lính nhìn thấy anh, họ đều quỳ xuống hành lễ với Kail, anh phất tay ra hiệu cho họ tiếp tục công việc.

Zannanza hơi khựng lại một chút, rồi mỉm cười nói: “Bản vẽ là do Inari làm, sao em có thể đủ kiên nhẫn để vẽ một cách tỉ mỉ như thế chứ?”. Kail vừa nhìn đã biết đây chính là kiệt tác của nàng, nhưng anh vẫn muốn hỏi Zannanza, “Vậy à? Zannanza, ta muốngặp Inari, nàng ấy đang ở đâu?”

Khi nghe được câu hỏi của Kail, anh sững sốt, chính tay anh đã đưa nàng đến bên đoàn hộ tống của Ilvani. Chẳng lẽ trên đường nàng trở về đã xảy ra chuyện gì ư? “Hoàng huynh, không phải Inari đang ở Hattusa ư? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”. Kail cũng sững sờ trước câu trả lời của anh, “Cô bé không đến tìm em sao?”, Zannanza lắc đầu không hiểu.

Ngay lúc này đây, trong lòng Kail vô cùng bấn loạn, nàng có thể đi đâu được cơ chứ? Nếu không đến tìm Zannanza, thì Inari đã đi đâu được? Anh quay sang Kikkuri bên cạnh, giận dữ ra lệnh, “Báo tin tức cho Ilvani ngay, bảo cậu ta nếu không tìm được Inari thì đừng về gặp ta nữa.”. Zannanza nhìn Kikkuri kính cẩn lui đi, “Khoan đã anh, Inari đa mất tích sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”.

Kail quay sang nhìn em trai mình, nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt của anh, “Chuyện là như thế này, . . .”

Trong khi đó, nhân vật được nhắc đến trong câu chuyện phía trên, đang ung dung tự tại ngồi lắc lư trên lạc đà băng qua sa mạc. Người mà nàng vừa cứu mạng cách đây không lâu, đang liên tục đặt câu hỏi với nàng, khiến nàng thầm nghiến răng hối hận, tại sao mình lại cứu hắn kia chứ?

Tito nhận ra được sự mất kiên nhẫn của nàng, cậu quay đầu sang Ramses gắt lên với hắn: “Này tên Ai Cập kia, ngươi không thể im lặng một chút được à? Tiểu thư của chúng ta không thích bị làm phiền như thế. ”. Inari cảm kích nhìn cậu, khi nàng quay đầu lại, Ramses liếc mắt thật nhanh, con ngươi màu xanh biếc hút hồn đập vào mắt hắn, làm cho hắn khẽ ngây người.

Inari nghiêng đầu dặn dò Tito một chút, cậu thúc lạc đà lên trước tìm trưởng đoàn buôn, chỉ còn lại Inari và Ramses. Nàng quay sang hắn, nói bằng tiếng Ai Cập: “Ngươi đã khỏerồi, hãy rời khỏi đoàn buôn của ta.”.

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện trước mặt hắn, sau lớp khăn trùm đầu kín mít, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng mà thôi. Tiếng Ai Cập phát ra rất chuẩn, không hề có sự ngọng ngịu của dân ngoại xứ, Ramses nheo đôi mắt hỏi nàng: “Cứu người thì thường cứu đến cùng, tại sao cô lại muốn đuổi ta đi?”.

Inari nhận ra sự cảnh giác trong lời nói của hắn, nàng thở nhè nhẹ: “Lúc ta cứu ngươi, trên người ngươi toàn những vết thương do kiếm gây ra,ta không biết tại sao ngươi lại có những vết thương ấy. Nhưng ta khẳng định ngươi bị người khác truy sát, vậy làm sao ta có thể để một người nguy hiểm như ngươi ở lại, lấy sự an toàn của cả đoàn người đánh cược được.”

Ramses bất ngờ trước những lời nói của nàng, cô gái này thật không đơn giản chút nào. Vừa lúc đó, Tito quay lại mang theo một túi tiền vàng trên tay, nàng cầm lấy rồi đưa cho Ramses, sau đó cúi người lấy ba túi nước ở bên hông lạc đà ném cho hắn, : “Tito!”. Tito nghe nàng gọi, cậu bé cũng tháo những túi nước của mình đưa cho hắn.

“Nhiêu đây lộ phí đủ cho ngươi đi một mạch về Ai Cập mà không gặp cản trở gì! Vậy giờ ngươi có thể đi được chưa?” Inari nghiêm nghị nói, Ramses nhận ra nàng hoàn toàn nghiêm túc, hắn nhận lấy mọi thứ nàng đưa, rồi thúc lạc đà rời đi ngay. Trước khi khuất bóng hẳn, hắn quay đầu lạc đà lại rồi nhìn về bóng dáng bé nhỏ của nàng. . .

Khi hắn rời đi, cảm giác không an lòng của nàng vẫn không nguôi ngoai, từ con người này nàng cảm nhận được những luồng hơi thở tà ác, mùi máu tanh nồng nặc vây quanh. Các linh hồn gào thét dưới mỗi bước chân của hắn, nếu là người khác có lẽ đã run sợ khi cảm nhận được những thứ nàng thấy.

Nhưng ngoài sát khí ấy ra, còn một màn mây u ám giăng lấy hắn, nàng không nhìn rõ đó là cái gì, hình như là nỗi niềm đau thương . . . từ tận đáy lòng.

Màn đêm dần buông xuống, đoàn người dừng lại cắm trại nghỉ qua đêm, bên đống lửa ấm áp. Đang lúc mọi người chìm vào giấc ngủ, một tiếng nổ lớn phát ra khiến bọn họ choàng tỉnh. Những đống lửa bị đá tan hoang, lửa ở khắp nơi, cháy lan sang cả những chiếc lều, có một người bị lửa liếm lấy cơ thể, đau đớn thét kêu.

Một toán cướp hung hăng chém giết cướp bóc đoàn người, Tito run sợ, bảo bọc Inari len lỏi qua đám hỗn loạn, chạy trốn ra ngoài. Những tiếng thét thê thảm vọng vào đầu óc nàng, Inari không thể bỏ đi như vậy, lương tâm của nàng không cho phép. Đúng lúc ấy, có một tên cướp trên ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Tito và Inari, hắn vung đao, lao ngựa đến.

Tito ôm trọn lấy cơ thể Inari hòng chắn mũi đao cho nàng, trong khi Inari ngây người thì: “ẦM!”. Một mũi tên từ đâu bay đến, cắm thẳng vào chân con ngựa đang chạy, tên cướp ngã ngựa lăn trên đất mấy vòng. Một thanh kiếm chém xuống, kết liễu cuộc đời của hắn, Ramses, hắn chưa hề rời đi.

Tito mở mắt ra, lo lắng nhìn nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ?” nàng lắc đầu, sau đó lao mình chạy về phía khu trại đang cháy. Vì chạy quá vội, chiếc áo choàng rơi xuống đất lộ ra dung nhan diễm lệ bên trong. Ánh lửa xung quanh hắt lên mái tóc trắng muốt của nàng, Ramses sau giây phút thẩn thờ đã nhanh tay bắt lấy thắt lưng của nàng: “Cô điên sao? Còn muốn tự lao đầu vào chỗ chết!”

Inari vùng vẫy hét lên, “Buông ta ra, ta phải đi cứu họ, nếu trễ chút nữa họ sẽ chết mất.”. Mắt nàng chỉ chăm chăm nhìn về khung cảnh hỗn loạn trước mắt, nàng không thể để họ chết được.

Ramses thầm nghiến răng đánh một cú vào gáy của nàng, cô gái này điên rồi, giữa lúc này còn nói là sẽ cứu được ai nữa cơ chứ. Hắn dẫn theo Tito thoát khỏi nơi hỗn loạn ấy, đến một hang động sát vách núi, hắn nhẹ nhàng để nàng xuống một tấm thảm mềm. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt của nàng, quả thật khiến người khác khó thở đến vậy.

Hèn chi nàng luôn đeo khăn choàng đầu, Tito căm phẫn nhìn hắn, nếu công chúa tỉnh dậy, nàng sẽ hận hắn đến chết. Ramses cảm nhận ánh mắt rực lửa của cậu, hắn quay đầu sang: “Không cần phải cảm ơn ta vì đã cứu tiểu thư nhà cậu đâu.”. Tito không them để ý đến hắn, ném cho hắn một câu: “Ngu ngốc!”, công chúa nhà hắn chính là pháp sư điều khiển lửa mạnh nhất đế quốc. . . Nếu nàng tỉnh dậy, biết những người của đoàn buôn đều đã chết. . . Cậu lo rằng nàng sẽ không chịu nổi. . .
Bình Luận (0)
Comment