Vũ Kỳ bế Lạc Sở về phía giường và đặt cô xuống sau câu nói quyết định chủ quyền ấy. Lạc Sở đỏ mặt đánh nhẹ vào tay anh trách móc.
“Anh đi đâu vậy? Làm người ta hết hồn!”
“Em còn dám nói sao? Em làm gì mà lâu vậy? Em có biết là anh càng đói sẽ càng dữ không hả?” – Vừa nói Vũ Kỳ vừa rúc đầu vào cổ Lạc Sở, tay thì ôm lấy eo của cô, điều này khiến cô nhột nhạt cười thành tiếng
“Em không sợ anh đâu…ha ha… em không giỡn mà…!”
Lạc Sở xoay người qua lại để tránh đi sự trêu ghẹo của Vũ Kỳ nhưng cô quên mất là mình chỉ được bao bọc bằng một cái khăn duy nhất. Và đương nhiên, trong tích tắc, cái khăn ấy bị rơi ra. Cả thân hình nóng bỏng, phủ sương còn ẩm nước của cô đã phơi bày trước mắt Vũ Kỳ.
Anh và cô cùng lỡ một nhịp thở. Vũ Kỳ cảm thấy người căng cứng, mắt anh không thể rời khỏi cảnh xuân thơ mộng và đầu anh lúc này trở nên mụ mị; anh thậm chí không dám chớp mắt vì sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Khác với anh, Lạc Sở lúc này tỉnh táo hơn ai hết, cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn vào mắt anh. Cô không biết làm sao có thể che cơ thể mình lại vì hai tay cô đang bị Vũ Kỳ giữ chặt. Không khí trong phòng lúc này im lặng lạ.
“Em thật đẹp, Sở Sở, anh yêu em!” – Vũ Kỳ khẽ thì thầm, anh rời mắt lên trên, dùng tay xoay gương mặt thẹn thùng đang nhìn về hướng khác của Lạc Sở về phía mình, anh thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em cũng yêu anh, A Kỳ” – Lạc Sở đáp lại ánh mắt ấy, câu nói ấy bằng một đôi mắt ngập nước và một đôi môi mọng mời gọi. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Vũ Kỳ là người làm cô rung động khi đọc truyện, khi xuyên qua anh cũng là người đầu tiên cô trao đi nụ hôn vụng dại. Cho nên, không cần biết quá khứ thế nào, hiện tại anh sẽ là người đầu tiên của cô, cô hạnh phúc khi thuộc về anh.
Nghĩ đến đấy, Lạc Sở tạm quên đi sự e thẹn của mình, cô chồm người lên, vòng tay qua cổ Vũ Kỳ, kéo anh xuống, cô xoay người nằm lên trên người anh. Cô chủ động dâng cho anh cái lưỡi thơm ngọt của mình, cố sức dùng những gì cô học hỏi được từ anh mà thực hành. Lưỡi cô nghịch ngợm liếm kiểu thoa son cho đôi môi anh – môi trên – môi dưới – rồi sau đó cô học anh cách gặm cắn và mút nhẹ. Cô dùng lưỡi mình đùa giỡn với lưỡi anh như chơi đuổi bắt, bất chợt cô ngậm lấy mút thật chặt như anh thường làm với cô.
Vũ Kỳ để cho Lạc Sở đùa nghịch với môi mình. Anh nằm dưới hưởng trọn cảm giác êm ái mà thân hình ấm áp, mềm mại của cô mang lại. Người anh lúc này rất nóng dưới lớp áo sơ mi và quần jean, nhưng anh không vội, anh không muốn ngăn cản sự chủ động đáng yêu của bảo bối. Tay anh thoải mái vuốt ve dọc sóng lưng tới bờ mông căng đầy của cô, cứ thế lên rồi lại xuống, thỉnh thoảng anh dừng ở vòng 3 gợi cảm đó mà bóp. Khi cảm thụ được lưỡi của người nằm trên bắt đầu rời khỏi miệng mình, di chuyển lên mũi, má và rồi xoáy vào tai anh, gặm cắn mút. Anh biết thời cơ phản công đã tới.
“Cưng à, em hư quá, cho anh hư với nào!”
Vũ Kỳ lách cổ thật nhanh, tránh sự tấn công của Lạc Sở, chuyển đổi thế trận, đè lên người cô, miệng anh thì thầm thổi nhẹ vào tai cô những lời mật ngọt. Môi anh lướt lên trán cô, nhẹ xuống mũi, rồi lại cướp lấy môi cô dày vò. Anh đương nhiên giỏi hơn cô trong việc này, nên chẳng mấy chốc cô đã đẩy nhẹ anh ra vì không thở nổi. Anh dịu dàng cầm lấy bàn tay cô đặt lên môi mút liếm – từng ngón, từng ngón một – sau đó anh cầm tay cô đưa lên ngực rồi nhẹ cởi từng nút áo sơ mi của mình ra. Lạc Sở hiểu ý nên giúp anh cởi thật nhanh chiếc áo.
Ôm anh không biết bao nhiêu lần, cô vẫn biết anh là người có cơ ngực săn chắc nhưng hôm nay khi tận mắt chứng kiến cơ thể thật sự của anh – cũng như của một người đàn ông – không khỏi khiến cô cảm thán trong lòng. Nhịn không được, cô đưa tay chạm vào, khiến cho cả anh và cô đều căng thẳng.
Không khí nóng dần lên khi Vũ Kỳ bắt đầu lướt lưỡi xuống cổ Lạc Sở, tay anh lúc này đang xoa nắn bầu ngực sữa tuyệt đẹp của cô. Vì đây là lần đầu có người chạm vào ngực, nên cô không thoát khỏi dòng điện xẹt qua người. Cảm giác càng tê dại hơn khi lưỡi Vũ Kỳ chạy qua khe ngực rồi vẽ hai vòng tròn xung quanh hai khỏa núi ấy. Hơi thở của cô bắt đầu mạnh hơn, phát ra những tiếng rên nhẹ. Đối với Vũ Kỳ, đó vẫn mới chỉ là dạo chơi. Tay anh nhịp nhàng hòa cùng môi lưỡi, tấn công vào hai quả cherry hấp dẫn kia. Tim anh rung lên khi ngậm vào, thật cẩn thận, anh từ từ nuốt lấy những mật ngọt, lưỡi anh dây dưa, răng anh miết nhẹ - hết bên này – đến bên kia. Không ngừng nghỉ, thay phiên giữa tay và môi, hai quả cherry mỗi lúc một sưng to, trông thật kích tình. Lạc Sở chịu không nổi những khoái cảm đầu tiên, cô ưỡn người theo từng nhịp mút của Vũ Kỳ. Tay cô ôm lấy đầu anh, thỉnh thoảng bất giác lại nhấn mạnh xuống. Hơi thở gấp gáp, cô không thể thở bằng mũi nữa, mà lúc này tiếng thở cùng tiếng rên phát ra nhiều hơn bằng miệng.
Vũ Kỳ di chuyển tay xuống xoa nhẹ vùng bụng phẳng lì, trắng mịn của Lạc Sở. Tay anh mạnh dạn đi thẳng xuống hòn đảo bí ẩn kia. Lạc Sở ngại ngùng giữ lấy tay anh.
“Đừng… A Kỳ…”
“Hãy để anh phục vụ em, bảo bối!”
Nói rồi, Vũ Kỳ để tay Lạc Sở qua một bên. Môi anh vẫn không buông tha cho quả cherry chín đỏ của cô nhưng tay anh bắt đầu tham quan hòn đảo. Anh xoa bóp nhè nhẹ để cô thích nghi được với cảm giác đụng chạm, rồi anh dùng ngón tay lách qua khu rừng bảo vệ, len vào trong hạt ngọc nhỏ kia mà dây dưa. Tay còn lại anh vẫn kết hợp với môi phủ kín lấy bầu ngực cô. Lực đạo cùng sự di chuyển mỗi lúc một tăng nhanh khiến Lạc Sở không nhịn được mà rên thành tiếng.
Vũ Kỳ vẫn không dễ dàng buông tha cho cô. Anh bá đạo gặm nhắm, xoa nắn ngực của cô nhưng lần này anh không đùa giỡn với hạt ngọc nhỏ kia nữa. Anh hạ hai ngón tay xuống một chút nơi hang động sâu thẫm ướt át vì kích tình kia. Vì độ ẩm khiến hai ngón tay anh dễ dàng trôi sâu vào bên trong.
“ahhhh….” – Lạc Sở cong người vì một luồng khoái cảm chảy dọc cơ thể cô
Nhịp nhàng theo tiếng rên của Lạc Sở, Vũ Kỳ bắt đầu luật động hai ngón tay – ra vào càng lúc càng nhanh – môi lưỡi và bàn tay còn lại của anh lúc này cũng bất ngờ tăng tốc độ. Khoái cảm dâng tràn làm Lạc Sở không chịu nổi – cô thở mạnh, ưỡn người đón lấy tất cả những sung sướng. Cô cảm giác từ sâu bên trong hang động của mình, một dòng nước chảy mạnh ra, cuốn theo một sự tê dại, đầu cô căng ra, tay cô ôm chặt lấy đầu của Vũ Kỳ, người cô bất giác co giật.
“uhmmmm…. Em chết mất… A Kỳ, em yêu anh…ahhh…”
Khi cơn sóng thủy triều trôi qua, mồ hôi làm cơ thể Lạc Sở ướt đẫm, cô thở dốc vì mệt nhưng sung sướng vẫn chưa qua đi mà nó đọng lại thành một sự ngứa ngáy lạ.
“Em thích chứ, bảo bối của anh?” – Vũ Kỳ biết Lạc Sở vừa trải qua đỉnh thủy triều đầu nên để cho cô nghỉ ngơi, anh thỏ thẻ rồi ngậm lấy tai cô, đôi tay vẫn còn tiếc nuối xoa nắn ở hai khỏa tròn.
“Không nói cho anh biết!” – Lạc Sở xấu hổ, cô đã viết nhiều về điều này nhưng trải nghiệm thật sự rất tuyệt.
“Cho anh nhé, bảo bối!” – Vũ Kỳ than nhẹ, côn th*t căng cứng trong anh giờ đang kêu gào sắp khóc rồi
Lạc Sở hiểu ý khẽ quay mặt gật đầu. Cô cũng thật sự đang rất ngứa, cô hiểu mình muốn gì. Cô đưa tay giúp Vũ Kỳ cởi nút quần jean.
Khi lớp quần lót sau cùng trên người anh được cởi bỏ, cũng là lúc côn th*t được giải phóng. Lạc Sở đỏ mặt nhìn – trời ơi, lần đầu tiên cô đối diện với cái quý giá này – khó tránh miệng cô há hốc nửa vì ngạc nhiên nửa vì thích thú. côn th*t của anh đúng là chuẩn trên cả chuẩn. Hắc tuyến hiện lên trong đầu cô tầng tầng. Cô thầm cảm ơn Lạc Sở tiểu thư đã giúp cô tránh khỏi cái đau đớn của lần đầu tiên. Cô tự tin nghĩ rằng với thể xác này, côn th*t của anh sẽ làm cô sướng, cô sẽ từ từ tận hưởng.
“Để em giúp anh!” – Lạc Sở khẽ chạm vào côn th*t nóng hổi cứng rắn của Vũ Kỳ, cô cảm nhận cơ thể mình rung lên, tim đập nhanh hơn. Cô giúp anh đưa thứ quý giá ấy vào trước ngưỡng cửa hang động của cô.
Vũ Kỳ không thể nhịn được nữa. Anh bắt đầu tìm đường vào. Vì hang động bí ẩn kia của Lạc Sở do kích tình vẫn đang không ngừng chảy nước nên giúp ích cho anh rất nhiều. Anh nhấp nhẹ, nửa vào nửa ra ở bên ngoài cửa hang. Sau khi cảm nhận được đủ độ rộng, Vũ Kỳ nhấp mạnh, côn th*t của anh trôi sâu vào trong.
Sự bất ngờ này khiến Lạc Sở có chút đau – do cơ thể lần đầu biết được cảm giác bị nong đầy nên cô không tránh khỏi nhăn mặt.
Vũ Kỳ thở mạnh, anh rên nhẹ thành tiếng. Khoái cảm biến thành dòng điện chảy dọc khắp người. Anh bắt đầu di chuyển thật nhịp nhàng ra vào bên trong Lạc Sở.
Một cái nhẹ. Một cái mạnh. Nhưng dù nhẹ hay mạnh anh cũng đâm thật sâu, rồi lại rút ra tận cổng rồi lại đâm vào thật sâu. Cứ như vậy.
“Bảo bối ơi, của em thật chặt, thật sướng…”
“aahh… nhẹ thôi A Kỳ…aaa” – Lạc Sở hòa theo từng cái đâm đầy lực đạo và khoái cảm của Vũ Kỳ. Tuy có lúc hơi thốn vì anh đâm quá sâu nhưng sau đó lại có một cảm giác tê dại theo sau.
Thời gian dần trôi qua trong nóng bỏng, Vũ Kỳ nâng hai chân Lạc Sở đang quấn quanh người anh lên, duỗi thẳng chân cô ra và đưa lên miệng, anh mút những ngón chân mềm của cô. Bên dưới anh tăng tốc độ thật cao.
“Aaaa… đúng … A Kỳ… nhanh lên… em sướng lắm…aaa”
“Anh yêu em, yêu em Sở Sở, em là của anh, là của anh…”
Vũ Kỳ cảm thấy sóng cuộn trong người, anh cúi xuống nằm đè lên Lạc Sở, mút mạnh lấy môi lưỡi cô, tay anh bóp lên bầu ngực căng tròn. Lạc Sở cũng chuẩn bị đón lấy cơn thủy triều thứ hai dâng lên trong cơ thể mình. Hai con người, hai cơ thể, hòa làm một, hai dòng nước trong họ, cũng mạnh mẽ trào ra hòa thành một.
Vũ Kỳ ôm lấy Lạc Sở để cô nằm lên sấp lên người anh, khoái cảm cùng mệt mỏi nhanh chóng vỗ về họ vào giấc ngủ. Lúc này, trên tường, đồng hồ chỉ đúng 7 giờ tối.