Lục Ích Gia ở nhà gần một tháng, cũng không hẳn chơi không, mấy công ty trước kia từng có liên hệ thỉnh thoảng sẽ tìm cậu làm giúp cái phân tích, ngoại trừ mấy cái đó quả thật không có làm gì hết nữa.
Trong khoảng thời gian này hai người có về nhà cha mẹ Hàn ăn vài bữa cơm, nhưng lần đầu tiên chính thức tới nhà quy trình quá mức đơn giản, mẹ Hàn đưa cậu lễ vật trước, mới đầu Lục Ích Gia vẫn chưa ý thức được nay là buổi ra mắt bố mẹ chồng,may mà bình thường cậu có thói quen hay mang theo ít quà khi tới chơi, còn rất nghiêm túc suy nghĩ xem nên lựa đồ gì, nay mang theo một bó hoa được gói tinh xảo cùng một bộ mỹ phẩm, kèm theo một chai Mao đài.
Mẹ Hàn rất yêu thích cậu, ít nhất Lục Ích Gia cảm thấy như vậy, lúc đang tắm cậu liền hỏi Hàn Dật, y đang ôm cậu, một tay thuận dòng nước xoa xoa trên lưng, cái tay còn lại đang nắn bóp hai cánh mông.
Phía dưới cả hai đều cứng rồi, bởi vì Lục Ích Gia co một chân lên ôm lấy Hàn Dật, cho nên hai phân thân cọ cùng nhau, Hàn Dật thấp giọng nói: “Vào lúc này em nhắc tới mẹ anh làm gì vậy?”
Lục Ích Gia không chút tự giác về tư thế của hai người chút nào, nói: “Nếu giờ mẹ anh nói với em, cho cậu hai triệu, lập tức rời khỏi con trai tôi, anh nói xem em nên làm gì bây giờ?”
Hàn Dật nhịn cười tức giận đánh lên mông cậu: “Bớt xem mấy cái nhảm nhí đi.”
“Hàn Huỳnh cho em xem đó.” Lục Ích Gia tố cáo, “Em ấy gửi cho em nhiều lắm, mà em xem một chút thấy nhảm lắm.”
“Anh cũng thấy vậy.” Hàn Dật ôm cậu đi vài bước, đè cậu lên trên tường, lớp gạch men lành lạnh khiến Lục Ích Gia khẽ run một hồi, Hàn Dật tâm địa sắt đá cọ lên ‘cậu bé’ giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai, “Anh chỉ giá trị hai triệu?”
Hàn Dật làm một lần, tinh thần vô cùng phấn chấn trong khi đó Lục Ích Gia lại muốn hôn mê đến nơi, y không tự chủ thở hổn hển một hồi, mới tốt tính mà nói: “Em nói đều đúng.”
“Sư huynh.” Chờ hai người đều bắn ra, đôi vai Lục Ích Gia run lên, vòng eo gầy gò cũng cùng run rẩy, cậu không khí lựa tựa vào lồng ngực Hàn Dật, má đè lên hõm vai y, lại hỏi: “Nếu dì không thích em thì sao?”
Hàn Dật không biết nên làm gì mới tốt, cứ mỗi lần Lục Ích Gia vô thức làm nũng y chỉ hận không thể biến nhỏ cậu lại để bỏ vào túi mang đi bên người, hoặc là lại nhào nặn nắn bóp thêm lần nữa mới đã nghiền.
Nhưng khi y nắm cằm Lục Ích Gia nâng mặt cậu lên, thấy biểu cảm trên khuôn mặt ấy, nghiêm túc vô cùng, lại phảng phất có chút đáng thương, Hàn Dật liền không nỡ, ngón tay cái xoa xoa khóe mắt đã ửng đỏ kia: “Yêu thích em, ai mà không thích em được chứ?”
Hàn Dật mỗi ngày đúng giờ đi làm, đêm tất niên, cơm nước xong xuôi, Hàn Dật như thường lệ dẫn cậu ra ngoài đánh vài séc tennis, hai người xách vợt đi về, tiện đường liền ghé qua siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày.
Lục Ích Gia lấy ít xoài, dâu tây, quýt đường, Hàn Dật lựa sườn bò, rượu gia vị, thuốc tẩy rửa, Lục Ích Gia đẩy xe, Hàn Dật đi theo sau, dạo xong một vòng ra quầy tính tiền, hai người một trước một sau đứng sát bên nhau, Hàn Dật hỏi cậu thích ăn kẹo vị gì, Lục Ích Gia quay ra chọn, liền thấy Hàn Dật cầm hai hộp bao cao su trên giá cạnh quầy.
Cậu cầm một hộp nam việt quất, thấy vậy liền lặng yên thả lại trên giá, vị khách phía trước mới vừa thanh toán xong, Lục Ích Gia liền nói với thu ngân: “Cho mình hai chiếc túi nilong cỡ to.”
Mấy ngày trước cậu có nhận được đồ chuyển phát nhanh, nhắn tin hỏi Hàn Dật, y nói cậu bóc ra xem, Lục Ích Gia tưởng đồ ăn vặt, tuy rằng bình thường Hàn Dật không cho cậu mua, mà con người ta không ôm hi vọng thì còn gì là thú vị chứ? Lúc thường cậu sống rất tích cực, vậy nên nghe lời mở gói bọc ra, lại phát hiện hóa ra là mấy chai dầu bôi trơn.
Cậu nhìn chằm chằm mấy chai này nghiêm túc nghiên cứu một hồi, nhãn hiệu khác nhau, năm ấy thi chứng chỉ cậu nào có nghĩ tới đến một ngày bản lĩnh tiếng Anh của mình lại dùng để đọc hướng dẫn sử dụng dầu bôi trơn, thấy Hàn Dật nhắn tin hỏi cậu có mấy chai, cậu bình tĩnh nhắn lại:
5 chai, Sysem JO, Vanessa & co, wet stuff, KY, durex.Hàn Dật:
TốtTốt cái gì tốt? Có gì tốt?
Buổi chiều Lục Ích Gia cũng không làm gì mấy, mấy bài báo cáo trên mạng không lên coi, chờ Hàn Dật trở về, hai người ăn cơm, tản bộ, chơi bóng mua thức ăn, đến giờ đi ngủ, mới nghe Hàn Dật hỏi: “Hàng ban ngày em nhận đâu rồi?”
Lục Ích Gia khô cằn mà hỏi: “Làm gì?”
Hàn Dật: “Em lấy ra anh xem một chút.”
Lục Ích Gia ngồi trên giường, vần vò ga trải giường nhìn y một hồi mới xuống giường đi tìm đồ, đột nhiên ‘phúc chí tâm linh’ (vận khí tới đột nhiên sáng suốt), liền nghĩ ra một cái từ hình dung cực kì tuyệt diệu: Biến thái.
Hàn Dật thật sự rất biến thái, làm cái gì cũng ngụy trang đến mức chả liên quan gì đến mình, dựa vào cái gì chứ hả? Lục Ích Gia ngẫm nghĩ, mình cũng đâu kém cạnh đâu, cũng muốn biến thái giống y.
Cậu lục lục tìm tìm moi năm chai kia từ trong tủ quần áo ra, Hàn Dật dở khóc dở cười: “Em đang giấu kho báu đấy à?”
Lục Ích Gia thả nào chai chai lọ lọ ném xuống giường, sải bước một cái, ngồi tới bên cạnh Hàn Dật, rất bình tĩnh giới thiệu cho y về thành phần cũng như tính năng của từng chai một.
Rất tốt, Lục Ích Gia nghĩ, hiện tại mình thành biến thái luôn rồi.
Chờ cậu giới thiệu xong, Hàn Dật lại không bị cái sự biến thái của cậu dọa sợ, trái lại còn khẽ cười: “Được, nếu em đều hiểu, vậy em tự chọn một cái em thích đi.”
Lục Ích Gia trợn mắt há mồm nhìn y, mất một lúc lâu mới phản ứng được, nói: “Em, em tại sao lại phải thích thứ này chứ…”
Hàn Dật không nói cho cậu biết tại sao, nhào một cái đè cậu xuống giường, bàn tay to luồn vào trong quần Lục Ích Gia, cậu tránh không kịp, hai chân vô lực đạp loạn mấy lần, một chân rất nhanh bị y nắm chặt đẩy sang bên, sờ soạng một hồi.
Sáng hôm sau, năm chai gel bôi trơn được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, Lục Ích Gia ra cứ đi vào phòng ngủ là lại nhìn thấy chúng nó, độ tồn tại quá mạnh, dùng phương thức không hề có một tiếng động coi rẻ tự tôn của cậu.
Lục Ích Gia dần dần cảm thấy mình như con vịt, bị người chộp tới nướng ăn, nhưng mà người kia kiên trì vô cùng, chỉ châm lửa để đấy, mỗi ngày nhổ một cọng lông trên người cậu, cứ dày vò thêm mấy ngày nữa, cậu sợ có khi nào con vịt hói đầu này tự nhảy vào trong đống lửa hay không.
Trên đường về nhà, Lục Ích Gia vẫn cứ miên man suy nghĩ xem mấy chai gel bôi trơn kia muốn dằn vặt mình bao lâu, ai dè vừa vào cửa liền bị Hàn Dật hôn.
Hai người quấn lấy nhau hôn môi, lảo đảo ngã lên ghế salon, Lục Ích Gia khóa ngồi trên đùi Hàn Dật, đôi tay vòng qua cổ y, Hàn Dật nhấm nháp đôi môi cậu một hồi, mới bắt tay cởi từng nút áo sơ mi, đến khi Hàn Dật ngậm lấy đầu v* Lục Ích Gia, cậu nắm chặt lấy thành ghế rên lên khe khẽ.
Cậu ở trên ghế sô pha bị làm bắn một lần, lúc rửa ráy nhìn thấy hai bên đầu v* đều bị cắn cho đỏ bừng, chân cũng nhũn đến run rẩy, tắm rửa xong vừa mới mở cửa ra, liền thấy ai kia đứng đó chờ mình.
Lục Ích Gia không nghĩ giãy dụa, chẳng qua cậu chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi, trời còn chưa có tối, chỉ mong Hàn Dật có thể kéo rèm cửa lại, Hàn Dật nghe theo tìm điều khiển đóng rèm, mà một giây sau lại bật đèn trần lên.
Hàn Dật vừa hôn vừa xoa nắn thân thể cậu, cả hai đều không mảnh vải che thân, trần trụi dán sát vào nhau, đôi chân Lục Ích Gia tựa ngôi nhà không có chủ quyền bị Hàn Dật mạnh mẽ đẩy ra, dùng chính thân thể y chặn lại, dương v*t cứng ngắc đè lên bắp đùi, sau một lát, Hàn Dật quỳ dậy, bàn tay to lớn lần mò ra phía đằng sau.
Lục Ích Gia nhìn xuống, thấy ‘thằng nhỏ’ của mình tinh thần phấn chấn lắm, ngón tay y chen vào rút ra, nhỏ chút gel bôi trơn, đổi thành hai ngón tay từ từ cắm vào.
“Có đau không em?” Hàn Dật hỏi cậu, bấy giờ cậu mới đưa tầm mắt lên nhìn y, Lục Ích Gia chỉ muốn cầm cái gối qua che kín mặt mình lại, thế nhưng thấy biểu cảm kia của y nhìn đến tội, dường như muốn được an ủi, vì thế cậu tận lực thả lỏng cơ thể: “Không đau.”
Thật sự không đau, vừa nãy cậu có thử một lát, chẳng qua cảm thấy trướng trướng, không thoải mái lắm, mà không phải quá khó nhịn.
Thế nhưng đến khi cả ba ngón tay cắm đi vào, cậu lập tức uốn éo muốn tránh thoát, vội vã kêu: “Sư huynh.”
“Ngoan.” Hàn Dật không hề dừng lại, chỉ cúi người ôm cậu, tay còn lại xoa mặt cậu động viên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Hàn Dật làm động tác nới nỏng này khá lâu, đến khi dương v*t Lục Ích Gia hơi mềm xuống, y mới nắm vai cậu nhắc nhở: “Anh vào đây.”
Lục Ích Gia căn môi ừ một tiếng, Hàn Dật liền xoay người cậu nằm úp sấp, liền đỡ dương v*t chậm rãi đâm vào.
Quá trình thâm nhập kéo dài rất lâu, cậu nghĩ quá mức đơn giản, ngón tay cùng dương v*t căn bản chênh lệch rất lớn, Lục Ích Gia bị đau, nước mắt rơm rớp, phía dưới cũng ỉu xìu, cậu không còn tinh thần đi để ý xem tư thế hiện tại có bao nhiêu dâm đãng, chỉ biết vùi mặt xuống lớp nệm giường, eo cũng sụp xuống, chỉ có cái mông bị Hàn Dật nâng lên thật cao, cậu hỏi y sắp vào hết chưa, cả hai lần Hàn Dật đều trầm giọng mà rằng “Sắp rồi.”
Chờ Hàn Dật thật sự chôn sâu trong thân thể cậu, Lục Ích Gia đã bị ăn đau đến muốn qua đời.
Cậu thở phào một hơi thật dài, thân thể không khống chế mà phát run lên, tay cũng không chịu nghe sai khiến của đại não, nằm bẹp trên giường, trong đầu thầm đánh giá chuyện này chẳng thích tẹo nào, nhưng đến khi Hàn Dật cúi xuống hôn cậu, nhìn thấy biểu cảm dường như đang nhẫn nhịn khoái cảm mãnh liệt nào đó, cậu lại cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa.
Hàn Dật từ phía sau ôm lấy cậu đưa đẩy, vừa bắt đầu vẫn chỉ là những cái rút cắm nhợt nhạt, dần dà động tác chậm rãi biến nhanh, cũng càng sâu thêm một chút, không biết trải qua bao lâu, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ biết nhỏ giọng kêu sư huynh, liền lung tung đưa tay ra đẩy hông y, ý đồ mong y có thể ôn nhu một chút, nhưng lại chẳng hề tác dụng gì, không biết vì sao Hàn Dật lại trở lên tâm địa sắt đá, dường như bỏ ngoài tai lời cầu xin yếu ớt của cậu, lại qua một hồi lâu, Lục Ích Gia phát hiện Hàn Dật ôm mình thật chặt, khàn khàn kêu hai tiếng bảo bối, cắn lấy môi cậu, bắn ra.
Lục Ích Gia lại bị xoay ngửa ra, dương v*t nóng hổi vẫn còn chôn trong cơ thể, Hàn Dật áp lên trên người cậu, mặt chôn nơi hõm vai, tựa như đang tìm kiếm sự an ủi, ung dung thong thả hôn.
Đầu ngón tay cũng run rẩy theo, từ trên vai Hàn Dật, mò lên luồn vào trong mái tóc y.
Hàn Dật liền thuận theo hôn lên môi cậu, sau đó tầm mắt cả hai đối diện nhau, Lục Ích Gia ôm lấy mặt y, chép miệng một cái, liền là một nụ hôn sâu.
Đôi mắt Hàn Dật đen lay láy, ánh mắt chan chứa thương yêu nhìn vào người dưới thân, ngón tay khẽ vuốt đám tóc mái ẩm ướt kia lên, lộ ra cái trán, xoa xoa lông mày cùng khóe mắt, nhìn ngắm hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Yêu anh không?”
Cổ họng kêu rên hồi lâu đã có chút khàn, lại bởi nhận ra cái thứ đồ kia lại cứng dần lên mà sợ sệt, cậu nắm ga trải giường, một hồi lâu mới khẩn trương gào lên: “Yêu anh, em yêu anh.”