*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Lục Ích Gia đầy mặt là bộ dạng bị sét đánh trúng, Hàn Huỳnh lên giường, nói: “Tiểu Lục ca, anh không phải bị sốt đến phát ngốc rồi chứ?”
Lục Ích Gia run lẩy bẩy hỏi: “Anh khóc, còn gọi tên sư huynh?”
“Sư huynh?” Hàn Huỳnh lẩm bẩm, “Đây là cái gì tình thú?”
Lục Ích Gia nói: “Cái gì gọi là cái gì tình thú?”
Hàn Huỳnh nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, Lục Ích Gia ngủ trên giường Hàn Dật, đã cảm thấy không dễ chịu gì, cậu vươn mình xuống giường, tự lấy nhiệt kế kẹp thử, 37,1 độ, không có sốt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cậu nhắn tin báo cho Tề Hân Dư lẫn Hàn Dật xong, lập tức cúi xuống, lột tấm drap giường ra.
Cậu sốt đổ mồ hôi toàn thân, khẳng định phải giặt sạch drap giường trả người ta.
Hàn Huỳnh bò xuống thảm trải sàn, vừa ôm máy tính bảng vừa nói: “Tiểu Lục ca, anh với anh trai em có quan hệ gì đó?”
Lục Ích Gia đáp: “Hồi đi học anh ấy là sư huynh của anh, cùng một thầy chỉ dạy, hiện tại tạm thời làm bạn cùng phòng.
“Ồ…” Hàn Huỳnh thầm thì, “Trong mắt hủ thấy đầy hint a.”
Lục Ích Gia nói: “Em nói cái gì?”
“Không có gì đâu.” Hàn Huỳnh nói, “Em đói rồi, anh có biết làm cơm không?”
Lục Ích Gia do dự: “Em muốn ăn cái gì?”
“Sườn ướp tỏi chiên, thịt luộc cay tứ xuyên (水煮肉片), khoai tây ngào đường (拔丝地瓜).” Hàn Huỳnh vừa nghĩ vừa kể tên vài món ăn, “Xào thêm bát gà cung bảo, cho nhiều dưa chuột nữa mới ngon.”
“Trong nhà còn ức gà, anh xào cho em nhé.” Lục Ích Gia hận không thể hiện tại ngất thêm lần nữa, ấp úng đề nghị, “Thế nhưng anh cũng không biết lắm, khả năng nấu không ngon, em ăn tạm lót dạ.”
Hàn Huỳnh lưu loát đáp ứng.
Lúc Hàn Dật về tới nhà, thấy cái nồi trước mặt hai người, không biết nên gọi là cái thể loại gì, cháo thì lại đặc quá, mà gọi bằng cơm lại quá ư nhão nước.
Lục Ích Gia nghe tiếng cửa mở liền quay đầu lại nhìn, ánh mắt hoang mang ngượng ngùng nhìn y: “Sư huynh, dưa chuột xào gà bát bảo, xảo như thế nào ạ?”
Toàn bộ lầu một có mỗi phòng bếp là mở đèn, ngoài huyền quan chỉ có chút ít ánh sáng hắt ra, thân ảnh Hàn Dật dần dần hiện rõ, y đến gần, tiện tay thảy chùm chìa khóa lên bàn, tới tham quan chiến trường chỗ Lục Ích Gia.
“Thịt ức em cũng biết, mà hình như dầu cho hơi nhiều… Có hơi bị ngấy.” Lục Ích Gia báo cáo, “Dưa chuột, em quên cho vào.”
Trên mặt thớt, dưa chuột đáng thương bị cắt thành từng đoạn ngắn, nằm ngổn ngang, Hàn Dật cúi nhìn tay cậu, hỏi: “Tay có bị làm sao không?”
Lục Ích Gia liền giơ tay ra cho y nhìn: “Không có.”
“Được rồi.” Hàn Dật nắm lấy bàn tay cậu ngắm nghía một hồi, lại chỉ huy Hàn Huỳnh, “Đi lấy cặp sách của em lại đây, cơm nước xong anh đưa em về.”
Hàn Huỳnh báo lại thực đơn một lần nữa, sắc mặt Hàn Dật không được tốt lắm, y vẫn không buông tay cậu ra, cúi đầu hỏi, “Em còn khó chịu nữa không? Có bị ho hay không?”
Lục Ích Gia đáp: “Không khó chịu, không ho, chỉ phát sốt thôi, giờ em đã đỡ nhiều rồi.”
Hàn Dật xới gần hết nồi cơm-mà-không-phải-cơm ra, chỉ để lại một bát, còn đâu cho hết vào nồi áp suất, thêm nước, thêm vụn gà bát bảo nhiều dầu vào, không cho thêm dầu nữa, ngao cùng ít râu mực với tôm, thả chút muối cùng bột ngọt, ninh độ hai mươi phút, một nồi hầm thập cẩm ra lò, nhìn như rất tùy tiện xử lý.
Thế nhưng sau khi múc ra tô, nước đã cạn, mặt trên đọng lại một lớp mỡ óng ánh, hương thơm tràn ngập khắp phòng, mấy món khác cũng được xử lý tốt, dưa chuột được xắt mảnh, trộn với sứa tươi, cháo hải sản chia ra hai tô, không có phần của Lục Ích Gia, Hàn Dật lấy chén cơm được để riêng kia thêm chút nước hầm một chốc, bỏ cùng trứng muối với thịt, làm một tô cháo riêng cho cậu.
Hàn Huỳnh tò mò hỏi: “Anh, sao không cho tiểu Lục ca ăn món này?”
Hàn Dật vừa mới đi lấy cho Lục Ích Gia chén nước về, liền nói: “Em ấy bị cảm, hạn chế ăn hải sản tươi.”
“Ồ….”
Trên bàn hai mặn hai chay, đều thanh đạm, không có thịt luộc cay tứ xuyên, cũng chẳng có gà cung bảo, Hàn Huỳnh lẳng lặng ăn, thỉnh thoảng lén lút đánh giá Lục Ích Gia, nàng cảm thấy người này rất thú vị.
Vừa nãy nhìn cậu làm cơm Hàn Huỳnh muốn cười chết ngất, tuy rằng luống cuống tay chân, lại vẫn cứ làm ra vẻ trấn định.
Đẹp trai xinh gái dù làm cái gì cũng đều thấy đáng yêu hết, giờ khắc này Hàn Huỳnh phải đồng ý hai tay hai chân luôn.
Cơm nước xong Hàn Dật đưa Hàn Huỳnh về nhà, nàng ngồi ghế cạnh lái xe, lục trong ngăn giữ đồ thấy mấy gói kẹo trái cây, hỏi: “Của Lục Ích Gia à anh?”
Hàn Dật không lên tiếng, Hàn Huỳnh cầm một gói bóc ăn, lại nói: “Anh ấy dốt cực kì, lúc chiều em lừa anh ấy rằng lúc ảnh ngất đi luôn miệng gọi tên anh, thiếu chút nữa anh ấy lại ngất nữa.”
Hàn Dật cau mày, nạt: “Nghịch ngợm.”
“Anh ấy là tiến sĩ sao?” Hàn Huỳnh cười cực kì vui vẻ, “Thật sự chẳng giống tẹo nào, em cứ nghĩ tiến sĩ phải giống như ba với anh cơ, lẽ nào đây gọi là ấn tượng rập khuôn? Thế nhưng thật sự không giống chút nào, thật sự chẳng giống.”
Hàn Dật nói: “Tuần sau em đừng tới.”
“Tại sao chứ?” Hàn Huỳnh ủy khuất, “Em mang bánh quy với giấm trộn rau, lại còn chăm sóc cho crush của anh nữa, sao anh lại ghét bỏ em chứ?”
Hàn Dật nói: “Cho em tiền tiêu vặt, tuần sau không được tới.”
Hàn Huỳnh thay đổi cái vẻ mặt ‘chuyện gì cũng dễ nói’: “Anh à, anh thật sự đang theo đuổi anh ấy sao?”
Lần này Hàn Dật không có im lặng nữa, y ừ một tiếng, ôn tồn nói thêm: “Theo đuổi em ấy đã khổ cực lắm rồi, em đừng tới gây rối thêm.”
——————————————
Chú thích:
Tên mấy món ăn kia tui phét hầu hết trừ món gà Cung bảo.Sườn ướp tỏi chiên 蒜香排骨: sườn non ướp với tỏi và gia vị, sau đó cho vào chiên vàng lên,
thịt luộc cay tứ xuyên (水煮肉片) là một món ăn Trung Quốc có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Tứ Xuyên và tên theo nghĩa đen là “lát thịt luộc”. Thông thường gồm thịt thăn, gừng tỏi ớt, thêm rau xanh hoặc hành tùy cách chế biến, món này sẽ ướp thịt với bột thành dạng sệt sệt, tỏi ớt gừng sẽ được xào lên rồi cho thịt vào hầm chung,
khoai tây ngào đường (拔丝地瓜)
Gà cung bảo