Việt Ngữ Tàn Phiến

Chương 7

Lục Ích Gia học nghiệp tiến sĩ tiến hành khá thuận lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ luận án tốt nghiệp, mang tâm trạng vì làm rạng danh phòng thực nghiệm một lần cuối, đầu tháng sáu cậu tới dược phẩm Trình Lâm, bắt đầu tham gia một hạng mục không có bất kì liên hệ nào với nghiên cứu của mình.

Dược phẩm Trình Lâm nằm tại khánh hồ khu, cùng công ty Hàn Dật đang theo làm tiện chung một đường, ban đêm có thể tăng ca đến 1-2h sáng, buổi sáng có thể ngủ thêm hai mươi phút, đến chiều tan tầm về nhà, còn có thể đi tản bộ một vòng quanh siêu thị.

Hai người di tới khu đồ dùng nhà bếp trên tầng hai, Hàn Dật coi trọng một bộ dụng cụ cắt gọt, cầm trong tay thử thử cảm giác, giá cả đắt đỏ, người mua chẳng bao, thành thử nhân viên bán hàng cực kì nhiệt tình, Lục Ích Gia cười cười định thử độ sắc của dao, Hàn Dật chợt biến sắc mặt, bỏ dao xuống, liền kéo cậu đi xa hai bước: “Hồ đồ.”

Đi dạo xong, Lục Ích Gia mua thêm chiếc áo phông với đồ lót mới, Hàn Dật mang theo chiến lợi phẩm là một bộ cắt gọt rau củ, tâm trạng cả hai đều rất tốt, một người bận quần cộc giày thể thao, người kia lại âu phục giày da, dưới ánh mặt trời nóng nực ngày hè tháng sáu, cả hai sóng vai đi về nhà.

Bước vào thang máy, bởi vì cả hai tay Hàn Dật đều đang xách đồ, liền chỉ huy Lục Ích Gia ấn số tầng, cửa thang máy đóng lại, Lục Ích Gia uống hai ngụm trà sữa liền nghe thấy Hàn Dật hỏi: “Ở bên Trình Lâm thế nào, em đã quen chưa?”

“Ừm.” Lục Ích Gia vừa hút trà sữa vừa đùa, “Giám đốc bọn họ hình như quan hệ với thầy em tốt lắm, em vừa mới qua đó họ liền hỏi ai là Lục Ích Gia, rồi khen em một trận liền, phỏng chừng ai nấy đều nghĩ em có ô dù to lắm, có người còn nói cáo mượn oai hùm, cơ mà chân chính hổ lại chẳng có ai, nhưng mà công việc tiến hành thuận lợi lắm.”

Hàn Dật khen: “Em vốn làm rất tốt.”

Hàn Dật hiếm khi thẳng thắn khen ai như vậy, Lục Ích Gia nghe mà ngượng ngùng, nhưng trong lòng vui vẻ, mím môi cười.

“Thật ra vào công ty đi làm cũng không tồi đi?” Mở cửa vào nhà để đồ xong, Hàn Dật nói, “Ở lại trường học làm nghiên cứu thì sẽ đỡ bon chen một ít, đồng sự đều các giảng viên trước đây của mình, thế nhưng quá cực khổ, mấy năm nay đều thế, trường chúng ta cất nhắc một cái chức danh cần tốn bao công sức em cũng biết mà, em nói xem?”

“Nhưng vẫn phải xem ý thích của em.” Hàn Dật nói thêm.

Nghe Hàn Dật nói tới chính sự, Lục Ích Gia thả ly trà sữa đặt lên bàn, ngồi xếp bằng trên ghế, suy tư: “Đúng là không tệ, thế nhưng nhiều năm nay đều ở bên này, thị trường bên Nam Kinh kia… xét khắp mọi mặt, kì thực cũng không quen thuộc lắm, nếu chọn ở lại đây, ở lại trường hoặc vào công ty đều được, còn trở về Nam Kinh bên kia, cảm giác vào trường học vẫn tốt hơn một chút.”

Hàn Dật đang thay nước cho lọ hoa, không biết làm sao, tay khẽ buông lỏng, từng cành hoa baby rơi đầy đất, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, chỉ soi sáng ra một bóng người mơ hồ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, y đứng lặng im bất động.

Lục Ích Gia đi tới nhặt lên, chợt cậu mới nhớ ra, cậu còn chưa nói cho Hàn Dật biết dự định của mình, vì vậy liền thuận miệng nói tới đại học bên Nam Kinh cùng Thượng Hải đưa ra lời đề nghị, từ trong tay Hàn Dật tiếp nhận lọ hoa đem hoa cắm vào, liền cầm ipad tìm mail kia cho y coi thử: “Xét về mặt đãi ngộ, Thượng Hải so với Nam Kinh tốt hơn đôi chút, mà cảm giác cũng không chênh nhiều, qua mấy năm cũng không phải vấn đề gì lớn, sư huynh anh cảm thấy thế nào?”

Hàn Dật không có nhận lấy ipad cậu đưa tới, nửa ngày y mới nói ra một câu: “Em chưa từng nói.”

“A….”

Hàn Dật quay người nhìn cậu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: “Trước giờ em chưa từng nhắc tới.”

Ngẫm lại đây quả thật là một việc quan trọng, bởi vì Lục Ích Gia trước nay đều không để tâm việc gì, trước cũng không ở chung nhà, thường chỉ gặp mặt ăn cơm, thế nên cậu cũng quên mất nhắc tới.

Cậu có chút chột dạ, vội lấy lòng: “Trường học cho thời gian đến giữa năm sau cơ, cũng không vội vã, cho nên….”

“Ừm.” Hàn Dật đột nhiên ngắt lời, “Anh biết rồi.”

Y nói xong, liền quay lưng đi thẳng vào thư phòng, Lục Ích Gia chỉ kịp kêu một tiếng ‘Sư huynh’.

Cả tối Hàn Dật đều không đi ra, xem xem thời gian, đã mười một rưỡi, hai người còn chưa ăn cơm tối, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối tăm, đến cuối cùng không một tia sáng, Lục Ích Gia vẫn luôn ngồi trên ghế, không đứng dậy đi bật đèn.

Giữa hai người chưa từng có lần nào dùng phương thức cứng rắn như vậy để kết thúc cuộc trò chuyện, đầu óc Lục Ích Gia hiện tại dính như tương hồ.

Từ lần say rượu kia, hai người gần như chiến tranh lạnh tới một tuần liền, lần ấy đủ để lại cho cậu một bài học, từ đây liên hoan gì cũng không dám sờ vào một giọt rượu nào, nhưng hôm nay lại là vẫn chọc giận Hàn Dật.

Cậu đột nhiên nhớ tới tối ngày hôm ấy thầy hướng dẫn dường như nói với cậu rằng ‘trò nên cẩn thận nói chuyện với sư huynh Hàn Dật của mình’, giờ thì hay rồi, ảo não, nản lòng, hối hận vô cùng.

Mấy năm qua Hàn Dật với tư cách tiền bối đối xử với cậu ra sao không phải cậu không biết, mỗi người đều có tình cảm, mặc dù Lục Ích Gia là một người chẳng những trì độn, còn nhát gan, chất phác vô vị, thế nhưng sâu trong nội tâm cậu luôn coi y là một người trọng yếu độc nhất vô nhị.

Trên thế giới này người trọng yếu với cậu nguyên bản không có mấy, cha mẹ liên tiếp gặp bất trắc qua đời, đại khái chỉ còn lại mỗi bà ngoài cùng Hàn Dật mà thôi.

Đáng tiếc cậu quá dốt nát, không hiểu đúng mực, thường xuyên bỏ qua phép tắc, chọc người không vui.

Bất kể là ai rơi vào hoàn cảnh người bạn chơi với nhau bảy tám năm nay muốn đi xa lại chẳng hề nói gì với mình đều sẽ cảm thấy buồn bực, chớ đừng nói đến cậu và Hàn Dật, Lục Ích Gia co người nằm lên ghế sa lon, bao nhiêu lời xin lỗi chất đầy trong đầu.

Một lúc lâu sau, cậu đi tới cửa thư phòng, phòng khách không bật đèn, tia sáng từ thư phòng liền len lỏi qua khe cửa chiếu một vệt dài trên sàn, cậu dựa vào cửa ngồi xuống, nhắn tin cho Hàn Dật: “Sư huynh, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”

Âm thanh nhắc nhở tin nhắn từ bên trong truyền tới, Lục Ích Gia lại nhắn thêm tin nữa: “Trước đây em bận quá, bên kia tìm tới em, em cũng chưa có tỉ mỉ suy nghĩ qua, em chỉ muốn qua với bà ngoại, nên coi đó thành một lối đi, nhưng đến khi thật sự làm lựa chọn, em nhất định phải tới cầu anh giúp em tham khảo.”

“Em vẫn luôn sùng bái anh, tôn kính anh, ỷ lại anh, nếu như không có anh, liền không có Lục Ích Gia của hiện tại, sư huynh, đầu óc em không đủ dùng, cho nên mới hay làm sai nhiều như thế, chỉ cần anh có thể tha thứ em, em nguyện ý vĩnh viễn thay anh dịch tài liệu, phân tích dữ liệu,”

Tin nhắn thứ ba còn chưa gõ xong, Hàn Dật đã mở cửa phòng, Lục Ích Gia thuận thế ngã vào bên chân y, ôm lấy không buông: “Sư huynh… Em sai rồi.”

Sắc mặt Hàn Dật bình tĩnh, y cúi đầu nặng nề nhìn cậu, ánh mắt kia trong bóng tối hôn ám lại sáng rõ rành rành đến như thế, khiến Lục Ích Gia đứng ngồi không yên, rất mau buông tay, cậu vội vã từ dưới sàn bò dậy, hai tay buông xuống, đứng nghiêm.

Điện thoại rơi trên sàn, Hàn Dật cúi xuống nhặt lên, màn hình vẫn còn sáng, y không đưa trả Lục Ích Gia ngay mà cầm lấy bấm bấm một hồi, mới trả lại.

Sau đó Hàn Dật vòng qua cậu đi vào trong bếp, Lục Ích Gia kiểm tra xem weibo của mình có bị Hàn Dật chặn hay không, thấy không sao mới bèn đuổi theo, tuy rằng trong lòng buồn rầu không thôi, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi “Sư huynh, anh còn tức giận phải không?”

Hàn Dật nói: “Anh không có giận.”

“Anh đừng giận.”

Hàn Dật vẫn phủ nhận: “Không hề tức giận.”

Khả năng ăn nói của cậu chỉ đến đây là hết, Lục Ích Gia nuốt vài ngụm nước miếng, cuối cùng chỉ đành ồ một tiếng.

Lục Ích Gia cho là giờ phút này trở lại như thời trước giải phóng, bầu không khí chẳng khác gì lúc cậu cùng ba mẹ cãi cọ, cậu chẳng biết phải tâm sự với ai, nửa đêm trằn trọc trở mình, khó ngủ.

Thế nhưng sáng hôm sau Hàn Dật  không hề xa cách chút nào, thậm chí còn ôn hòa hơn bình thường gấp mấy lần, như chưa hề có chuyện tối qua xảy ra: “Nay chuẩn bị cho em hộp cơm, buổi trưa cho vào lò vi sóng hâm nóng lên ăn.”

Lục Ích Gia thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nhận lấy: “Dạ dạ, cảm ơn sư huynh.”

Trên đường đi làm, Hàn Dật nói: “Lần trước ra ngoài ăn cơm, nghe nói khu nhà em sắp sửa phá dỡ, nếu em định nửa năm sau về Nam Kinh, thế thì chuyển hết đồ đạc qua đi, đỡ phải phiền phức.”

Lục Ích Gia trước cũng có nghe nói khu nhà mình ở có ý định phá dỡ, thế nhưng vẫn chưa có thông báo chính thức, “Có chắc chắn không anh? Trước không phải vì tiền bồi thường quá lớn, nên vẫn chưa có quyết định chính thức à?”

Hàn Dật nói: “Đến lúc dù không muốn phá dỡ cũng phải làm, trong phòng em có còn nhiều đồ đạc cần dùng không?”

“Cũng không có gì mấy.” Lục Ích Gia nghĩ lại, đột nhiên nói, “Chuyển tới đâu cơ? Chuyển tới khu Hưng Thịnh ạ?”

Hàn Dật vẫn nhìn thẳng phía trước, nói: “Nếu không có nhiều đồ, thì cứ để chỗ anh, cũng không cần thiết cái gì cũng tha lôi hết về bên Nam Kinh.”

Y chuyển biến quá mức nhanh, rõ ràng tối qua còn tức giận không thèm nhìn mặt mà nay đã tiếp nhận việc cậu định quay về Nam Kinh khiến Lục Ích Gia trong lúc nhất thời không biết làm thế nào: “Ừm, cũng không cần phải vội.”

Xế chiều hôm sau, Hàn Dật có việc đi ngang qua Dược phẩm Trình Lâm, thuận tiện đưa cho cậu một hộp khoai tây chiên cùng gà rán.

Lục Ích Gia điển hình của một người ăn no toàn gia chẳng sợ hãi, bây giờ Hàn Dật không giận dỗi nên như mở cờ trong bụng, hai người ở chung hiểu ngầm, Hàn Dật không chấp nhặt lỗi lầm của cậu, Lục Ích Gia toàn tâm dồn vào công việc, nửa đêm tính toán số liệu cũng đều là thần thanh khí sảng.

Lại qua mấy ngày, Tề Hân Dư đến khu Khánh hồ tìm người, thuận tiện cùng cậu ăn bữa cơm trưa.

“Vẫn còn ở nhờ nhà sư huynh sao?” Tề Hân Dư hỏi.

“Dạ.” Lục Ích Gia gật đầu.

Tề Hân Dư nhìn cậu một chút, cúi đầu ăn cơm, một lát sau mới nói: “Phòng thực nghiệm mới tiếp nhận một máy sắc kí lỏng, hàng nhập khẩu, giá gần hai triệu.”

Lục Ích Gia xuýt xoa.

Tề Hân Dư nhìn thấy cậu cười tươi rói, gằn từng chữ tung thêm quả bom nữa: “Còn có một máy kính hiển vi đồng tiêu laser hơn ba triệu nữa.”

“Tiến sĩ Trương cũng thích đến chảy nước miếng luôn, thế nhưng vẫn không cho ai dùng.”

Loại kính hiển vi này trong trường cũng có, bình thường cũng có thể dùng, thế nhưng lại không phải thuộc sở hữu của phòng thực nghiệm, mỗi lần muốn sử dụng đều phải đi xin phép này nọ, quá mệt mỏi.

Lục Ích Gia lần thứ hai cảm thán: “Lúc em không ở thầy lại phát tài.”

“?” Tề Hân Dư hỏi, “Em giả vờ giả vịt với chị hay thực sự không biết?”

Lục Ích Gia cảm thấy cái kiểu nói chuyện này hay gặp nhiều rồi, thế nhưng cậu thực sự không biết gì cả.

“Thôi.” Tề Hân Dư tức giận xua tay, “Do sư huynh Hàn Dật quyên tặng, hiện tại em muốn ở lại trường đều trăm phần trăm có cửa.”

Lục Ích Gia trừng mắt nhìn, cảm giác như không tin vào tai mình “Chị nói gì cơ?”

Chừng mười ngày qua, Tề Hân Dư có mấy ngày hoài nghi nhân sinh, đến hiện tại cũng đã tạm thời chấp nhận hiện thực. Nói trắng ra xã hội bây giờ nó là thế, nào có ai không cúi đầu trước tiền tài quyền lực đâu.

“Hồi trước chị có hỏi thầy hiệu phó chuyện ở lại trường, ông ấy cũng ậm ừ nửa chừng, sau khi máy móc đưa tới, liền tỏ rõ không có phần chị nữa.” Tề Hân Dư chậm rãi nói, “Trước đây chị nghĩ mãi không ra, vì sao em tùy tiện gửi một bài báo cáo cũng được ghi danh tác giả thứ nhất, bài báo cáo của chị tới tận ngày phát biểu mới biết nó bị bỏ vào xó nào, mấy hôm nay chị mới vỡ lẽ, bởi vì hai năm qua những thứ phòng thực nghiệm chúng ta sử dụng, từ cái pipet, đầu dò, cuvet, vân vân, đều là đồ miễn phí.”

Lục Ích Gia dẫu có ngu ngốc đến đâu cũng không thể không hiểu ý của đoạn này, nhưng cậu thật sự không biết gì cả.

Tề Hân Dư nhìn thấy vẻ mặt ấy, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào: “Chị không phải có gì bất mãn với em… Cũng không phải, e rằng em quả thật không có ý định đó, thế nhưng Hàn Dật sư huynh luôn đối em chăm sóc, anh ta làm như vậy, đại khái thầy phụ trách liền theo bản năng liền… như chị nghĩ.”

Hai người ngồi tới tận khi cơm canh đã nguội lạnh, mới chào tạm biệt.

Cho tới nay, ngoại trừ cung cấp những hao tổn phầm, Hàn Dật có khi biếu tặng phòng thực nghiệm máy móc, Lục Ích Gia tuy rằng biết đến, nhưng cậu lại cho rằng đó là sự biết ơn đối thầy từng dạy dỗ mình.

Nhưng hôm nay Tề Hân Dư đã phủ nhận suy nghĩ ấy, đó là bởi vì cậu, bởi vì chỗ đứng của Lục Ích Gia trong phòng thực nghiệm.

“Tình thầy trò sao?” Sắc mặt Tề Hân Dư không quá tốt, “E rằng em không biết, năm trước thầy bán cái sản phẩm độc quyền kia vốn là của Hàn Dật sư huynh…”

Lục Ích Gia đúng giờ tan tầm, Hàn Dật gọi điện thoại nói có xã giao, dặn cậu tự đi tàu điện về nhà, cậu vừa ra khỏi ga tàu, đi ngang qua cửa hàng hoa liền mua một bó baby tươi rói.

Đến trước cửa căn chung cư, Lục Ích Gia tay ôm bó hoa bị hai đứa nhóc tiểu học mải chơi va phải, lảo đảo vài giây trong đầu chợt hiện ra hình ảnh quãng thời gian trước cậu say rượu tựa như con sứa không xương ôm cổ Hàn Dật, hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ trao đổi, hô hấp cùng nghe, chỉ một giây sau cậu bị Hàn Dật đẩy lên thân xe kịch liệt gặm hôn.

Cậu đột nhiên hiểu ra, dù là mấy lời Tề Hân Dư vừa nói, hay là cơn tức giận đến từ Hàn Dật mấy ngày trước, hoặc kể như cái lần đi công tác về phát sốt, trong lúc vô tình phát hiện ra chiếc áo sơ mi chẳng hiểu vì sao bị mất từ bao giờ – lại thấy xuất hiện trong buồng tắm phòng Hàn Dật.
Bình Luận (0)
Comment