Vĩnh Biệt Người

Chương 1

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, tôi lập tức ném phiếu xét nghiệm vào thẳng thùng rác.

Xong rồi móc trong túi quần ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa thì điện thoại đổ chuông.

Tiếng chuông độc quyền chỉ dành cho người nọ.

Cầm điếu thuốc mà cũng không yên, tôi rầu rĩ thở dài, ném luôn vào thùng rác.

Mới bắt điện thoại lên thôi, chưa nói được câu nào thì âm thanh mang theo điệu cười từ bên kia bật lên tức thì.

“Quan Nghị, anh đang ở đâu vậy?”

Tôi quay đầu nhìn tòa nhà sau lưng, cười khổ rồi nói đại nói bừa: “Ở nhà…có gì không?”

Người nọ thực sự chả quan tâm đến việc tôi đang ở đâu, điều quan trọng là chia sẻ niềm vui của cậu ta mà thôi: “Anh biết không, Phỉ Phỉ đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi!”

“…À.”

Cổ họng tôi vô thức bật ra một tiếng kỳ quái, cứng ngắc và kỳ lạ đến mức tôi không nghe rõ nổi. Để che giấu âm thanh kia, tôi hắng giọng vài tiếng, đoạn cười cực nhẹ nhàng nói: “Thật ư, tốt quá rồi. Chúc mừng cậu nhé…”

Thật tốt, tốt lắm.

Người ở đầu bên kia điện thoại cười càng thêm sảng khoái, dường như nụ cười ấm áp ấy của cậu ta cũng có thể truyền qua đường dây: “Đúng đó! Tôi vui lắm luôn, muốn chia sẻ với anh trước hết, chỉ có anh là người thân thiết nhất với tôi thôi.”

Tôi chớp mắt, quét hết đi sự bẽ bàng nơi đáy mắt.

“…Vậy chừng nào kết hôn?”

“Kết hôn thì sớm quá, còn nhiều thứ chưa chuẩn bị lắm. Bọn tôi định đính hôn trước, tôi chờ không nổi nữa rồi. Ha ha, không nói nữa, Phỉ Phỉ tới tìm tôi rồi. Lát tôi gọi lại cho anh sau nhé, cúp đây.”

“Kỷ…”

“Tút tút —”

Tôi thở dài, bỏ điện thoại xuống.

Người kia vẫn hấp ta hấp tấp như xưa, nếu cậu ta để ý tôi dù một chút thôi thì sẽ nghe thấy tiếng xe cộ nườm nượp lẫn với điệu ồn ã của người qua đường, cũng sẽ biết được, tôi không phải đang ở nhà.

Có điều cũng chẳng quan trọng nữa.

Nếu đến tận giờ mà tôi còn để tâm đến mấy thứ tí tẹo xung quanh cậu ta, vượt lên trên ngưỡng bạn bè ấy, thì tôi đã trầm cảm đến chết từ lâu rồi.

À mà trầm cảm cũng không tới mức đó. Dù sao tôi cũng mạnh mẽ lắm chứ.

Chỉ là…

Lắc mạnh đều để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại gọi điện cho một người khác nữa, là mẹ của người kia.

Bà bắt máy rất nhanh, nhưng lại không nói lời nào, cứ im lặng như vậy chờ tôi lên tiếng trước.

Tôi không có ý định đối đầu với bà tiếp, tranh đấu bao nhiêu năm, trong tiếng reo sung sướng chia sẻ tin tức đính hôn từ cuộc điện thoại của người nọ, mọi thứ cũng nên chính thức hạ màn rồi.

“Em ấy vừa nói với con, em ấy sắp đính hôn.” Giọng điệu này so với tôi nghĩ vẫn khàn quá đỗi, tôi lại không nhịn được tằng hắng mấy tiếng.

Bà cũng không lấy làm kinh ngạc, tiếng hít thở chưa từng dừng lại, xem ra bà biết tin này còn sớm hơn cả tôi.

Tôi tiếp tục nói: “Con cũng định đi chỗ khác.”

Lần này, bà sững sờ phát rõ, rồi vội vàng nói: “Con phải đi? Quan, chúng ta đã bàn xong xuôi rồi mà, con cần phải ở lại với nó chứ, nó…”

Dường như bà hoàn toàn không ngờ được tôi sẽ bỏ đi.

Ai, ỷ vào tôi thích cậu ta, hai mẹ con nhà này thật sự cố ý mà vô tình lợi dụng tôi nhiều năm như vậy.

Tôi nở nụ cười: “Con cũng không nghĩ thế. Chỉ là…”

Tôi cụp mắt liếc qua phiếu xét nghiệm vừa bị tôi vo tròn ném vào thùng rác kia.

“Chỉ là, tôi sắp chết thôi.”

– Hết chương 1 –
Bình Luận (0)
Comment