Vĩnh Biệt Người

Chương 3

Lúc đấy tôi đã lên đại học, vì để gần Kỷ Thanh Nghiên một chút nên tấm bằng đại học của tôi vẫn ở thành phố này, tuy phải sống trong trường nhưng tôi vẫn thường xuyên chạy về nhà tìm cậu ấy.

Sau khi hay tin ấy, thế giới của tôi chìm trong nỗi ảm đạm suốt một thời gian dài.

Cau có không vui, nhai nuốt không trôi.

Tôi nhận ra tôi không cứu được Kỷ Thanh Nghiên nữa, vì cân bằng pheromone mà quãng đời còn lại của cậu ấy chỉ có thể tìm Omega mà thôi. Còn tình yêu say mê hòa cùng nhiệt huyết của tôi trước giờ dường như vô dụng.

Tôi đành chọn cách trốn ở ký túc xá, ru rú trong góc tối chơi game, làm bài tập, xem phim, cố hết sức dùng sự bận rộn để làm tê liệt bản thân – cho đến một ngày mẹ Kỷ gọi điện đến ký túc xá.

“… Điện thoại của con không gọi được, Thanh Nghiên thì lại không biết số điện thoại ở ký túc xá của con, bởi vậy mới năn nỉ dì đến Quan gia gọi dùm cho con.”

Tôi cầm ống nghe*, nhìn chằm chằm vào bức trước trắng trước mặt một cách ngây ngốc.

(Điện thoại bàn có ống nghe, là cái mình nhấc lên áp vào tai á)

Mẹ Kỷ dừng lại một chút, giọng cũng hạ thấp hơn một chút: “Con cũng biết chuyện của Thanh Nghiên mà, dì nghĩ con hẳn sẽ có chừng mực.”

Thật sự thì việc Kỷ Thanh Nghiên phân hóa thành Alpha, tôi cho rằng ngoài mặt bà không biểu hiện ra thôi, chứ trong lòng chắc chắn là vui vẻ lắm đây.

Tôi không nói nữa, tôi thật sự chẳng muốn nói chuyện với mẹ Kỷ, đó là sự chán ghét lẫn bực bội xuất phát từ tận trong nội tâm.

“Thanh Nghiên muốn nói chuyện với con…”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì rõ ràng ống nghe bị Kỷ Thanh Nghiên ở đầu bên kia giành lấy: “Anh Quan ơi!”

Tim tôi đập loạn xạ, là Thanh Nghiên, giọng cậu ấy trầm hơn rất nhiều

so với trước đây, có lẽ là thành quả sau khi phân hóa, nhưng thanh sắc trong sáng vẫn cực kỳ quen thuộc.

“Thanh Nghiên…” Tôi lẩm bẩm thốt ra.

Giọng điệu Kỷ Thanh Nghiên nghe rất bất mãn: “Anh Quan, sao dạo này anh không về nữa?”

Tôi khó khăn đáp lời: “Anh…bận việc.”

Ngay cả ống nghe cũng trở nên nóng đến phỏng tay.

Tôi hấp tấp nói: “Thanh Nghiên, chắc khoảng thời gian này xong anh sẽ về liền, trường học bận tối mặt rồi, cứ vậy đi ha.”

Tôi gần như khốn đốn cúp điện thoại.

Chắc là Thanh Nghiên sẽ khó chịu lắm…

Chưa nói đến thái độ có lệ này, mà tôi thậm chí còn chưa bao giờ chủ động cúp điện thoại của cậu ấy.

Nhưng lúc này đây phải khiến cho Thanh Nghiên vừa mới phân hóa không hài lòng với tôi, vậy nên chỉ có thể hạ nhiệt mối quan hệ thân thiết quá mức giữa hai chúng tôi thôi.

Đợi đến thời điểm thích hợp rồi, không chừng chúng tôi vẫn còn có thể quay lại làm anh em bạn bè bình thường cũng nên.

Tôi mơ mơ màng màng nằm vật ra giường, suy nghĩ miên man.

Kết quả,  cuối tuần này Kỷ Thanh Nghiên chủ động tìm tới cửa.

Tôi và bạn cùng phòng đang chụm đầu chơi game đánh nhau, còn mở âm lượng cực kỳ lớn, trong bầu không khí như vậy, tôi chơi hăng say đến quên trời quên đất, đến mức không nghe thấy tiếng người điên cuồng gõ cửa.

Kết thúc một màn, chúng tôi thắng, bấy giờ mới nghe được tiếng đập cửa rung trời vang lên. Bạn cùng phòng lười biếng tháo tai nghe xuống, rồi gọi một tiếng: “Quan Nghị, ra mở cửa kìa.”

Tôi liếc nhìn sang cậu ta, do tâm trạng hiếm khi tốt vậy, tôi nhếch môi vừa cười vừa mắng cậu ta, bảo sao mày không đi đi.

Tiếp đó cậu ta đi đến mở cửa ra.

Kết quả người đứng ngoài cửa là – Kỷ Thanh Nghiên.

Thật ra kể từ khi biết cậu ấy phân hóa, tôi lập tức trốn luôn trong ký túc xá chưa từng về nhà, một là tránh né, hai là để tự thôi miên bản thân rằng dáng vẻ của Thanh Nghiên vẫn giống như trước đây – tôi biết con người sẽ dần biến hóa rõ ràng sau khi phân hóa, nhưng Thanh Nghiên thay đổi quá nhiều, đến mức nụ cười yếu ớt trên mặt tôi thoáng chốc cứng ngắt, đồng thời còn buồn cười mà kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu ấy.

Vốn dĩ cậu ấy lùn hơn tôi, vậy mà giờ đã muốn ngang hàng với tôi rồi – thậm chí còn cao hơn tôi một chút, cậu ấy từng ốm nhom gầy gò. Lần này mặc đồ thể thao đi học cũng không che lấp được đôi bả vai dày rộng kia, còn có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cơ bắp đẹp dễ ẩn dưới lớp quần áo của cậu.

Đồng tử của cậu ấy rất sâu, gần sát với màu đen, lâu nay tôi cảm thấy ánh mắt ươn ướt kia tựa như một chú cún con, khiến người ta không nhịn được vừa thương vừa yêu – mà hiện giờ, ánh mắt ấy hết sức thâm trầm, hờ hững nhìn chăm chú vào người tôi, làm tôi cảm thấy mình cứ như là con mồi bị thợ săn nhắm đến.

Đến nỗi đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được pheromone Alpha của cậu ấy, không hiểu sao lại tràn ngập địch ý lẫn xâm lược, khiến tôi cũng là Alpha mà còn không kiềm được muốn tỏa ra mùi hương của mình để kháng cự lại.

Tôi lắc lắc đầu, để cho bản thân tỉnh táo lại đôi chút, đoạn cười cứng ngắc  nói: “…Thanh Nghiên, sao em lại đến đây.”

Kỷ Thanh Nghiên ngưng lại một hồi, trên mặt nở nụ cười, đồng thời thu lại sự ngột ngạt khiến tôi gần như nghẹt thở kia.

Cõi lòng tôi khe khẽ thở phào.

Quả nhiên nụ cười tươi rói này vẫn là Thanh Nghiên mà tôi quen thuộc.

Kỷ Thanh Nghiên nói: “Em chỉ đến xem anh Quan đang làm gì thôi, không ngờ là đang chơi game, anh bận thật đó.”

–  Hết chương 3 –
Bình Luận (0)
Comment