Vĩnh Biệt Người

Chương 6

Tôi ngày đêm vùi đầu làm việc cho công ty kỹ thuật xây dựng của gia đình ở nước ngoài, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya, gần như vừa về đến nhà là vùi đầu vào ngủ ngay. Tôi còn đi làm thêm vào cuối tuần, cố tình bận rộn đến nỗi hầu như không có thời gian để nghĩ về Thanh Nghiên.

Thật ra tôi cũng từng gửi tin nhắn cho Thanh Nghiên, thậm chí gửi luôn cả thư từ, nhưng tất cả tựa như đá chìm vào đáy biển.

Tôi đã lờ mờ đoán được mẹ Kỷ giám sát các thiết bị liên lạc của cậu ấy, nên đành chờ sau khi công việc bên này ổn thỏa rồi sẽ xin về Trung Quốc – tuy cha mẹ tôi vẫn giấu rất kín mọi tin tức của Thanh Nghiên ở bên kia nhưng họ vô cùng hài lòng với thành quả miệt mài của tôi, gần đây thái độ của bọn họ đã thoáng thả lỏng hơn chút đỉnh, hơn nữa công ty quốc nội thiếu nhân lực hơn so với bên nước ngoài, thế nên chắc có lẽ tôi sắp được về nước rồi.

Trên thực tế thì tôi nhận được điện thoại của mẹ Kỷ sớm hơn mình tưởng nhiều.

Khi đó tôi đã sang nước ngoài được hai năm, thời gian xa Thanh Nghiên cũng đã hai năm rồi.

Vừa nhận được cuộc gọi quen thuộc, tôi vẫn đang tăng ca ở công ty, vừa lúc trong công ty có người tan làm, người kia khuyên tôi đừng bạt mạng như vậy, nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, dù gì…

Chưa nói xong tôi cũng hiểu được đại khái, dù gì thì tương lai công ty này cũng là của tôi thôi.

Tôi lịch sự nở nụ cười, nhân viên Beta kia nhìn tôi cười tươi cũng sửng sốt, kế đó cậu ta lắp bắp nói chúc tôi ngủ ngon.

Tôi nhìn bóng dáng vội vã của cậu ta, còn chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại sáng lên, dãy số kia vậy mà là của mẹ Kỷ.

Kể từ khi ấy, lúc nào bà cũng kéo tôi vào blacklist, càng khỏi nói bà sẽ chịu kể tình hình gần đây của Thanh Nghiên cho tôi nghe.

Tuy rằng tôi và mẹ Kỷ không vừa lòng nhau nhưng phút chốc đó tôi vẫn vô cùng phấn khích bắt điện thoại, tựa như sắp chờ được ánh trăng sáng sau làn mây tan.

Giọng của mẹ Kỷ nom mệt mỏi hơn bao giờ hết.

“Quan à, con có thể về được không?” Hiếm khi nào mẹ Kỷ ấp úng như vậy, bà nói chậm rì: “…Thanh Nghiên vẫn cần pheromone của con.”

Tôi ngẩn người một hồi, như trông thấy được bà ấy lộ ra vẻ yếu đuối, cộng với suy nghĩ ảo tưởng rằng cuối cùng cũng được ở Thanh Nghiên mãi mãi khiến đáy lòng tôi đột nhiên dâng trào niềm sung sướng khó mà kiểm soát được: “Thanh Nghiên, em ấy có khỏe không?”

Đầu bên kia im lặng cả buổi trời.

Rồi mẹ Kỷ cất lời: “Quan à, Thanh Nghiên…nó đã tìm được Omega có pheromone phù hợp, bệnh rối loạn của nó cũng ổn lên rồi, nhưng hình như nó nghiện pheromone của con hay sao đó, huyết thanh hồi đó dì lấy từ con đã nhạt từ lâu rồi, vậy nên dạo này nó…nồng độ pheromone của nó hơi mất cân bằng, dì và bác sĩ Mộ lo nó sẽ tái phát lần nữa…”

Tôi đã chẳng còn nghe rõ câu tiếp theo của mẹ Kỷ được nữa, bao nhiêu ý cười ban nãy đã cứng đờ trên mặt khi nghe thấy câu nói đầu tiên kia.

Sao có thể…

Không phải Thanh Nghiên đã nói với tôi, nói muốn mãi bên tôi hay sao? Tại sao lại …tìm Omega chứ?

Hay là nói, cho dù trước kia có yêu nhau bao nhiêu thì độ phù hợp pheromone mới là quan trọng nhất ư?

Tôi như chìm vào cõi thần tiên, không biết đã lỡ thốt ra vấn đề cuối cùng mình đang nghĩ từ bao giờ.

Mẹ Kỷ ngừng một lát, giọng bà trầm hẳn xuống, hệt như dáng vẻ quen thuộc trong quá khứ của tôi.

“Sau khi phẫu thuật, Thanh Nghiên đã quên mất con, nên tất nhiên nó có thể tìm được người có pheromone tương thích cả đời rồi, là Omega có độ phù hợp cao.”

“Quan à, con phải hiểu là nó bị nghiện pheromone xoa dịu của con, cái này con cũng có trách nhiệm. Hy vọng chữa khỏi hoàn toàn của nó đang ở trước mắt…”

Giọng mẹ Kỷ chất chứa ý van xin.

“Nếu như con còn quan tâm nó, dì xin con hãy về đây cứu nó một lần, dù là danh nghĩa hàng xóm hay là bạn thân gì cũng được.”



Một lần nữa tôi gặp lại Thanh Nghiên là ở sân bay.

Mẹ Kỷ và cha mẹ tôi vẫn luôn giao dịch kinh doanh cùng nhau, còn từng là hàng xóm. Không biết bà và cha mẹ tôi đã rủ rỉ gì với nhau, hơn nữa công ty ở quốc nội thật sự rất cần nhân tài, dưới sự sắp xếp của cha mẹ, tôi nhanh chóng bàn giao lại công việc ở công ty nước ngoài rồi thu dọn hành lý trở về Trung Quốc.

Những lời của mẹ Kỷ như cơn ác mộng hành hạ tôi bao đêm.

Song cõi lòng tôi vẫn không mấy tin tưởng.

Năm năm của tôi và Thanh Nghiên không phải ngắn, tôi biết tình yêu của cậu ấy dành cho tôi sâu sắc cỡ nào, bởi vì tôi cũng vậy.

Cậu ấy thực sự quên tôi hoàn toàn rồi sao?

Cái này … cũng có thể quên sao?

Tôi luôn canh cánh nghi vấn trong lòng, mãi đến khi xuống máy bay đứng ở lối ra, nhìn từ cửa sổ sát đất cạnh sân bay, tôi thấy được Kỷ Thanh Nghiên trong chớp mắt.

Cậu ấy trông rất khác so với 2 năm trước.

Cậu ấy của 2 năm trước để tóc mái hơi mỏng trên vầng trán, khoác mình trong bộ đồng phục vương đầy hơi thở thanh xuân. Cậu ấy thích nhất là đồ thể thao và giày đá bóng, còn có màu sắc tươi sáng nữa.

Bây giờ tóc cậu ấy trông ngắn ngủn, lộ ra vầng trán trơn bóng, cách phối đồ cũng trưởng thành hơn, áo gió và sơ mi đều có tông màu trung tính, trên lỗ tai còn lấp lánh ẩn hiện thứ đồ phát sáng, hình như là bông tai.

Tôi sững người một chốc.

Vẻ mặt Thanh Nghiên lơ ngơ nguyên một vòng sau đó mới dán chặt ở chỗ tôi đang đứng.

Tôi hoảng hốt, vừa nở được nụ cười chưa kịp mở lời đã cảm thấy nhức nhối bởi biểu hiện không chắc chắn tiếp theo của cậu ấy.

“Quan… Nghị đó ư?” Kỷ Thanh Nghiên hơi nghiêng đầu, rồi lịch sự đưa tay ra, nở một nụ cười rực rỡ, “Tôi là Kỷ Thanh Nghiên, mẹ tôi nhờ tôi đến đón anh, còn có Phỉ Phỉ nữa.”

Đầu tôi khẽ lắc, nụ cười tươi rói kia vẫn là Thanh Nghiên mà tôi quen thuộc.

Cơ mà, Phỉ Phỉ?

Tôi ngơ ngác nhìn lướt qua bàn tay đang chìa ra của cậu ấy, chỉ thấy bên cạnh cậu ấy có một cậu nhóc xinh đẹp trắng trẻo mang theo nụ cười ngượng ngùng đang nấp sau Thanh Nghiên.

Là Omega.

Mẹ Kỷ thật sự rất tàn nhẫn, vừa đến đã đánh tan mọi hy vọng trong tôi, thậm chí đến nở nụ cười tôi cũng làm không nổi nữa.

Thanh Nghiên thấy tôi không có ý định bắt tay, cậu ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ tay xuống, bất đắc dĩ mà nói: “Phỉ Phỉ là vậy đó, dễ ngại lắm…Đúng rồi, giới thiệu chút nha, em ấy là người yêu của tôi.”

Lúc này đây ánh mắt cậu ấy hướng về Phỉ Phỉ, giọng nói thấm đượm ý cưng chiều.

Người yêu.

Tôi giờ không dám nhìn thẳng vào hai người họ, đột nhiên không nói nên lời. Tôi nắm chặt tay lại, thật lâu sau mới nở nụ cười khô khốc.

“Nghe xạ lạ quá đó, trước kia cậu thường gọi tôi là anh Quan mà.” Gọi gần mười năm.

Kỷ Thanh Nghiên đơ ra giây lát, sau có hơi ngại ngùng nở nụ cười.

“Thật hả…Anh Quan?” Cậu ấy ngập ngừng kêu thử, tiếp đó hơi nhíu mày khó xử: “Hay cứ gọi là Quan Nghị đi? Sau khi phẫu thuật xong, tôi quên rất nhiều người và nhiều thứ. Xin lỗi. … Tôi chỉ cảm thấy không phải là anh trai ruột, anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi. Gọi là Anh Quan thì hơi lạ, anh nghĩ sao? “

Tôi im lặng rồi nhìn cậu ấy.

Nhận ra rõ trong mắt cậu ấy vô cùng đơn thuần, động tác lẫn lời nói lại lịch sự xa cách, tựa như chúng tôi thật sự chỉ là bạn tốt nhiều năm không gặp mà thôi.

Hơn nữa bởi vì cả hai chúng tôi đều là Alpha, cậu ấy hãy còn vô tình mà cố ý che chở trước mặt người yêu của mình.

Cảnh tượng này trông có hơi quen thuộc, chỉ là…

Bỗng nhiên tôi cảm thấy vành mắt nóng lên, tôi chớp mắt thật mạnh ngăn dòng ươn ướt đang chực trào.

“Ừ, có hơi kỳ thật.” Tôi mỉm cười nói.

– Hết chương 6 –
Bình Luận (0)
Comment