Vĩnh Dạ

Chương 45

Vầng trăng dần dần nhô lên đỉnh đầu, cơn gió thổi qua lũng sông, thổi bay mái tóc của nàng. Một gương mặt nhợt nhạt, kiều diễm xuất hiện dưới ánh trăng. Tim Vĩnh Dạ đập thình thịch như trống đánh. Nàng không thể ngờ được rằng, đối tượng huyết tế lại là Tường Vi!

Vĩnh Dạ cầm tay nải len lén ra khỏi dịch quán. Nàng đi thẳng ra khỏi cổng Tây thành Thánh Kinh, đi về phía tây nam.

Cơn gió đầu thu vuốt ve trên mặt thật dễ chịu, ra khỏi cổng thành mới ba dặm, nàng đã lập tức thấy khó chịu.

Phong Dương Hề ngồi bên đường như cười như không nhìn nàng, con ngựa đen đang an nhàn gặm cỏ bên cạnh.

Vĩnh Dạ vung roi, con ngựa lao vút qua, coi như không nhìn thấy người này.

Tiếng vó ngựa sau lưng, Phong Dương Hề đã đuổi tới nơi. Vĩnh Dạ ghìm ngựa lại, giận dữ quát:

- Huynh đi theo tôi làm gì? Chẳng lẽ lại được Thái tử nhờ vả, tới đây làm bảo tiêu sao?

Phong Dương Hề thong thả đáp:

- Ta tới Tây Bạc xem thu tế[1], tình cờ cùng đường với nàng nên mới đuổi đi cùng thôi. Công chúa mười ngày sau xuất giá, ra ngoài tản bộ sao?

Mắt Vĩnh Dạ sáng lên:

- Phong đại hiệp, thu tế là gì? Thú vị không?

Phong Dương Hề lườm nàng một cái, nói:

- Công chúa bảo Phong mỗ cút, đương nhiên Phong mỗ phải tránh Công chúa xa một chút. – Nói rồi thúc ngựa chạy nhanh.

Nhỏ nhen! Vĩnh Dạ thầm chửi, nhưng lại đành đi theo. Nhìn lưng hắn, nàng càng lúc càng thấy nghi ngờ. Nàng vì thu tế của tộc Tây Bạc nên mới tới đây, nhưng vừa ra khỏi cổng đã tình cờ gặp đúng Phong Dương Hề, rõ ràng là hắn ở quan đạo chờ nàng, nhưng lại nói là đi xem thu tế. Làm sao hắn biết được? Chẳng lẽ lão gian tặc ở nhà lại nói chuyện này cho Thái tử Yến?

Phong Dương Hề đi phía trước không quay đầu lại, như thể hoàn toàn không sợ Vĩnh Dạ không đi theo hắn. Vĩnh Dạ hừ một tiếng, thấy một ngã rẽ trên đường, tức khí rẽ vào. Nàng không tin Phong Dương Hề không quay lại tìm nàng.

Nàng chỉ biết là đi về hướng tây nam, còn đường nhánh này đi tới nơi nào thì nàng không rõ, mặc cho ngựa chạy. Khoảng một tuần hương sau, nàng kinh ngạc quay đầu, Phong Dương Hề không đi theo nàng. Vĩnh Dạ thầm hối hận, chẳng lẽ quả thực chỉ là trùng hợp.

Bắt nàng quay lại đuổi theo Phong Dương Hề, nàng thực sự không làm được, thở dài nghĩ, Lạc Vũ đã biết Tây Bạc tộc có tục thu tế thì có lẽ rất nhiều người đều biết. Dọc đường vừa đi vừa hỏi vậy.

Trước mặt xuất hiện một thành trấn. Tường thành màu xám, xây bằng đá xanh và đất vàng. Trấn đó không lớn cũng không nhỏ, có thể là vì ở gần Thánh Kinh nên cũng khá náo nhiệt.

Vĩnh Dạ dừng ngựa trước khách điếm, xách tay nải đi vào.

Chiếc bàn vuông bằng gỗ bị nước muối làm cho trắng xoá, tiểu nhị giới thiệu món đùi dê nướng, rượu là loại rượu cao lương của địa phương. Vĩnh Dạ dùng con dao nhỏ cắt đùi dê ra, rắc thêm gia vị, một miếng thịt dê một ngụm rượu. Thấy người ăn uống trong khách điếm đều mặc những bộ y phục dị tộc, bất giác thấy ngạc nhiên. Ánh mắt dừng lại trên người một nam tử.

Người đó khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, rất gầy, mặc một bộ áo vải bình thường. Cách ăn của hắn cũng như Vĩnh Dạ, một miếng thịt dê, một ngụm rượu, cay toát cả mồ hôi. Bên cạnh hắn đặt một thanh kiếm, loại kiếm bình thường, có thể mua được ở bất kì tiệm bán vũ khí nào. Hình như hắn cũng cảm nhận được Vĩnh Dạ đang nhìn mình, bèn liếc nàng một cái, hình như hơi giật mình vì gương mặt của nàng, rồi lại cúi đầu cắt thịt dê.

Vĩnh Dạ không nén được cười, một người rất thú vị. Nàng bê đĩa thịt dê của mình và cầm rượu sang cạnh hắn:

- Mời huynh đài! Đều thích một kiểu ăn, cùng ăn nhé.

Người đó không lên tiếng, tiếp tục uống rượu ăn thịt, coi Vĩnh Dạ như không tồn tại.

Vĩnh Dạ cảm thấy cùng ăn với một người thích ăn thì sẽ càng ngon miệng hơn. Đối phương không lên tiếng, nàng cũng không nói gì, toàn tâm toàn ý thưởng thức món ngon trước mắt. Sau lúc cơm no rượu say, người đó lau miệng, gọi:

- Tiểu nhị tính tiền.

Vĩnh Dạ móc một đĩnh bạc đặt lên bàn, cười nói:

- Chẳng mấy khi được ăn ngon miệng, huynh đệ để tôi mời!

Người đó ngạc nhiên nhìn nàng nói:

- Vì sao huynh lại mời?

Vĩnh Dạ giật mình, được ăn không mất tiền mà không thích à? Nàng cười:

- Huynh đài mời tôi ư?

- Tôi không có thừa bạc.

- Ha ha. – Vĩnh Dạ gặp được một quái nhân thì cảm thấy rất vui vẻ, cũng không kiên trì thêm nữa, đưa mắt liếc kiếm của người đó, hỏi. – Huynh đài có biết có một nơi là Tây Bạc tộc sắp tiến hành thu tế không?

- Hừ! – Mặt người đó lập tức biến sắc, nghiến răng nói. – Tại hạ đang định đi tìm hiểu huyết tế người người sống của Tây Bạc tộc đây!

Vĩnh Dạ cả mừng, đúng là mèo mù vớ cá rán, hoá ra người này cũng tới Tây Bạc xem thu tế. Nàng thận trọng hỏi:

- Nhìn huynh đài có vẻ như rất bất mãn với tục thu tế này?

- Đương nhiên! Coi thiếu nữ là vật cúng tế, phơi khô máu của thiếu nữ ấy, cách cúng tế như thế tại hạ nhất định phải ngăn cản! – Người đó đập mạnh bàn, khiến bát rượu nảy lên.

Vĩnh Dạ nghe thấy bất giác cau mày:

- Chẳng lẽ không còn vương pháp nữa sao?

- Vương pháp? Tây Bạc tộc này là một dị tộc chốn thâm sơn, vương pháp không quản được.

- Là thiếu nữ trong tộc sao?

- Không biết.

Vĩnh Dạ cười nói:

- Tại hạ muốn đi cùng huynh đài, không biết được không?

Người đó đánh giá Vĩnh Dạ một hồi, giễu cợt nói:

- Không phải tại hạ không cho, nhưng công tử thân hình mỏng manh, yếu đuối như thư sinh. Tại hạ ngăn cản thu tế, đưa công tử theo e rằng không tiện.

Vĩnh Dạ gật đầu, nghĩ bụng, ta lén theo ngươi là được. Nàng cũng không nói nhiều, luyến tiếc lắc đầu, đặt một phòng nghỉ lại.

Hôm sau, người nọ lên ngựa đi về phía tây, Vĩnh Dạ theo sau hắn từ xa.

Càng đi về phía tây, địa hình càng trở nên hiểm trở, từ bình nguyên tới đồi núi, rồi lại gặp những dãy núi nhọn hoắt.

Khi dừng chân tại một tiểu trấn nhỏ dưới chân núi, cuối cùng người đó cũng ngồi xuống trước mặt Vĩnh Dạ:

- Vị công tử này, nhìn huynh y phục sang trọng, chắc chắn xuất thân phú quý. Huynh cho dù hiếu kỳ cũng không thể theo tôi lên núi được nữa, nơi đây là rừng nguyên sinh, vô cùng hung hiểm, huynh hãy đi về đi.

Vĩnh Dạ nheo mắt nhìn hắn, hỏi:

- Tại hạ họ Lý, huynh đài quý tính là gì?

- Tôi họ Hồng.

- Tại hạ chuyến này đi theo Hồng huynh là vì muốn xem thu tế của Tây Bạc tộc. Mai chính là Trung thu phải không? Đã tới đây rồi thì đâu thể có chuyện quay về? Hồng huynh muốn ngăn cản thu tế, tại hạ thì muốn xem náo nhiệt, không gây trở ngại gì đâu.

Hồng công tử nhìn Vĩnh Dạ, thở dài, lắc đầu bỏ đi.

Vừa tỉnh giấc, ánh nắng nhàn nhạt đã rải khắp nơi, khu rừng phía xa tràn đầy sức sống. Vĩnh Dạ theo Hồng công tử lên núi. Đi tới đoạn đường núi hiểm trở, phải bỏ ngựa để đi bộ.

Hình như rất đông người đi về phía Tây Bạc tộc, hơn nữa còn mang theo binh khí. Vĩnh Dạ không khỏi kinh ngạc, hỏi:

- Hồng công tử, chẳng lẽ nhiều người muốn hành hiệp trượng nghĩa đến thế sao?

Hồng công tử cười lạnh một tiếng:

- Truyền rằng vào thu tế của Tây Bạc tộc, sau khi hất máu lên đài tế, cuối cùng sẽ chảy thành một suối máu, trong suối máu có độc vật và thảo dược được ngâm quanh năm, nghe nói người nào uống được một ngụm nước suối sẽ tăng cường công lực, thế nên các nhân sĩ võ lâm cũng tới, một số người là xem náo nhiệt, đa số đều có mục đích là uống được nước ở suối máu. Tộc nhân Tây Bạc lại rất hiếu khách, chỉ cần không phá hoại huyết tế của họ thì xong việc, họ đều ban cho mỗi người một bát máu.

Vĩnh Dạ tặc lưỡi, ở đây có rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, nghĩ trong suối máu chắc chắn có ngâm một số thuốc bổ. Vĩnh Dạ cũng muốn cười lạnh, bao nhiêu nhân sĩ võ lâm vì một bát máu mà bất chấp tính mạng của một thiếu nữ đáng thương, con người đúng là loại động vật ích kỷ.

Liệu Phong Dương Hề có phải cũng đến xin một bát máu để uống không? Vĩnh Dạ bất giác nhớ tới nụ hôn của hắn, rồi lại nghĩ tới suối máu, tự nhiên thấy buồn nôn.

- Bao nhiêu nhân sĩ giang hồ cùng tới để xin một bát máu, Hồng công tử không sợ đắc tội họ sao?

- Hồng mỗ không sợ, tuy rằng ngày trước cũng từng có những nhân sĩ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa bị giết ngay tại trận, nhưng cho dù ta có chết thì cũng đâu thể giương mắt lên nhìn việc này xảy ra hàng năm được?

Vĩnh Dạ đảo tròn mắt:

- Hồng công tử muốn phá hoại thế nào?

Hồng công tử cười lạnh đáp:

- Ta định cứu thiếu nữ bị huyết tế ngày hôm nay.

- Ha ha, cách này hay, rút củi đáy nồi, để họ không còn ai có thể huyết tế nữa. Tại hạ nguyện giúp công tử một tay.

Hồng công tử hoài nghi nhìn nàng, lắc đầu. Vĩnh Dạ thấy hắn không tin thì tiện tay bẻ một cành cây, nghe thấy bên phải có tiếng chim hót, chưa cần nhìn đã vung tay ra. Tiếng chim im bặt, Hồng công tử trợn tròn mắt nhìn nàng, ánh mắt bất giác loé lên vẻ khâm phục, lập tức nói cho Vĩnh Dạ biết suy nghĩ của mình.

Hai người thương thảo một hồi, rồi lại đi một đoạn đường núi, nghe thấy tiếng trống dồn dập và tiếng ca quái dị, biết rằng nơi ở của Tây Bạc tộc đã tới.

Qua một sườn núi, trước mắt trở nên rộng rãi. Trên bình nguyên của lũng sông toạ lạc những căn nhà trông như những tảng đá màu xám, cái to cái nhỏ.

Hồng công tử nói:

- Đây là thôn trại Tây Bạc, ở giữa chính là nơi cúng tế.

Vĩnh Dạ đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của hắn, ở giữa những ngôi nhà đá là một quảng trường hình tròn, thạch đài hình vuông. Xung quanh được dựng rất nhiều cây cột bằng gỗ, trên thạch đài lại có ba trụ gỗ rất cao lớn. Ở đầu được phết bột vàng, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hai người họ theo những kẻ đi xem lễ lục tục tiến vào thôn trại, tìm chỗ nghỉ chân trong những túp lều xung quanh quảng trường, có người Tây Bạc tộc mang nước, rượu và thức ăn tới, vô cùng nhiệt tình.

Vĩnh Dạ đưa mắt nhìn quanh, thấy người Tây Bạc đều mặc những chiếc áo ngắn bằng gấm nhiều màu sắc, phối hợp với trang sức bằng da thú, trên mặt tô vẽ y như những người châu Phi, tò mò hỏi:

- Bình thường những người này cũng vẽ mặt à?

- Chỉ thu tế mới thế thôi.

Vĩnh Dạ gật đầu nghĩ ngợi, nếu có người của Du Li Cốc mà cũng vẽ mặt như thế thì chắc chắn là không nhận ra. Nhưng nàng không muốn dịch dung, không tìm được bóng dáng của Du Li Cốc, Vĩnh Dạ chỉ mong có người nhận ra mình.

Đêm, trên khoảng đất trống nhóm lên vài đống lửa, khiến cây cột cúng tế trên quảng trường bỗng trở nên đáng sợ.

Một vầng trăng sáng nhô lên, tiếng trống càng dồn dập, người Tây Bạc vây quanh đài tế nhảy múa. Vĩnh Dạ cảm thấy màn vũ điệu phóng khoáng mà sơn dã này hơi giống màn kịch đuổi tà của Tương Tây, nơi sùng bái những đồ đằng[2] cổ xưa.

Nàng ngẩng đầu lên, thạch đài cao khoảng hai trượng. Dưới ánh lửa, toàn thạch đài toát lên một màu nâu sẫm, không biết có phải được nhuộm từ huyết tế nhiều năm hay không. Bốn góc thạch đài điêu khắc hình đầu thú, miệng thú đặt vào một máng đá bên dưới. Rồi từ đầu thú dẫn ra, bên dưới đặt một chậu đá màu trắng, miệng chậu lại điêu khắc một con thạch thú đang uống nước, như thế lặp lại chín tầng thì mới dẫn tới một đầu thú màu trắng ở phía chính nam, bên dưới là một chậu đá ngọc hình vỏ sò khép lại. Ánh lửa chiếu sáng, bảo thạch trắng ngà gần như trong suốt, trong đó đựng một loại chất lỏng.

Lúc này tiếng trống thay đổi, nhanh hơn, dồn dập hơn.

Trên thạch đài không biết tự khi nào đã xuất hiện một viên tư tế ăn mặc hoa hoè hoa sói, thân hình cao lớn, cẩm y trường bào, đeo một chiếc mặt nạ hung ác. Tay lão chỉ lên mặt trăng, chầm chậm mở ra, chậu bảo thạch hình vỏ sò ở bên dưới cũng chầm chậm mở ra.

Không hiểu sao sau khi mở ra, mùi của chất lỏng bên trong bay ra lại không phải là mùi máu, mà là một mùi hương lạ. Mùi hương lan trong không khí, khiến một cảm giác thoải mái từ từ lan khắp thân thể những người ngửi được.

Vĩnh Dạ cau mày ngừng hô hấp, xé một mảnh vải, thấm ướt bằng trà rồi bịt mũi miệng lại. Hồng công tử mỉm cười ngăn nàng:

- Loại hương này không độc, chỉ là an thần.

- Hồng công tử hiểu rất rõ về nơi này?

- Ta muốn ngăn cản huyết tế, đương nhiên phải thăm hỏi kỹ càng trước khi hành sự!

Tư tế trên thạch đài không biết đang lẩm bẩm khấn gì với mặt trăng. Vĩnh Dạ thấy ông ta vung tay, đầu ngón tay xuất hiện hai đốm lửa màu xanh lam, búng một cái liền đốt cháy đống lửa bên dưới thạch đài. Tiếng trống càng dồn dập, tiếng hoan hô của người Tây Bạc càng nhiệt liệt, ngay cả các nhân sĩ giang hồ cũng không ít người sợ hãi mà cảm thán.

Vĩnh Dạ cố nhịn cười, dùng phốt-pho dẫn lửa có gì lạ? Giả thần giả quỷ!

Sau khi đống lửa được nhóm lên, một đoàn người Tây Bạc khiêng những cái gì đó ném vào lửa, không lâu sau thì một mùi hương như thức ăn nướng bay lên, Vĩnh Dạ phì cười. Hoá ra họ ném vào đống lửa những thứ được bọc bằng bột mỳ, chắc là chờ lễ tế kết thúc sẽ ăn.

Tiếng trống đột nhiên im bặt, tư tế đứng trên thạch bài lẩm bẩm một đoạn tế văn lạ lùng. Mấy hán tử người Tây Bạc cởi trần mang đao sáng loáng lên thạch đài, đứng hai bên trái phải cái trụ tế ở chính giữa, Vĩnh Dạ lập tức thấy căng thẳng, lễ tế sắp bắt đầu.

Giọng tư tế như đang niệm kinh, lại như đang hát, âm thanh đột nhiên cao vút lên. Một bạch y thiếu nữ được kéo lên chính giữa thạch đài như kéo một lá cờ.

Đầu nàng cúi xuống, mái tóc dài che khuất gương mặt, bên dưới bộ áo trắng là một đôi chân thon dài. Vầng trăng dần dần nhô lên đỉnh đầu, cơn gió thổi qua lũng sông, thổi bay mái tóc của nàng. Một gương mặt nhợt nhạt, kiều diễm xuất hiện dưới ánh trăng. Tim Vĩnh Dạ đập thình thịch như trống đánh. Nàng không thể ngờ được rằng, đối tượng huyết tế lại là Tường Vi!

- Huyết tế sắp bắt đầu rồi, mau đi cứu người.

- Huynh chặn người bên dưới lại, cố đừng để họ lại gần thạch đài.

- Dưới thạch đài chắc chắn có cơ quan, chúng ta đi vào từ bên dưới. – Gương mặt Hồng công tử lấp lánh sự tinh anh.

Vĩnh Dạ nhìn Tường Vi, không muốn một mình nàng phải ở trên đó, do dự một lát rồi nói:

- Huynh vào từ bên dưới, tôi ở bên trên tiếp ứng.

Hồng công tử khựng lại, đồng ý, thân hình lắc nhẹ một cái đã biến mất, đúng là một cao thủ.

Tiếng trống một lần nữa vang lên, hào hùng, bi tráng.

Người Tây Bạc bên cạnh Tường Vi đã quỳ xuống, hai tay giơ cao thanh đao trong tay. Lưỡi đao mỏng mà sắc, toả ngân quang lạnh lẽo dưới ánh trăng. Hoa văn ngũ sắc trên mặt họ toát lên một vẻ độc ác, đáng sợ.

Vĩnh Dạ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Phong Dương Hề đâu. Nàng không chờ hắn được nữa, tay siết chặt phi đao, nhìn chằm chằm tên tư tế trên thạch đài, không hề do dự, phóng nhanh phi đao ra, thân hình như một mũi tên lao vút lên thạch đài.

Tên tư tế chỉ hơi nghiêng người né tránh, cây quyền trượng trong tay nhắm thẳng về phía Vĩnh Dạ.

Vĩnh Dạ nhẹ nhành đứng lên cây trượng bằng thế Kim kê độc lập[3], phi đao hoá thành lưới quang, trong phút chốc, mấy đại hán xung quanh Tường Vi đều trúng đao ngã xuống. Nàng thầm kêu lạ, tên tư tế này võ công khá cao, người trên đài lại toàn hạng kém cỏi.

Đại lực từ cây quyền trượng dưới chân ập tới, mũi chân nàng điểm nhẹ, bay tới trước mặt Tường Vi. Thấy tên tư tế giận dữ nhìn mình, miệng đang hét cái gì đó, người Tây Bạc dưới đài và không ít nhân sĩ giang hồ cùng xách vũ khí lao lên thạch đài.

Vĩnh Dạ đưa tay vào ngực áo, cười cười, lôi đạn màu đen phát nổ, dòng suối máu ở thạch đài nổ tung ra, khiến bên dưới vang lên những tiếng thét cuồng nộ. Tụ đao của nàng rời khỏi tay, chặt đứt sợi dây thừng buộc Tường Vi. Một tiếng keng vang lên, nàng nhìn kĩ lại, hoá ra là dây sắt. Sau gáy có tiếng gió, nàng không quay đầu, phóng một ngọn phi đao ra sau, chỉ còn tiếng hét thảm thiết của tên tư tế.

Vĩnh Dạ nâng cằm Tường Vi lên, thấy hai mắt Tường Vi nhắm chặt, hơi thở mỏng manh như tơ. Nàng sợ hãi hét to:

- Tỉnh lại đi, Tường Vi, là ta đây, Vĩnh Dạ đây!

Tường Vi mơ màng mở mắt, trong ánh mắt có sợ hãi, có vui mừng cùng một chút không dám tin, miệng mấp máy vừa định lên tiếng thì dưới chân nàng sụt xuống thành một cái hố, cả người rơi xuống dưới.

Vĩnh Dạ vội vàng nhảy theo. Nàng dùng sức phóng vọt xuống, ôm chặt lấy Tường Vi trước khi tiếp đất.

Bên dưới là một gian thạch thất, trên tường có hai chiếc đèn dầu đang cháy, ánh sáng yếu ớt, những cái bóng trập trùng, đầy vẻ u ám in lên tường đá. Trong bầu không khí ẩm ướt có mùi máu tanh, mùi thịt thối khiến người ta buồn nôn.

Hồng công tử đang kịch chiến với người khác.

Vĩnh Dạ không lo được cho hắn, nàng đặt Tường Vi xuống, cởi xích sắt, lúc này ở góc vang lên một tiếng nói yếu ớt:

- Tinh Hồn!

m thanh đó chấn động thần trí Vĩnh Dạ, nàng ngơ ngác quay người lại, ở góc gian thạch thất tối om là một bóng áo bào trắng như mặt trăng, người ấy ngồi dựa vào tường, gương mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt mang theo một thứ tình cảm không nói nên lời đang lẳng lặng nhìn nàng.

Trên đời này chỉ có mình chàng gọi nàng là Tinh Hồn theo cách ấy, trên đời này cũng chỉ có ánh mắt của mỗi chàng khi nhìn nàng là dịu dàng, yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng. Nhưng hôm nay, với nhãn lực hơn người, trong gian thạch thất tối om, tuy rằng không nhìn rõ mặt chàng, chỉ có đôi mắt ấy, đôi mắt ánh lên nỗi tương tư ai oán, như ngọn đèn dầu trong mưa gió, tưởng chừng sáng bừng, nhưng chớp mắt đã bị mưa gió dập tắt.

Vĩnh Dạ quên mất Tường Vi trong tay, quên mất trận chém giết xung quanh, sững sờ đối diện với Nguyệt Phách.

- Mau cứu người đi! – Hồng công tử cuống quýt kêu lên.

Vĩnh Dạ sực tỉnh lại, nhìn Tường Vi đang hôn mê trên đất, gào lên với người trong góc:

- Nguyệt Phách, chàng chờ ta! – Nàng tháo xích được một nửa mới phát hiện ra có một cái khoá sắt khoá chặt tay của Tường Vi, Vĩnh Dạ cố ép mình bình tĩnh lại, tháo sợi dây thép ở tóc ra mở khoá.

- Ta không chống chọi được nữa rồi, mau lên!

Tiếng chém giết vang lên bên tai, bên ngoài là tiếng hò hét ầm ĩ, Nguyệt Phách ở trong góc, Tường Vi đang bất tỉnh nhân sự… tay Vĩnh Dạ đang run rẩy. Người từ ngoài xông vào càng lúc càng nhiều, thậm chí có cả nhân sĩ giang hồ. Hồng công tử quát lên, máu trên người đã chảy như sông, vừa đánh vừa lui về phía Vĩnh Dạ.

Tất cả như một bộ phim quay chậm đang chiếu trước mặt nàng, một cảm giác bất lực từ đáy tim nhen lên.

- Phong Dương Hề! - Nước mắt nàng trào ra, ngẩng đầu lên hét lớn. Vì sao hắn còn chưa tới?! Vĩnh Dạ bất lực gỡ xích sắt, nhìn đôi mắt trong bóng tối, lo lắng toát mồ hôi.

Cuối cùng Tường Vi cũng cử động, khẽ khàng gọi nàng:

- Vĩnh Dạ ca ca…

Tiếng gọi ấy đánh mạnh vào tâm trí của Vĩnh Dạ, nàng sực tỉnh lại, không kịp đáp lời, lại cảm thấy một cơn gió từ một thanh đao bổ xuống lưng mình. Nàng không quay đầu lại, phi đao lướt ra, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Vĩnh Dạ liếc nhìn cái bàn kéo, trong lòng rúng động, ôm lấy Tường Vi, mũi chân điểm nhẹ kéo mạnh cái khoá, phóng nhanh từ miệng thạch thất ra ngoài, đưa mắt lại nhìn, thấy ánh mắt Nguyệt Phách trong góc nhìn nàng chất chứa nỗi buồn ly biệt.

Dưới ánh trăng vằng vặc, trên thạch đài một lần nữa xuất hiện hai bóng người, một người áo tím phất phơ, một người bạch y xanh xao. Vô số người xông lên thạch đài.

Vĩnh Dạ ôm chặt Tường Vi. Nàng chặt không đứt xích sắt, ám khí rồi có lúc sẽ dùng hết, ở góc tối om dưới thạch thất, Nguyệt Phách và Hồng công tử nhiệt tình vẫn dưới đó. Nàng nhìn Tường Vi, lòng nóng như lửa đốt.

Một thanh ám khí xé gió lao tới, Vĩnh Dạ vung chân đá mạnh, nóng vội muốn chết, quát to:

- Phong Dương Hề, con bà nó, huynh mà còn không tới là tôi chết ở đây đấy!

Một bóng đen lướt qua, sau mấy vòng xoay thì đứng vững xuống trên thạch đài. Cơn gió thổi tung hắc bào của hắn, Phong Dương Hề đưa mắt nhìn chúng nhân dưới đài, quát to:

- Phong Dương Hề ở đây, có ai muốn thử lưỡi kiếm của Phong mỗ không?

Hắn như thiên thần đứng trên thạch đài, kiếm cầm trong tay, khí khái áp đảo mọi nhân sĩ giang hồ đầu đang bốc hoả. Suối máu đã bị huỷ, những người muốn xin một bát máu để uống cũng tỉnh táo đầu óc, không đánh nổi Phong Dương Hề, hà cớ gì phải thí mạng vì một thứ không còn tồn tại? Một người lùi về sau, người đi theo ngày càng nhiều, họ cất vũ khí, luyến tiếc nhìn suối máu bị huỷ ngay trước mắt rồi lục tục xuống núi. Nhưng những người Tây Bạc nào có chịu từ bỏ? Họ vẫn điên cuồng hét lên rồi xông tới.

Lúc này, trên sườn núi cách đó không xa sáng lên những ngọn đuốc như những vì sao. Phong Dương Hề cười lạnh:

- Bước thêm một bước, trên đời này sẽ không còn nơi gọi là Tây Bạc tộc.

Đám đông người Tây Bạc ngần ngừ giây lát rồi lại huy động vũ khí tấn công.

Phong Dương Hề lạnh lùng nhìn họ không cử động. Bỗng dưng từ trong thôn trại có mũi tên bắn ra, vô số quan binh lao tới. Vĩnh Dạ an tâm nhìn Tường Vi, có Phong Dương Hề ở đây, nàng không phải lo cho nàng ấy nữa. Mũi chân điểm nhẹ, bay vào địa thất.

- Nguyệt Phách! – Vĩnh Dạ chỉ gọi một tiếng rồi khựng lại.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, trong địa thất chỉ còn các thi thể chất cao.

Vĩnh Dạ lao về phía Nguyệt Phách, rõ ràng không nhìn thấy bóng áo trắng ấy, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.

- Khụ! – Trong địa thất vang lên tiếng ho khe khẽ, Vĩnh Dạ quay đầu, Hồng công tử đẩy một thi thể đè trên người mình ra, lảo đảo đứng dậy, chỉ vào góc địa thất. – Có đường hầm.

Vĩnh Dạ lao tới, một cơn gió ẩm ướt, lạnh lẽo ập vào mặt, nàng tìm được một cánh cửa.

Hồng công tử thở hổn hển, khó nhọc nói:

- Có mấy người tới… đưa đi rồi!

Vĩnh Dạ thẫn thờ nhìn cánh cửa tối om, nghiến răng lao vào.

- Vĩnh Dạ, Tường Vi không xong rồi, nàng mau tới đây! – Phong Dương Hề đứng ở thạch đài bên trên, gọi nàng.

Tường Vi không xong rồi? Vĩnh Dạ dùng chân, cơn gió âm u thổi tới, nàng rùng mình, sống lưng nổi gai ốc. Trong lòng có một âm thanh nhắc nhở nàng, Nguyệt Phách ở ngay trước mặt, nàng đuổi theo được, nàng nhất định đuổi theo được.

- Nàng mau lên! – Phong Dương Hề quát to.

Đôi chân Vĩnh Dạ gian nan rút khỏi địa đạo. Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy Phong Dương Hề đầy vẻ lo lắng, nàng cúi đầu, một giọt nước mắt theo gò má lăn xuống.

- Nguyệt Phách! – Vĩnh Dạ hét to vào miệng địa đạo, địa đạo trống không trả lại nàng tiếng vọng.

m thanh của Nguyệt Phách vẫn còn bên tai, chàng đang gọi tên nàng, đây là lần cuối cùng chàng gọi nàng sao? Ánh mắt Nguyệt Phách như ánh trăng trên đầu, nhẹ nhàng, bay bổng, tựa như điểm sáng duy nhất trong gian địa thất, nhưng lại không chiếu sáng nổi thân hình chàng.

Vĩnh Dạ cố ép bản thân không được nghĩ tiếp, bay ra khỏi địa thất.

Trên thạch đài, Tường Vi như thể đang trôi nổi lơ lửng trong ánh trăng.

Xung quanh là các binh sĩ đứng yên lặng. Thái tử Yến cách đó không xa, lặng lẽ quan sát tất cả.

Vĩnh Dạ dường như không dám lại gần, mỗi bước lại gần Tường Vi, nỗi hổ thẹn lại tăng thêm một phần. Nàng chần chừ khẽ gọi:

- Ta là Vĩnh Dạ, Tường Vi.

Tường Vi nằm trong lòng Phong Dương Hề, bàn tay hắn chưa từng rời khỏi sống lưng nàng. Tường Vi vẫn còn một hơi thở, tất cả đều nhờ vào nội lực mà hắn truyền vào nên vẫn còn sống:

- Trong cơ thể nàng ta có độc, có lẽ đã bị cho uống trước khi huyết tế, giờ không xong rồi.

Vĩnh Dạ không dám tin tai mình, nhìn Tường Vi. Nàng giết bao nhiêu người, nhưng chưa lần nào thấy sợ hãi cái chết như lúc này. Nàng không có cách nào chấp nhận sự thực này. Tường Vi sẽ chết? Cô bé con có gương mặt trắng như sữa năm sáu tuổi, mái tóc đen nhánh, điệu bộ nũng nịu như công chúa Bạch Tuyết ấy rồi sẽ chết sao?

Hình ảnh ngây thơ si tình của Tường Vi ngập tràn tâm trí. Nàng ấy mới mười lăm tuổi mà! Vĩnh Dạ muốn mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, bàn tay lắc nhẹ thân hình Tường Vi, lắc mãi. Cổ họng nàng như nghẹn lại, không tìm được nơi phát tiết, bao nhiêu uất hận dâng tràn lên mắt.

Nàng nhìn giọt lệ của mình rơi trên mặt Tường Vi.

Lần đầu tiên nàng hiểu thế nào là nước mắt như mưa.

Không phải mưa bụi mùa xuân, không phải mưa ngâu mùa thu, mà là mưa rào mùa hạ, cơn mưa không hề cảnh báo, đã ào ào đổ xuống. Không phải nàng muốn khóc, mà nàng đã không còn cảm giác khóc.

Tường Vi không chút động tĩnh, Vĩnh Dạ hi vọng nàng cử động một chút, cho dù chỉ là một chút thôi để nàng biết Tường Vi vẫn còn sống.

- Tường Vi… - Vĩnh Dạ hét to một tiếng rồi nghẹn lại.

Phong Dương Hề nhìn nàng thương xót, trong mắt hắn, lúc nào Vĩnh Dạ cũng tràn đầy thần thái phấn chấn. Nàng thông tuệ, nàng xảo trá, cho dù là yếu đuối thì nàng cũng nghiến răng chịu đựng. Hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc đến thương tâm như thế này.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi đau, hệt như bị kim đâm, bàn tay bất giác run rẩy, hắn nghiến răng cố nén nỗi đau xuống. Nội lực chưa hề đứt đoạn. Hắn không muốn Vĩnh Dạ phải thất vọng, không muốn để Tường Vi đoạn khí.

Lông mi Tường Vi thoáng động đậy, đôi mày thanh tú thoáng cau lại, tựa hồ vô cùng thống khổ.

Vĩnh Dạ thấy vậy mừng như điên, gọi to:

- Tường Vi, muội mở mắt ra! Ta là Vĩnh Dạ! Ta đưa muội về nhà.

Lời vừa dứt, giọng đã nghẹn ngào, Phong Dương Hề nói nàng không xong rồi, Tường Vi chắc chắn là không cứu được nữa rồi, làm sao nàng có thể đưa nàng ấy về nhà.

- Vĩnh Dạ ca ca… - Tường Vi khép mắt, nỉ non.

Vĩnh Dạ lau nước mắt trên mặt, luôn miệng đáp:

- Ta đây, Tường Vi, ta là Vĩnh Dạ ca ca của muội đây.

Tường Vi không đáp, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy, dường như lại mê man.

Vĩnh Dạ cuống quýt ấn vào huyệt nhân trung của nàng, hi vọng nàng tỉnh lại.

Mắt Tường Vi he hé mở ra rồi lại mệt mỏi khép lại, nhẹ giọng nói:

- Muội muốn về nhà…

- Được, ta đưa muội về nhà. Về rồi ta sẽ cưới muội. Tường Vi, muội đừng ngủ. Chúng ta lập tức về An quốc, ta luôn rất thích muội, ta chưa bao giờ không thích muội, nghe thấy không? Tường Vi!

Khoé môi Tường Vi nở một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt mơ màng dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mà nàng khao khát bấy lâu. Tường Vi hoảng hốt nghĩ, gương mặt Vĩnh Dạ hình như ở ngay trước mắt, mà giọng nói lại như trong cõi mộng. Nàng nhìn Vĩnh Dạ áy náy:

- Vĩnh Dạ ca ca… muội lại nằm mơ rồi… huynh… không tốt với muội bằng Thái tử ca ca…

Lý Thiên Thuỵ! Đúng thế, Lý Thiên Thuỵ cho dù có xấu xa đến đâu thì hắn cũng luôn yêu thương Tường Vi. Gương mặt Vĩnh Dạ nhợt nhạt như tuyết, nàng nói to:

- Ta tốt hơn hắn, ta sẽ đối với muội tốt hơn cả hắn! Tường Vi, ta đưa muội về nhà, về nhà rồi ta sẽ cưới muội, ta chỉ cưới mình muội thôi, ta cho muội làm cọp cái, muội nói gì ta cũng nghe theo!

Thái tử Yến nhìn Vĩnh Dạ đầy thương xót, không một ai cười.

Hồng công tử toàn thân đầy máu tanh bò ra từ địa thất nhìn Vĩnh Dạ, trong mắt ánh lên vẻ đồng cảm, nghe nàng dỗ dành Tường Vi, rồi lại nhìn những giọt nước mắt như mưa của nàng mà xuất thần.

Tường Vi phì cười, tiếng cười ngắn ngủi khiến nàng bật ho, lồng ngực như bị một bàn tay bóp chặt, không thở nổi, nàng đau khổ lắc đầu, trước mặt lại xuất hiện ảo ảnh. Những ngày này nàng như nằm mơ, giờ tựa hồ như quay lại những năm hồi sáu tuổi. Bầu trời rực rỡ pháo hoa hình cá, hình rồng, hình xe ngựa, cảnh đẹp mơ màng. Hình như nàng được quay lại Tĩnh An Hầu phủ, cha mẹ thương yêu, các ca ca bảo vệ.

- Tường Vi, ta chưa bao giờ nói rằng thực ra ta rất thích muội, luôn rất thích muội. Muội đừng làm sao… - Vĩnh Dạ nghẹn ngào, ánh mắt của Tường Vi nàng không hiểu, Tường Vi dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hai mắt loé lên một chút thần thái, hình như nghĩ ra chuyện gì đó rất vui, gương mặt nở một nụ cười xinh đẹp. Vĩnh Dạ hiểu rõ trong lòng, chẳng qua nàng đang nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp trước kia thôi.

Nàng ngẩng đầu lên, chạm phải gương mặt trắng bệch của Phong Dương Hề, hắn cũng đau lòng, cũng biết là Tường Vi sắp chết rồi sao?

Bàn tay bị siết chặt, Tường Vi nắm lấy tay nàng, sự mơ màng trong ánh mắt đã biến mất, như thể đột nhiên tỉnh lại. Nàng mở miệng ra định nói gì đó nhưng lại thổ một ngụm máu tươi lên mặt Vĩnh Dạ, thân thể Tường Vi co giật mạnh, cổ họng cố gắng thốt ra được một tiếng:

- Chiếu…

Dường như nàng không nói được thêm nữa, lo lắng nhìn Vĩnh Dạ, mắt ngấn lệ.

Biểu cảm của Tường Vi hệt như thanh trúc bị nàng chém nát hôm đó, mang theo những cái dằm cắm ngập vào tim Vĩnh Dạ. Nàng lau máu trên mặt, nắm tay Tường Vi, nói từng tiếng:

- Ta nhìn thấy rồi, ta hiểu rồi. Ta thề… nhất định sẽ báo thù! Tường Vi, không sợ… đừng sợ… muội sẽ không sao đâu… ta sẽ đưa muội về nhà. Chúng ta về An quốc! Ta cưới muội, ta ở bên muội, không bao giờ bỏ mặc mình muội nữa…

Tường Vi tham luyến nhìn Vĩnh Dạ, khoé miệng mấp máy, ánh mắt chất chứa nỗi bi ai đưa từ mặt Vĩnh Dạ, tới vầng trăng sáng trên trời, sau đó tia sáng trong mắt như vầng trăng bị mây đen che khuất, dần u ám.

Phong Dương Hề thở dài, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất. Quay sang nhìn Vĩnh Dạ, nàng đã đờ đẫn cả người.

- Vĩnh Dạ… - Hắn không biết nên an ủi nàng thế nào, đưa tay nắm tay nàng, lạnh lẽo như thể chạm vào băng. Phong Dương Hề nhói lòng, ôm Vĩnh Dạ vào lòng, gọi tên nàng hết lần này tới lần khác.

Vĩnh Dạ đờ đẫn nhìn hắn, lẩm bẩm:

- Huynh đi đâu thế? Sao huynh không đến sớm hơn?

Phong Dương Hề im lặng không đáp. Hắn đã tận lực rồi, trên đường tới đây hắn bị hành thích năm lần, còn bị trúng độc. Hắn luôn dùng nội lực miễn cưỡng trụ lại, lúc này nội lực đã truyền sang cho Tường Vi, hắn rất mệt mỏi, dường như sắp không chống lại được độc tố trong cơ thể.

Vĩnh Dạ chầm chậm đứng lên, Tường Vi vẫn nằm trên thạch đài lạnh lẽo, sau lưng là động khẩu u tối, ánh mắt Nguyệt Phách đang biến mất. Nàng mờ mịt, từng bước lại gần động khẩu.

Phong Dương Hề nhìn nàng, nỗi đau trong tim còn lớn hơn nỗi đau bị trúng độc, nàng quan tâm tới Nguyệt Phách đến vậy ư? Nàng quay về phía động khẩu, gào như xé gan xé phổi cái tên của Nguyệt Phách, trong lòng nàng chỉ có chàng thôi ư? Phong Dương Hề há miệng ra định gọi, nhưng lại phun ra một ngụm máu. Dưới thạch đài, mọi người kinh hãi xôn xao, Thái tử Yến hoảng sợ, vừa gọi vừa lao tới:

- Dương Hề.

Vĩnh Dạ máy móc quay đầu lại, máu của Phong Dương Hề phun lên cả người Tường Vi, máu bắn lên chiếc bạch bào có màu xanh lam, màu sắc đó trông thật là quen thuộc.

Thái tử Yến ôm Phong Dương Hề, lo lắng gọi to:

- Ngự y! Người đâu?

Một viên ngự y lao lên thạch đài, nhìn thấy đống máu màu xanh thì ngây người.

- Hắn bị trúng độc gì?

Ngự y quỳ xuống, toàn thân run rẩy, ông ta cũng không biết.

- Cửu chuyển hoàn hồn thảo, hắn buộc phải uống Cửu chuyển hoàn hồn thảo! – Vĩnh Dạ lao nhanh về phía Phong Dương Hề như một cơn gió, giọng nói lanh lảnh và cao vút gần như không còn là giọng của nàng. Phong Dương Hề dùng nội lực để hỗ trợ Tường Vi, có trời mới biết khi dùng nội lực, hắn đã đau tới mức nào!

Vĩnh Dạ từng trúng loại độc này, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của nó. Nhìn gương mặt tái nhợt của Phong Dương Hề, cảm giác hoảng loạn như cơn sóng thuỷ triều nhấn chìm nàng. Nàng luôn miệng quát:

- Mau đi tìm, trên núi có, hỏi người ở đây! Không có thì cưỡi ngựa cấp tốc đi lấy, mau lên, hắn… hắn dùng nội lực không qua được ba ngày đâu!

- Còn không mau đi! – Thái tử Yến nóng ruột vạn phần.

Phong Dương Hề đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn Vĩnh Dạ, cười khẽ:

- Không dùng nội lực là không sao. Vĩnh Dạ, sao nàng không đi nữa?

Vĩnh Dạ cố kiềm chế bản thân không nhìn động khẩu sau lưng, đó là vực thẳm của nàng, nàng muốn nhảy xuống, nhưng không thể nữa rồi.

Nàng lặng lẽ nhìn Phong Dương Hề, cũng mỉm cười:

- Không đuổi kịp nữa rồi, chàng… không chết đâu, tôi không thể bỏ mặc Tường Vi. Huynh… đau không?

Phong Dương Hề đột nhiên cười lớn, lại phun ra một ngụm máu:

- Ta không sao, bao nhiêu người ở đây, chẳng phải còn có Cửu chuyển hoàn hồn thảo sao? Có phải là loại độc không có thuốc giải đâu!

Trong tiếng cười ấy hàm chứa tức giận, khiến Vĩnh Dạ muốn nhảy dựng. Vì sao ánh mắt hắn lại trở nên xa lạ và lạnh lẽo đến thế? Như thể đang ở một nơi xa xôi lắm nhìn nàng.

Vĩnh Dạ lúng túng không biết làm gì, không phải nàng nhớ Nguyệt Phách, mà nàng chỉ muốn tìm ra một đáp án… Trong mắt Phong Dương Hề tràn ngập thương tâm, Vĩnh Dạ run run, định đưa tay nắm tay hắn, vừa chạm ánh mắt hắn lại rụt về. Nàng quay đầu sang đưa tay ôm lấy Tường Vi:

- Huynh không sao là tốt, tôi phải đưa Tường Vi về nhà.

Nàng lảo đảo đứng lên, ôm lấy Tường Vi, nàng ấy nhẹ nhàng như không còn xương cốt. Tường Vi đã phải chịu những nỗi đau gì, đều là do nàng hại, tất cả là do nàng.

- Vĩnh Dạ! – Thái tử Yến không nhịn được, lên tiếng gọi nàng. Sao nàng có thể bế Tường Vi mà xuống núi?

Vĩnh Dạ nghe thấy, nàng không muốn quay đầu, không muốn nhìn thấy ánh mắt của Phong Dương Hề. Hắn trách nàng vì Nguyệt Phách mà thần hồn điên đảo, mặc hắn không lo, thậm chí bỏ mặc cả Tường Vi. Nàng đã bỏ mặc hắn và Tường Vi để đuổi theo Nguyệt Phách. Nàng khó chịu, khó chịu vì Tường Vi, khó chịu vì Phong Dương Hề.

Một người vì nàng mà chết, một người vì nàng mà trúng độc trọng thương. Nhưng họ thực sự không quan trọng bằng Nguyệt Phách sao? Vĩnh Dạ muốn nói với Phong Dương Hề, không phải như thế. Nhìn Tường Vi, nàng chẳng nói được lời nào. Nàng không có tư cách.

Ánh trăng rọi xuống, Tường Vi trong tay nhẹ nhàng, bay bổng như ánh trăng. Vĩnh Dạ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã lên mặt Tường Vi.

Bế nàng đi xuống thạch đài, Vĩnh Dạ nhớ tới Tường Vi năm sáu tuổi nhảy từ chiếc xuống nói to rằng thích nàng, nhớ lại mỗi lần Tường Vi bám lấy nàng đều bị nàng bỏ mặc mà vẫn không oán không hối.

Năm ấy vì nàng mà nghe theo lời sai bảo của Nguyệt Phách không một lời ca thán, vì nàng mà theo Nguyệt Phách tới Tề quốc xa xôi.

Vậy mà Tường Vi lại chết ở đây. Nếu mình không tới thì Tường Vi có chết không? Vĩnh Dạ lắc đầu, nếu nàng không tới, Du Li Cốc sẽ không để Tường Vi chết như thế, chắc chắn là không. Chúng muốn nàng ấy phải chết trước mặt nàng, đúng thế, nhất định là như thế.

Vĩnh Dạ đi được vài bước rồi chân mềm nhũn, quỳ trên đất, ôm Tường Vi mà khóc rống lên.

Nàng một lòng muốn tìm thấy Tường Vi và Nguyệt Phách, nàng không dịch dung, chỉ mong người của Du Li Cốc nhận ra mình để biết được hành tung của chúng. Nhưng vì sao lại như thế này?

Nếu sớm biết sẽ như vậy thì nàng thà cả đời không truy tìm Du Li Cốc, nàng thà để chúng bắt được mình, cho dù bị giam cầm, nàng cũng không muốn Tường Vi chết!

Không ai khuyên nhủ nàng, cũng không ai kéo nàng dậy. Trên quảng trường lặng lẽ chỉ vang lên tiếng khóc của Vĩnh Dạ, cho tới khi khóc đến mệt rồi, nàng ôm Tường Vi thiếp đi.

Chú thích: [1] Cúng tế vào mùa thu.

[2] Những vật tổ được coi như biểu tượng của một gia đình hoặc một tộc người.

[3] Kim kê độc lập: Một thế võ mà người thi triển co một chân, đứng trên một chân.
Bình Luận (0)
Comment