Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 133

Chiếc phi tiêu cuối cùng được phóng ra này cắt qua không khí ướt lạnh, chuẩn xác đánh úp về phía báo săn đang rơi xuống ở giữa không trung.

Báo săn dùng động tác vặn eo mềm dẻo khó có thể tin nổi mà miễn cưỡng né được chiếc phi tiêu đó ——

Phi tiêu sượt qua lỗ tai báo săn, thế đi như mũi tên, thẳng tắp biến mất trong bóng tối.

Ngay sau đó, nội tâm Thanh Đoàn sợ hãi cả kinh!

Nguy hiểm mới đột nhiên kề cận, từ một sợi dây mảnh bắt đầu cản trở hành động của gã, sau đấy bỗng biến thành một chiếc lưới lớn, chụp lấy báo săn đang ở giữa không trung không có cách nào mượn lực quay đầu.

“Trúng rồi!” Bình luận viên hô to một tiếng.

Chiếc phi tiêu cuối cùng bắn trúng không phải Druid, mà là dây thép lơ lửng phía sau gã!

Dây thép được hai chiếc phi tiêu cố định treo ở đó, theo một chiếc phi tiêu đánh vỡ sự thăng bằng yếu ớt, nó liền đung đưa xuống phía dưới, sau đó lại phát động một sợi dây thép nhìn như lỏng lẻo ở đó, làm nó đột nhiên căng ra đến cực hạn…

Kích hoạt quân bài domino, chỉ cần một động lực nho nhỏ, cũng có thể tạo thành ảnh hưởng gấp trăm lần.

Tích tắc đó tựa như thủy ngân cuồn cuộn trên mặt đất, châu ngọc tung tóe, trôi chảy vô cùng, khiến cho người ta không kịp nhìn.

Chính cái cạm bẫy động lực liên hoàn tuyệt diệu như thế cho phép Odin người ở ngoài mấy mét vẫn có thể linh hoạt chủ động khống chế thời cơ kéo lưới lớn!

Vào giờ phút này, tay hắn vịn lấy sợi dây thép cuối cùng kia, người đã vòng đến từ mặt sau trụ đá——

Vừa đi, vừa nắm chặt một đầu của tấm lưới chết người này!

“Kỹ xảo này rất giống Tỏa liên trận!” Bình luận viên hưng phấn mà nói.

Một bình luận viên khác nêu lên: “Không, hẳn phải gọi là ‘Liên tiễn’, tôi còn nhớ yêu cầu của nó rất cao, cần phải có khả năng tính toán cực mạnh, lưu hành lần đầu tiên là ở khu Địa Cầu”

“Tuyệt đối không thể ngờ được, trước đây Tứ gia đối phó với Liên tiễn, giờ im hơi lặng tiếng dùng một phiên bản tiến hóa!”

Mục tiêu của dây thép và phi tiêu so với Liên tiễn thì nhỏ hơn, yêu cầu tính toán cùng độ chính xác của điểm đến tăng lên gấp bội, cho dù là tuyển thủ có kinh nghiệm đối phó cạm bẫy phong phú như Thanh Đoàn cũng sống chết không ngờ được, Odin có thể làm ra một cạm bẫy điều khiển từ xa trong thời gian ngắn như vậy!

Lúc này báo săn đã hoàn toàn mất đi thăng bằng, nửa người trên bị dây thép mắc vào, trực tiếp té lăn trên đất, phí công giãy dụa trong lưới.

——năng lực biến hình của gã vừa mới sử dụng ở một giây trước, chính là dùng để biến hóa từ hình thái chim ưng thành báo săn, bây giờ không thể dùng để thoát thân nữa.

Không kịp đợi đến lúc năng lực biến hình CD!

Tốc độ của Odin nhanh biết mấy, một tay hắn nắm chặt tấm lưới chết chóc, đã đi đến trước mặt Druid.

Dây thép rút lại, theo Odin đi đến mà kéo căng đến cực điểm, rốt cuộc đứt đoạn——

Cùng lúc đó, hệ thống phán định Druid chịu gần như 30% lượng lớn sát thương!

Sau khi một sợi dây thép đứt, Thanh Đoàn còn muốn gắng sức vật lộn, đáng tiếc hiện giờ gã đang giải thích hoàn hảo cho cái gọi là “Dã thú bị vây trong lưới”.

Odin làm sao có thể thả chạy một con mồi kém thông minh vẫn còn quấn nửa tấm lưới trên người được, hắn dùng Tia chớp tiến lên, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu của Khải Ca.

Ảnh vũ bộ!

Mười hai combo!

Thanh Đoàn không có cách nào né tránh, bàn về đấu đao cũng không phải đối thủ của Odin!

Trong combo tráng lệ vô song, Druid biến thành chim ưng một lần cuối cùng, lợi dụng biến thân rốt cuộc ngàn cân treo sợi tóc thoát khỏi phần còn lại của tấm lưới, máu thấp bay về phía pho tượng Thần biển nâng ngọn đèn cuối cùng cách đó không xa.

Thần biển rũ hai mắt, dường như xót thương mà nhìn mọi thứ trong thần điện.

Con chim ưng này chỉ bay mấy mét ở độ cao thấp, đằng sau đã truyền đến tiếng xé gió ác liệt——

Đoản kiếm Khải Ca vọt tới giữa trời, tàn nhẫn xuyên qua một bên cánh của hùng ưng, ghim nó trên pho tượng Thần biển!

Cùng với một tiếng hung cầm kêu vang lên, kim giây vô hình trong cảnh tượng bỗng dừng lại ở con số then chốt.

Tròn một phút.

Ngọn đèn ma hóa vĩnh trú trong tay Thần biển theo đó mà lụi tắt!

Hùng ưng bị ghim ở nơi ấy, cúi đầu nhìn thấy bóng dáng Odin đột nhiên mờ nhạt, tiếp đó hoàn toàn hòa vào trong bóng tối.

Trời đất sụp đổ, khắp nơi đều vang vọng ầm ầm, hơi lạnh của biển sâu chẳng mấy chốc đã thẩm thấu vào không khí không còn lại bao nhiêu. Tiếng hải triều từ phía sau Odin mãnh liệt mà đến, như cự thú viễn cổ rít gào bừa bãi trong bóng tối.

Nước biển đã ập vào!

Tiếng bước chân của Odin lần đầu tiên rõ ràng đến vậy, hắn đi đến trước người hùng ưng, chủy thủ Sầm Tịch nhẹ nhàng xẹt qua——

Lúc Druid hóa thành ánh sáng bay đi, trên màn hình chung còn đang spam như bom tạc: “Á á á á kiên trì thêm một lát đi mà! Thanh Đoàn!”

“Nước nước nước nước nước, lột đê lột đê lột đê…”

“Druid tham sống sợ chết tui xin cậu tham sống sợ chết thêm một lát đi! Sắp ướt rồi sắp ướt rồi! Thương Đế Như Lai Allah Chân Tổ Mama Mia, bọn con có được tư liệu sống dễ dàng sao?”

“Vất vả lắm mới có một bản đồ đáy biển! Mị! Giữ! Bản đồ! Biển! Một! Giây!”

…nhưng mà một giây cũng không có.

Ngay khi nước biển gầm thét tràn vào, lúc sóng lớn ban đầu đang định dùng vô số bọt trắng chạm đến tay áo Tứ gia, cảnh tượng rất bất hạnh bị hệ thống đóng lại.

Hai tuyển thủ được truyền tống về sân khấu.

Nước biển còn chưa kịp sờ đến quần áo của Đại Ma Vương!

“…” Thần giáo Vũ Thiên nghẹn ngào tập thể, duy trì biểu cảm “Chí lớn mạnh mẽ” rơi vào im lặng, giống như từng bức tượng đá, bắt mắt khảm trong khán phòng.

Bậc thầy sát thủ trở lại trên sân khấu, phát hiện màn hình chung hôm nay im ắng khác thường.

Không có tà giáo Vũ Thiên, sức chiến đấu của các fan còn lại bỗng chốc có vẻ kém đi, bọn họ chỉ có thể “Liếm liếm liếm” ——không, đợi đã, “Liếm liếm liếm” cũng không được! ——đồ cổ bắt đầu suy nghĩ điểm mấu chốt của mình bắt đầu từ lúc nào mà trở nên thấp như vậy.

Tỉ lệ fan eSport có lý trí dường như cũng đột nhiên tăng cao, bọn họ đang thảo luận: “Cái kỹ xảo Liên tiễn – giả ban nãy kia, phải gọi là gì giờ?”

“Druid tham sống sợ chết lúc này phải dừng lại ở top hai mươi, nói thật cách đánh của hắn thật sự không phù hợp với tinh thần eSport, đáng tiếc là vẫn không có cách nào hay để phá giải——lúc này Thanh Đoàn thuần túy đá phải tấm sắt, thương thay đối thủ tiếp theo của hắn”

“Tôi thì thương đối thủ tiếp theo của Đại Ma Vương hơn! Đấu pháp của Thanh Đoàn rất khó phá giải, Tứ gia không có đấu pháp còn khó phá giải hơn——Tứ gia hoàn toàn là loại cao thủ có ý thức ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’, từ trước đến nay hắn không dùng chiến thuật, tôi chưa từng gặp một ai có thể một đường tùy cơ ứng biến duy trì luôn thắng không bại, đánh tận vào top tám giải quốc gia…Mặc kệ sau này ghép cặp ra sao, tóm lại là danh sách top mười đã có”

Hai bình luận viên nhìn màn hình chung, vừa giải đáp thắc mắc vừa nghĩ bụng: Trời ơi, hôm nay màn hình chung đứng đắn quá, đúng là không quen mà!

Một lát sau, người dẫn chương trình muốn hỏi cảm nghĩ của Tứ gia.

Odin mặt lạnh như tiền, từ chối cầm micro hình gậy phép thuật tiểu tiên nữ: “…”

——Ngay cả một chữ “Không” cũng không muốn nói, đám nhân loại tinh tế ngu xuẩn!

Màn hình chung: “A hi hi hi hi! Hôm nay mặt băng sơn khác cực nè! Screenshot lưu niệm!”

“Đại Ma Vương thật là ngốc moe!”

Bình luận viên: “…” Ừm, xì tai này đúng rồi đó.



Tyler ba bước thành hai trở lại khán phòng, việc đầu tiên làm chính là xách con mèo trên chỗ ngồi của mình lên, giơ đến trước mắt nhìn không chút cảm xúc.

Mèo: “…”

Tyler: “…”

Mèo: “…Meo meo meo?”

Tyler đặt con mèo xuống đất, đổi thành xách Victor lên, không nói hai lời bế kiểu công chúa, sải bước đi về nhà.

Cả người Victor đều xù lông, đỏ hồng từ tai đến cổ, hoàn toàn không để ý đến chuyện chiến tranh lạnh, thấp giọng nói: “Nhiều người quá nhiều người quá nhiều người quá! Thả thả thả em xuống…”

Đồ cổ quay đầu liếc nhìn chỗ bỏ lại con mèo kia, đột nhiên tăng tốc, càng chạy càng nhanh, trực tiếp biến mất ở góc đường.

Victor: “…Mèo! Bỏ mèo lại rồi!”

Con mèo bị nắm một nhúm lông trên gáy kia ngây ngẩn cả buổi, bỗng nhiên phản ứng lại, vèo cái lao ra ngoài.

Ôm người chạy một mạch về chỗ ở, cho dù là đổ cổ thể lực kinh người cũng có phần ăn không tiêu, thở hổn hển đi vào nhà, quay đầu đạp một cái lên cửa.

Victor choáng váng đầu óc, bị đóng gói quăng trên sopha, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bất thình lình bị đè lên.

Victor: “Buông, buông em ra…Anh anh anh em em em…”

“Suỵt” Tyler thở hổn hển, đặt ngón trỏ ở ngoài miệng cậu, ngăn cậu nói tiếp, sau đó cởi áo, hoàn toàn đè lên người Victor.

Victor bị sopha – don, cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm dồn đến góc tường, lập tức run lẩy bẩy muốn co lại.

Tyler dùng đôi mắt vàng sáng ngời có thần nhìn cậu, sau đó với tư thế sopha – don, bắt đầu chống đẩy.

Nằm! Chống! Đẩy.

Victor vừa thấy khuôn mặt kia của đồ cổ nhà mình đột nhiên dán sát vào, hô hấp nặng nề phả trên cổ mình, chợt xa chợt gần, giống như có khí tức nóng rực nào đó trực tiếp truyền tới tới từ hô hấp của hắn, thiêu đốt lồng ngực mình đến nóng bỏng.

Victor: “…” Muốn, muốn mạng già rồi.

Tyler vừa chống đẩy, vừa thở hổn hển nói: “Hôm qua bắt nạt em…em giận à?”

Một tiếng “À” này tưởng chừng như là âm thanh phát ra từ tận chỗ sâu trong lồng ngực, từ tính lại trầm thấp, rung động đến mức nhũn cả người từ cổ đến xương cột sống.

Da đầu Victor đều tê rần, cả người khô nóng nói: “Em…em chỉ…tùy tiện…tức một chút thôi mà”

Nói xong, tiểu nhân trong nội tâm Victor lấy đầu đụng tường một trăm lần: “Tức một chút” là cái quỷ gì hả! Victor ơi! Mi là cái đồ không có cốt khí! Rõ ràng đã nghĩ kĩ không thể tiếp tục nuông chiều tật xấu thích gạt người này của đồ cổ rồi! Vì sao! Vì sao vừa mở miệng ra giống như bản thân mới là người sai vậy!

“Ha…” Tyler nở nụ cười trầm thấp, tiếp tục chống đẩy, “Tôi cứ thích bắt nạt em vậy đó”

Victor: “…”

Cái lão bại hoại này! Hai câu này gộp lại có ý gì? Chẳng phải ý là “Đúng rồi tôi biết thế là không đúng nhưng tôi đến chết cũng không đổi” sao?

Victor muốn phát điên, nhưng cậu khóc lóc phát hiện mình đúng là không có cốt khí thật.

Bởi vì đồ cổ hít đất sát sàn sạn, càng làm càng thấp hơn——cơ thể nóng rực kia cứ như sắp dán sát vào Victor, lại chỉ hơi lướt qua rồi rời đi. Lúc hắn dùng sức, cơ bắp trước ngực, cánh tay đều hiện ra dấu vết lưu loát, ở dưới ngọn đèn như dính một lớp thủy quang mỏng manh, xinh đẹp đến gợi cảm. Hắn quả nhiên ra mồ hôi, mồ hôi theo hầu kết nhấp nhô trượt xuống cổ họng, sau đó tụ lại thành giọt nhỏ, bất thình lình rơi xuống trên xương quai xanh của Victor.

Victor cảm giác như bị bỏng, không kìm chế được mà run rẩy, tiếp đó liền thành thành thật thật cứng lên.

Tyler tiếp tục vận động trên người cậu, kề vào lỗ tai cậu bật ra tiếng thở dốc trầm thấp, mang theo ý cười nói: “Muốn bị tôi bắt nạt không?”

Editor có lời muốn nói: Sắc dụ, phạm quy ヽ(≧Д≦)ノ
Bình Luận (0)
Comment