Trong sương phòng.
Trần Vũ thu lại vật mà Yến Hồng hiến lên, trong lòng không khỏi cảm khái, nhiệm vụ lần này quả thật quá nhẹ nhàng.
Từ sau khi chém giết tiểu đầu sỏ mũi ưng ở thành Tương Dương cho đến bây giờ, thu hoạch của Trần Vũ đã rất xa xỉ.
Chờ có cơ hội, biến những thu hoạch này thành nguyên thạch và tài nguyên mình cần, lúc đó Trần Vũ lại càng không lo lắng việc tấn thăng Luyện Tạng kỳ, thậm chí xương đồng tiểu thành.
Sau khi chỉnh lý một phen, Trần Vũ lấy bán bảo khí nhuyễn giáp mà Yến Hồng tặng mặc lên người, sau đó dùng y phục bình thường phủ lên che đậy, xem như lại nhiều hơn một tầng phòng ngự.
Cho dù phòng ngự từ Đồng Tượng công của Trần Vũ hiện nay đã không tầm thường, hiệu quả còn vượt qua bán bảo khí hộ giáp, nhưng có thêm một tầng phòng ngự thì hắn cũng không ngại nhiều.
Lúc chỉnh lý vật phẩm.
Trần Vũ chợt nghĩ đến điều gì đó, tâm thần tiến nhập vào trong không gian tinh thể màu bạc.
- Hiện!
Trong tay Trần Vũ liền xuất hiện một khối khoáng thạch tinh thể lấp lánh. Chính là khối Nguyệt Linh Tinh khoáng thu được ở giếng cổ U Nguyệt.
Trần Vũ cho đến nay vẫn không biết công dụng của loại khoáng thạch này là gì.
Luận phẩm chất và giá trị, nó chắc chắn còn cao hơn Nguyệt Linh khoáng bình thường.
Nhưng cho đến nay, Trần Vũ đã tra tìm hết mọi tư liệu về nó, cũng chỉ có một chút ghi chép về Nguyệt Linh khoáng bình thường, hơn nữa cũng không quá tỉ mỉ.
“Vù...”
Một điểm nhỏ màu bạc lóe lên, Ngân Nguyệt Trùng Vương lớn bằng đầu ngón tay cái bay tới.
Ngân Nguyệt Trùng Vương vẫn luôn khát vọng Nguyệt Linh Tinh khoáng trong tay Trần Vũ, còn đối với Nguyệt Linh khoáng bình thường thì phản ứng hoàn toàn ngược lại.
Ngân Nguyệt Trùng Vương truyền lại tin tức hết sức đơn giản, xác nhận tinh khoáng này rất quan trọng và mê người.
- Hả?
Trần Vũ thu hồi Nguyệt Linh Tinh khoáng.
“Vù...”
Ngân Nguyệt Trùng Vương lóe lên, sau đó biến mất.
- Vũ ca.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Mục Tuyết Tình.
Hơn nữa đêm, người có tâm tính cao ngạo như Mục Tuyết Tình lại tìm mình có việc gì?
Kết quả chứng minh, Trần Vũ đã nghĩ nhiều rồi.
- Vừa rồi ta có tán gẫu với mẹ con Yến phu nhân... Vũ ca, ngươi nhất định phải giúp các nàng một tay.
Mục Tuyết Tình đi thẳng vào chính đề.
- Giúp các nàng? Bởi vì ngươi đồng tình với các nàng cho nên mới muốn giúp các nàng nắm quyền Yến Gia Bảo?
Trần Vũ cười hỏi.
Hắn không phải vì thu lễ của Yến Hồng mà nói như vậy.
Mục đích nhiệm vụ lần này là gì?
Mục đích là duy trì Yến Gia Bảo, cân bằng các thế lực phụ cận.
Mà Trần Vũ cho rằng đối với một thế lực, Yến Hồng có uy tín càng thích hợp nắm quyền hơn, có lợi cho việc ổn định thế cục khu vực này.
Thế cục ổn định, ngàn vạn bách tính cũng có thể sống an lành. Lúc đó không phải nhiệm vụ cũng hoàn thành sao?
So với việc này, công bằng của một hai người có đáng là gì?
Huống chi, vị trí Bảo chủ vốn đã có tranh luận, nếu cường thế đẩy vị tiểu thiếu niên kia thượng vị, ngược lại sẽ có cảm giác vi phạm quy tắc, nghịch thế mà làm.
- Vũ ca hiểu lầm rồi.
Mục Tuyết Tình lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Ta từ chỗ mẹ con Yến phu nhân tìm hiểu được Yến Hồng có hiềm nghi cấu kết với Cốt Ma Cung, thậm chí có mối liên hệ chặt chẽ với Ngô gia, Lâm gia mới quật khởi gần đây. Hơn nữa, cái chết của Bảo chủ tiền nhiệm Yến Thông, quả thật có chút kỳ lạ.
Cốt Ma Cung?
Trong mắt Trần Vũ chợt lóe lên một tia sắc bén.
Mặc dù theo suy nghĩ lý tính, hắn cảm thấy ủng hộ Yến Hồng thượng vị càng có lợi cho việc cân bằng thế tục hơn. Tuy nhiên, nếu Yến Hồng thật sự cấu kết với Cốt Ma Cung, vậy thì phải nhìn nhận vấn đề theo hướng khác.
- Có chứng cớ gì?
- Không có chứng cớ, đây là người của Yến phu nhân điều tra phân tích được. Chỉ có điều hẳn là Vũ ca ngươi cũng có thể nghĩ thông suốt điểm này, nếu không có ngoại lực tham gia, Bảo chủ tiền nhiệm Yến Thông sao có thể chết bất đắc kỳ tử. Người này đã từng là đệ nhất cao thủ của Yến Gia Bảo, uy chấn một vùng khu vực xung quanh.
Mục Tuyết Tình nghiêm túc nói.
Trước đó không lâu, nàng và Yến phu nhân, Yến Vũ Tích đã trò chuyện rất nhiều.
Sau khi vị Bảo chủ kia bỏ mình, hai mẹ con này luôn bị đám người Yến Hồng bài xích và ức hiếp.
- Ta tin tưởng Yến phu nhân là phe yếu thế. Nhưng ở trong chuyện này, có hai điểm nghi vấn.
Trần Vũ trầm giọng nói.
- Điểm nghi vấn gì?
Mục Tuyết Tình ngạc nhiên nhìn Trần Vũ.
- Thứ nhất, thi thể Bảo chủ Yến Thông đâu?
Trần Vũ cười nói.
- Ta đã hỏi rồi, thi thể của Bảo chủ trước khi được chôn cất thì căn nhà chứa xác đã bị phóng hỏa thiêu đốt. Có thể xác nhận là hung thủ muốn hủy thi diệt tích.
Mục Tuyết Tình nói.
Trần Vũ không bày tỏ ý kiến gì, nói tiếp:
- Điểm thứ hai, mẹ con Yến phu nhân nếu là phe yếu thế. Mà Yến Hồng thế lớn như vậy, theo lý mà nói, sớm đã bị diệt trừ hoặc đuổi đi.
- Chuyện này...
Đối với điểm thứ hai, Mục Tuyết Tình có cảm giác khó mà giải thích được.
Yến phu nhân, Yến Vũ Tích, thậm chí thiếu chủ Yến Phi cho đến nay vẫn sống rất tốt.
- Tình huống rất phức tạp, có ngoại lực, mà còn không phải chỉ là một nhóm ngoại lực đang nhúng tay vào Yến Gia Bảo này.
Trần Vũ nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Chẳng qua, vẻ mặt hắn vẫn rất thong dong.
Mục đích thật sự mà Trần Vũ đến Yến Gia Bảo này cũng không phải là để phá án.
Hắn chỉ muốn có thể kéo dài thời gian sinh tồn, có đủ thời gian trưởng thành, trước khi đại chiến với Cốt Ma Cung thì có thể tích súc được càng nhiều vốn liếng để bảo mệnh.
Một thời gian sau, Trần Vũ không quan tâm đến sự tình ngoại giới, vẫn ở trong tiểu viện độc lập này, một lòng tu luyện và ngộ kiếm.
Bên ngoài Yến Gia Bảo cầu kiến, hắn đều không gặp.
Ngược lại Mục Tuyết Tình và mẹ con Yến gia đi lại tương đối gần, thỉnh thoảng rà soát một lượt khắp Yến Gia Bảo.
Phương Hạo Phi thì thường xuyên ra ngoài du ngoạn, nhìn như không có mục đích gì.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.
Yến Gia Bảo, trong một gian điện ánh đèn u ám.
- Nửa tháng này, ba người kia đều không có gì dị thường sao?
Yến Gia Bảo trầm giọng hỏi.
- Đều không có động tác lớn gì. Lĩnh đội Trần Vũ không hề để ý đến chuyện bên ngoài, còn Phương Hạo Phi kia thì thường xuyên ra ngoài, ăn chơi trác táng, không có chút chính phái nào. Còn nữ tử xinh đẹp Mục Tuyết Tình thì dường như rất xem trọng việc này, chẳng qua nàng cũng không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì ở trong Bảo này.
Một người trung niên thấp giọng cười đáp.
- Hết thảy nên cẩn thận thì hơn. Chỉ cần không xảy ra vấn đề gì, Vân Nhạc môn sẽ không can thiệp ta nắm quyền. Đối với tông môn mà nói, ổn định cục diện càng quan trọng hơn việc tranh luận vị trí Bảo chủ nho nhỏ.
Yến Hồng cười nhạt, nói.
...
Đến đêm khuya.
Yến Gia Bảo, trong một gian sương phòng lịch sự tao nhã.
- Yến phu nhân của ta, ngươi còn không đáp ứng chuyện kia sao...
Thanh âm có chút châm chọc của một nam tử kèm theo tiếng thở dốc truyền đến.
Dưới người của hắn là một mỹ phụ da thịt trắng hồng, váy áo cởi hết. Đôi mắt lấm tấm hạt lệ, bị nam tử chà đạp, ngọc thể kiều diễm đầy đặn mà mượt mà run rẩy không ngừng, mồ hôi ướt đẫm.
Nếu để cho những hạ nhân khác của Yến Gia Bảo nhìn thấy, e rằng sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này, vị Yến phu nhân cao quý mỹ lệ đang hầu hạ một nam tử mang mặt nạ thêu hoa thần bí.
Yến phu nhân phối hợp đủ các loại tư thế với nam tử kia, sau đó quỳ xuống dưới khố nam tử mang mặt nạ, trên gương mặt trắng nõn hồng nhuận lưu lại một vệt nước mắt.
- Van cầu ngươi, chỉ cần ngươi báo thù cho phu quân ta, giúp ta đoạt lại vị trí Bảo chủ, tiện thiếp nguyện ý hầu hạ ngươi cả đời.
Thân thể mềm mại của Yến phu nhân nửa quỳ, run rẩy hết sức đáng thương.
- Hừ! Bổn thiếu gia đã hứa hẹn, ngươi lên giường hầu hạ ta, ta tạm giữ gìn một nhà các ngươi bình an. Muốn đoạt lại quyền to của Yến Gia Bảo? Trừ phi hai mẹ con các ngươi cùng nhau hầu hạ bổn thiếu gia.
Động tác của nam tử mang mặt nạ hết sức suồng sã, đưa một tay nhấc cằm Yến phu nhân lên.
- Không được! Ta phục vụ ngươi như thế nào cũng được, nhưng Vũ Tích vẫn còn nhỏ tuổi, tuyệt không thể...
Miệng của Yến phu nhân lập tức bị dị vật chặn lại, ô ô lắc đầu không thể nói tiếp.
- Thế sao? Nếu không phải bổn thiếu gia muốn hai mẹ con các ngươi nhu thuận tự nguyện cùng giường hầu hạ, một cái Yến Gia Bảo nho nhỏ này, ai có thể ngăn cản được ta?
Nam tử mang mặt nạ tự tin nói.
Mỹ nữ bị hắn đùa giỡn qua nhiều không đếm xuể.
Những năm gần đây, ánh mắt và sự ham mê của hắn dần dần thay đổi, chẳng biết tại sao, hắn lại thích loại mỹ phụ phong vận thành thục.
Ngoài ra, hắn các thích loại hoan lạc tuyệt luân như mẫu nữ cùng giường.
Không phải nghi ngờ.
Yến phu nhân và Yến Vũ Tích chính là đối tượng tuyệt hảo.
Một lúc lâu sau...
Nam tử mang mặt nạ sảng khoái xong việc, được Yến phu nhân hầu hạ vô cùng thoải mái.
- Ừm, lời hứa của bổn thiếu gia vẫn hữu hiệu. Chỉ cần các ngươi đáp ứng chuyện này, bất kể là diệt trừ đối lập hay đoạt loại quyền to, đều hết sức dễ dàng.
Nam tử mang mặt nạ đứng dậy, mặc quần áo tử tế.
Yến phu nhân ảm đạm rơi lệ, trầm mặc không nói, nàng có thể hi sinh bản thân, nhưng chắc chắn sẽ không hi sinh nữ nhi.
Từ khi bị tặc tử này quấn lấy, nàng thường phải nhẫn nhục hầu hạ. Nhưng nếu không có tặc này, các nàng đã sớm chết trong tay thúc bá Yến gia hoặc chịu đựng ác mộng thống khổ không thể tưởng tượng.
- Hắc hắc, ngươi đang gửi gắm hi vọng vào ba tên tiểu tử tông môn kia sao? Ta thấy, tự thân bọn chúng còn khó bảo toàn...
Nam tử mang mặt nạ cười gằn một tiếng.
Hả?
Nam tử mang mặt nạ bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, thoáng có chút biến sắc.
“Vù...”
Hắn phất tay một cái, một luồng nội tức âm lãnh vô hình lập tức diệt đi tất cả mùi vị trong không khí. Sau đó, Yến phu nhân chỉ thấy trước mắt hoa lên.
Nháy mắt, nam tử mang mặt nạ đã biến mất.
Cùng lúc đó, cách ngoài gian phòng ốc chừng mười trượng, có một nam một nữ đứng nhìn vào chỗ phòng ốc của Yến phu nhân.
Nam tử mặc một bộ áo bào tím, thần vẫn mang theo một tia ngạo nghễ.
Thiếu nữ thanh lịch bên cạnh tướng mạo trung thượng, dưới chân dắt theo một đầu linh sủng giống chó, mũi cực lớn, đang hít ngửi gì đó.
- Côn sư huynh, khí tức bị cắt đứt ở đây.
Thiếu nữ thanh lịch mở miệng nói.
Nếu Trần Vũ ở đây, nhất định sẽ nhận ra nam tử mặc áo bào tím này chính là đệ tử chân truyền Côn Lăng.
“Vù... Vù...”
Hai bóng người chợt lóe, đến trước gian phòng ốc của Yến phu nhân.
Lúc này, thiếu nữ thanh lịch mang theo cẩu sủng tra xét một chút, có chút chần chờ rồi lắc đầu, lại nhìn về phía xa.
- Dường như từng dừng lại ở đây, nhưng vừa đi rồi.
Thiếu nữ thanh lịch thoáng cau mày.
- Tặc này thật đúng là giảo hoạt, giác quan càng linh mẫn hơn người.
Côn Lăng tức giận nói.
Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ chính là “Vô Gian Đạo Tặc” xếp thứ hai trên Tru Sát bảng.
“Vù... Vù...”
Một nam một nữ không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo một hướng khác.
Hai người rời đi không lâu.
“Vù...”
Trên mặt đất gần đó hiện lên một đầu kỳ trùng màu bạc, chợt lóe rồi biến mất.
Yến Gia Bảo, trong một gian đình viện đơn độc.
- Sao Côn Lăng lại đến Yến Gia Bảo?
Trần Vũ có chút kinh ngạc.
Lúc Ngân Nguyệt Trùng Vương của hắn dừng lại ở gần đó, chợt vô ý phát hiện hai người Côn Lăng.
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều.
Lúc hắn ở Yến Gia Bảo vẫn luôn nhàn nhã khổ luyện và ngộ kiếm.
Thoáng chốc, ba người Trần Vũ đã ở Yến Gia Bảo hơn một tháng.
Khinh Trọng kiếm pháp mà hắn tìm hiểu và dung hợp được, sau khi tinh tiến một bước dài, cuối cùng lại gặp phải bình cảnh mới.
Chẳng qua, đáng mừng là sau khi dùng hết năm bình dược dịch Luyện Thể kia, Đồng Tượng công của Trần Vũ đã mơ hồ chạm tới xương đồng tiểu thành.
Lại khổ tu thêm nửa tháng hoặc phục dụng một hai bình nữa, nói không chừng có thể thành công.
Tu vi tiến triển còn nhanh hơn dự liệu nhiều.
Có lẽ là nhờ trái tim thần bí, cộng thêm Đồng Tượng công có thể cải tạo thân thể thêm một bước, căn cơ và nội tức của hắn cũng càng trở nên tinh thuần vững chắc.
Hoặc có lẽ là, lực lượng huyết sát hấp thu được lúc thu hoạch kỳ ngộ ao máu, vẫn còn ẩn chứa ở sâu bên trong cơ thể, kích phát tiềm năng, tăng cường tốc độ tu luyện.
Trần Vũ cảm giác, mình chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đạt tới cực hạn Thông Mạch kỳ.
Nếu như lúc này hắn phục dụng một viên Uẩn Thể đan thượng phẩm, tuyệt đối có thể đạt đến cực hạn Thông Mạch kỳ, có tư cách trùng kích Luyện Tạng kỳ.
Dù Trần Vũ rất động tâm, nhưng hắn không làm như vậy.
Hắn lấy ra Thổ Linh Tham trăm năm và túi mật Hung Xà Vương mà Sở Phong Vân tặng cho hắn, lại luyện chế ra một lọ dược dịch luyện thể mới.