Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 137

Động của Xà Vương xuất hiện hai thứ khiến mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch, cho dù Hóa Khí cảnh đích thân tới đây cũng phải đỏ mắt.

Ô Ngọc Tinh là tài liệu chính để chế tạo Bảo Khí thượng phẩm, tất nhiên cực kỳ trân quý. Phần lớn Hóa Khí Hậu Thiên bình thường cũng không có được Bảo Khí thượng phẩm.

Mà “Thiên Duẩn Dịch” thì giá trị lại càng cao. 

Mặc dù nó không thể đề thăng tu vi hoặc công lực, nhưng lại có hiệu quả gần như nghịch thiên, có thể khôi phục nguyên khí và thương thế.

Đương nhiên, loại hiệu quả khôi phục này cũng chỉ nhằm vào thương thế bình thường, tác dụng tối đa là dưới Quy Nguyên cảnh, nếu đến Quy Nguyên cảnh thì tác dụng sẽ nhỏ đi.

Dù vậy thì dịch này vẫn đủ khiến Hóa Khí cảnh đỏ mắt điên cuồng. 

- Vị Y sư tỷ của Thủy Nguyệt phái này làm sao biết trong Xà quật có Thiên Duẩn Dịch và Ô Ngọc Tinh?

Trong lòng Trần Vũ vẫn còn một điểm nghi hoặc.

Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Vũ gia nhập đội ngũ Thủy Nguyệt phái. 

Trong Xà quật tối tăm, ba người Trần Vũ, Y sư tỷ và Dịch Vân Phi đều cẩn thận tiến nhập hang ổ của Xà Vương.

Bầu không khí giữa đám người hết sức đè nén.

Thứ nhất là vì các tài nguyên trân quý này giá trị quá cao. Mặc dù Y sư tỷ và Dịch Vân Phi rất tự tin, nhưng cũng không hề đánh mất sự đề phòng đối với Trần Vũ. 

Nếu Trần Vũ có dị động gì thì hai người sẽ không chút do dự ra tay, liên thủ đám người Thủy Nguyệt phái đánh chết hắn.

Về phương diện khác.

Trong hang động tràn ngập nguy cơ bốn phía, bầy rắn đã chạy tới, nhưng Xà Vương vẫn chưa hiện thân. 

- Hai vị, người gặp có phần. Ta không cần Ô Ngọc Tinh, nhưng “Thiên Duẩn Dịch” thì ta nguyện ý dùng 6 loại trân tài trên 300 năm để giao dịch một nửa.

Trần Vũ trực tiếp đề nghị.

Trong lời nói của hắn quả thực rất thành khẩn, đích thật cực kỳ động tâm với loại “Thiên Duẩn Dịch” này. 

Nếu như có dịch này, kết hợp với thể phách tự lành mạnh mẽ của hắn, năng lực sinh tồn sẽ tăng mạnh, dù gặp phải Hóa Khí Hậu Thiên cũng có năng lực tự vệ nhất định.

Hơn nữa, Trần Vũ không phải muốn yêu cầu phân phối, mà là đề nghị giao dịch, xem như là một loại nhượng bộ.

Nguyên nhân chủ yếu không phải bởi Trần Vũ sợ đám người Thủy Nguyệt phái, mà là hắn vẫn phải lợi dụng những người này để đạt được túi mật của Xà Vương. 

- 6 loại trân tài 300 năm?

Nghe vậy, Y sư tỷ và Dịch Vân Phi đều giật mình.

Thiên tài địa bảo cứ tăng thêm trăm năm tuổi là giá trị sẽ tăng gấp vài lần. 300 năm tuổi thì giá trị sẽ tăng bao nhiêu? 

Giao dịch này, tạm chưa nói có lời hay không, chỉ riêng việc Trần Vũ là một thành viên trong đội ngũ, một đường giết thẳng tới nơi này đã chia sẻ không ít áp lực, có quyền thu lợi nhất định.

- Không được!

Con ngươi Y sư tỷ đảo một vòng, cười lạnh nói: 

- Không có ta, một mình ngươi có thể giết tới đây sao?

Vù...

Đám đệ tử Thủy Nguyệt phái lập tức kết thành trận thế, nhìn Trần Vũ đầy vẻ đề phòng. 

- Trừ phi, ngoài 6 dạng trân tài 300 năm và 10 hạt U Thủy Mặc Liên nữa.

Trong mắt Dịch Vân Phi tràn ngập tham lam.

Mười hạt? 

Trần Vũ thầm cười lạnh, xem ra đối phương không hề có chút thành ý nào. Nếu giao ra mười hạt U Thủy Mặc Liên thì hắn căn bản không còn lại chút hạt sen nào.

Lúc này, trên người Y sư tỷ và Dịch Vân Phi cũng bắt đầu xuất hiện sát cơ.

Chỉ cần đánh chết Trần Vũ, bọn hắn vẫn có thể thu được U Thủy Mặc Liên, đồng thời nuốt riêng chỗ Ô Ngọc Tinh, Thiên Duẩn Dịch ở nơi này. 

Nếu như đã có thể “nuốt” một mình, tại sao phải chia cho người ngoài? Thậm chí còn là chia sẻ lợi ích cho người ngoài là cừu nhân?

- Được.

Trần Vũ thở dài một hơi, dường như bất đắc dĩ đáp ứng. 

Hả?

Y sư tỷ và Dịch Vân Phi đều lộ vẻ ngoài ý muốn, giao dịch không có thành ý như vậy mà đối phương vẫn đáp ứng ư?

Nếu thật là như vậy thì hai người còn có thể suy xét. 

Suy cho cùng, thực lực của Trần Vũ tuyệt đối không dưới hai người, mà ở trong Xà quật nguy cơ bốn phía này, mọi người không thích hợp tử đấu.

Vù...

Nhưng một khắc sau, thân hình Trần Vũ đột nhiên trở nên mơ hồ, dùng tốc độ gần sánh ngang với Vô Gian Đạo Tặc, lao thẳng tới ao Thiên Duẩn Dịch. 

Tốc độ cực nhanh đến mức khiến hai người kinh hãi, mà những người còn lại thì thậm chí ngay cả cái bóng cũng không thấy rõ.

Thì ra, trong khoảng khắc vừa rồi, Trần Vũ ngoài miệng đáp ứng, nhưng trái tim lại đột nhiên giữ lực, đồng thời thôi động nội tức tinh thuần của mình rót vào trong giày da tăng phúc ba thành tốc độ.

- Dừng tay! 

Y sư tỷ và Dịch Vân Phi kinh hãi hét to, thân hình cấp tốc đuổi theo.

Chẳng qua, phản ứng và tốc độ của bọn họ đều hơi chậm nửa nhịp.

Chỉ trong thời gian một hai nhịp hô hấp, Trần Vũ đã đến bên cạnh ao nước trong hang ổ của Xà Vương. 

Trong ao nhỏ này có một vũng chất lỏng trong suốt lấp lánh, trong veo không một chút tì vết, đều là Thiên Duẩn Dịch.

- Hắc hắc, hai vị nhanh ra tay đi.

Trần Vũ ngồi xổm bên bờ ao, đối diện với hai người Y sư tỷ và Dịch Vân Phi cùng nhau đuổi tới. 

Cứ như vậy, nếu hai người kia cách không xuất thủ thì chưởng lực nội tức của bọn họ cũng sẽ ảnh hưởng tới Thiên Duẩn Dịch.

Bởi vậy, Trần Vũ “ngồi” bên cạnh bờ ao, đồng thời mượn ao “Thiên Duẩn Dịch” này để che chở, khiến hai người đều không dám tùy tiện công kích.

- Ngươi... 

Dịch Vân Phi vừa mới vận nội tức, tích súc chuẩn bị phát lực, lại phải cấp tốc cưỡng chế ngừng lại, tức giận gần hộc máu.

- Tiểu nhân hèn hạ!

Y sư tỷ tức giận, thiếu chút nữa phát điên. 

Quá vô sỉ.

Đám đệ tử Thủy Nguyệt phái đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Vũ ngồi bên cạnh ao Thiên Duẩn Dịch.

Mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình, nên không dám tùy tiện công kích. 

Suy cho cùng thì những Thiên Duẩn Dịch này cũng là thiên tài địa bảo có giá trị nhất nơi này, dù chỉ mất một lượng nhỏ cũng đủ khiến người ta đau lòng không thôi rồi.

- Y sư tỷ, để cho tiểu tử kia tạm thời được Thiên Duẩn Dịch thì đã sao?

Dịch Vân Phi bỗng nhiên truyền âm. 

Mắt thấy Trần Vũ lấy ra mấy cái bình, chậm rãi thu thập Thiên Duẩn Dịch trong ao, Dịch Vân Phi lập tức tỉnh táo lại.

Rất nhanh, Trần Vũ đã thu thập được một nửa Thiên Duẩn Dịch, thế nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

Y sư tỷ và Dịch Vân Phi thì lại lộ ra vẻ mặt âm u, trong lòng bốc lên sát cơ đáng sợ. 

Chỉ thời gian vài nhịp hô hấp, Thiên Duẩn Dịch đã bị Trần Vũ lấy đi phân nửa, cuối cùng trong ao chỉ còn lại một vũng nước nhợt nhạt.

Trần Vũ còn không có ý định ngừng tay, ngay cả tàn dịch cũng không muốn bỏ qua.

Khóe miệng Y sư tỷ lúc này đã nhếch lên một tia châm chọc. 

Vù... Vù... Vù...

Ở một góc âm u nào đó, một con rắn hoa nho nhỏ, dài chừng ba thước, lớn bằng hai ngón tay đột nhiên lao về phía Trần Vũ.

Hả? 

Trần Vũ cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, mắt thường chỉ bắt kịp một tia sáng màu đen. Tốc độ bạo phát của con rắn hoa này thậm chí có thể sánh ngang với Vô Gian Đạo Tặc Lữ Tam Thông.

- Đây không phải là hung xà trong Xà quật.

Ý nghĩ trong đầu Trần Vũ xoay chuyển, nhớ ra Y sư tỷ là một chuyên gia về rắn, bỗng nhiên hiểu ra. 

Hắn thầm cười lạnh, cũng không có ý định né tránh.

Hơn nữa, hắn ngồi bên cạnh bờ ao, mà tốc độ công kích của tiểu xà lại quá nhanh, cho dù né tránh thì cũng sẽ cực kỳ chật vật.

Vù... 

Một điểm sáng màu bạc từ trong ống tay áo của Trần Vũ lóe lên, thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết.

Phốc...

Tiểu xà đang cắn về phía Trần Vũ đột nhiên khựng lại, thân thể cứng đờ, rít lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị Ngân Nguyệt Trùng Vương cắn trúng, máu bắn tung tóe. 

Trần Vũ thoáng giật mình, với lực cắn xé của Ngân Nguyệt Trùng Vương, thế mà cũng không thể xuyên thủng được con rắn này trong nháy mắt.

Xem ra, loại Xà sủng này không phải bình thường.

- Tiểu Hoa! 

Y sư tỷ đau lòng hô lên, chỉ thấy Xà sủng của mình bị một con côn trùng cắn xuống một miếng thịt, thân rắn cũng cứng đờ bất động.

Trên mặt nàng tràn ngập sát cơ, trong tay xuất hiện một chiếc roi dài màu bạc, muốn ra tay đối phó với tiểu côn trùng kia.

Trần Vũ linh cơ chợt động, lập tức ra lệnh cho côn trùng. 

Vù...

Ngân Nguyệt Trùng Vương thừa dịp tiểu xà bị cắn, thân thể khựng lại thì thừa cơ tiến vào trong miệng rắn.

- Không! 

Y sư tỷ biến sắc, chỉ thấy côn trùng kia đã tiến vào trong bụng tiểu xà.

Tiếp đó, tiểu xà rít lên một trận thống khổ, thân hình vặn vẹo giãy dụa, hiển nhiên côn trùng kia đang cắn xé làm loạn trong bụng rắn.

- Dừng tay! 

Y sư tỷ vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, roi bạc trong tay chỉ về phía Trần Vũ, đám nữ đệ tử còn lại cùng nháo nhào ép tới phía Trần Vũ.

Nàng cũng đã nhìn ra được con côn trùng này là linh sủng của Trần Vũ.

- Y sư tỷ, các ngươi có thể ra tay với Trần mỗ. Nhưng tin rằng Xà sủng của ngươi nhất định sẽ chết trước, còn ta... thì không nhất định sẽ chết. 

Trần Vũ cười một tiếng châm chọc, chậm rãi đứng lên.

Khoảng khắc tiểu xà tiếp cận công kích, Trần Vũ đã nghĩ thông vài vấn đề.

Hắn đã biết tại sao Y sư tỷ có thể nắm rõ tình huống trong động quật này, một mặt là nàng am hiểu tập tính loài rắn, còn một trọng điểm khác, đó là nhờ con Xà sủng này. 

Đều là rắn, cho nên dù không cùng huyết thống thì khi nó tiến vào Xà quật cũng sẽ không bị những con rắn khác công kích.

Đương nhiên, con rắn này và Y sư tỷ chắc chắn có ký kết khế ước linh sủng, cho nên lúc thăm dò Xà quật mới có thể truyền lại một ít tin tức mơ hồ.

- Trần Vũ! Ngươi để côn trùng của ngươi đi ra khỏi cơ thể Tiểu Hoa, lưu lại một nửa Thiên Duẩn Dịch, chúng ta sẽ xem như trước kia không có chuyện gì xảy ra. 

Y sư tỷ cố gắng nén lửa giận và sát cơ.

Xà sủng này của nàng là loại trân xà Thượng Cổ, có thể sánh ngang một ít Cổ Thú cấp thấp.

Con rắn này có thể dễ dàng cắn rách phòng ngự của Luyện Tạng kỳ, hơn nữa còn ẩn chứa kịch độc trí mạng, thậm chí có thể uy hiếp cả Luyện Tạng kỳ đỉnh phong bình thường. 

Chỉ có thể, Xà sủng của nàng vậy mà bị Ngân Nguyệt Trùng Vương của Trần Vũ khắc chế.

Thông thường, nếu côn trùng tiến vào trong cơ thể độc xà thì sẽ rất khó giữ được mạng sống. Nhưng Ngân Nguyệt Trùng Vương của Trần Vũ là biến dị loại của Thiết Nguyệt Thi Trùng, từ hai chữ “thi trùng” là có thể thấy thể chất của loại trùng này không bình thường rồi.

- Được! 

Trần Vũ còn phải trông cậy vào những người này để trợ giúp đối phó với Xà Vương.

Hắn khẽ vận chuyển suy nghĩ, Ngân Nguyệt Trùng Vương lập tức bay ra khỏi cơ thể tiểu xà, con rắn rít lên một tiếng, lập tức trở lại lòng bàn tay của Y sư tỷ.

Y sư tỷ lộ ra vẻ mặt đau lòng, lập tức cho tiểu xà ăn vài viên đan dược trân quý. 

- Một nửa Thiên Duẩn Dịch và thù lao khác thì còn phải chờ đến lúc chư vị hoàn thành ủy thác của Trần mỗ mới có thể lấy ra.

Trần Vũ cười hắc hắc.

Dịch Vân Phi và Y sư tỷ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập hàn ý và sát cơ, nhìn bộ dạng có vẻ sẽ bất chấp mà động thủ. 

Trần Vũ vẫn bình tĩnh.

Hắn đã bại lộ Ngân Nguyệt Trùng Vương, đồng thời lúc trước đã bộc lộ một chút thực lực, khiến mấy người có chút kiêng kỵ, nếu như không thể làm gì được hắn thì tất nhiên chỉ có thể lựa chọn giúp đối phó với Xà Vương.

Có thể nói, Trần Vũ đang giăng lưới bày kế, khiến đám người Thủy Nguyệt phái lần lượt phải nhảy vào hố mà hắn đào sẵn. 

Ầm... Ầm...

Đúng lúc này, ngoài hang động chợt truyền đến thanh âm giao chiến, đồng thời có một luồng uy áp vô hình tràn vào.

- Người nào? 

Đám người Thủy Nguyệt phái đều thất kinh.

Nhất là Y sư tỷ.

Ngoại trừ người hiểu rắn như nàng, chẳng lẽ còn có một đội ngũ nhân mã khác có thể giết vào tận nơi này? 

Vù... Vù... Vù...

Rất nhanh, ba bốn thân ảnh đã lao vào trong động quật.

Bốn người này tản mát khí tức tà dị lạnh lẽo, khiến đám người Y sư tỷ và Dịch Vân Phi đều kinh hãi. 

Chờ sau khi thấy rõ hình dáng của người tới, hai người đều hô lên thất thanh:

- Mai Trường Thanh!

Người cầm đầu là một thiếu niên anh tuấn tóc đen bay phất phới, chính là Mai Trường Thanh. 

Phía sau hắn là Tên Hề Ác Ma, Thượng Quan Kỳ, cùng với nam tử mặc chiến giáp đã giao thủ với Trần Vũ trong đầm lầy.

A...

Đám người Y sư tỷ, Dịch Vân Phi đều hít vào một ngụm khí lạnh. 

Bốn người này, cơ bản đều là top 10 đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung, ngoại trừ Thượng Quan Kỳ ra, ba người khác đều là Luyện Tạng hậu kỳ trở lên.

Chỉ riêng tu vi Hóa Khí cảnh của Mai Trường Thanh đã đủ để quét ngang toàn trường rồi.

- Trần Vũ, quả nhiên ngươi ở nơi này! Cả người Thủy Nguyệt phái cũng ở đây, vừa vặn có thể cùng giải quyết một thể. 

Trên gương mặt tuấn tú của Mai Trường Thanh chợt lộ ra nụ cười vui mừng.

Trong nụ cười của hắn còn ẩn hàm một loại hàn ý trí mạng.

- Trần Vũ... Tên sát tinh ngươi... Ngươi mang đến họa sát thân cho chúng ta rồi. 

Dịch Vân Phi và Y sư tỷ lập tức lộ vẻ mặt sầu thảm.
Bình Luận (0)
Comment