Hàng năm, vào giữa mùa hè, biên cương vô cùng hỗn loạn, nước sông dâng cao, trong rừng, cây cỏ mọc um tùm, đạo tặc hoành hành, cướp bóc khắp nơi. Thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, Cao Kiên lại bị binh lính đánh thức, hắn khoác võ bào rồi vội vàng ra chiến trường, mấy ngày nay, việc Cao Kiên phải ở lại quân doanh, chịu nhiều khổ sở khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng, y liên tục sắc thuốc, hầm canh mang đến, lúc này, mọi người lại bảo rằng: cho dù là thê tử cũng không chu đáo đến mức như vậy, chắc chắn là Cao Kiên đã phải tu tận mười kiếp mới có được một vị biểu ca giống như Nguyễn công tử.
Cao Kiên im lặng nhưng trên gương mặt của hắn không giấu được sự vui vẻ.
Năm đó, quốc sự bất ổn, biên cương loạn lạc, triều đình quyết định ra tay dẹp loạn. Cao Kiên dẫn binh xuất chinh nhưng hắn lại không dám nói với Nguyễn Lương, khi Nguyễn công tử nhận được tin tức, đội quân đã đi rất xa.
Đuổi theo sao? Nhất định là không thể đuổi kịp nhưng cho dù đuổi kịp thì y cũng chỉ khiến Cao Kiên vướng bận tay chân. Lúc này, Nguyễn Lương giống như con kiến bò trên chảo nóng, hết đi ra rồi lại đi vào.
Cao Kiên là mỹ nhân mà Nguyễn Lương vô cùng yêu quý, ngày thường, khi Cao Kiên muốn uống nước, Nguyễn Lương đều thổi thật nguội rồi mới đưa cho hắn, bây giờ, Cao Kiên lại phải thân chinh ra trận, tham chiến, chịu đựng rất nhiều khổ sở. Vừa tưởng tượng đến viễn cảnh này, Nguyễn Lương đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trên chiến trường, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, trước đây, Cao Kiên từng bảo rằng: một tháng sau, hắn sẽ trở về nhưng khi một vài binh lính đã quay lại, Cao Kiên vẫn bặt vô âm tín. Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi, mỗi ngày, y đều chờ đợi ở trước cổng thành. Vài ngày sau, một binh lính cưỡi ngựa đến, báo tin rằng: khoảng hai canh giờ nữa, Cao Tướng quân sẽ về đến kinh thành.
Nguyễn Lương vội vàng trở về, thay y phục, sau đó, hắn sai hạ nhân chuẩn bị rượu và một ít thức ăn bổ dưỡng.
Chiều hôm đó, Cao Kiên dẫn binh hồi kinh, từ phía xa xa, một vị công tử khoác trên người bộ y phục màu trắng, cưỡi con ngựa trắng chậm rãi tiến đến.
Phó tướng trêu đùa: Nguyễn công tử đối xử với ngài thật tốt, tiếc rằng y không phải là nữ nhân, nếu không, chắc chắn ngài đã rước y về nhà rồi.
Cao Kiên bật cười, chẳng lẽ trông Nguyễn Lương rất giống nữ nhân sao?
Phó tướng thầm nhủ: đúng vậy, trong thiên hạ, làm gì có nữ nhân nào lại mở tửu lâu, đổ phường, thỉnh thoảng lại còn đến thanh lâu uống rượu, chơi đùa chứ?
Cao Kiên giao thư tín của chủ tướng cho phó tướng, sau đó, hắn thúc ngựa, chạy về phía trước. Nguyễn Lương đã nhìn thấy Cao Kiên, người kia khoác áo giáp trắng như tuyết, dưới chiếc áo giáp là áo choàng màu đỏ, trên người tỏa ra khí phách của một võ tướng.
Con ngựa phi như bay, Cao Kiên vươn tay, ôm lấy Nguyễn Lương rồi nhẹ nhàng kéo y lên lưng ngựa.
Nguyễn Lương hét lên một tiếng mang đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó, y nghiêng người, tựa vào ngực của Cao Kiên, đột nhiên, Nguyễn Lương ngửi được mùi máu, y hốt hoảng: “Ngươi bị thương sao?”.
“Không có việc gì đâu” – Cao Kiên thờ ơ.
Cao Kiên thúc ngựa, phóng qua bãi đất trống, đến bờ sông nằm bên trong khu rừng.
Con ngựa hí vang rồi dừng lại, Cao Kiên xoay người, phóng xuống ngựa, sau đó, hắn đỡ lấy Nguyễn Lương. Nhất thời, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng vui vẻ, y chạm vào chiếc áo giáp, Cao Kiên nhíu mày, khẽ rên rĩ.
“Có chuyện gì vậy?” – Nguyễn Lương sợ hãi, lên tiếng.
“Không có việc gì đâu” – Cao Kiên cởi áo giáp, lúc này, lớp vải bố quấn quanh vết thương đã bị nhuộm đỏ.
Nguyễn Lương đau lòng đến mức suýt chút nữa đã rơi nước mắt, từ trước đến nay, y chưa từng nếm trải khổ sở, ngay cả một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay đã là một việc rất nghiêm trọng, huống chi là vết thương nặng đến mức như vậy.
“Không có gì, không có gì đâu mà” – Cao Kiên vừa định mặc áo giáp vào thì đã bị Nguyễn Lương ngăn lại, sau đó, y quỳ xuống, cẩn thận cởi bỏ quân phục. Cao Kiên chăm chú quan sát gương mặt tràn ngập sự nghiêm túc của Nguyễn Lương. Về phía Nguyễn Lương, y nhanh chóng cởi bỏ bộ võ phục màu đen, những vết thương dần lộ ra.
Phần ngực và lưng đầy những vết sẹo để lại từ trận đòn hai năm trước, cánh tay phải có một vết thương đã ngừng chảy máu, có lẽ nó nằm ở đây khoảng mười ngày, cánh tay trái có một vài vết bầm rất lớn, trên bụng còn có một vết thương nặng đến mức quân y phải sử dụng ruột dê để vá lại.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng Nguyễn Lương chăm chú quan sát những vết thương, gương mặt của Cao Kiên khẽ biến sắc, hắn vội vàng mặc y phục.
“Đừng nhìn, xấu lắm” – Cao Kiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Tại sao lại như vậy chứ?” – Nguyễn Lương mỉm cười rồi nói: “Trong mắt ta, ngươi là đẹp nhất”.
Nguyễn Lương có một đôi mắt trong sáng tựa như hoa đào, mỗi khi y tỏ vẻ nghiêm túc, đôi mắt ấy lại tràn ngập sự ngây thơ, tuy Cao Kiên nhận ra rằng Nguyễn Lương đang nói dối nhưng hắn vẫn chấp nhận tin tưởng.
Trải qua một tháng chinh chiến trên sa trường, Cao Kiên hoàn toàn không có thời gian để rửa mặt, chải tóc, lúc này, thân thể của hắn tràn ngập những vết máu. Nguyễn Lương vội vàng dìu Cao Kiên đến khe suối, mái tóc đen, dài của hắn quấn vào những ngón tay trắng như ngọc của Nguyễn Lương.
“Ngươi xem, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, ngươi sẽ trở thành mỹ nhân” – Nguyễn Lương khẽ mỉm cười.
Lời nói này khiến Cao Kiên không thể nào nhẫn nhịn được, hắn bật cười rồi lấy ra một ít xà phòng cùng một cây lược bằng ngọc. Nguyễn Lương bước xuống suối, y vuốt ve mái tóc rối tung rồi nhẹ nhàng dùng xà phòng tẩy đi những vết máu trên thân thể của Cao Kiên.
Mặt Trời dần di chuyển về phía Tây, màn đêm buông xuống.
Cao Kiên nửa ngồi nửa nằm trong suối, khẽ thì thầm: “Ta nhớ ngươi”.
“Ta cũng rất nhớ ngươi” – Nguyễn Lương vội vàng lau vết bùn bám trên đùi của Cao Kiên: “Mỗi đêm, chỉ cần nghĩ đến ngươi, ta lại không ngủ được, ta sợ một ngày nào đó, người ta sẽ mang xác của ngươi trở về”.
“Chẳng lẽ ngươi thích ta sao?” – Cao Kiên hỏi.
“Dĩ nhiên là thích rồi” – Nguyễn Lương bật cười: “Ngươi xinh đẹp như vậy, có kẻ nào mà không thích chứ”.
Cao Kiên mỉm cười, tuy hắn nhận ra rằng sự yêu thích của Nguyễn Lương không giống với những gì mà hắn nghĩ nhưng Cao Kiên vẫn cảm thấy rất vui.
Sau khi nghỉ ngơi một tháng, thân thể của Cao Kiên dần hồi phục, lần này, hắn đứng đầu trong số những người được triều đình ban thưởng. Trong thiên hạ, mỹ nhân không những cần nhan sắc mà còn phải có thanh danh, Nguyễn Lương nhận ra rằng cho dù là hoa khôi trong kinh thành cũng không thể xinh đẹp giống như Cao Kiên.
Cao Kiên không những biết ngâm thơ, viết chữ mà còn có thể cưỡi ngựa, ra trận giết giặc, khi thì hắn vô cùng nghiêm túc, cứng rắn, lúc lại rất mềm mại, dịu dàng, những thứ này chỉ có Nguyễn Lương được hưởng thụ, y cảm thấy bản thân chẳng khác nào Hoàng đế.
Cao Kiên được ban thưởng hai mươi lượng vàng và một cuộn gấm màu đỏ. Trước đây, Hoàng Thượng đã từng nghe Cao Tướng quân bảo rằng: “Nếu dân tộc Hung nô vẫn chưa bị tiêu diệt, ta sẽ không thành thân”. Vì vậy, hôm nay, ông mới ban cho hắn một cuộn gấm đỏ với hàm ý muốn hắn nhanh chóng tìm một phu nhân.
Cao Kiên dở khóc dở cười, ôm cuộn gấm, bọn quan lại liên tục trêu chọc khiến hắn thật sự muốn chui xuống đất để trốn. Lúc này, trong phủ trải thảm, giăng đèn kết hoa, Cao Kiên vừa định ra lệnh cho hạ nhân dọn dẹp, tránh để người khác nhìn thấy lại chướng mắt thì Nguyễn Lương đã mỉm cười, tiến đến bên cạnh.
“Lương Ngọc, ta vừa nhận được một tin tức rất tốt” – Nguyễn Lương bật cười rồi nói.
“Ừ” – Cao Kiên siết chặt bộ y phục màu vàng.
“Đến đây, đến đây…” – Nguyễn Lương kéo Cao Kiên vào bên trong phủ.
Cao Kiên mơ mơ màng màng, đi theo Nguyễn Lương, đột nhiên, hắn nghe được một tiếng nổ vang đến mức đất trời rung chuyển. Cao Kiên hoảng hốt, quay đầu lại nhìn Nguyễn Lương, nhưng lúc này, hắn chỉ nhìn thấy xác pháo đỏ tươi rơi đầy trên mặt đất, rơi cả trên thân thể trắng như ngọc của người kia, bộ dạng này…
Quả thật rất giống với một tân nương vừa bước vào cửa.
Cao Kiên ngẩn người, bây giờ, hắn không thể nào nghe được những lời mà Nguyễn Lương đang nói. Một lát sau, khi tiếng pháo chấm dứt, Cao Kiên mới lấy lại được tinh thần, hắn nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi vừa nói gì vậy?”.
“Ta nói: nửa năm trước, lão già Lưu Hạc Thọ chết tiệt kia đã chết rồi” – Nguyễn Lương cười tít mắt: “Phụ thân vẫn muốn lừa gạt ta, may mắn là Thiếu phu nhân rất hiểu chuyện, nàng lén lút phái người đến, báo tin cho ta, nếu không…”.
Cao Kiên ngỡ ngàng, lời nói của Nguyễn Lương tựa như tiếng sấm nổ vang bên tai của hắn, bây giờ, Cao Kiên chỉ còn biết chăm chú quan sát đôi môi đỏ hồng đang mấp máy kia.
Cuối cùng?
Cuối cùng??
Cao Kiên nhìn qua nhìn lại, trong sân, những chiếc đèn ***g đỏ tươi đều viết chữ “hỉ”, đại sảnh lại đang tổ chức yến tiệc… Không khí chẳng khác nào một hỉ đường. Cao Kiên bưng hòm vàng, hạ nhân ôm cuộn gấm màu đỏ, lúc này, dường như hắn có tất cả nhưng lại chẳng có được thứ gì.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” – Nguyễn Lương đã nhận ra sự khác thường trên gương mặt của Cao Kiên.
“Ta cảm thấy mệt mỏi” – Cao Kiên nói.
“Vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi đi” – Nguyễn Lương vội vàng lên tiếng.
“Mau dọn dẹp tất cả đi, hôm nay, ta vừa được triều đình ban thưởng, nếu chúng ta tổ chức yến tiệc to như vậy sẽ không hay đâu” – Cao Kiên kiên nhẫn giải thích.
Nguyễn Lương “Ừ” một tiếng, dường như y cũng chẳng bận tâm.
Người kia luôn là như vậy.
Cao Kiên thầm nhủ: đối với những lời nói của ta, y cũng như vậy.
Những việc đã xảy ra trong hai năm vừa qua tựa như một cuộn phim quay chậm, lướt qua trong đầu của Cao Kiên, hắn vẫn còn nhớ rõ từng khoảnh khắc: khi người kia ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn cho đến nụ cười rạng rỡ của y.