Yết kiến Đông Cung xong thì đã gần trưa, Chương Hàm nhìn bộ dáng Trần Thiện Chiêu lưu luyến ôm hai quyển sách mỏng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Đợi ra khỏi cửa Đông Cung, phía sau còn có Thẩm cô cô hôm nay theo vào cung nhìn chừng, nàng nhịn không được nói dỗi: “Chúc mừng Thế tử gia lại được trân bảo, mong ngài kiềm chế nụ cười một chút, đừng luôn ngoác miệng tới tận mang tai như vậy! Nếu không lát nữa thiếp lại bị phụ vương và Hoàng Thượng giáo huấn một trận, tân hôn mới ngày đầu tiên đã không thể khống chế được ngài!”
“Sao ta có thể không cao hứng? Quyển thứ ba và quyển thứ tư của Trình Quan chính khách bản khắc từ thời Đường đã có giá trị liên thành ngoài thị trường, thế mà Thái tử Cửu thúc lại cho ta danh tác này.
Nếu không bày ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh cười đến méo miệng, làm sao phù hợp với tính tình thư ngốc của ta?” Trần Thiện Chiêu tâm trạng rất tốt, ôm sách lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, mỉm cười thì thầm, “Phải biết rằng, người yêu sách nguyện ý bỏ ra thiên kim để mua cũng không nhất định có thể mua được đấy.”
“Con mọt sách!”
“Ừ!”
Chương Hàm nhịn không được khẽ lẩm bẩm một tiếng, nghe câu đáp thản nhiên của Trần Thiện Chiêu, nàng tức khắc không biết phải nói gì.
Lúc này, Thẩm cô cô từ phía sau đuổi kịp nhắc nhở: “Thế tử gia, Thế tử phi, dựa theo quy củ phải đi bái kiến ba vị nương nương.
Đầu tiên đi Trường Ninh Cung bái kiến Thục phi nương nương chứ ạ?”
“Hiện giờ đã không còn sớm, ăn trưa ở đâu?” Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm nghe vậy sững sờ, chàng ta thực vô tội nói, “Đâu thể nào tiến cung lại không tìm được một chỗ có thể ăn chực bữa cơm? Thật sự không cọ được, chúng ta cứ lộn trở lại Càn Thanh Cung, chắc chắn Hoàng gia gia sẽ không đành lòng đuổi ta ra...”
Lúc này mọi người đã sắp đến chỗ ngoặt góc Đông Bắc của Thanh Ninh Cung, mặc dù Chương Hàm bị lời này của Trần Thiện Chiêu chọc cho dở khóc dở cười, nhưng nàng biết ông tướng này cũng không phải loại người nói chuyện không có mục đích.
Đến khi nghe được góc bên kia truyền đến một tiếng đằng hắng, nàng nhịn không được nhìn qua Trần Thiện Chiêu, quả nhiên thấy chàng ta nháy mắt ra hiệu cho mình.
Nàng ngẩng đầu liền phát hiện bóng dáng một vị thái giám vừa khuất qua chỗ ngoặt, cho thấy bọn họ đã truyền tin gì đó cho Trần Thiện Chiêu.
Ngay sau đó, một đoàn người xuất hiện trước mắt bọn họ, người dẫn đầu mặc áo bào màu thiên thanh, gương mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, không phải Tri Vương Trần Dung thì còn là ai?
“Cứ tưởng rằng ngươi bị một chuyến giáo huấn rốt cuộc tiến bộ hơn.
Hiện giờ khen ngược, không những vẫn giữ bộ dáng cũ mà còn trầm trọng thêm!” Tri Vương vừa nói vừa lắc đầu, thấy Chương Hàm nhún gối thi lễ bèn vội vàng xua tay khỏi cần, mỉm cười mắng, “Mẫu phi thấy hai ngươi đi Đông Cung lâu như vậy cũng chưa ra tới nên cố ý sai ta lại đây nhìn một chút, kết quả lại khiến ta nghe được thằng ngốc này cái gì cũng không để ý, lại đang nhọc lòng một bữa cơm trưa!”
Tinh mắt phát hiện Trần Thiện Chiêu ôm hai quyển sách trong ngực, Tri Vương bèn cười như không cười nói: “Ta đang thắc mắc sao ngươi trì hoãn ở Đông Cung một thời gian dài, hóa ra là Thái tử Cửu ca cho ngươi thứ tốt, mệt chúng ta phải chờ ngươi lâu như vậy!”
“Thập thất thúc, ngàn vạn lần khoan thứ cho cháu, cháu vừa mới bị Thế tử phi giáo huấn xong đấy!” Trần Thiện Chiêu cuống quít chắp tay khom lưng liên thanh nhận lỗi.
Đợi Trần Dung biết khó bỏ cuộc, chàng ta mới ngượng ngùng thuật lại, “Vừa rồi ra khỏi Thanh Ninh Cung, nàng cũng đã hận rèn sắt không thành thép nói cháu -- -- hiện giờ sắp đến giữa trưa, nếu Thục phi nương nương cùng Huệ phi Kính phi nương nương vẫn đang chờ, không chừng còn tưởng cháu xảy ra chuyện gì, thân là vãn bối lại khiến trưởng bối phải lo lắng chờ đợi...!E hèm, đều là cháu sai, lát nữa cháu tự mình nhận lỗi với ba vị nương nương.”
Ủa, mình giáo huấn chàng ngốc kia hồi nào?
Chương Hàm nghe vậy ngạc nhiên, nhưng thấy Trần Dung vừa đi vừa quở trách Trần Thiện Chiêu, nàng dần dần ngộ ra.
Vừa rồi nàng biết rõ Thái tử muốn bám lấy Trần Thiện Chiêu để Thái tử phi được rảnh rỗi "tâm sự" với nàng, vì thế nàng cũng không để ý.
Nhưng nếu Trần Thiện Chiêu trì hoãn ở Thanh Ninh Cung gần một canh giờ, lại một tí xíu ăn năn cũng không có, vậy nàng được ký thác kỳ vọng “Ước thúc” con mọt sách dĩ nhiên đã không làm tròn trách nhiệm vào ngày đầu tiên.
Khi Chương Hàm lại bước vào chính điện của tiền viện Trường Ninh Cung một lần nữa, thấy ngay một đám người đã tụ tập chờ sẵn.
Ngoài Huệ phi và Kính phi mà nàng đã gặp mặt, còn có Tri Vương phi Trương Như, Hàn Vương phi Cố Trừ, Công chúa Gia Hưng và một vị Công chúa khác do Huệ phi sở sinh, còn thêm một nam tử chưa từng gặp qua, chắc hẳn là Hàn Vương, nhưng lại không thấy vị Công chúa do Kính phi sinh.
Đối diện với "dàn chào" này, Trần Thiện Chiêu mặt mày khổ sở đi vào, hành lễ xin lỗi với một đoàn trưởng bối.
Công chúa Gia Hưng tiến đến trực tiếp xách tai Trần Thiện Chiêu: “Hôm nay là ngày đầu tiên yết kiến các trưởng bối, ngươi giỏi nhỉ, thản nhiên bỏ rơi tân nương đi đến thư phòng Thái tử Cửu ca xem sách quý, còn thuận tay ôm về hai quyển! Hôm qua thấy ngươi cố chống đi đón dâu, ta còn tưởng rằng ngươi sửa đổi, kết quả mới một ngày đã chứng nào tật nấy.
Mau, còn không xin lỗi tân nương nhà ngươi?”
Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu liên thanh thưa vâng, thật sự xoay người chắp tay thi lễ cho mình, nàng biết nội tình vụ hôm nay nên làm sao không xấu hổ, vội nghiêng người tránh đi rồi cuống quít đến trước mặt Công chúa Gia Hưng, thành khẩn hành lễ: “Thập nhị cô cô, có câu Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, huống chi sách giống như bản mệnh của chàng, một chốc một lát thói quen này không sửa được.
Khi ra khỏi Thanh Ninh Cung cháu cũng đã trách móc chàng vài câu, tốt xấu gì chàng còn nghe lọt tai, trong lòng cũng thật sự hối hận, xin cô cô đừng trách cứ chàng.”
Nói xong lời này, nàng lại hướng về phía các vị trưởng bối đứng đầy phòng mỉm cười nhún gối hành lễ: “Xin chư vị nương nương, các vị thúc thúc thẩm thẩm cô cô khoan thứ lần này, thiếp thân nhận lỗi thay Thế tử.”
Trần Thiện Chiêu cũng hùa theo cung kính cúi người: “Xin chư vị nương nương, các vị thúc thúc thẩm thẩm cô cô nể mặt Thế tử phi nhà cháu, khoan thứ cho cháu lần này, cháu xin nhận lỗi tại đây.”
Hai người gần như nói giống nhau như đúc khiến bốn phía vang lên tiếng cười ồ.
Cố Thục Phi vội vàng bảo Trương Như nâng Chương Hàm lên rồi cười ngặt nghẽo một hồi.
Sau đó mọi người bèn phân chủ khách mà an vị, Huệ phi và Kính phi lo lắng cho Trần Thiện Chiêu thân thể trọng thương mới khỏi, bèn nói hãy để đôi tân hôn hành lễ cho tất cả mọi người ở đây là được không cần đến từng nhà, Thục phi tất nhiên đồng ý.
Đợi Hạ Vũ lấy đến đệm quỳ đặt xuống, Chương Hàm liền theo Trần Thiện Chiêu lần lượt bái lạy từng người.
Trần Thiện Chiêu với vai phận nhỏ nhất nên nàng phải đi theo dập đầu cho toàn bộ người có mặt.
Bắt đầu từ Thục phi, mỗi một vị trưởng bối đều cho quà gặp mặt cực kỳ hào phóng, nào là một đôi vòng tay hai mươi lượng vàng, một đôi vòng tay ngọc bích hoàn mỹ, nguyên bộ trang sức vàng,...!tất cả quà gặp mặt hôm nay cộng với số trang sức quà cưới ở nhà, chắc hẳn cả đời nàng cũng đeo không hết.
Vất vả hành lễ xong, Thục phi liền kéo Chương Hàm đến ngồi bên người, mỉm cười nói: “Từ trước ta nhìn ngươi đã thấy rất tốt, nhưng nhờ ánh mắt sáng suốt của Hoàng Thượng mà khiến ngươi trở thành tôn tức nhi.
Bà mẫu ngươi không ở kinh thành, nếu Thiện Chiêu đối xử với ngươi có gì không tốt, cứ việc tới tìm ta làm chủ.
Dù ta không thể đứng ra thì vẫn còn Huệ phi Kính phi cùng các cô cô thẩm thẩm đều có thể chống lưng cho ngươi.”
“Đa tạ nương nương.” Chương Hàm hơi mỉm cười, thấy Trần Thiện Chiêu bày ra vẻ mặt bất lực, nàng liền nhìn chàng ta cười lộ má lúm đồng tiền, “Vậy là thiếp nắm chắc rồi.”
Cố Thục Phi thấy Chương Hàm nhìn Trần Thiện Chiêu, cứ tưởng rằng nàng sẽ nói kiểu như “Chàng đối với thiếp rất tốt” -- dưới tình hình này, bà là người từng trải nên đã nghe qua câu trả lời như vậy không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng lại nghe thấy Chương Hàm vừa nói như thế vừa đưa mắt nhìn Trần Thiện Chiêu, thằng bé ngốc nổi danh kia lại xấu hổ đằng hắng một tiếng, trái tim của bà tức khắc rung động.
Tri Vương và Trương Như thành hôn đã hơn một tháng, phu thê tuy rất tốt đẹp nhưng bà vẫn thấy có sự nhạt nhẽo, biết đôi tân hôn thường bắt đầu sống chung sẽ tôn trọng nhau như khách, nhưng nếu muốn nói là người một nhà thì dường như giữa đôi trẻ vẫn quá khách khí với nhau.
Nhưng hôm nay thấy Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu chỉ mới sống với nhau một đêm mà lại có sự ăn ý như vậy, thật sự rất hiếm.
Bởi vì đông người nên chầu gia yến hôm nay ở Trường Ninh Cung đương nhiên vô cùng náo nhiệt.
Đợi sau khi ăn xong, Cố Thục Phi vốn còn tính giữ Chương Hàm lại nói thêm mấy câu, nhưng phát hiện Trần Thiện Chiêu mặt mày phờ phạc, nghĩ hắn bị trọng thương vừa mới tỉnh lại, bà liền vội vàng phân phó: “Được rồi, hôm nay tiến cung đã bái kiến qua đa số trưởng bối cần gặp, hãy về nghỉ ngơi cho khỏe.
Còn về phần các trưởng bối khác thì không ngại chờ đến ngày thứ ba lại mặt lần lượt đi bái kiến cũng được, không cần gấp gáp ngay lúc này.”
“Thục phi nương nương đã nói như vậy, ta sẽ thay mặt ngươi đi nói một tiếng với các tỷ tỷ muội muội khác.” Công chúa Gia Hưng nhìn Trần Thiện Chiêu cười ranh mãnh, sau đó nhìn về phía Chương Hàm nói, “Hàm nhi, hãy mau đỡ con mọt sách nhà ngươi đi ra ngoài.
Sắp tới phải canh chừng hắn cẩn thận, đừng cho hắn đọc sách nhiều.”
“Vâng ạ.
Vậy hôm nay thiếp thân xin cáo lui trước.”
Chương Hàm đưa mắt cho Trần Thiện Chiêu, tiến lên cùng nhau hành lễ với mọi người rồi dìu chàng ta ra cửa.
Một đường từ Quỳnh uyển qua khỏi Huyền Vũ môn, thấy bên ngoài đã sớm có xa giá của thân vương chờ sẵn, hỏi rõ mới biết là do Triệu Vương cố ý lưu lại.
Biết rõ phụ vương xưa nay ra ngoài không thích xa hoa, xa giá này gần như không hề sử dụng qua vài lần, Trần Thiện Chiêu không khỏi nheo mắt lại, sau đó liền đỡ Chương Hàm lên xe.
Chờ đến khi cửa xe được đóng chặt, vẻ mặt chàng ta không còn một chút bóng dáng của sự ngờ nghệch hoặc ranh mãnh lúc nãy, trực tiếp ngả đầu trên vai Chương Hàm.
Thấy Trần Thiện Chiêu mặt mày mệt mỏi, Chương Hàm lo lắng hỏi: “Sao thế, là đau đầu hay choáng váng?”
“Không có, chỉ mệt chút thôi, để ta dựa trong chốc lát.”
Trần Thiện Chiêu tuy không thừa nhận, nhưng nhìn chàng hơi hơi nhăn mày khiến Chương Hàm lo lắng nhiều hơn.
Nàng duỗi tay ấn huyệt Thái Dương cho chàng, nhìn Trần Thiện Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, nàng nghĩ đến tuy lúc nãy mình phải ứng phó với Thái tử phi thật lâu nhưng chàng bầu bạn cho có lệ với Thái tử cũng cực kỳ không dễ dàng, trong lúc này tạm thời không muốn thuật lại những lời của Thái tử phi.
Một hồi lâu, Trần Thiện Chiêu lại mở miệng trước.
“Ngày mai sẽ yết kiến tông miếu, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, trở về hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày tới còn hồi môn lại mặt.” Trần Thiện Chiêu nói tới đây, hơi ngừng lại một chút rồi thấp giọng thì thầm, “Phụ vương phỏng chừng mấy ngày nữa phải rời kinh.
Lần này lưu lại Tứ đệ ở kinh thành, phụ vương chẳng những không để lại thêm tiền bạc mà còn mang đi một ít địa tô do điền trang đưa tới cung cấp chi tiêu cuối năm.
Bởi vì sau khi đến Bảo Định phải tiếp thu Bắc Bình Đô Ti và Bắc Bình Tam Vệ, không có chỗ nào không cần tiền, phí tổn này cần phải lập tức bắt đầu tiết kiệm.”
Giọng nói cực nhỏ gần như bị che lấp bởi tiếng bánh xe lạo xạo, tiếng vó ngựa lộp cộp và tiếng hô to mở đường.
Thấy Chương Hàm nghiêm túc gật đầu, Trần Thiện Chiêu nhỏ giọng nói tiếp: “Tuy nói tăng thu giảm chi, nhưng chi tiêu của Tứ đệ đừng để thiếu.
Tính tình hắn nóng nảy, nếu lỡ vì bất mãn mà lộ ra manh mối, tất nhiên sẽ bị người phát giác.
Hai ta phải cố gắng đừng để trường hợp này xảy ra.
Còn những sách quý của ta giao tất cả cho nàng.
Tuy ta từ nhỏ yêu sách như mạng, là một con mọt sách, nhưng còn không ngốc đến mức ngu dại.
So sánh với sinh mạng, đôi khi lại không thể không vứt bỏ thứ ta thích nhất.
Nàng hiểu ý ta chứ?”
Chương Hàm nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng lấp lánh của Trần Thiện Chiêu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Chàng yên tâm, em hiểu rõ.”
“Ta biết ngay nàng sẽ hiểu được.” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng cầm tay Chương Hàm, ngay sau đó dịu dàng nói, “Cho nên, nàng muốn làm bất kỳ chuyện gì thì cứ việc tự nhiên mà làm.”.