Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 200


Một cây trâm bạc hình rồng mạ vàng, một cây trâm vạn năm may mắn, một bộ diêu mạ vàng đính hoa và cườm, một vòng vàng họa tiết song long khảm đá quý, một chuỗi ngọc, một đôi hoa tai mạ vàng khảm hồng ngọc, một chiếc lược bạch ngọc khắc hoa cỏ, một ngọc bội bích ngọc hình hoa.

Vương Lăng đã quen nhìn những thứ quý giá nên đống đồ trang sức kim ngọc này nàng chẳng thèm để trong mắt.

Tuy nhiên, khi vuốt ve ký hiệu của Ngự dụng giám, sắc mặt nàng lại dần dần nghiêm trọng.

Nhìn Tôn Niệm Hi quỳ phía dưới mặt mày tái nhợt nhưng lại cắn môi không mở miệng xin tha, Vương Lăng hít một hơi thật sâu rồi cười lạnh: "Cuốn gói nhiều đồ như vậy muốn ra cửa sau bán lấy tiền? Hay thật, lần đầu tiên trong phủ chúng ta lại xảy ra vụ trộm lớn đến thế! Người đâu, bịt kín miệng nó, lập tức trói lại!"
Các bà tử đứng hầu hai bên vừa bàn luận một trận bên ngoài, lúc này thấy lại do Vương Lăng ra mặt, hơn nữa chưa tra xét gì mà ra lệnh trói ngay, bọn họ nhịn không được chần chờ một lát.

Chính trong nháy mắt này, Tôn Niệm Hi mặt mày uất ức lập tức lớn tiếng thanh minh: "Những thứ này không phải ta trộm, đều do Thế tử gia tặng cho ta!"
Lời này vừa nói ra, một tràng tiếng ồ vang vọng trong phòng nghị sự to như vậy.

Vương Lăng giận không thể át nhấn lên tay vịn đứng dậy, lạnh giọng quát: "Các ngươi đều đã chết hay sao, còn không mau chóng bịt kín miệng nó!"
Tuy nhiên, mặc dù mấy tháng qua Vương Lăng đã tạo dựng được sự uy quyền "nói một không hai", nhưng rốt cuộc Thế tử Trần Thiện Chiêu mới là chủ nhân chân chính của phủ Triệu Vương.

Cho dù trước nay vị này đều buông tay mặc kệ mọi chuyện, nhưng nếu Trần Thiện Chiêu thật sự có thể đưa cho cô nương trước mắt rất nhiều đồ trang sức trân quý, vậy chứng tỏ đây là người trong lòng Thế tử ưu ái, lúc này tùy tiện ra tay thì hậu quả khó lường! Vì thế, mấy bà tử không khỏi dùng dằng, thế nên để Tôn Niệm Hi lợi dụng thời cơ đứng bật dậy.

"Các ngươi nếu dám đụng đến một sợi tóc của ta, Thế tử gia trở về sẽ không buông tha các ngươi!" Tôn Niệm Hi mím chặt môi, trên mặt tràn đầy sự kiên quyết "đập nồi dìm thuyền", làm trò ngay trước mắt mọi người chậm rãi rút xuống cây trâm nhắm vào cổ họng của mình, nói từng câu từng chữ: "Nếu các ngươi bức nữa, cùng lắm thì ta chọn một chữ chết!"
Thời khắc này, Vương Lăng tức giận đến mức mày liễu dựng ngược.


Vốn tưởng trên dưới trong phủ đều đã phục tùng nên nàng đi thẳng từ Ngô Đồng Uyển lại đây, cũng không kêu đến mấy bà tử tâm phúc của mình, ai ngờ bọn người trước mắt dám bằng mặt không bằng lòng.

Nhìn Tôn Niệm Hi bày ra tư thế như vậy, nàng lạnh lùng cười, cứ thế chậm rãi tiến lên phía trước.

"Quận vương phi, nếu ngài tiếp tục qua đây, ta sẽ...!ta sẽ thật sự đâm xuống!"
Vương Lăng nghe vậy bèn nheo mắt quan sát Tôn Niệm Hi.

Khi Trần Thiện Duệ vừa mang người từ trong cung về phủ, nàng liền chú ý đến cung nhân với khí chất nhìn qua rõ ràng khác biệt với những đứa khác.

Không phải bởi vì cách ăn mặc trang điểm khiến trên người ả này lộ ra vài phần thanh nhã thoát tục của một tiểu gia bích ngọc; cũng không phải chỉ vì cái tên văn hoa hơn so với người khác; càng không phải bởi vì đôi tay nõn nà dường như chưa từng làm việc nặng nhọc; mà bởi vì vừa thấy mặt thì ả ta dám liếc mắt đánh giá nàng một cái rồi mới quỳ xuống hành lễ, chẳng có nửa phần kính cẩn của một nô tỳ nên có, cho thấy đây là một ả không an phận.

Lúc này, thấy ánh mắt ả ta hoảng loạn, tay cầm cây trâm run nhè nhẹ, Vương Lăng tức khắc thản nhiên tiến thêm một bước.

Quả nhiên, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, mặc dù Tôn Niệm Hi run run rẩy rẩy nắm cây trâm làm như muốn đâm vào cổ, nhưng chỉ cần đầu trâm bén nhọn chạm vào da thịt liền lập tức dừng lại.

Nghĩ đến trò khôi hài này mà lan truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ chê cười phủ Triệu Vương, lửa giận của Vương Lăng tức khắc bùng lên ngất trời, hừ lạnh: "Có gan thì cứ thật sự đâm xuống cho ta xem nào.

Đừng đứng đực ở đó mà chơi trò đe dọa!"
Tôn Niệm Hi không ngờ được Vương Lăng chẳng thèm màng chết sống của mình, chỉ có thể gắng gượng nói: "Quận vương phi, từng câu từng chữ của ta đều là lời nói thật, những trang sức này thật sự đều do Thế tử gia..."
"Đủ rồi!"

Lời còn chưa nói xong, Vương Lăng quát lên một tiếng rồi vung tay lên, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt ả kia.

Nhìn Tôn Niệm Hi té ngã dưới đất, cây trâm trong tay cũng cầm không chắc rơi ra lăn lóc, Vương Lăng chán ghét nhíu mày, lập tức về lại chỗ ngồi trầm giọng sai khiến: "Mang chậu nước tới đây, không đâu bởi vì cái giống này mà làm ô uế tay ta!"
Võ mụ mụ bị hành động của Vương Lăng khiến cho sợ ngây người, nghe vậy không khỏi nuốt ực một ngụm nước bọt.

Nhưng còn Dao Quang đã từng trải nghiệm bị Vương Lăng cho một cái tát y như vậy đã trở nên linh hoạt hiểu ý hơn, vội cuống quít bước nhanh ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền tự mình bưng một thau đồng tiến vào, quỳ xuống đất cao cao nâng lên.

Lúc này, Võ mụ mụ mới như bừng tỉnh trong mộng, vội vàng tiến lên hầu hạ Vương Lăng rửa sạch tay.

Sau khi tỉ mỉ dùng khăn mềm lau khô, Vương Lăng mới thản nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua cô ả đang bụm mặt ngây ra như phỗng trên mặt đất, khinh miệt cười khẩy một tiếng.

"Không phải muốn đòi chết đòi sống à? Chỉ mới ăn một cái tát thôi, cây trâm còn ở trong tầm tay ngươi kìa, có gan thì nhặt lên tiếp tục đâm xuống, vậy ta cũng được rảnh chuyện! Muốn chết thì làm mau một chút, đừng lãng phí thì giờ của ta!"
Tôn Niệm Hi hoàn toàn không dự đoán được Vương Lăng sẽ có thái độ như vậy.

Nói đúng ra Vương Lăng xuất thân thiên kim hầu môn tôn quý, Chương Hàm cùng lắm chỉ là tiểu gia bích ngọc xuất thân hàn vi, thế mà được gả vào vương phủ lại mang thân phận trưởng tẩu, hơn nữa một người hơn nửa năm không động tĩnh, một kẻ mới mấy tháng đã hoài thai, gặp phải trường hợp này chẳng phải nên giữ thái độ sống chết mặc bây hay sao, vì cớ gì thái độ của Vương Lăng giống như Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đang lăng nhăng với mình vậy?! Trong lòng không thể tin được, Tôn Niệm Hi ôm chặt bên má nóng rát, hận đến mức răng gần như cắn nát môi, nhưng lại ngơ ngẩn không biết nên ứng đối như thế nào.

Khi Tôn Niệm Hi lâm vào trình trạng kinh hoàng và tuyệt vọng, chợt nghe gian ngoài truyền đến một giọng giống như khúc nhạc thiên đình: "Thế tử gia tới!"
Nghe thế, Tôn Niệm Hi giống như bám được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lăn long lóc bò lên nghiêng ngả lảo đảo vọt tới cạnh cửa.


Hiển nhiên, một thanh niên tao nhã tuấn tú mặc áo gấm màu xanh lá sen chân đi giày vải đen bước vào phòng, ả ta càng giống như thấy vị cứu nhào thẳng qua.

Tuy nhiên, ả ta lại không dự kiến được Trần Thiện Chiêu lại nhíu mày bước sang bên cạnh tránh đi, mà người theo sát phía sau thì túm lấy ả, nhanh nhẹn bẻ quặt hai tay ả ra sau lưng ấn quỳ xuống đất.

"Thế tử gia..."
Trần Thiện Chiêu nhíu chặt hàng mày quét mắt một cái lướt qua dấu tay đỏ tươi in trên má Tôn Niệm Hi, ánh mắt chợt lóe rồi nhàn nhạt hỏi: "Sao lại thế này?"
"Thế tử gia, Thế tử gia cứu nô tỳ!" Mặc dù cánh tay bị vặn đau đớn, nhưng ngay lúc này Tôn Niệm Hi không còn rảnh để lo, khóc nức nở: "Bọn họ vu hãm nô tỳ trộm đồ trong phủ, nhưng rõ ràng nô tỳ không có! Thế tử gia, mấy thứ kia đều là ngài tặng cho nô tỳ, cho dù là nến cũng vậy, sách cũng vậy, trang sức cũng vậy..."
"Tứ đệ muội, cô ta trộm gì thế?"
Trần Thiện Chiêu lập tức nhìn về phía Vương Lăng, mà Vương Lăng tuy bởi vì Trần Thiện Chiêu đột nhiên trở về nên hơi có chút giật mình, nhưng vẫn phớt lờ ánh mắt ra hiệu của Võ mụ mụ, trả lời thẳng thắn: "Một ít đồ trang sức, tất cả đều có ký ấn của Ngự dụng giám.

Nếu không phải ả ta mang đồ trộm được ra cửa sau trùng hợp bị người phát hiện, vốn dĩ không ai chú ý tới nha hoàn làm việc ở Cảnh An đường! Nhưng sau khi ả ta bị bắt thì luôn miệng nói đồ trang sức là do Thế tử gia đưa cho, muội nghe thật sự vô cùng buồn cười!"
Khi Vương Lăng nói lời này cố tình nhấn mạnh, ý tứ không cần nói cũng biết -- -- Trần Thiện Chiêu, đừng quên phía sau huynh là Thế tử phi đang hoài thai đấy nhé!
Mặc dù lời này chưa từng nói rõ ra, nhưng Trần Thiện Chiêu thấy rõ ràng ánh mắt sắc bén của Vương Lăng, tức khắc mỉm cười.

Anh chàng quay đầu nhìn thoáng qua bộ dạng hoa lê dính hạt mưa nhu nhược đáng thương của Tôn Niệm Hi, đột nhiên nhìn chằm chằm mấy bà tử ra lệnh: "Ngoại trừ Uyển Bình Quận Vương phi, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
Đối mặt với Trần Thiện Chiêu đuổi người không chút khách sáo, mấy bà tử cuống quít nối đuôi nhau rời sảnh.

Khi ra tới sân phòng nghị sự, thấy Chương Thịnh đích thân mang theo một đoàn thân vệ canh giữ ở bên ngoài, bọn họ liếc nhau xong càng im như ve sầu mùa đông, đều rời khỏi vài chục bước, một đám đều không dám thở mạnh một tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại Vương Lăng cùng hai nha hoàn và Võ mụ mụ.

Vương Lăng vốn đang mày liễu dựng ngược, nhưng trầm ngâm một lát, nàng vẫn cho lui luôn Võ mụ mụ và nha hoàn.

Mãi đến lúc này, Trần Thiện Chiêu mới nhíu mày nói: "Bởi vì chính ngươi đề cập đến vụ buổi tối phải đốt đèn đọc sách, lúc trước ta ở Văn Hoa Điện cũng quen biết ngươi cho nên nến đó là ta cho phép ngươi đi lãnh ở chỗ quản sự.


Còn về phần sách, Phúc Huy làm viện trong thư phòng ta bị gẫy tay, ta nghĩ ngươi là người đọc sách biết chữ, ở Văn Hoa Điện cũng hỗ trợ ta tìm sách, đương nhiên chọn ngươi tới giúp đỡ vài lần, tùy tay tặng ngươi hai bản Kinh Thi mà thôi.

Còn phần trang sức gì đó, sao ta lại không nhớ rõ?"
Lời này vừa nói ra, bất luận là Vương Lăng lúc nãy trong lòng bực bội nhưng nghe một hồi không khỏi ngơ ngẩn, hay là Tôn Niệm Hi đầy mặt mong chờ cầu xin, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ.

Tôn Niệm Hi không ngờ Trần Thiện Chiêu phủ nhận hoàn toàn như vậy, sau nháy mắt yên lặng, lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, giọng nói càng run rẩy hơn so với lúc lấy chết tương bức trước mặt Vương Lăng.

"Thế tử gia...!sao ngài có thể...!sao ngài có thể không nhớ được chứ? Rõ ràng chính ngài nói nô tỳ hiếu học không biết mỏi mệt, tri thư đạt lý..."
"Một cô nương hiếu học không biết mỏi mệt tri thư đạt lý sẽ hồ ngôn loạn ngữ giống ngươi vậy sao?" Trần Thiện Chiêu nhàn nhạt ngắt lời ả ta, thấy mặt mày ả ta đầy vẻ thất bại, hắn lạnh lùng chất vấn: "Hơn nữa, ta đã nói qua, có thể đưa ngươi hồi cung tiếp tục dự khảo nữ quan, nhưng khi đó ngươi trả lời ta thế nào? Sợ Thế tử phi hiểu lầm ảnh hưởng thai nhi, thà rằng lưu tại vương phủ làm việc vặt thanh nhàn.

Nhưng nhìn bộ dáng kêu to hét lớn của ngươi hôm nay, tấm lòng săn sóc người khác của ngươi đâu mất rồi? Còn phần trang sức này là từ nơi nào tới, ngươi cho rằng ta thật sự không biết?"
Tôn Niệm Hi không khỏi rùng mình trước ánh mắt lạnh lẽo chưa bao giờ thấy của Trần Thiện Chiêu.

Tuy nhiên, hai tay vẫn bị bắt chéo sau lưng, ả có muốn làm bộ té xỉu cũng không được, mà nghe thêm những câu kế tiếp càng càng khiến trái tim ả ta chìm vào vực sâu không đáy.

"Thụy Hỉ cùng được phân đến Cảnh An đường với ngươi đã từng nhìn thấy ngươi lấy một cây trâm thủ công tinh xảo ngắm tới ngắm lui, vì thế thừa dịp ngươi không ở trong phòng bèn lặng lẽ đi tìm, phát hiện đồ vật được ngươi giấu trong ngăn tủ ở Cảnh An đường, cho nên lúc sao kiểm mới qua mặt được.

Thụy Hỉ không phục bèn tới bẩm báo với ta, nói là hai trăm lượng sao kiểm ra chính là quản sự cô cô ban cho nó, do đó ngươi tuyệt đối không thể không một xu dính túi, khi đó ta cũng không lý luận.

Thụy Hỉ còn nói, mấy ngày nay ngươi thường xuyên chạy tới chỗ vị Ngự y ở tiền viện, ngươi có rắp tâm gì?"
Lời tác giả: Đây mới là thiên kim độc nhất vô nhị của phủ Định Viễn Hầu, nếu không Triệu Vương đâu cần đặc biệt cầu mối hôn nhân này cho nhi tử!.

Bình Luận (0)
Comment