Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 237.2 - Chương 237.238

237: PHƯỢNG HOÀNG TRONG LỬA (1)


Đi một chuyến đến phủ Triệu Vương là Hạ Thủ Nghĩa đã biết mình khó có thể đứng ngoài cuộc. Cho nên sau khi thăm hỏi phủ Triệu Vương, ông lập tức vào cung từ cửa Trường An hữu. Biết các đại thần và Thái Tử vẫn còn chờ tại Văn Hoa Điện, ông phải mau chóng chạy đến ngay. Mặc dù trên đường ông vẫn luôn do dự không biết có nên thuật lại nguyên văn cuộc nói chuyện với Triệu Vương Thế tử phi, thế nhưng khi vừa bước vào điện, rốt cuộc ông đã hạ quyết tâm.

Dù sao chỉ nhìn thái độ của hai thiếu phu nhân của phủ Triệu Vương liền biết việc này tất nhiên khó xử lý cho êm đẹp, thôi thì đơn giản cứ bóc trần tất cả trước mặt mọi người. Hiện giờ thế cục rắc rối phức tạp, cùng lắm thì ông từ quan về quê là xong!

Thấy Hạ Thủ Nghĩa quay về một mình, Thái Tử và các đại lão thần liền biết chuyến đi của vị Lại Bộ Thượng thư không thuận buồm xuôi gió. Khi Hạ Thủ Nghĩa thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại với Chương Hàm, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, còn Thái Tử giận đến mức đau tim, siết chặt nắm tay, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Hắn liếc một vòng các quần thần đứng xung quanh điện, thấy không một người nào dám cùng mình đối diện, mấy kẻ tâm phúc thì hoàn toàn cứng họng, không có bất kỳ điều trần hay kiến nghị gì, tức khắc càng thêm bực bội.


“Được, được, quả nhiên không hổ là người được phụ hoàng thưởng thức, chỉ giỏi miệng lưỡi xảo biện. . . chỉ hươu bảo ngựa!” Thái Tử hít một hơi thật sâu, lạnh giọng phân phó: “Truyền lệnh Kim Ngô vệ, canh chừng phủ Triệu Vương!”

Chờ về tới Đông Cung, một đoàn hỏa khí bị nghẹn trong bụng rốt cuộc có chỗ để trút. Thái Tử lập tức gạt xuống đất toàn bộ tấu chương chất chồng cao cao trên bàn, mặc kệ mấy nội thị sợ tới mức run bần bật liên tục dập đầu tạ tội. Hắn không thèm để ý tới ai, lập tức đi thẳng tới góc trong cùng đặt mông ngồi xuống. Hít thở vài hơi thật sâu, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.

Hiện giờ Thái Tử hắn đây đang chiếm địa vị chính trực, cho dù thái độ phủ Triệu Vương có cứng rắn thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần một đôi huynh đệ cùng mẫu Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ vẫn còn ở kinh thành, như vậy hắn đang nắm giữ vốn liếng đáng kể! Cũng may Triệu Vương tự biết công cao, ngoài Thế tử Trần Thiện Chiêu còn để lại thêm một đích tử Trần Thiện Duệ, nếu không hiện giờ hắn đâu chiếm lời. Phải biết Triệu Vương Phi Phó thị chẳng những là nữ chủ nhân của phủ Triệu Vương, hơn nữa còn có danh vọng cực cao trong vòng mệnh phụ huân quý, càng được quân dân kính yêu sâu đậm; cho dù Triệu Vương đồng ý vứt bỏ hai đích tử Phó thị sở sinh, nhưng chúng tướng dưới trướng và quân dân Bắc địa chưa chắc sẽ đáp ứng!


Có phần tự tin này, Thái Tử bình tĩnh khôi phục tâm tình rồi mới đứng dậy đi ra gian ngoài. Thấy tấu chương cùng giấy và bút mực vừa nãy bị quét xuống đất nhưng giờ lại được bày biện ngay ngắn trên bàn, hắn không nói hai lời liền ngồi xuống. Ổn định tâm thần, hắn trầm ngâm xem từng quyển tấu chương, chốc lát liền quên mất thời gian. Mãi đến khi phát hiện trong phòng dần dần sáng lên, bụng lại mơ hồ truyền đến cảm giác đói khát, hắn mới tiện tay thả bút vào chậu rửa bút, xoay xoay cổ tay hỏi: “Giờ nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, vừa qua giờ Dậu.”

Vào đông trời tối sớm, trong nhà đã đốt đèn. Thái Tử nhìn chồng tấu chương đã giải quyết hơn một nửa, nghĩ đến trước đây Hoàng đế luôn luôn trăm công ngàn việc, nhịn không được ngơ ngẩn một lát. Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám trầm giọng đưa tin: “Thái tử điện hạ, Cố tiểu hầu gia cầu kiến.”


Hiện giờ Cố Chấn đã không còn là Uy Ninh Hầu, nhưng lại dị thường chán ghét người khác kêu hắn là Tam thiếu gia hoặc Tam công tử, hơn nữa mấy ngày này thường xuyên xuất nhập Đông Cung, người dưới bèn nịnh bợ vị tân quý trước mặt Thái Tử, vì thế đều kêu hắn là 'tiểu hầu gia', Thái Tử cũng ngầm đồng ý. Lúc này, Thái Tử hất cằm phân phó cho vào, chỉ trong chốc lát Cố Chấn liền bước nhanh vô phòng.

“Thái tử điện hạ.”

Cố Chấn khom lưng hành lễ, sau đó không câu nệ lập tức tiến tới bên cạnh Thái Tử. Một tay hắn chống lên bàn cúi người xuống nhỏ giọng trình bày: “Thứ lỗi cho thần nhiều lời, thần cảm thấy phủ Triệu Vương có gì đó không đúng! Triệu Vương Thế tử phi xác thật là người tính tình cương liệt, vị Uyển Bình Quận Vương phi xuất thân tướng môn biết cách dụng binh, nhưng chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy hai ngươi họ quá mức cứng đầu? Cho dù phủ Triệu Vương có hai trăm thân vệ trải qua trăm trận, nhưng đó chỉ là hai trăm người chứ không phải hai ngàn người, trong kinh thành to như vậy có thể phát huy được bao nhiêu công dụng? Ngay cả phủ Triệu Vương cũng phòng thủ không được, lần trước gặp tập kích chính là bằng chứng, bởi vì theo ấn chế vương phủ không được trữ cung tiễn!”
Thấy Thái Tử đột nhiên biến sắc, trầm ngâm một lát rồi ra hiệu cho hắn cứ nói tiếp, Cố Chấn hít một hơi thật sâu bẩm báo: “Ngoài ra, chuyện lớn như vậy mà chỉ có hai phụ nữ ra mặt, thần không thể không cảm thấy có gian trá! Cho nên, thần nghe nói Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ trước đó đi phủ Định Viễn Hầu mà vẫn chưa về lại vương phủ, bèn nghĩ dù sao không thể mời được Triệu Vương Thế tử thì mời Uyển Bình Quận vương vào cung cũng giống nhau. Thần bèn mang theo hơn trăm Kim Ngô vệ đến phủ Định Viễn Hầu, kết quả. . .”

Thái Tử nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn thật sâu: “Chẳng lẽ phủ Định Viễn Hầu cũng dám cự tuyệt ngươi ngoài cửa?”

“Không ạ, phủ Định Viễn Hầu rỗng tuếch, nói là Định Viễn Hầu đưa Uyển Bình Quận vương đi biệt trang diễn tập quân trận.” Từng câu từng chữ nói tới đây, Cố Chấn thấy Thái Tử thốt nhiên biến sắc, lúc này mới đứng thẳng người chắp tay nói: “Sự tình quan trọng, cho nên một mặt thần phái người hoả tốc ra khỏi thành đi đến biệt trang của Định Viễn Hầu, một mặt tự mình về bẩm báo với điện hạ! Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông có thể dùng kế 'Ve sầu thoát xác', chẳng lẽ hai huynh đệ của phủ Triệu Vương không thể?”
Trước nay Trần Thiện Thông không phải là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên bắt thê tử Tôn thị ngụy trang có thai, chính mình lấy cớ ở nhà chăm sóc né tránh tầm mắt người khác, nhờ vậy mới có thể dùng kế 'Ve sầu thoát xác' thành công. Ngược lại, Trần Thiện Chiêu nổi danh coi trọng thê nhi, thậm chí còn có người cười nhạo hắn là tên ngốc sợ vợ; còn Trần Thiện Duệ dù không quá mức như vậy, nhưng thê tử Vương Lăng chính là Triệu Vương đích thân cầu hôn cho nhi tử, nghe nói cũng rất ân ái, bên người không có nữ tử khác.  Cho nên khi mật thám trong phủ Triệu Vương truyền tin, nói là Chương Hàm Vương Lăng một người ra cửa gặp khách một người tọa trấn trong phủ, Thái Tử không hề suy nghĩ theo chiều hướng kia. Nhưng hiện giờ nghe Cố Chấn trình bày, hắn lập tức tỉnh ngộ.
“Cho dù bọn họ thật sự có thể nhẫn tâm đoạt tuyệt như thế, hai thiếu phụ kia nguyện ý để phu quân giống như thằn lằn cắt đuôi đào tẩu?”

“Điện hạ, nếu đàn bà thật sự si mê thì càng kiên nhẫn hơn đàn ông rất nhiều!” Cố Chấn thấy Thái Tử hiển nhiên đã bị mình thuyết phục, lập tức múa may miệng lưỡi: “Nếu điện hạ cho phép, thần lập tức phân phó tấn công phủ Triệu Vương! Uyển Bình Quận Vương phi tuy biết võ nghệ quân lược, nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu chưa từng kinh qua chiến trận, hơn nữa thống lĩnh thân vệ Chương Thịnh không có mặt trong vương phủ, đây là cơ hội tốt nhất! Muốn chứng minh suy đoán của thần có chuẩn xác hay không, chỉ có cách tấn công bất ngờ thì sẽ biết ngay!”

Thái Tử nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Có nắm chắc không?”
“Thần không rành về quân trận võ nghệ, tuy nhiên. . .” Gương mặt Cố Chấn tràn đầy vẻ tự tin, giọng nói cũng lập tức cao lên: “. . . điện hạ chớ quên thanh danh năm đó của tiên phụ. Những đại tướng bộ hạ cũ của ông ấy tuyệt đối không thua kém thân vệ phủ Triệu Vương!”

“Được!” Thái Tử rốt cuộc hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh: “Vậy cô giao việc này cho ngươi! Nếu biết Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều không ở trong phủ, cô có thể mô phỏng theo lúc trước phụ hoàng xử trí Trần Thiện Thông mà làm!”

“Thần tất nhiên không phụ tín nhiệm của Thái tử điện hạ!”

Bước nhanh ra khỏi Đông Cung, Cố Chấn nhìn bầu trời đã sụp tối, đột nhiên mỉm cười tự mãn, siết chặt nắm tay nhẹ nhàng dứ dứ. Từ khi bị trục xuất về quê, hắn vẫn luôn kỳ vọng thời khắc trở mình này. Khổ nỗi, hắn không ngờ Chương Hàm một bước lên mây -- đầu tiên là được sách phong Triệu Vương Thế tử phi, sau đó lại được Hoàng đế khen ngợi, kế tiếp sinh tằng tôn tử duy nhất trong tông thất -- nổi bật không ai sánh bằng! Tuy nhiên, chỉ cần một nhà Triệu Vương gánh vác cái danh phản nghịch thì không còn ngóc đầu lên được. Khi Thái Tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, vậy thì phong thuỷ luân chuyển, chính là thời cơ thuận lợi nhất cho Cố Chấn hắn đây!
“Lúc trước ngươi tát vào mặt ta buông lời tàn nhẫn, đến khi đó ta muốn xem ngươi quỳ gối trước mặt ta đau khổ cầu xin thế nào!”

Rất cảm ơn nếu vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2. Đêm xuống, trên nóc nhà của ngôi lầu ba tầng ở hậu viện phủ Triệu Vương, các thân vệ đang thay phiên quan sát tình hình bên ngoài. Đứng trên nóc nhà tầm mắt tất nhiên phóng xa hơn, nhưng lúc này trời quá tối, chỉ có những thân vệ nhãn lực tuyệt vời đã từng là quân thám báo mới có thể đảm nhiệm trọng trách giám thị chung quanh. Gió lạnh gào thét từng cơn, làm nhiệm vụ này trong thời tiết như vậy quả thật là một việc khổ sai hạng nhất. Thế nhưng nghĩ đến lúc nãy trong Bạch Hổ đường, Thế tử phi và Quận vương phi mặc y phục đỏ rực nói câu 'Thắng cùng sống, bại cùng chết', trong lòng bọn họ đều cảm thấy ấm áp.
“Càng vào đêm càng phải cẩn thận, mọi người hãy chú ý một chút!”

“Yên tâm, chúng ta không dám phạm sai lầm!” Một thân vệ lão thành mỉm cười gật đầu, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ông trời có mắt, Thế tử phi và Quận vương phi thật sự làm rất tốt!”

Mặc dù vừa nãy Chương Hàm và Vương Lăng đã thú nhận với mọi người: Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đều an toàn rời khỏi kinh thành, nhưng sĩ khí của các thân vệ chẳng những chưa hề giảm đi mà thậm chí càng tăng vọt. Khi bọn họ đến kinh thành đều phụng tử lệnh, nếu Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ có mệnh hệ gì, bọn họ chẳng những phải cùng chết mà còn liên lụy gia quyến; hiện giờ hai vị thiếu chủ đều bình an thoát thân, cho dù bọn họ phải hy sinh, người nhà sẽ được trợ cấp vô cùng hậu hĩ cơm áo không lo, như vậy dĩ nhiên đã quá đủ! Huống chi, Thế tử phi và Quận vương phi là người tôn quý như vậy mà chịu ở lại cùng bọn họ tử thủ phủ Triệu Vương!
“Nếu chuyện không may xảy ra, mọi người đều đã bàn bạc cả rồi, bất luận thế nào cũng sẽ bảo hộ hai vị quý nhân mở một đường máu ra ngoài!”

“Không sai!”

Bốn người vừa nói chuyện với nhau vừa cảnh giác quan sát tứ phía. Bỗng nhiên, bọn họ lập tức chú ý tới một ánh lửa chợt lóe lên phía xa xa của con hẻm tối thui ở cửa sau vương phủ. Trong nháy mắt, bọn họ có thể thấy được những bóng đen di chuyển. Gần như theo bản năng, bốn người đồng loạt thổi to còi tre treo trên ngực, âm thanh lanh lảnh chói tai đột nhiên truyền khắp toàn bộ vương phủ. Chương Hàm đang an tọa trong Bạch Hổ đường giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy. Vương Lăng nhếch khóe môi cười lạnh: “Còn tưởng rằng có thể kéo dài mấy ngày, không ngờ lại đến sớm như vậy!”

Nhìn thoáng qua Chương Hàm, thấy Đại tẩu hít một hơi thật sâu rồi gật đầu thật mạnh, Vương Lăng liền hét lớn: “Truyền lệnh, đốt lửa!”
Dầu cải đã sớm dự trữ trong vương phủ trước khi Hạ Thủ Nghĩa tới đây được vận chuyển đến các nơi quan trọng nhất. Mà trước đó sớm hơn, tất cả thư tịch trân quý do Trần Thiện Chiêu sưu tập và toàn bộ thư tịch Ngự tứ đều được Chương Hàm bọc bao nhiêu lớp vải dầu, sau đó sai tâm phúc đào hố thật sâu trong hậu hoa viên chôn xuống. Ngay lúc này, từng vò dầu cải được tưới khắp nơi ở Đông lộ Tây lộ chính lộ của hậu viện, những cây đuốc nhựa thông được châm lửa ném vào. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hậu viện vương phủ chìm trong biển lửa.

Chứng kiến Bằng Dực quán và Ngô Đồng Uyển nơi mang tình yêu thương dịu dàng của phu thê thấp thoáng trong màn lửa bốc lên tận trời, Vương Lăng đưa tay về phía Chương Hàm, hai đôi tay gắt gao siết chặt, nụ cười kiên quyết đồng loạt nở trên gương mặt hai người.
Hãy để trận lửa thiêu đốt phủ Triệu Vương trở thành sự kết thúc và khởi đầu của mọi chuyện!


238. THIÊN HẠ CHẤN ĐỘNG - QUYỂN NĂM. VUI MỪNG TRƯỚC ĐIỆN 


Vào buổi tối hai mươi mốt tháng giêng, trận cháy lớn ở phủ Triệu Vương chẳng những gây chấn động toàn bộ kinh thành mà còn gây chấn động cả thiên hạ.

Suốt một đêm, tiếng vó ngựa phi nước đại vang dội khắp phố phường không biết đã đánh thức bao nhiêu giấc mộng đẹp, cũng không biết khiến bao nhiêu phủ đệ của các quan to hiển quý tăng cường phòng thủ. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, vô số truyền đơn tung bay khắp mọi ngõ ngách của kinh thành như tuyết rơi, đặc biệt là phố Trường Thi với Quốc Tử Giám, phố Tam Sơn phố Kỳ Vọng phố Đại Trung là những khu thương nghiệp sầm uất thịnh vượng nhất. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người đều biết đêm qua Cấm vệ mạnh mẽ bao vây tấn công với ý định xâm nhập phủ Triệu Vương, kết quả người trong vương phủ bị ép buộc không còn cách nào khác, đành phải đốt quách toàn bộ vương phủ cho xong, sau đó xung phong liều chết tháo chạy.

Hoàng đế không thể cai quản đã mấy tháng, lâm triều đương nhiên được miễn, nhưng không ít quan viên ngồi ngựa xe cỗ kiệu tiến vào nha môn, trong tay áo đều cất giữ một tờ truyền đơn. Mọi người âm thầm thổn thức phủ Triệu Vương trong một đêm hóa thành bãi đất trống đồng thời càng nhiều người không khỏi cảm thấy kinh hãi cách làm quyết liệt của phủ Triệu Vương. Nhưng trong mắt các đại lão thần, vài vị quý nhân của phủ Triệu Vương hiện giờ đang ở phương nào mới là mấu chốt quan trọng nhất!

Các tờ truyền đơn kia dĩ nhiên cũng xuất hiện không ít trên bàn làm việc của Thái Tử ở Đông Cung, chỉ là hầu hết đều bị Thái Tử vò nát xé vụn vứt dưới đất. Hôm qua khi biết được phủ Triệu Vương bốc cháy, Thái Tử vô cùng kinh hãi đích thân bước lên lầu Tây Hoa môn quan sát, tận mắt nhìn ánh lửa hừng hực gần như nhuộm đỏ cả một khoảnh trời phía Tây. Loại ăn miếng trả miếng cứng rắn như vậy khiến hắn hoàn toàn không thể đoán trước. Trong suy nghĩ của hắn, thân vệ phủ Triệu Vương chỉ có một vài trăm, hành tung của huynh đệ Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ tạm thời không bàn tới, Thế tử phi Chương Hàm và Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng đều là phụ nữ, đối mặt với biến đổi lớn mà có thể bảo vệ cho vương phủ cũng đã thực khó lường, thế nhưng hai người họ lại dám phóng hỏa để đối kháng!

Mặc dù đã hạ lệnh mọi người đi dẹp sạch truyền đơn khắp nơi và dán bố cáo chiêu an, nhưng dự tính ban đầu của Thái Tử muốn chụp một chiếc mũ khổng lồ lên nhà Triệu Vương sau khi thu hoạch chút chứng cớ vào tối qua, thậm chí còn lôi ra vụ trước đây Hoàng đế xử trí Trần Thiện Thông làm ví dụ để tước đoạt tông tịch của huynh đệ Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ, bàn tính như ý đã bị thất bại.

Rốt cuộc, mớ truyền đơn kia không biết do ai soạn thảo nội dung, than thở khóc lóc trần thuật Hoàng đế sủng ái phụ tử Trần Thiện Chiêu và Trần Hi như thế nào, Trần Thiện Chiêu muốn hầu bệnh nhưng lại bị tống cổ ra khỏi hoàng cung như thế nào, khó khăn lắm mới được phép thăm hỏi nhưng Thiên Tử miệng không thể nói tay không thể động như thế nào, thế nhưng Hoàng đế vẫn cố dùng khẩu hình cảnh báo trên dưới vương phủ phải nhanh rời kinh thành vân vân. . . Nói tóm lại, từ đầu tới cuối đều ám chỉ có người mưu đồ hãm hại phủ Triệu Vương!

"Điện hạ. . ." Biết tâm tình Thái Tử không tốt, trên dưới Đông Cung đều hầu hạ thật cẩn thận. Thái giám tiến vào bẩm báo trước tiên thận trọng kêu một tiếng thăm dò, thấy Thái Tử lạnh lùng ngẩng đầu lên, ánh mắt dày đặc tơ máu, tên thái giám mới nhỏ giọng nói: "Dựa theo chỉ thị của ngài, đã đi mời Hạ đại nhân Trương đại nhân cùng Thượng thư và Thị lang của các bộ, tuy nhiên. . ."

"Tuy nhiên cái gì?"

Thái Tử thấy tên thái giám đột nhiên ngập ngừng không nói tiếp, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần dự cảm không tốt. Quả nhiên, tên thái giám do dự hồi lâu, cuối cùng mới lắp bắp: "Hạ đại nhân và Trương đại nhân . . . mấy người họ . . . mấy người họ đều cáo bệnh chưa từng đến nhiệm sở."

Nghe xong, Thái Tử chỉ cảm thấy trong đầu đang nổ ầm ầm. Hạ Thủ Nghĩa là Lại Bộ Thượng thư, Trương Tiết là Hộ Bộ Thị lang, nhưng ai cũng biết Trương Tiết mới là người chân chính nắm giữ túi tiền của Hộ Bộ, sự vụ của mười ba ty thuộc Hộ Bộ đều không thể thiếu ông ta. Hạ Thủ Nghĩa càng không cần phải nói, tất cả sự vụ rối ren trong Lại Bộ tất nhiên chỉ có một mình ông ta thành thạo nhất. Hai người đó nếu trốn tránh không ra mặt, vậy các quan viên khác đương nhiên sẽ bắt chước theo, khi đó danh phận đại nghĩa đắc ý nhất của hắn sẽ không còn sót lại chút gì!

"Ngoài ra. . ." Mặc dù biết bẩm báo sự tình kế tiếp sẽ khiến Thái Tử càng thêm tức giận, nhưng tên thái giám vẫn phải căng da đầu mà nói: "Trong hậu cung, Thục phi nương nương Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương đều hạ lệnh đóng cửa tam cung, nói là thân thể không khoẻ, tất cả cung vụ đều để Thái tử phi tiếp nhận. . ."

Lời này còn chưa nói xong, Thái Tử liền đập thật mạnh xuống tay vịn, sắc mặt xanh mét. Cho dù hiện giờ Hoàng đế hầu như hôn mê không tỉnh, giả sử có tỉnh cũng không làm được gì, hoàng cung đều nằm trong lòng bàn tay hắn, tin tức của ba vị Hoàng phi không thể truyền ra khỏi cửa cung; nhưng thái độ không hợp tác rõ ràng như vậy nếu lan truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ nghĩ về hắn thế nào? Trữ quân còn chưa đăng cơ đã ép bức mẫu phi tam cung, so với lần hao tổn thanh danh trong vụ năm ngoái khi Chương Hàm sắp sinh, đây mới là sự đả kích lớn hơn rất nhiều!

"Mấy bà ấy còn nói gì?"

Thấy Thái Tử cố kiềm chế lửa giận hỏi một câu, tên thái giám tức khắc cúi đầu càng thấp hơn: "Ba vị nương nương không tuyên bố gì cả, chỉ nói từ đây về sau không gặp khách lạ."

"Ngược lại cô muốn chống mắt coi mấy bà ấy có phải không chịu gặp chính người nhà luôn chăng?" Thái Tử hít một hơi thật sâu, lạnh lùng phân phó: "Bảo Thái tử phi hạ lệnh chỉ, triệu Võ Ninh Hầu phu nhân tiến cung!"

Mặc dù thái độ Thái Tử khi nóng khi lạnh, nhưng trước đó thế cục đều ở trong tầm khống chế, Thái tử phi Phương thị dĩ nhiên thoả thuê mãn nguyện. Cho nên, dù tin tức đêm qua không tốt, nhưng đối với vụ Hoàng phi tam cung đều cáo ốm không ra, Phương thị chỉ cảm thấy các bà muốn tránh đi mũi nhọn không dám tranh chấp với mình. Nếu Thái Tử muốn mình hạ lệnh chỉ triệu kiến Võ Ninh Hầu phu nhân, Phương thị đương nhiên mừng rỡ triển lãm một chút uy thế của mình trước mặt loại huân quý lâu đời như Cố gia, lập tức phân phó người phù hợp đi làm. Tuy nhiên, lệnh chỉ vừa ra cung một canh giờ, tiến cung lại không phải Vương phu nhân mà là thái giám đi truyền chỉ, mang về tin tức càng không khiến người cao hứng.

Võ Ninh Hầu phu nhân bị bệnh! Ngay cả Cố Thái phu nhân cũng bị bệnh!

Ngày hai mươi hai tháng giêng, cơn bệnh lạ đột nhiên lây lan toàn bộ kinh thành. Không chỉ có Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa Hộ Bộ Thị lang Trương Tiết, trong cung Cố Thục Phi Huệ Phi Kính phi, cùng với Thái phu nhân và Vương phu nhân phủ Võ Ninh Hầu. . . năm phủ sáu bộ cùng Đô Sát Viện Đại Lý Tự và đủ loại nha môn, quan viên cáo bệnh không ra khỏi cửa lên tới năm mươi mấy sáu chục người. Trong số đó dĩ nhiên có người thân thiết với phủ Tần Vương và phủ Triệu Vương, nhưng cũng có những vị quan xưa nay thanh liêm chính trực, thậm chí còn có người trực tiếp dâng tấu thỉnh cầu về hưu. Trong vòng huân quý võ thần thì người cáo bệnh té gãy chân ít nhất cũng bảy tám vị. Vì thế, mấy ngày kế tiếp khi các bá tánh đầu đường cuối ngõ gặp nhau, sau khi hàn huyên thì đề tài lôi ra tán gẫu lại là một câu vô cùng quỷ dị.

"Kỳ này đến phiên đại nhân nhà ai lăn ra bệnh?"

Trong hậu viện của một quán trà trên đường An Nhân ở thành Bắc, Chương Hàm nghe Kế tẩu tử thuật lại một cách sinh động về đề tài mới mẻ cho các cuộc tán gẫu trà dư tửu hậu trong kinh thành hiện giờ, không khỏi cười nghiêng cười ngả. Vương Lăng thì chống cằm cười khẩy: "Đáng đời! Thái Tử còn tưởng rằng đây vẫn là lúc hắn vừa được sách phong Thái Tử, thanh danh trong sạch không tì vết? Chưa nói đến Thái tử phi làm chuyện ngu xuẩn đều tính trên đầu hắn, ngay cả lúc trước khi Đại tẩu lâm bồn xảy ra vụ tấn công ầm ĩ như vậy, người có tâm chẳng lẽ không biết là ai ra lệnh? Trận lửa lần này chẳng những thiêu đốt phủ Triệu Vương, mà còn hóa thành tro toàn bộ uy vọng và thanh danh sót lại của hắn!"

Kế tẩu tử đã từng là cung nữ thân tín nhất bên người Huệ phi, tính tình tự nhiên cũng giống Huệ phi -- lanh lẹ hào phóng. Buổi tối hôm đó khi Vương Lăng trèo tường xâm nhập, phản ứng đầu tiên của cô ấy là rút ra váy đao dưới gối đầu. Chờ Vương Lăng đưa ra hà bao làm bằng chứng, cô lập tức tin ngay, vội vàng khoác áo xuống giường ra ngoài mở cửa mời Chương Hàm vào. Cô ấy không màng đêm hôm khuya khoắt trời rét lạnh, vừa nấu canh gừng vừa đun nước ấm, tất bật cho đến nửa đêm. Lúc trước cô ấy ở trong cung cũng đã nhìn quen quý nhân, trước mặt Chương Hàm và Vương Lăng không hề co rúm sợ sệt. Lúc này nghe Vương Lăng nói vậy, đầu tiên là cô mỉm cười, sau đó liền nhíu mày bất an.

"Tuy nói như thế, nhưng chỉ sợ Thái tử điện hạ dưới cơn giận dữ có thể gây bất lợi cho các đại nhân đó hay không. . . Còn nữa, dù sao Huệ phi nương nương vẫn ở trong cung, nếu có gì không may. . ."

"Tẩu tử không cần lo lắng." Chương Hàm hơi mỉm cười giải thích: "Thái tử điện hạ tuy được sách phong hơn hai năm, nhưng rốt cuộc hắn không phải đích tử cũng không phải trưởng tử, thân mẫu lại chưa được sách phong Hoàng Hậu, chỉ dựa vào danh phận Đông Cung do Hoàng Thượng cấp cho, thực lực của bản thân không thể nói là rất lớn. Buổi tối hôm đó sử dụng Kim Ngô vệ đều là bộ hạ cũ của Uy Ninh Hầu, đơn giản là nhờ Cố Chấn đi theo hắn nên mới có thể vận dụng. Còn các binh mã khác cho dù hắn xếp được người vào, nhưng để hoàn toàn nắm giữ không phải một sớm một chiều là có thể xong. Rốt cuộc, Hoàng Thượng bệnh nặng không thể quản lý ngay lập tức, hắn sẽ không ngu gì động đến ba vị nương nương trong cung vì họ không phải là thân mẫu của phụ vương hay Tần Vương hay những vị phiên vương có thực lực. Huống chi, chúng ta đã rải tin khắp nơi về tình trạng của Hoàng Thượng, hắn cũng phải đề phòng Tần Vương tấn công."

"Nhưng nếu hắn thật sự khống chế được binh mã trọng yếu của kinh thành, vậy thì đừng nói ba vị nương nương trong cung, thậm chí chúng ta và các huân quý đại thần cáo ốm chỉ sợ cũng gặp nguy hiểm." Vương Lăng nói xong bèn đứng bật dậy, đề nghị với Chương Hàm: "Binh mã kinh vệ cũng có một số là bộ hạ cũ của phụ thân, nếu không để muội nghĩ cách liên lạc xem sao?"

"Tứ đệ muội thật quá nôn nóng." Chương Hàm mỉm cười đứng lên ấn Vương Lăng ngồi lại, thấy Kế tẩu tử hiểu ý lánh ra ngoài, nàng ngồi sát cạnh Vương Lăng nhỏ giọng thì thầm: "Vì sao chúng ta trốn ở nơi này? Chẳng phải vì sợ bị người tra xét những địa điểm quen thuộc của vương phủ ở kinh thành hay sao? Cha muội lui về ở ẩn nhiều năm, có lẽ bọn chúng sẽ không để ý đến thuộc hạ cũ của ông ấy nữa. Nhưng tại thời điểm quan trọng này, muội lần mò liên lạc với họ nếu lỡ bị phát hiện, chẳng những bại lộ bản thân mà còn liên lụy người khác. Hiện giờ căn cơ Thái Tử chưa ổn, hắn tạm thời sẽ không động đến những người an phận. Ngược lại những hạ nhân trước đó chúng ta bảo hãy rời phủ, nghe Kế tẩu tử nói đều bị bắt giữ, còn Thu Vận và Phi Hoa chưa biết sống chết, cũng không biết buổi tối hôm đó rốt cuộc có bao nhiêu thân vệ chạy thoát. . ."

Nhìn vẻ lo lắng sâu sắc của Chương Hàm, Vương Lăng không khỏi ngơ ngẩn. Thật lâu sau, Chương Hàm mới nhẹ nhàng lắc đầu, dường như muốn tống hết thảy lo lắng sốt ruột ra khỏi tâm trí, nói tiếp: "Hiện giờ ở tại nơi này tuy yên tĩnh an toàn, nhưng nếu chờ đến khi Thái Tử khống chế được toàn cục, toàn thành không những một bước cũng khó đi, ngay cả việc bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa sẽ liên lụy người khác."

"Đại tẩu nói đúng lắm, chúng ta lưu lại kinh thành không phải để núp ở nơi này cho an toàn." Vương Lăng nói tới đây, nhớ đến Bằng Dực quán mới ở chưa được một năm mà hiện giờ đã hóa thành đống tro tàn, vẻ mặt lộ ra một tia thù hận thật sâu: "Nếu phải giống đám chuột tìm lỗ để trốn, thật sự quá nghẹn uất!"

Chương Hàm cười cười rồi đứng lên, đi đến trước rương mây Kế tẩu tử đặc biệt thu dọn để nàng và Vương Lăng đựng đồ cá nhân, trần ngâm mở nắp ra. Thiêu hủy hậu viện phủ Triệu Vương là kế hoạch do nàng đã sớm đề cập với Vương Lăng, trước đó tuy đã đào hố chôn hết thư tịch quý giá của Trần Thiện Chiêu, những món đồ nhỏ dễ mang theo cũng dời không ít ra ngoài, nhưng những gia cụ bình phong đồ trang trí cồng kềnh bắt buộc phải đốt quách cho rồi, trong đó còn có vài trân phẩm trong cung. Tuy nhiên, có vài món đồ nàng tuyệt đối không muốn gởi lại nơi khác mà phải mang bên mình, chính là váy đao lúc trước Vương Lăng tặng nàng làm quà gặp mặt, hai bức tranh chữ do Hoàng đế ban cho nàng và Vương Lăng, đương nhiên còn có vòng ngọc Trần Thiện Chiêu tặng nàng làm tín vật đính ước ở Ngọc Hư Quan nàng luôn đeo trên tay.

Vương Lăng thấy Chương Hàm đứng lục lọi đồ trong rương mây, nhớ tới xiêm y của hai người không thể mang theo, lại không dám để Kế tẩu tử đi mua ở tiệm y phục chứ đừng nói đến đặt may. Đến cuối cùng, Kế tẩu tử lấy ra vài khúc vải màu sắc mộc mạc năm xưa Huệ phi ban thưởng, Chương Hàm cắt may suốt bốn năm ngày cuối cùng hai người mới có thể thay một thân xiêm y. Nghĩ đến ban đầu mình xung phong nhận việc hỗ trợ, nhưng rốt cuộc tài kim chỉ lại không cách gì gặp người, nàng bèn đỏ mặt, đứng lên đi đến sau lưng Chương Hàm.

"Đại tẩu tìm gì thế?" Thấy Chương Hàm cầm trong tay bức tranh chữ "Quả" do Hoàng đế ban cho, nàng không khỏi cười khổ: "Muội vốn lo lắng một đường xung phong liều chết xông ra, thứ này sẽ rơi mất rồi, không thể ngờ lại được bảo vệ qua lúc hiểm nguy. Ngẫm lại khi đó Hoàng Thượng tới thăm Thần Húc rồi ban cho chúng ta hai bức tranh chữ, có cảm tưởng như chuyện mới ngày hôm qua, không ngờ bỗng nhiên lại biến thành tình trạng này. . ."

"Ta đang cảm thán, đêm hôm đó mấy trăm người tử thương, buổi tối mỗi khi nghĩ đến đều ngủ không được. Nếu Tần phiên thật sự tạo phản rồi chư phiên hùa theo, thậm chí nếu phụ vương. . . Khi đó thiên hạ sẽ đại loạn, dân chúng khốn khổ, quang cảnh sẽ thảm đến mức nào!"

Chương Hàm nghĩ đến bài dân dao thê lương thảm đạm Thư Thất công tử hát lên khi ở trạm dịch, nếu một trăm một ngàn một vạn đứa nhỏ mất đi phụ mẫu thân nhân mà khóc than như thế, thi thể ngổn ngang khắp nơi quạ đen lượn lờ, chỉ cần tưởng tượng thảm trạng như vậy đã đủ để tâm hồn nàng khó bình an. Mặc dù nàng không cảm thấy bọn họ vì sinh tồn mà phản kháng Thái Tử ép bức có gì sai, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể ngồi nhìn thiên hạ lại đại loạn sau hai mươi năm khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi lấy lại sức! Nếu như thế, làm sao nàng có thể xứng với chữ "Toàn" Hoàng đế ban cho?

Vương Lăng không ngờ Chương Hàm lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Từ khi nàng hiểu chuyện thì phụ thân đã thoái ẩn ở nhà, nhưng dù sao cũng vẫn thừa kế danh hiệu Định Viễn Hầu. Được gia cảnh hậu đãi nên Vương Lăng chỉ một lòng một dạ đi theo phụ thân chuyên chú học tập võ nghệ quân lược, không hiểu rõ lắm cuộc sống mưu sinh vất vả của bình dân bá tánh. Cảnh tượng thiên hạ đại loạn đối với Vương Lăng mà nói là chuyện rất xa vời, dưới mắt nàng thì phụ thân và những người cùng thế hệ với ông đều nhờ loạn thế xuất anh hùng!

"Có phải Đại tẩu lo lắng quá nhiều? Nếu Thái Tử mưu toan chiếm đoạt ngự tòa, đương nhiên sẽ có người khởi nghĩa vũ trang chinh phạt. Nếu không cứ để hắn làm việc ngang ngược, bá tánh thiên hạ càng chịu thiệt hại nhiều hơn. Mà trong quân có nhiều người vừa giỏi võ nghệ vừa biết quân lược, cũng nên tranh thủ cơ hội này trổ hết tài năng. Người khác không nói, nếu cha và Đại ca tẩu có thêm quân công, nói không chừng còn có thể phong tước."

Chương Hàm tức khắc nhíu mày, nhưng biết mình và Vương Lăng xuất thân khác nhau, cách nhìn và cách nhận xét sự việc dĩ nhiên hoàn toàn khác biệt, nàng cũng không tiếp tục đề tài này. Ra chiến trường kiến công lập nghiệp để được phong hầu, đây là nguyện vọng của vô số nam tử hán, nhưng nàng càng hy vọng phụ huynh cho dù có quân lược võ nghệ cũng nên dùng đối đầu với giặc ngoại xâm, chứ không phải dùng để vung đao chém giết đồng bào. Nghĩ đến đây, nàng buông xuống bức tranh chữ trong tay rồi xuất thần nhìn về phía trước.

"Tứ đệ muội, muội xem có biện pháp gì để chúng ta lẻn vào cung hay không?"

"Cái gì?"

Vương Lăng suýt cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác. Đến khi Chương Hàm lặp lại một lần nữa, nàng mới xác định vừa rồi không phải nghe lầm. Dù vậy, nàng vẫn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch nói: "Đại tẩu đừng quên, hiện giờ trong cung là thiên hạ của Thái Tử và Thái tử phi!"

"Tứ đệ muội, thời nhà Hán đã có một vị Hầu gia đã từng nói: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Hiện giờ Thái Tử cậy mạnh chỉ nhờ vào danh phận đại nghĩa mà Thiên Tử ban cho. Nếu Hoàng Thượng tuy bệnh nhưng chưa bệnh nặng đến nông nỗi kia, có lẽ vẫn còn chuyển cơ. Thêm vào đó, ba vị nương nương đều là người quyết đoán, nghĩ đến vẫn còn cơ hội tận dụng."

Hơn nữa nhờ vậy mà có thể hóa giải một trận binh biến trong thiên hạ!

Ý thức được Chương Hàm thật sự muốn làm như vậy, Vương Lăng tức khắc trầm mặc. Tuy vẫn có chút khó hiểu, nhưng nàng nghĩ đến nếu binh biến thật sự xảy ra, trên đời này phiên vương có thực lực sẽ không dại gì ngăn cản Tần Vương và Triệu Vương, nếu có phiên vương chơi trò hỗ trợ đánh thái bình quyền, trận chiến này không biết sẽ kéo dài tới tháng nào năm nào. Vì thế, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Vương Lăng phải thừa nhận chiêu thức nguy hiểm của Chương Hàm thật sự cực kỳ hấp dẫn. Vấn đề ở chỗ, chưa bàn tới hiện giờ cấm cung nghiêm ngặt, lúc trước cho dù nàng là Uyển Bình Quận Vương phi thiên kim của Định Viễn Hầu thì vẫn không thể nào có năng lực đưa người vào cung!

"Đại tẩu, chuyện này phải đợi thời cơ, để muội nghĩ cách xem sao. . . Đúng rồi, muội ra ngoài tìm hiểu xem trong phủ còn ai sống sót!"

Thấy Vương Lăng vội vàng bước nhanh ra cửa, hiển nhiên là chạy trối chết để tránh nàng, Chương Hàm không khỏi mỉm cười. Dĩ nhiên nàng biết chuyện này lúc bình thường cũng không dễ làm, huống chi hiện giờ đang lúc dư luận xôn xao. Nàng và Vương Lăng ở lại kinh thành tất nhiên có thể nghĩ đủ mọi biện pháp hủy hoại thanh danh Thái Tử, nhưng cuối cùng, mọi việc chỉ là vấn đề thực lực. Nếu Thái Tử xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, kết quả vẫn không tránh được phải động binh đao. Nghĩ đến nếu đặt Trần Thiện Chiêu trong tình cảnh này, chắc chắn chàng sẽ cảm thấy không đành lòng. Nghĩ đến đó, đôi mắt nàng không khỏi nhòe đi.

Đã gần một tháng rồi, nếu một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Trần Thiện Chiêu chắc hẳn đã tới Bắc Bình, ôm Trần Hi bái kiến Triệu Vương và Triệu Vương Phi, người một nhà rốt cuộc có thể đoàn tụ. . . Chỉ ngóng trông chàng không cần mọi lúc tưởng niệm đến nàng, bởi vì, mỗi ngày đêm khuya nàng nằm mộng đều tràn đầy bóng hình của chàng! Nếu là trước đây, nàng nhất định không tin tưởng có vụ cách xa mấy ngàn dặm mà tất cả niềm vui nỗi buồn của một người vẫn có thể lướt qua khoảng cách dài thăm thẳm truyền tới trong lòng nàng! Năm đó bị bắt buộc phải chia lìa với phụ mẫu huynh đệ, nàng cũng từng đau lòng bi thương, nhưng lại hoàn toàn khác biệt so với sự cô đơn trống trải như tim bị xẻo mất một miếng lần này.

"Trần Thiện Chiêu. . . Hi nhi. . ."

Vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc chưa từng rời cổ tay, trên mặt Chương Hàm lộ ra vẻ ngơ ngẩn thật sâu.

Bình Luận (0)
Comment