Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 249

Tiếng ồn ào bên ngoài  không chỉ khiến ba người Chương Hàm vừa ra khỏi Hạ phủ lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đồng thời cũng làm Hạ Thủ Nghĩa vẫn ngồi trong thư phòng bị chấn động. Mặc dù đã hơn sáu mươi nhưng tai ông vẫn rất thính. Ông nghe được tiếng ngựa hí, tiếng đao và móc câu cọ xát leng keng, cùng với tiếng giày da của quan quân nện thình thịch, nhạy bén cảm thấy sự tình không thích hợp. Ông còn chưa kịp thấy may mắn vì Chương Hàm đã đi rồi, chợt nghe phía trước truyền vào tiếng đập cửa rầm rầm.

Ông hít một hơi thật sâu rồi trấn định tự nhiên tiếp tục đọc hồ sơ trên tay. Cũng không biết qua bao lâu, ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa dồn dập. Khi ông vừa cho phép tiến vào, không cần trong chốc lát đã thấy lão gác cổng vội vàng chạy vô, hành lễ xong bèn bẩm báo: “Lão gia, bên ngoài là Kim Ngô Vệ, bảo rằng phụng mệnh thanh tra phản nghịch ở vùng phụ cận, xin lão gia thứ tội. Bọn họ chỉ thanh tra những nhà xung quanh, còn phần Hạ phủ thì chỉ phái thủ vệ đi tuần bên ngoài, tuyệt không để người quấy nhiễu sự bình yên của lão gia.”

Tuy nhiên, nghe được đám vệ binh không phải trực tiếp tới cửa điều tra nhà mình, Hạ Thủ Nghĩa không những không an tâm, ngược lại càng thêm lo lắng. Dù thế, ở trước mặt lão gác cổng đã theo mình vài thập niên, ông không hề lộ ra một tia khác thường, chỉ nhíu mày rồi trầm giọng phân phó: “Đã biết, cứ để bọn  họ canh giữ bên ngoài là được.”

Chờ đến lúc lão gác cổng rón ra rón rén lui xuống, Hạ Thủ Nghĩa lập tức đứng dậy, quanh quẩn trong đầu chỉ có một thắc mắc -- Vụ gặp mặt người của phủ Triệu Vương ông vẫn luôn giấu kín, đến tột cùng là ai tiết lộ tiếng gió, hoặc chỉ là trùng hợp?

Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Trên đường cái bên ngoài Hạ phủ, Cố Chấn kiềm ngựa dừng lại, chiếc áo choàng đen trên người hợp với bóng đêm trông có vẻ thần bí. Dù đã sớm không phải là mùa cần mặc áo lông, nhưng hắn vẫn lôi bộ áo choàng lông chồn đen do Thái Tử ban tặng tròng lên người. Ngay lúc này, hiển nhiên đại môn của Hạ phủ đã đóng chặt. Nhìn tên tiểu giáo bước nhanh trở về, hắn không đợi người đến gần hành lễ, cầm roi ngựa chỉ vào gã thuộc hạ hỏi: “Sao nào, người trong Hạ phủ nói gì?”

“Hồi bẩm Hầu gia, Hạ đại nhân nói đã biết. Cứ việc cho người canh chừng bên ngoài.”

“Lão già kia thật biết cách giả bộ!”

Cố Chấn hít một hơi thật sâu, nhớ tới báo cáo của tai mắt Cẩm Y Vệ -- Trước đây, Hạ Thủ Nghĩa thường xuyên ở nha môn Lại Bộ trực đêm, hiện giờ lành bệnh tái nhậm chức xong lại thường xuyên mang hồ sơ về nhà, hơn nữa hạ nhân trong nhà đều đi ngủ vào giờ Tuất. Đủ loại dấu hiệu cho thấy sau khi vào đêm thì Hạ gia biến thành điểm mù. Hơn nữa, tai mắt canh chừng vùng phụ cận đã từng báo cáo nhìn thấy bóng đen vào Hạ gia ban đêm khiến hắn cảnh giác hơn. Hai tháng trôi qua mà vẫn chưa tìm được nơi ẩn náu của Chương Hàm và Vương Lăng. Trong khi đó Triệu phiên Tần phiên căn bản chưa từng thần phục, các phiên khác cũng bàng quan chờ xem tình hình thế nào. Nếu hắn có thể bắt được hai ả kia, nói không chừng đúng là cơ hội phá băng.

Huống chi, hắn đã chính mắt nhìn thấy vẻ đẹp của Chương Hàm, nghe nói nhan sắc của Vương Lăng cũng không thua kém. Từ khi hồi kinh đến nay hắn chưa từng chạm qua một cô ả nào, bởi vì đám phấn son tục tằng kia không thể làm hắn hứng thú. Nếu tương lai có thể âu yếm...

Hắn chỉ suy nghĩ bậy bạ một lát rồi cười khẩy phân phó: “Hãy lục soát cho ta! Trong khu phố này và đặc biệt trong phạm vi một dặm của Hạ gia, phải tỉ mỉ điều tra từng nhà!”

Sau khi vào đêm, vệ binh đi tuần nghiêm ngặt gấp đôi so với lúc trước. Nếu có người ban đêm tới gặp Hạ Thủ Nghĩa, vậy nhất định không có khả năng trở về chỗ cũ, hoặc là vùng phụ cận có cứ điểm, hoặc tạm thời ẩn núp quanh quẩn nơi đây. Hơn nữa, trước khi hắn tới đã hỏi thăm, xung quanh vùng này đều là nhà bá tánh bình dân, cho dù gây náo động lớn chút cũng không sợ nảy sinh đại sự. Ngược lại, chỉ cần bắt được người chính là công to hiển hách!

Cố Chấn hạ lệnh xong, quân mã lập tức chia ra khắp nơi hành động. Đội ngũ chẳng những ngay ngắn trật tự, thậm chí không ít người lộ ra sự hưng phấn trên mặt -- -- không sai, chính là hưng phấn. Mặc dù hiện giờ bọn hắn đều bị sáp nhập vào Kim Ngô Vệ, nhưng lúc xưa đã từng là Cẩm Y Vệ, cấm vệ tri kỷ nhất của Thiên Tử. Với cái chết của Đằng Xuân, Cẩm Y Vệ bị bãi bỏ, bọn hắn bị phân tán rồi đưa vào các kinh vệ khác. Ngày xưa Cẩm Y Vệ cao cao tại thượng thì hiện giờ bị các cấp trên thậm chí đồng liêu coi thường, chưa kể phải nhận hết mọi lời chế giễu, sự chênh lệch này khiến bọn hắn không cách gì tiếp thu. Đã hơn hai năm chưa từng làm lại nhiệm vụ xét nhà, mặc dù không phải sao kiểm đám quan to hiển quý nhưng vẫn đủ để bọn hắn tìm lại được cảm giác ưu việt lúc xưa!

Cho dù hiện giờ người chỉ huy không còn là Đằng Xuân ra tay hào phóng, nhưng theo bọn hắn nhận xét, tiếng tăm của Uy Ninh Hầu Cố Chấn coi bộ càng vững chắc càng đáng tin cậy hơn Đằng Xuân, rõ ràng là một cây to không hề dễ dàng ngã xuống!

Mong mọi người vào nhà bαcοm2 ở ɯattραd để ủng hộ người làm truyện. Tiếng ồn ào ngoài đường càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng quân sĩ đập cửa rầm rầm hay dứt khoát đá cửa xông vào. Sắc mặt Vương Lăng đại biến, vài lần muốn siết chặt nắm tay lao ra nhưng lại bị Chương Hàm giữ chặt cổ tay. Chương Thịnh đang khẩn trương kiểm tra vũ khí mang theo bên người. Khổ nỗi, vì đề phòng người khác chú ý hoặc bị chặn đường xét hỏi, Chương Thịnh chỉ giắt trong người một thanh chủy thủ, ngoài ra không còn bất kỳ vũ khí nào, lúc này không khỏi hối hận xanh ruột. Ở sau lưng bọn họ, một nhà bốn người nam nữ già trẻ vẫn đang ngáy đều đều dù bên ngoài vô cùng ầm ĩ.

Mê hương của phủ Định Viễn Hầu vô cùng chất lượng, cũng xuất sắc như danh tiếng thông thái của Định Viễn Hầu Vương Thành! Chỉ là, mặc dù thân sinh nữ nhi Vương Lăng không ngừng tìm kiếm hỏi thăm, vị đại nhân nổi danh tài trí vẫn không thấy bóng dáng, giống hạt cát biến mất giữa đại dương mênh mông.

Khi bên ngoài đại môn truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Chương Hàm hít một hơi thật sâu, đẩy Vương Lăng vào trong rồi trầm giọng nói: “Tứ đệ muội, muội và Đại ca vào ẩn thân trong phòng lương thực. Nhớ kỹ, chỉ khi hai người bảo toàn thì ta mới có cơ hội bỏ chạy, mới có thể tra ra chuyện hôm nay rốt cuộc sao lại thế này. Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai!”

Vương Lăng và Chương Thịnh cảm thấy đầu trống rỗng ngơ ngác nhìn Chương Hàm cất bước ra ngoài. Nhưng khi Chương Hàm còn cách đại môn khoảng chừng bốn năm bước, đột nhiên nghe một trận nổ ầm ầm vang dội, mặt đất rung chuyển như dời núi. Chương Hàm cực kỳ kinh ngạc, lảo đảo đứng không vững té xuống đất. Kế tiếp suốt thời gian một chén trà nhỏ, bên tai tràn ngập tiếng nổ đì đùng, khoảng trời phía Đông đỏ rực, ngoài đường truyền vào âm thanh ồn ào lớn hơn. Thực mau, tiếng đập cửa không những đình chỉ, ngược lại sau một trận hô to gọi nhỏ hợp với tiếng bước chân rầm rập, cuối cùng không gian cũng dần dần trở nên yên tĩnh. Mãi đến lúc này Vương Lăng mới bừng tỉnh, ba bước thành hai bước chạy ra khỏi phòng đến nâng Chương Hàm lên.

“Đại tẩu, vừa rồi tẩu nói gì thế, tẩu muốn chúng ta trơ mắt nhìn tẩu đi chịu chết hay sao?”

Chương Hàm ngơ ngác đứng dậy, đến khi Chương Thịnh cũng vọt lại đây, vẻ mặt tức muốn hộc máu, nàng mới cười khổ: “Mặc kệ vừa rồi ta nói gì, xem ra cuối cùng chúng ta may mắn vượt qua một cửa ải!”

Chương Thịnh thở phì phò trừng mắt lườm Chương Hàm lần nữa rồi nhíu mày nói: “Nghe thanh âm này, dường như là chỗ tồn hỏa dược phát nổ?”

Câu hỏi này khiến Chương Hàm và Vương Lăng đồng thời biến sắc. Vương Lăng khá quen thuộc với các vấn đề trong quân bấm tay liệt kê: “Nếu là kho hỏa dược, vùng Tây Bắc kinh thành là cục Quân khí, vùng Tây Nam kinh thành là nơi sản xuất binh khí... Nhưng nghe theo phương hướng vừa rồi thì rõ ràng không phải hai nơi này. Chẳng lẽ có người cất giấu hỏa khí không cẩn thận bật lửa, hoặc là có người tra được chỗ giấu hỏa dược nên cố ý châm ngòi!”

Bất luận loại khả năng nào, ngay lúc này không thể nghi ngờ là biện pháp thoát thân tốt nhất cho bọn họ. Chương Thịnh lại cảnh cáo Chương Hàm không được hấp tấp rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài.  Chỉ trong chốc lát anh ta đã quay lại, vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Chẳng những khu phố này mà vệ binh tra xét vùng phụ cận đều bỏ chạy, xem ra vấn đề bên kia chắc chắn không nhỏ!”

Mặc dù rất tò mò về chuyện dị thường vừa phát sinh, nhưng hiện giờ vẫn còn đang giới nghiêm ban đêm, ba người không dám tùy tiện ra ngoài. Đứng trong sân viện thật vất vả chờ tới hừng đông, Chương Hàm và Vương Lăng đang định rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Chương Thịnh đi theo hai người đến cạnh cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện vội bước nhanh vọt lại vào trong phòng, chỉ chốc lát cầm một giá cắm nến ra tới rồi khép hờ cửa phòng. Đợi khi ra khỏi sân viện, thấy Chương Hàm có chút kỳ quái nhìn chằm chằm đồ vật trong tay mình, anh ta bèn mỉm cười.

“Buổi tối có động tĩnh lớn như vậy mà người một nhà bọn họ vẫn ngủ say như chết, chẳng phải kỳ quái? Nếu là vậy thì chỉ có thể lý giải nhà họ bị đạo tặc thổi khói mê để xông vào trộm đồ. Kết quả nghe vệ binh xét nhà bên ngoài đã khiến bị dọa bỏ chạy, chỉ vừa kịp quơ đại một giá cắm nến không đáng giá, trong lúc kinh hoàng còn ném vào trong để dễ tẩu thoát.” Chương Thịnh nói xong bèn vứt đồ vật vào viện, phủi phủi đôi tay nói: “Như vậy chỗ Hạ đại nhân có thể giảm chút áp lực.”

Đối với loại mưu ma chước quỷ của Chương Thịnh, Chương Hàm không khỏi nhớ tới khi ca ca còn nhỏ quậy đến cỡ nào. Nhưng lúc này điều quan trọng hơn chính là thăm dò xem đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Khi Chương Thịnh và Vương Lăng một trước một sau yểm hộ Chương Hàm ra khỏi hẻm nhỏ, trên nóc nhà của một ngôi miếu thổ địa, Thư Thất công tử Thư Điềm ngồi đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thái Tử không bố trí quá nhiều người ở vùng phụ cận Hạ gia, hắn vẫn luôn sai người nhìn chằm chằm bởi vì sự chuyển biến của Hạ Thủ Nghĩa thật quá đột ngột. Mười mấy ngày sau quả nhiên phát hiện có người lặng lẽ lẻn vào, kế tiếp là kinh động đám thủ hạ của Cố Chấn mũi thính như chó. Thật đúng là không thể ngờ vị Triệu Vương Thế tử phi tối nay lại lớn mật đến thế, hơn nữa coi bộ đã kết liên minh với Hạ Thủ Nghĩa! Cũng may còn chưa đợi hắn nghĩ ra cách giải cứu cô ta thế nào, trong cung phát nổ thể theo kế hoạch hắn đã sớm định ra, kết quả vừa vặn thuận tay giúp bọn họ một phen.

Thái Tử Tần Vương Triệu Vương đều bất động, loại thế cục này thật sự là quá nặng nề, hắn không thể không đổ chút dầu vào lửa!

Rất vui nếu độc giả vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Khi Chương Hàm trở lại Bạch Hổ đường trong đống phế tích của phủ Triệu Vương, Vương Lăng và Chương Thịnh lặng lẽ ra ngoài thám thính, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi không biết bao lâu thì bị lay mạnh đánh thức. Vừa mở mắt là thấy gương mặt u ám của Vương Lăng.

“Cục Hỏa dược trong cung phát nổ, suýt nữa cháy lan ra cung tường! Nghe nói ít nhất đã chết mấy chục người!”
Bình Luận (0)
Comment