Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 262

Tích Tân tư tọa lạc tại Tây An môn phía tây Hoàng cung. Vì đế đô đặt ở Giang Nam nên mùa đông không lạnh, Tích Tân tư không có lý do gì để sử dụng nhiều củi đốt, diện tích nơi này cũng không lớn so với các nha môn khác, ngay cả các nội thị làm việc ở đây cũng ít hơn. Thế nhưng mấy tháng qua, nơi này gia tăng nhân thủ gấp đôi, chỉ là hiện giờ những tên nội thị cường tráng luôn diễu võ dương oai đều bị bắt giữ, còn những gia phó của phủ Triệu Vương bị nhốt nơi này rốt cuộc được chuyển mình.

Nghe tiếng cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Phương Thảo đang muốn quát mắng, nhưng vừa quay đầu lại thấy ngay Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu cầm tay nhau đi vào, lập tức nước mắt tràn mi. Phương Thảo còn chưa kịp mở miệng đón chào, chợt nghe trên giường truyền đến một giọng yếu ớt: “Phương Thảo, ai tới vậy?”

“Đan ma ma, là Thế tử gia và Thế tử phi, là Thế tử gia và Thế tử phi!”

Nhìn Đan ma ma chật vật cố gượng dậy, mặc dù trong phòng cực kỳ tối tăm, nhưng Chương Hàm vẫn có thể thấy búi tóc đen nhánh của bà khi xưa đã bạc trắng, tim đau như bị dao cắt. Phản ứng của Trần Thiện Chiêu càng thêm mãnh liệt, anh chàng gần như chỉ dùng một bước phóng về phía trước, ủ lấy đôi tay của Đan ma ma liên thanh hỏi: “Ma ma, sao lại biến thành như vậy? Sao ma ma không thể xuống giường?”

Trần Thiện Chiêu nhập kinh lúc mười hai tuổi, đến nay đã mười năm, sống chung với phụ mẫu thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại Đan ma ma vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, tình cảm không khác gì mẫu tử. Nghe được giọng nói quen thuộc của Trần Thiện Chiêu, Đan ma ma không thể tin tưởng mở to đôi mắt, kiệt lực muốn nhìn rõ ràng người trước mặt nhưng chỉ thấy một hình dáng mơ hồ. Sờ soạng đụng phải gương mặt Trần Thiện Chiêu, nhận ra chất lỏng ấm áp, Đan ma ma vui mừng mỉm cười.

“Thế tử gia đừng đau lòng vì lão nô. Có thể sống sót đã là may mắn lớn, chịu khổ một chút đâu tính là gì.” Nói tới đây, Đan ma ma lại nghiêng đầu cố nhìn, mơ hồ thấy bên cạnh Trần Thiện Chiêu hình như có một người, bèn cười nói: “Có thể gặp mặt Thế tử gia và Thế tử phi, hai vị đều bình an không việc gì, nỗi lo âu của mấy người chúng ta mới biến mất.”

Chương Hàm thấy Đan ma ma nhận lầm Phương Thảo là mình, con tim tức khắc thót lại. Nhìn một vòng xung quanh không gặp Thẩm cô cô, nàng càng thêm biến sắc. Khi nàng nhìn sang Bích Nhân, chỉ thấy cô nàng ảm đạm cúi đầu, Phương Thảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám nội thị đó đều là những kẻ khốn nạn vô lương tâm, dùng đủ mọi biện pháp tra khảo chúng nô tỳ. Thẩm cô cô đứng ra lên tiếng cho chúng nô tỳ, bảo rằng nếu cứ tiếp tục như thế thì cùng lắm chỉ còn chữ "chết", sau đó lao đầu vào cột. Đan ma ma bị hun mờ đôi mắt! Nếu không phải những tên chó chết kia sau khi nghe đồn Triệu Vương điện hạ phụng Thiên Tử kiếm thảo phạt phản nghịch, lại thấy chúng nô tỳ ngoan cố không hé răng, sợ gặp báo ứng nên không dám tiếp tục ra tay tàn nhẫn, có lẽ chúng nô tỳ đều sớm mất mạng!”

Trần Thiện Chiêu không thể nào ngờ được, Chương Hàm và Vương Lăng trước khi xung phong liều chết xông ra ngoài, không muốn mọi người đi theo cùng chết nên đã sa thải tất cả gia phó, thế mà Thái Tử lại bắt giữ bọn họ, còn tra khảo hạ nhân trong phủ. Khỏi nghĩ cũng biết, Chương Hàm và Vương Lăng cho dù tín nhiệm nhóm người Đan ma ma thế nào cũng đâu thể lộ ra địa điểm ẩn thân, vụ tra hỏi này rõ ràng làm cho hả giận! Sắc mặt xanh mét, Trần Thiện Chiêu nhìn Chương Hàm lảo đảo sắp xỉu, Vương Lăng vội vàng tiến lên đỡ lấy, anh ta hít một hơi thật sâu, đi nhanh ra ngoài lạnh giọng quát: “Người tới!”

“Thế tử gia có gì phân phó ạ?”

“Mấy kẻ trông coi chỗ này lúc trước ở đâu?”

“Hồi bẩm Thế tử gia, tất cả đều nhốt ở chuồng ngựa phía bắc.”

Hỏi rõ biết được người này là thái giám Cố Thục Phi phái tới, Trần Thiện Chiêu hơi trầm ngâm một chút rồi ra lệnh: “Ngươi đi hồi báo Thục phi nương nương, nói rằng lần này cung đình xảy ra biến cố, khẩn cầu Thục phi nương nương cùng Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương mau chóng chỉnh đốn kỷ cương trong cung.”

Trần Thiện Chiêu vừa vào thăm một chút là đã mang sắc mặt khó coi ra ngoài phân phó như thế, thái giám làm sao không hiểu, lập tức liên thanh đáp vâng. Đợi ra khỏi Tích Tân tư, hắn nhanh như chớp chạy tới Trường Ninh Cung, trước mặt Cố Thục Phi thuật lại lời nói của Trần Thiện Chiêu từ đầu chí cuối, sau đó thật cẩn thận bẩm báo: “Nương nương, nô tài vừa mới tìm hiểu qua, các nha hoàn ma ma hầu hạ bên người Triệu Vương Thế tử phi và Quận vương phi đều chết hoặc trọng thương không ít, khó trách Thế tử gia tức giận đến thế. Những tên nội thị canh giữ đã bị nhốt ở chuồng ngựa phía bắc, thỉnh nương nương ra lệnh.”

“Cái đám chó chết khi quân phạm thượng!”

Cố Thục Phi đã hận thấu xương Thái Tử và đám lâu la, hiện giờ biết hạ nhân trung thành của phủ Triệu Vương cũng bị độc hại nên Trần Thiện Chiêu giận không thể át, bà bật thốt lên mắng một câu rồi trầm giọng phân phó: “Truyền lệnh của ta, lôi mấy tên chó chết kia ra phạt một trăm trượng trước, đứa nào còn sống sót thì đưa đến phòng trống canh gõ mõ báo giờ, chờ Hoàng Thượng khỏe lại sẽ ban ý chỉ xử lý thêm. Chuyện tới mức này, trong cung cũng nên lăng trì vài người để từ trên xuống dưới được phát triển trí nhớ!”

Mong mọi người vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2. Công chúa Gia Hưng xin Triệu Vương không thể buông tha Cố Chấn, mà người bắt được hắn là Định Viễn Hầu Vương Thành. Sau khi trấn áp màn cung biến trước Phụng Thiên Điện, Vương Thành nhận được ngự mệnh của Hoàng đế rửa sạch trong ngoài, lập tức lưu lại binh mã khắp nơi phòng ngừa tiết lộ bí mật, sau đó ra cung hội hợp với binh mã trước đó được phân công đi đàn áp Phủ quân hộ vệ. Ông ra lệnh cho mấy trăm người lập tức đến phủ Công chúa Gia Hưng, đúng lúc chạm mặt Uy Ninh Hầu Cố Chấn vừa được tin vội vàng chạy ra khỏi phủ.

Vừa biết được tin chấn động khiến ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, đồng thời biết được Hoàng đế tái nhậm chức chí khí ngẩng cao, mặc dù Xích Trung cố liều mạng, nhưng khi Định Viễn Hầu Vương Thành xuất hiện, chính miệng xác nhận tin Thái Tử mưu hại Hoàng đế, toàn bộ binh tướng của Cố Chấn đều suy sụp ném binh khí quỳ xuống, chỉ còn lại Cố Chấn đứng giữa mặt mày dại ra không thể tin được.

“Không có khả năng, không có khả năng!” Cố Chấn khàn giọng hét to, thấy quanh mình mỗi người đều như tượng đất quỳ xuống, hắn nhịn không được tiến lên đá vài kẻ, giận dữ gầm lên: “Đây chỉ là chuyện nhảm nhí mà các ngươi cũng dám tin! Thái Tử là Đông Cung trữ quân do Hoàng Thượng sắc lập, bọn chúng mới là phản nghịch, mới là loạn đảng!”

Định Viễn Hầu Vương Thành nhìn điệu bộ vẫn chưa từ bỏ ý định của Cố Chấn, nghĩ đến chiến hữu cũ Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng anh hùng một đời mà lại sinh ra thằng con bọc mủ như vậy, không khỏi thầm thở dài, sau đó cười lạnh giơ cao bảo kiếm trong tay: “Bản tướng quân phụng Thiên Tử kiếm, bắt lấy tặc tử Cố Chấn hùa theo bọn phản nghịch!”

Cố Chấn thấy mấy quân sĩ dưới trướng Vương Thành tiến tới bao vây mình, khóe mắt trừng như muốn nứt ra. Mặc dù hắn có ý đồ rút đao chống cự, nhưng hắn mới đi theo đám người Xích Trung luyện võ không đến một năm, căn bản võ công không có thì cho dù liều mạng thế nào cũng đâu địch nổi các Vũ Lâm vệ khi xưa là binh sĩ trong đội Trường Đao quân tinh nhuệ? Sau vài chiêu giao thủ, một thanh đao lớn cuối cùng chặn ngang cổ hắn. Khi bị người lôi xềnh xệch đến trước mặt Vương Thành, hắn còn cứng đầu không chịu quỳ, mãi đến lúc phía sau đầu gối bị người đá một cú thật mạnh. Ăn đau hắn mới suy sụp quỳ rạp xuống đất, trên mặt lại tràn đầy oán độc.

“Cố gia cho ra một kẻ bại hoại như ngươi, thật là gia phong bất hạnh!”

“Cái đồ chó già nhà ngươi cũng chỉ làm chó săn cho người, có tư cách gì chỉ trích ta! Đáng đời ngươi bị đoạn tử tuyệt tôn...”

Nghe Cố Chấn chửi ầm lên, Vương Thành cười khẩy một tiếng rồi trầm giọng quát: “Vả miệng!”

Một quân sĩ to lớn tiến lên cho hắn vài cái tát tai thật mạnh, Cố Chấn chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong, quai hàm sưng vù, ngay lập tức phát ngốc. Mặc dù lúc trước Thái phu nhân cũng lôi roi ra dạy dỗ hắn, nhưng hạ nhân không dám đánh hắn quá đau; thật ra Cố Trừ có tâm giáo huấn hắn, nhưng con gái cầm roi thì đánh mạnh sao nổi? Vài cái tát này tức khắc khiến hắn minh bạch tình thế hiện giờ, nỗi uất hận dần dần bị thay thế bằng sự khủng hoảng vô tận.

Chẳng lẽ Thái Tử thật sự thua rồi? Nếu không Vương Thành làm sao dám đối xử với hắn như vậy!

Còn không đợi hắn cố gắng nghĩ ra câu gì để đả động Vương Thành, một miếng giẻ đã nhét vào miệng hắn, kế tiếp hắn nghe giọng lạnh lùng của Vương Thành: “Nếu hôm nay ngươi chưa từng sao kiểm phủ Công chúa Gia Hưng thì có lẽ còn con đường sống, nhưng ngươi dám làm đến nông nỗi này, ta chỉ có thể thấy tiếc cho Thiểm Quốc công quá cố! Cũng may con nối dõi ở Cố gia đông đảo, không lo không có ai thờ phụng hương khói cho Thiểm Quốc công... Người đâu, áp giải đi!”

Mời vào đọc truyện ở ɯattραd để ủng hộ bà còm. Phủ Triệu Vương đã bị thiêu hủy, Đan ma ma Phương Thảo Bích Nhân và các mụ mụ tỳ nữ bên người Vương Lăng nếu còn sống sót thì đều mang thương tích, Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng bàn bạc mãi, cuối cùng quyết định phái người đi trước đến phủ Định Viễn Hầu xem tình hình, nếu tiện thì tạm thời dọn đến chỗ đó. Vốn dĩ lo lắng phủ Định Viễn Hầu vừa thực hiện kế "Nhà không người trống" nên sẽ lung tung rối loạn, nhưng khi người phái đi hỏi thăm quay về báo gia phó trong phủ đã trở về, hiện giờ đang quét tước trên dưới. Phế Thái Tử vì muốn dẫn dụ Định Viễn Hầu Vương Thành nên chỉ ra lệnh cho tai mắt canh chừng bên ngoài phủ Định Viễn Hầu, bên trong chỉ lục xét sơ sài, đồ đạc đại khái vẫn còn hoàn hảo.

Nếu đã như thế, Trần Thiện Chiêu bèn an bài xe ngựa, đưa tất cả mọi người tới phủ Định Viễn Hầu. Thấy Đại tiểu thư Vương Lăng trở về, toàn bộ gia phó đều vây quanh hành lễ. Biết được Vương Lăng cùng Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm muốn sống nhờ trong phủ một thời gian, lão quản gia mới về nhà lập tức phân công mọi người vội vàng sắp xếp chỗ ở cho nhóm Đan ma ma, mau chóng sai người đi mời đại phu. Chờ khi trời sập tối, Chương Thịnh chạy tới phủ Định Viễn Hầu, mang về tin tức Vương Thành đã bắt được Uy Ninh Hầu Cố Chấn, loạn binh khắp nơi đều đã đàn áp toàn bộ, khiến cho chầu cơm chiều phá lệ nhẹ nhàng.

Sau khi màn đêm buông xuống, phủ Định Viễn Hầu yên tĩnh lạ thường. Nằm trên chiếc giường rộng rãi trong phòng dành cho khách, Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu rúc sát vào nhau, hai tay đan chặt, không ai có tâm tư làm chuyện dư thừa. Chỉ ngắn ngủn mấy tháng mà đối với bọn họ giống như đã trải qua một đời một kiếp. Hai người không ai lên tiếng, cũng không hề buồn ngủ, trợn to đôi mắt dường như đang đếm trên đỉnh màn có bao nhiêu đông trùng hạ thảo.

Không biết qua bao lâu, Trần Thiện Chiêu mới nhẹ nhàng than: “Hèn gì Lưu Tống Hoàng đế thời Đại Tấn đã từng nói qua, nguyện đời đời kiếp kiếp không tái sinh vào nhà Đế vương. Vì ngôi bảo vị mà xưa nay chuyện cốt nhục tương tàn thật sự quá nhiều, lần này Cửu thúc còn làm ra vụ khiến người giận sôi như thế... Trách không được Hoàng gia gia hy vọng huynh đệ tỷ muội trong Hoàng gia có thể hòa thuận có thể đồng lòng, biết nàng và Tứ đệ muội nắm tay cộng khổ vượt qua cửa ải gian nan, nhìn Tứ đệ có thể kính ta hộ ta, rốt cuộc ngài cảm thấy hạnh phúc đến vậy.”

“Hoàng Thượng phấn khởi là vì bao nhiêu chuyện khổ sở thương tâm chôn chặt dưới đáy lòng quá nhiều. Giống như hôm nay khi qua cơn hoạn nạn, vốn trong lòng  em vô cùng phấn khởi, nhưng sau lại biết Thẩm cô cô đã chết, đôi mắt Đan ma ma đã mờ, Phương Thảo Bích Nhân mình đầy thương tích, Võ mụ mụ và hai nha hoàn bên người Tứ đệ muội đã chết, Thu Vận và Phi Hoa đến nay không biết sống chết, hơn nữa biết bao thân vệ đã hy sinh, em thật sự vui không nổi.” Chương Hàm đột nhiên chộp lấy cánh tay Trần Thiện Chiêu, nhắm chặt hai mắt: “Chỉ vì dã tâm của một người mà tất cả đều phải trả giá quá lớn!”

Ánh mắt Trần Thiện Chiêu chợt lóe. Mặc dù tổ phụ là Hoàng đế giàu có tứ hải, nhưng đích tử với Nguyên Hoàng hậu mất sớm, thứ tử Tần Vương hiện giờ nổi lên dị tâm, Thái Tử chỉ thiếu chút nữa là hành thích vua giết phụ hoàng... Những gì hắn mất có đáng là bao?
Bình Luận (0)
Comment