Khoảng bốn mươi người đã vây quanh bên ngoài Khôn Ninh Cung. Dù hiện giờ đang đêm khuya, vi phạm giờ giới nghiêm trong Hoàng cung bị xử phạt nặng hơn trong kinh thành rất nhiều, nhưng mấy người đang tụ tập ở đây dĩ nhiên chẳng thèm để ý điểm này. Đám người kia ngày xưa đều là nội thị tạp dịch thuộc tầng chót nhất, thời khắc này lại lột bỏ dáng vẻ hèn mọn kính cẩn nghe lời thường ngày, trong ánh mắt nở rộ tia sáng hưng phấn giống con cú đêm đang săn mồi. Mỗi tên cầm trong tay thiết chùy đại bổng đơn sơ, hoặc cầm tiểu đao chủy thủ không biết lấy được từ chỗ nào. Vài kẻ đứng trước bắt đầu đập cửa Khôn Ninh Cung, tiếng đập ầm ầm vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, một tên ở phía sau đám đông dùng giọng eo éo cực kỳ khó nghe hô to: “Không cần gõ cửa, bên trong đều là người già phụ nữ và trẻ con, chắc hẳn không có gan mở cửa nghênh chiến! Các huynh đệ, mười mấy năm, mười mấy năm qua chúng ta trốn chui trốn nhủi, cuối cùng nhẫn nhịn chịu hết nhục nhã mới trà trộn được vào cung, chúng ta chờ đợi chính là khoảng khắc này! Vốn muốn lấy đầu cẩu hoàng đế để hiến tế huynh đệ con cháu chúng ta đã chết, hiện tại ông trời có mắt khiến y lọt vào vòng chiếm đóng của Lỗ Khấu, chúng ta hãy bắt thê tử con cái của y khai đao! Tất cả những nhát đao thân nhân chúng ta phải chịu, bây giờ hãy bắt bọn chúng trả lại gấp bội!”
“Nợ máu trả bằng máu!”
Một nội thị trẻ tuổi lặng lẽ leo lên đầu tường, thấy bọn người bên dưới đồng thanh hô to đáp lại, sau đó chia thành mấy tốp tiến về phía ven tường, từng người đứng chồng lên nhau chuẩn bị xâm nhập. Nội thị kia hồn vía lên mây, cuống quít nhích người từng chút tụt xuống đất, sau đó co chân chạy một mạch về hướng chính điện Khôn Ninh Cung. Lập tức tới Đông Noãn các, thấy Trương cô cô canh cửa cuống quít cản lại, hắn bèn bất chấp tất cả cúi người chui vào. Khi chạy đến Tây Noãn các, hắn cũng không rảnh lo nhìn xem có vị quý nhân nào ở đó, quỳ bộp xuống đất lắp bắp báo: “Bên ngoài ước chừng có mấy chục tên, lúc này đang xếp chồng lên nhau làm thang người, sắp sửa leo vào rồi ạ!”
Trần Thiện Ân và Chương Hàm đồng loạt biến sắc. Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm và tiếng đánh nhau. Biết đã có người trèo tường xông vào Khôn Ninh Cung, Chương Hàm theo bản năng liếc về phía Phó thị, lại thấy vị Hoàng Hậu này không chút nào hoang mang tìm tòi dưới gối rồi trong tay cầm một thanh váy đao sắc bén. Ngược lại Trần Thiện Ân gần như phát ngốc đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. Mà bên ngoài Trương cô cô đã lui vào phòng, cứ thế canh giữ ở cửa, còn Mẫn cô cô thì đúng chắn trước người Phó thị bảo vệ. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
“Thái Tử Phi, hình như là Phi Hoa!”
Chương Hàm cũng nhận ra giọng quát mắng kia. Nhớ tới Phi Hoa tuy bị mất một tay, nhưng sau khi thân thể khôi phục lại không chịu làm người rảnh rỗi, chẳng những làm nhiệm vụ liên lạc cho nàng, tay phải bị chặt đứt thì cô nàng dùng tay trái kiên trì luyện đao, hiện giờ võ công còn tiến bộ hơn trước, Chương Hàm chợt thấy thật may mắn đã sớm triệu Phi Hoa vào cung. Nhưng khi nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên rèm cửa bị thứ gì đó xé toạt, còn không đợi nàng kịp phản ứng thì nghe một tiếng như đập vào thịt, mơ hồ có thể thấy được một bóng người bị Trương cô cô đẩy ra. Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng rên thảm rồi thanh âm bỗng im bặt.
“Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi điện hạ vẫn ổn chứ ạ?”
Câu hỏi vang lên một cách vô cùng nôn nóng, lúc này có thể nghe được ngoài xa loáng thoáng tiếng chém giết từng trận, nhưng trong viện dường như không có động tĩnh, Chương Hàm vội vàng lên tiếng: “Mẫu hậu không việc gì!”
“Nô tỳ một thân dính máu, không dám gặp mặt từ giá, sẽ ở bên ngoài bảo vệ, nhất định không để bất cứ kẻ nham hiểm nào xông vào! Xin Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi điện hạ yên tâm, Nội quan giám Diêm Lập và Ngự dụng giám Trần Hải đã dẫn người tiêu diệt đám phản loạn ngoài cung, tất nhiên thực mau sẽ có tin tức tốt truyền đến!”
Nữ tử bên ngoài giống như thần binh từ trời giáng xuống, lại nghe được hai cái tên Diêm Lập và Trần Hải hoàn toàn xa lạ mà trong khi người phe mình thì chẳng thấy đâu, Trần Thiện Ân tức khắc càng thêm hoảng loạn lo lắng nghi hoặc. Thấy Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ giọng giải thích với Phó thị chuyện gì đó, hắn làm sao còn không nhận ra Chương Hàm đã có chuẩn bị trước hết thảy, trong lòng vừa tức lại vừa gấp. Nhưng lúc này quân cờ trong tay đã dùng hết, hắn đành phải nghiến răng nghiến lợi lặng yên chờ xem chuyện gì xảy ra.
Phó thị nghe Chương Hàm nói bên ngoài có người tiến đến cứu viện, chính là một trong hai thị nữ lúc trước ở phủ Triệu Vương cùng Thu Vận lấy thân làm mồi dẫn dắt không ít địch binh rời đi, không nhịn được nhướng mày tán thưởng. Bà chợt nhìn thoáng qua Thu Vận, nhớ tới hai người con gái này đều lập công cao, tuy ban thưởng không ít vàng bạc ngọc ngà tơ lụa nhưng người nhà Thu Vận động không còn nữa, chỉ cầu xin ơn đặc xá cho chủ cũ Lục An Hầu phu nhân Lữ thị, còn người nhà của Phi Hoa nghe nói được hậu đãi trong sinh hoạt, nhưng rốt cuộc Phi Hoa không giống như những nam tử lập công có thể phong quan, trong lòng Phó thị không khỏi cân nhắc sau này làm thế nào trần tình với Hoàng đế, chân chính phong thưởng một cách có ý nghĩa cho những nữ tử có công. Trong lúc nhất thời, cho dù bên ngoài tiếng hò hét chém giết vang vang, bóng đêm yên lặng đã sớm bị phá hỏng hoàn toàn, nhưng từ đầu đến cuối Phó thị lại không để ý.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương cô cô phát hiện động tĩnh dần dần lắng xuống, bèn tiện tay búi lại đầu tóc xổ tung, sau đó lặng lẽ ra cửa. Nhìn thấy một thi thể nằm dài trong minh gian bên ngoài, còn có một cô gái trẻ người bê bết máu tay trái cầm đao, Trương cô cô vội vàng hơi gật đầu chào rồi mau chân đi ra ngoài. Rời khỏi chính điện tới sân viện, thấy bốn năm cổ thi thể nằm ngang dọc tứ tung, xung quanh là vài nội thị đang giúp nhau băng bó vết thương, những người còn lại thì ngửa đầu nhìn chằm chằm đầu tường như sợ lại có kẻ nhảy vào, Trương cô cô không khỏi hít hà một hơi. Cuối cùng, có một nội thị lớn tuổi nhìn thấy bèn cuống quít ra chào.
“Trương cô cô.”
“Bên ngoài ra sao?”
“Hồi bẩm Trương cô cô, bên ngoài là Nội quan giám Hữu Thiếu giám Diêm Lập và Ngự dụng giám Tả Thiếu giám Trần Hải. Họ truyền lời vào, nói là đã bắt hết phần lớn kẻ nổi loạn, tuy bắt sống không ít nhưng đại đa số đều cắn răng độc tự tử, trong lúc nhất thời cũng không rảnh tay đi cứu bọn chúng. Hai người họ nói, hiện giờ đêm đã khuya nên không dám quấy nhiễu Hoàng Hậu nương nương, sẽ bảo vệ ở ngoài tường Khôn Ninh Cung, xin Hoàng Hậu nương nương nghỉ ngơi, chờ bình minh lên xin diện kiến nương nương bẩm báo nguyên do sự việc.”
Khi Phó thị nghe Trương cô cô bẩm báo lại, bà nở nụ cười: “Bọn họ thật ra vì cẩn thận, ước chừng sợ ta cho rằng bọn họ lợi dụng cơ hội xông vào. Bọn họ có công đêm khuya chạy tới Khôn Ninh Cung còn liều chết chém giết một hồi, nếu ta còn không dám gặp, chẳng phải sẽ khiến các dũng sĩ liều chết chiến đấu lạnh tâm? Truyền lệnh xuống, mở cửa Khôn Ninh Cung!”
Vừa nghe vậy, Trần Thiện Ân sửng sốt vội vàng can gián: “Mẫu hậu, bên ngoài tình hình không rõ ràng, mẫu hậu quý hơn thiên kim, nếu lỡ có người nhân cơ hội làm loạn...”
Hắn còn chưa nói xong thì thấy ánh mắt sắc bén của Phó thị quét lại đây, nửa đoạn sau tức khắc nghẹn trong cổ. Phó thị nhìn hắn một lát mới nhàn nhạt bảo: “Bọn họ trung thành với chủ, tất nhiên là bổn phận của họ, mà ta thân là chủ nhân lục cung, dĩ nhiên càng phải có can đảm để gặp những trung thần nghĩa sĩ. Người đâu, truyền triệu Diêm Lập và Trần Hải vào đây, còn có vị cô nương Phi Hoa ngoài cửa, để ta ngắm thật kỹ nữ anh hào của Đại Tề!”
Trương cô cô ra cửa thông truyền, người thứ nhất tiến vào dĩ nhiên là Phi Hoa, trên người vết máu loang lổ khắp nơi, trên mặt còn dính máu, nhìn qua khó phân biệt là chật vật hay hung dữ. Thấy trong tay Phi Hoa vẫn cầm đao, Trần Thiện Ân định quát lớn nhưng nhớ tới lời nói ý vị thâm trường của Phó thị vừa rồi, cuối cùng chỉ câm miệng. Quả nhiên, Phó thị thấy Phi Hoa định quỳ xuống dập đầu bèn cười kêu dậy: “Đừng quỳ, nay ngươi đã là đại công thần. Nào, tiến lên để ta xem coi! Nhớ trước đây ta chọn hai ngươi đi kinh thành bảo hộ Thái Tử Phi và Yến Vương Phi, không ngờ ngươi và Trục Nguyệt đã cứu hai nàng một lần, rồi lại cứu ta một lần.”
“Hoàng Hậu nương nương quá khen, nô tỳ chỉ tận tâm tận lực.”
Phi Hoa trộm liếc Chương Hàm, tuy muốn buông đao tiến lên nhưng dường như vẫn có chút băn khoăn. Chợt nghe phía sau có tiếng chân người bước vào, cô nàng bất chấp lời triệu hoán của Hoàng Hậu Phó thị, lắc mình một cái đứng bên cạnh giường, tập trung tinh thần cảnh giác. Mặc dù tiến vào là Diêm Lập và Trần Hải đều là người mình đã gặp qua sau khi ra khỏi Đông Cung, nhưng Phi Hoa vẫn không dám thả lỏng một chút nào. Hoàng Hậu Phó thị hứng thú hỏi Diêm Lập và Trần Hải vài câu, cũng không ngừng quay đầu nhìn cô gái trẻ tay trái cầm đao đứng nghiêm còn tay phải thì nửa ống tay áo trống rỗng, càng quyết tâm muốn phong thưởng cô gái này.
Về phần Trần Thiện Ân, nghe Diêm Lập và Trần Hải lần lượt trình bày sự việc trải qua, giải thích hơn hai trăm người bên ngoài là lúc trước được huấn luyện để bảo vệ cho Chương Hàm và Vương Lăng trong quãng đường mấy ngàn dặm từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, đều dùng côn bổng thành thạo; vừa rồi họ đã để người bảo vệ Đông Cung, phân người đi Thanh Ninh cung và đông tây lục cung canh giữ, người dư lại đều tới Khôn Ninh Cung; họ ở bên ngoài đã bắt hết đám người nổi loạn, thậm chí bắt luôn những người Trần Thiện Ân hắn đây thầm sắp xếp chờ cơ hội đại loạn, sau đó tiến đến cứu người của Hoàng Hậu Phó thị, hắn không khỏi hận đến nghiến răng.
Hắn tính tới tính lui, cảm thấy hiện giờ Hoàng cung đang rối loạn, Phó thị bị bệnh, Chương Hàm hầu bệnh, hơn nữa bên ngoài tin tức không ổn mới có cơ hội lợi dụng, lại không ngờ Chương Hàm đã chuẩn bị kỹ càng như vậy! May mà lần này hắn không quá tham lam, chỉ đề nghị phế truất tước vị Yến Vương của Trần Thiện Duệ, nếu không hiện tại chỉ sợ phải gặp tai vạ lớn!
Cuộc nổi loạn trong cung rốt cuộc được giải quyết, Phó thị thở phào nhẹ nhõm, thình lình hỏi: “Thái Tử hiện giờ ổn không?”
Diêm Lập và Trần Hải liếc nhau, Trần Hải thật cẩn thận đáp: “Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tài không gặp Thái Tử điện hạ, Đông Cung là do Trường Ninh Quận chúa đứng ra điều hành. Trường Ninh Quận chúa ra lệnh tất cả mọi người đều tập trung ở hậu viện Lệ Chính Điện, triệu kiến chúng nô tài ở tiền viện Xuân Hòa Điện, phân công nhiệm vụ xong chỉ giữ lại hai mươi người ở Đông Cung.”
Nghe vậy, Phó thị tức khắc ngây ngẩn cả người. Mặc dù tôn nữ Trần Kiểu vẫn luôn băng tuyết thông minh, nhưng bà không thể ngờ vào loại thời điểm này mà tuổi nhỏ Trần Kiểu đã có thể gánh trọng trách. Trong lòng bà vô cùng vui mừng, chợt nghe Trần Thiện Ân bên cạnh mở miệng hỏi: “Vậy Đại ca ở đâu?”
Câu này vừa hỏi ra, chẳng những Diêm Lập và Trần Hải không có câu trả lời, ngay cả Phi Hoa dưới ánh mắt trưng cầu của Phó thị cũng lắc đầu. Chương Hàm thấy Phó thị nhìn về phía mình, tuy trực giác của nàng cho biết Trần Thiện Chiêu tất nhiên bình yên vô sự, nhưng ngay lúc này quả quyết không thể thuận miệng nói mò. Trong khi nàng đang suy nghĩ lên tiếng thế nào, Trần Thiện Ân bỗng chỉ trích.
“Vùa nãy Đại tẩu mới nói Tổng quản Lộ Khoan của Đông Cung đã sớm thú nhận con nuôi bị kẻ gian dụ dỗ, còn nói đang kiểm chứng việc này. Hiện giờ tuy bọn nổi loạn đều đền tội hoặc bị bắt, nhưng Đại ca vẫn không biết ra sao, Đại tẩu giải thích thế nào?”
Chương Hàm đang muốn trả lời, đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào tiếng cười sang sảng của Trần Thiện Chiêu: “Hóa ra Nhị đệ quan tâm ta đến thế, thật làm đệ lo lắng rồi!”
Theo thanh âm này, Trần Thiện Chiêu mặc thường phục thong thả tiến vào phòng như đang tản bộ ngoài sân vắng. Đầu tiên anh chàng cúi lạy Phó thị rồi trình bày: “Bẩm báo mẫu hậu, Tứ đệ sai đội trưởng đội Nghi vệ của Vương phủ Hạ Dũng đánh bất tỉnh Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung rồi trói chặt đưa vào cung, nói là Đỗ Trung xúi giục Tứ đệ mưu nghịch phạm thượng, hơn nữa ở kinh thành xúi giục không ít tướng lãnh tạo phản, hiện giờ Tứ đệ đã đích thân lãnh thân binh đi đàn áp. Chuyện này thật sự quá kỳ lạ, nhi thần thân là Thái Tử phải tự mình đi xem thế nào!”