Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 386

Xưa nay Hoàng đế thân chinh thường bày ra lễ nghi rườm rà và hành trình thong thả, nhưng Trần Vĩnh vốn lăn lê bò lết rèn luyện trên lưng ngựa, ghét nhất bộ điệu bỏ công vì mặt mũi, hơn nữa mang bệnh lên đường nên yêu cầu duy nhất chính là mau!

Nghi thức cờ xí rồi quan viên ra nghênh đón gì đó, ngài đều hạ lệnh vứt bỏ tất cả không cần. Vì thế, từ Khai Bình đến Bắc Kinh hơn ngàn dặm đường, giao lại đại quân cho Liêu Vương Trần Thiện Gia suất lĩnh, chỉ mang theo năm ngàn người hỗ trợ  đi mất bảy ngày ngắn ngủn. Hơn nữa, trước đó Trần Thiện Chiêu ra roi thúc ngựa đi mất hai ngày, tổng cộng chỉ mất chín ngày là lại về kinh thành. Sau khi Chương Hàm nhận được phong thư có vẻ mơ hồ do Trần Thiện Chiêu sai người đưa tới, bèn phân phó Trương Tiết và các trọng thần văn võ giản lược tối thiểu mọi nghi thức nghênh giá. Mặc dù trong triều nhiều người phê bình, nhưng khi Hoàng đế thậm chí không hề lộ diện mà lập tức hồi cung, giao cho Hoàng Thái tôn chủ trì hết thảy, những lời phê bình đều tan thành mây khói, thay vào đó là một loại lo lắng khác.

Chẳng lẽ Hoàng đế xảy ra chuyện gì không ổn?

Mà loại suy đoán này đối với nội thị trong cung dự bị kiệu cho Thiên Tử đã thành chắc chắn. Vị Hoàng đế xưa nay không thích ngồi kiệu, càng không thích y phục rườm rà, thế mà lại được Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ ra ngoài thành nghênh đón dìu xuống xe đưa vào kiệu, một thân áo bào thiên tử bao bọc kín mít. Một đường nâng kiệu đi vào, trái phải Hoàng đế có Thái Tử và Yến Vương bảo vệ, Mã Thành và các nội thị cũng vây chặt bốn phía. Dù vậy, người tinh mắt vẫn có thể nhìn ra sắc mặt đỏ hồng của Thiên Tử có chút không bình thường. Khi kiệu vào cửa Khôn Ninh, cuối cùng ngừng trước cửa chính điện, lại là Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ cũng dìu đỡ xuống.

Vào khoảng khắc đến nghênh giá, Trần Thiện Duệ mới nghe trưởng huynh đôi câu vài lời mà biết được sự thật khiến người khiếp sợ. Vào lúc này, cậu ta có thể rành mạch cảm giác được toàn bộ trọng lượng của phụ hoàng đều đè trên người hắn và Đại ca, hai chân ngài trông có vẻ đang bước đi thong thả nhưng thật ra chỉ dính một chút xuống đất để làm bộ. Mãi đến khi Hoàng đế được nhẹ nhàng dìu đỡ đưa vào minh gian của chính điện Khôn Ninh Cung, thấy Chương Hàm và Vương Lăng cùng ra đón, Trần Thiện Duệ mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc Khôn Ninh Cung một giọt nước không thể lọt, cho dù bị lộ ra manh mối thì cũng không thành vấn đề.

Đối mặt với hai con dâu hành lễ vấn an, Trần Vĩnh chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó trầm giọng phân phó: “Đưa trẫm đến chỗ Hoàng Hậu.”

Nếu Hoàng đế không hỏi thăm tình hình Phó thị, những lời an ủi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng dĩ nhiên cũng không có cơ hội nói ra. Trần Vĩnh bất chấp thể diện uy nghiêm trước mặt người khác, chân cao chân thấp khập khễnh đi vào Tây Noãn Các, cuối cùng tới trước giường Phó thị. Thấy rõ ràng thê tử gầy yếu hơn nhiều so với trước khi mình rời kinh, Hoàng đế tức khắc trầm mặc. Mặc dù Phó thị vẫn chưa tỉnh, ngài vẫn ngồi xuống, một tay vịn khung giường một tay chống xuống ván giường, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Các ngươi lui đi, để trẫm và Hoàng Hậu nghỉ ngơi trong chốc lát!”

Trần Thiện Duệ không nhịn được kêu lên: “Phụ hoàng...”

“Đi ra ngoài!”

Giọng nói dứt khoát khiến mọi người nhìn nhau. Cuối cùng, Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng kéo Trần Thiện Duệ lui ra, còn Chương Hàm và Vương Lăng liếc nhau rồi cũng yên lặng đi theo phía sau, nhường căn phòng to rộng cho đế hậu. Khi rèm cửa buông xuống lần nữa, Trần Vĩnh bệnh nặng nhiều ngày mà vẫn một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc chống đỡ không nổi, trên trán túa ra từng giọt mồ hôi thật lớn. Tuy nhiên, ngài lại cố chấp không kêu người, chỉ thay đổi tư thế, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên khung giường phía sau rồi thở dài một tiếng. Sức lực để nói chuyện sớm đã biến mất không còn bóng dáng sau một đường ngựa xe xóc nảy, mà ngài không muốn trước mặt triều thần lộ ra vẻ ốm yếu, cho nên vừa rồi cố gắng chịu đựng suốt đoạn đường vào cung. Thế nhưng hiện giờ đang ở Khôn Ninh Cung, ngài rốt cuộc không có gì cần giấu giếm!

Y phục trên người dần dần bị mồ hôi tẩm ướt, hô hấp cũng dần dần nặng nề, ngay lúc ngài bắt đầu cảm thấy trước mắt dần dần mơ hồ, đột nhiên nghe một giọng nói quen thuộc truyền vào tai.

“Tam Lang...”

Dùng hết sức lực toàn thân quay đầu sang bên cạnh, Trần Vĩnh mơ hồ thấy Phó thị đã mở mắt, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng không thể tin tưởng. Ngay tại khoảng khắc này, ông chợt nhớ đến bộ dáng thê tử mừng rỡ như điên mỗi khi ông đánh trận trở về, nghĩ tới vài thập niên mưa gió chung thuyền trợ giúp lẫn nhau hoạn nạn nâng đỡ và niềm phấn khởi khi tâm nguyện ấp ủ bấy lâu cuối cùng được thực hiện... Sau một lúc lâu, ông mới lộ ra một nụ cười thoải mái.

Bên ngoài Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ tuy lui ra, nhưng cả hai huynh đệ đều không hẹn mà cùng nhau hé mành canh chừng, sợ phụ hoàng mẫu hậu có gì sơ xuất. Vì thế, thấy Trần Vĩnh lảo đảo sắp xỉu, trong nháy mắt Trần Thiện Duệ không cần suy nghĩ lập tức vọt vào; Trần Thiện Chiêu tuy chậm một nhịp nhưng cũng theo sát phía sau. Còn phần Chương Hàm và Vương Lăng do dự một lát rồi lựa chọn lưu lại bên ngoài.

Khoảng khắc này vẫn đừng nên vào quấy rầy hai người họ thì tốt hơn!

“Phụ hoàng!”

“Mẫu hậu!”

Trần Thiện Duệ và Trần Thiện Chiêu cực kỳ ăn ý mỗi người quản một đầu. Trần Thiện Duệ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Trần Vĩnh gần như ngã quỵ, còn Trần Thiện Chiêu thì thật cẩn thận dìu mẫu thân ngồi dậy. Ngự y vô cùng bi quan khi chẩn bệnh cho đế hậu, đều kinh sợ mà cố gắng kéo dài được ngày nào hay ngày đó, cho nên khó khăn lắm mới có thể kéo được đến lúc đế hậu cuối cùng có thể gặp mặt, lúc này không ai rảnh lo gọi Ngự y. Thấy hai nhi tử đến hỗ trợ, Trần Vĩnh cười khổ một tiếng, muốn mở miệng nhưng không nói được câu nào. Chỉ có Phó thị nhìn trượng phu như mất hết tất cả hùng tâm tráng chí, nhẹ giọng thốt lên một câu.

“Chúc mừng Hoàng Thượng chiến thắng trở về.”

“Trẫm vì con cháu đã đánh trận chiến mà lẽ ra chúng phải đánh!” Trần Vĩnh lẩm bẩm, sau đó mới nỗ lực mở miệng phân phó: “Thiện Chiêu Thiện Duệ, giúp trẫm đổi y phục. Trẫm không muốn chuyển sang chỗ khác, mấy ngày kế tiếp trẫm sẽ nghỉ ngơi ở Khôn Ninh Cung. Dân gian có câu, "Không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm". Có lẽ trẫm may mắn, có thể làm một đôi uyên ương đồng mệnh với Hoàng Hậu!”

Mặc dù lời này của Hoàng đế không hề may mắn chút nào, nhưng Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều không mở miệng phản bác, ngay cả Phó thị chỉ hơi mấp máy môi một chút rồi vẫn không lên tiếng. Hai huynh đệ trầm mặc giúp Hoàng đế cởi ra bộ lễ phục, Trần Thiện Chiêu ra ngoài, tiếp nhận y phục và các loại đồ dùng mà Chương Hàm đã chuẩn bị từ lâu. Sau khi hai huynh đệ cùng hầu hạ Hoàng đế lau người thay quần áo, đặt ngài nằm xuống sóng vai với Phó thị, cả hai vội vàng đến độ toát mồ hôi mới rốt cuộc thở hắt ra. Lúc này, Trần Thiện Chiêu không thể không mở miệng hỏi: “Phụ hoàng mẫu hậu, cần tuyên Ngự y không ạ?”

“Những tên chỉ biết trị đau đầu nhức óc, hiện giờ tới đây có ích gì?” Trần Vĩnh tức giận hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng mệt mỏi nói: “Để trẫm ở Khôn Ninh Cung thanh tịnh mấy ngày cuối cùng... Bảo đám đệ đệ muội muội cũng không cần ngày ngày bận rộn đến đây hầu bệnh, trẫm không muốn gặp quá nhiều người!”

Mặc dù nghĩ dưỡng gần mười ngày cũng không đủ để những vết thương trên người khỏi hẳn, vừa mới bận rộn một lúc thì có một số vết thương chưa lành lại bắt đầu đau nhức, nhưng đối với Trần Thiện Duệ, điều khó chịu nhất chính là mình ở bên ngoài liều sống liều chết trong khi Trần Thiện Ân ở trong cung chơi loại thủ đoạn đê tiện vô sỉ. Vì thế, mặc dù Trần Thiện Chiêu đưa mắt ra hiệu, hắn vẫn hỏi thẳng: “Phụ hoàng, chuyện khác đều có Đại ca xử trí, nhưng không dám tự tiện giải quyết vụ Nhị ca và Đỗ Trung nghịch mưu phạm thượng. Xin phụ hoàng bảo cho biết đồng thời trấn an nhân tâm. Ngoài ra...”

Trần Thiện Duệ cũng không màng sắc mặt Hoàng đế trầm xuống còn mẫu hậu nhíu chặt hàng mày, cứ thế quỳ xuống trước giường, dập đầu rồi nói từng câu từng chữ: “Nghe nói ở vùng Vân Nam, Lộc Xuyên Tuyên úy sử Tư thị cấu kết Miến Vương, nhiều lần có ý đồ gây rối, nhi thần thỉnh mệnh tiến đến trấn thủ phủ Đại Lý!”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Trần Thiện Chiêu cũng lắp bắp kinh hãi. Tuy nhiên, ánh mắt Hoàng đế đột nhiên lộ ra một biểu cảm khác ngoài sự kinh ngạc, từng câu từng chữ phân phó: “Đỗ Trung đã phụ lòng tin của trẫm làm chuyện đại nghịch bất đạo, vốn xử lăng trì, niệm tình lúc xưa đã lập công nên chỉ bêu đầu thị chúng. Về phần Thiện Ân, ta giao cho Đại ca ngươi xử trí, từ đây về sau tất cả quốc sự đều do Đại ca ngươi quyết định. Nếu ngươi có lòng đi trấn thủ Vân Nam, không cần bẩm với trẫm, cứ trình bày với Đại ca ngươi là được! Thôi, các ngươi hãy lui xuống đi!”

Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu kéo Trần Thiện Duệ có chút nhụt chí cùng cáo lui, Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Phó thị, thấy trên mặt thê tử là nụ cười bao dung. Nghĩ đến câu "Da ngựa bọc thây" mình nói với Trần Thiện Gia Trần Hi và Định Quốc Công Vương Thành khi tiến binh, Hoàng đế tiếc nuối rất nhiều nhưng lại có vài phần may mắn. Ngài không muốn giống phụ hoàng Thái Tổ Hoàng đế anh hùng cả đời nhưng lại chết trên giường bệnh như phàm phu tục tử. Bây giờ trước khi lâm chung còn có thê tử làm bạn, vậy tốt hơn nhiều so với ra đi mà mang theo vướng bận! Trong lúc ngơ ngẩn, Trần Vĩnh nghe tiếng Phó thị bên tai.

“Nếu chúng ta đi rồi, không cần xây lăng tẩm lao động sức dân, càng đừng bắt thiên hạ để tang cấm tiệt gả cưới... Hết thảy hãy y theo lệ cũ của Thái Tổ Hoàng đế!”

“Được!”

Trần Vĩnh dùng một chữ vô cùng đơn giản đáp ứng yêu cầu cũng đơn giản của thê tử, sau đó nhẹ nhàng nắm tay bà, giống như khoảng khắc từ xa lạ đến thân mật trong đêm tân hôn. Ông nghĩ tới lời nguyền rủa của phế Thái Tử, nghĩ tới Nhị ca và Lục đệ chịu thua, nghĩ tới những người trước đó xem thường chỉ trích ông thì nay phủ phục ca công tụng đức, nghĩ đến Lỗ Khấu bại lui thiên hạ thái bình, trong lòng chợt coi nhẹ khả năng tiến đến tử vong. Khi ở trong quân phát bệnh, ông đã ra lệnh chém một nội thị thân tín vì tội dùng yêu ngôn mê hoặc -- tên này thề thốt rằng pháp sư người Mông có khả năng kéo dài tuổi thọ, có thể mời đến chẩn trị.

Cả đời phụ hoàng chưa từng tin thuật sĩ, cả đời này ông cũng không tin mấy thủ đoạn đường ngang ngõ tắt này, mà tương lai con cháu ngồi trên đế vị chắc cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy. Sinh tử có mệnh phú quý tại trời, ông vất vả cả đời, hiện giờ đến già không muốn cưỡng cầu thêm nữa!
Bình Luận (0)
Comment