Tin tức Trần Thiện Chiêu đã đến khiến mẫu tử hai người đồng loạt sửng sốt. Hiền phi phản ứng thật mau, cuống quít giơ tay áo lau nước mắt, sau đó ôm cánh tay Trần Thiện Ân, xoay người nhi tử đang đờ đẫn đối mặt với bà rồi nói một cách dứt khoát: “Thái Tử điện hạ xưa nay nhân ái lương thiện tài đức sáng suốt, biết bao nhiêu người được cứu nhờ những lời thẳng thắn can gián của Thái Tử. Lần này chỉ cần chúng ta đi khẩn cầu xin Thái Tử ban ơn tha thứ, nhất định Thái Tử sẽ mềm lòng! Thiện Ân, ta cầu xin con, đừng ngoan cố đi chịu chết như vậy, chẳng lẽ muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Thấy mẫu thân chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin mình, Trần Thiện Ân chần chờ hồi lâu, cuối cùng đờ đẫn gật đầu. Hiển nhiên, Hiền phi thậm chí không kịp sửa sang dung nhan đã vội vàng dẫn đầu ra cửa nghênh đón. Nghĩ lại trong mấy năm qua tuy bà là một Hiền phi cao quý, thế nhưng tuổi xuân tươi đẹp đã tàn dung nhan già đi, còn không có được tình cảm cùng nắm tay nhau mưa gió chung thuyền giống như Phó thị và Hoàng đế, đúng là có tiếng mà không có miếng, Trần Thiện Ân chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn, hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi Trần Thiện Ân ra chính điện của Khôn Ninh Cung, nhìn thấy sau lưng Trần Thiện Chiêu là Đại Tổng quản Mã Thành của Càn Thanh Cung, cỗ dũng khí khó khăn lắm mới gom được đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Đúng rồi, hôm nay nếu là ngày Đỗ Trung đền tội, cùng một ngày tiễn hắn lên đường chẳng phải giải quyết xong hết mọi chuyện?
Trần Thiện Chiêu nhìn bộ dáng run rẩy sợ hãi của Hiền phi, nghĩ vị thứ mẫu này suốt bao nhiêu năm qua đều luôn nhút nhát cẩn thận, sắp đến già có thể an hưởng phúc con cháu vậy mà Trần Thiện Ân lại gây ra chuyện này, anh không khỏi thầm thở dài một hơi. Đến khi Hiền phi kéo Trần Thiện Ân tiến đến hành lễ nghênh đón, anh đỡ Hiền phi rồi liếc xéo Trần Thiện Ân một cái, lúc này mới trầm giọng phân phó: “Các cung nhân nội thị của Trường Ninh Cung trở về phòng riêng, không được triệu kiến không thể ra ngoài, cô có chuyện cần nói với Hiền phi và Phạm Vương.”
Vừa nói xong, tất cả nội thị cung nhân của Trường Ninh Cung tức khắc lui về các nơi, chỉ có hai cung nhân lớn tuổi đi theo Hiền phi vài thập niên do dự một lát, cuối cùng thấy Hiền phi lắc đầu ra hiệu bèn không tình nguyện tránh đi. Xung quanh không còn ai khác, Trần Thiện Chiêu mới dẫn theo Mã Thành vào chính điện, người đi cùng đều lưu lại bên ngoài. Sau khi an tọa, Trần Thiện Chiêu nhàn nhạt hỏi Hiền phi: “Hiền phi nương nương đã biết Nhị đệ gây ra chuyện gì hay chưa?”
“Đã biết... Không, không, Thái Tử điện hạ, hắn chỉ ngu ngốc nhất thời!” Hiền phi theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy, sau đó khuỵu gối định quỳ xuống, Mã Thành đứng sau Trần Thiện Chiêu lập tức xông lên đỡ lấy cánh tay bà. Hiền phi là phụ nữ yếu ớt, đâu thể mạnh hơn Mã Thành lúc xưa đã xông pha chiến trường nên đành phải đứng lên, chỉ có thể bi ai khẩn cầu: “Thái Tử điện hạ, dù Thiện Ân có ngàn vạn lần không tốt, nhưng hắn vẫn là nhi tử của Hoàng Thượng, là huynh đệ của ngài. Xin Thái Tử điện hạ nể tình huynh đệ cầu Hoàng Thượng khoan thứ cho hắn một lần! Dù bị phế truất tước vị giam cầm giống như phế Thái Tử và Tần thứ dân thì cũng là xử phạt hắn đáng phải nhận. Thiếp thân nguyện ý tháo xuống thoa hoàn dâng trả danh vị cùng hắn chuộc tội, vạn mong Thái Tử điện hạ ban phát thiện tâm, cứu hắn một lần...”
“Hiền phi nương nương, cô đã từng cứu hắn một lần.” Thấy Hiền phi lập tức dừng lại, Trần Thiện Chiêu trầm giọng kể ra: “Năm đó con thứ của Tần thứ dân - kẻ bị đoạt tước vị Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông - lẻn vào Nam Kinh rải rác lời đồn phụ hoàng trúng phục kích, trong lúc nhất thời lục tung toàn thành vẫn không thể tìm được hắn, chưa từng lường trước hắn trốn bên người Nhị đệ. Đến khi hành tung bại lộ, hắn sợ sa lưới rồi chịu khổ, vì thế tự sát bỏ mình, trước khi chết còn buộc tội Nhị đệ. Sau đó, Thái Tổ Hoàng đế nổi cơn giận dữ lôi đình, Nhị đệ có miệng cũng không thể thanh minh, khi ấy là cô cầu tình.”
Bởi vì Trần Thiện Chiêu hạ mệnh lệnh không được tiết lộ ra ngoài tình hình dẫn đến cái chết của Trần Thiện Thông, cho nên vụ Trần Thiện Ân dính dáng vào, ngoại trừ những quân sĩ có mặt hôm đó cùng với Hoàng Đế, Hoàng Hậu và Thái Tổ Hoàng đế thì không còn ai biết được, Hiền phi dĩ nhiên không ngoại lệ. Tuy vậy, bà từng nghe nói đến ác danh của Trần Thiện Thông, thế mà Trần Thiện Ân lại có quan hệ với người như thế, trong lòng bà vừa kinh hãi vừa giận dữ. Quay đầu nhìn Trần Thiện Ân, thấy hắn cúi gằm, bà biết lời kể của Trần Thiện Chiêu tất nhiên là thật, chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi mở miệng cầu xin: “Nếu Thái Tử điện hạ có thể cứu hắn một lần, lúc này xin hãy đại phát từ bi. Đời này kiếp này thiếp thân không có gì báo đáp, kiếp sau nhất định kết cỏ ngậm vành...”
“Nương nương, không cần xin tha nữa!" Hiền phi chưa nói xong lại bị Trần Thiện Ân ngắt lời. Hắn tiến lên một bước đặt tay lên vai thân mẫu, sau đó nhìn trưởng huynh nói: “Lần trước xác thật là Đại ca đã cứu đệ, là đệ phụ lòng tốt của Đại ca. Một người làm một người chịu, nếu đệ đã gây ra tội lớn thì nên lãnh hình phạt.” Hắn khuỵu gối quỳ xuống, mặt vô biểu cảm nói: “Phụ hoàng hoặc Đại ca xử phạt thế nào, đệ cam tâm bái lĩnh.”
Thấy Trần Thiện Ân có thái độ nhận mệnh, đôi mắt Trần Thiện Chiêu chợt lóe tia sáng sắc bén, tiện đà hướng về phía Mã Thành gật đầu ra hiệu. Lúc này, Mã Thành vội vàng lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực áo cung kính đưa tới trước mặt Trần Thiện Ân. Chứng kiến cảnh này, Hiền phi tức khắc như bị sét đánh ngã xụi lơ trên mặt đất, hơi hé miệng muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra được chữ nào. Bà trơ mắt nhìn Thiện Ân tháo nút lọ, sau đó trút toàn bộ nước trong bình sứ vào miệng. Mãi đến khi bà thấy bình sứ trong tay Trần Thiện Ân rơi xuống đất vỡ vụn, bà mới lảo đảo nhào tới.
“Thiện Ân..."
“Khụ, khụ, khụ!”
Ôm chặt Trần Thiện Ân, bà nhìn nhi tử ho kịch liệt, gương mặt nhăn dúm dó đến mức dường như ngũ quan vo thành một cục. Hiền phi tức khắc không còn thiết sống, vươn tay muốn cầm lên mảnh vỡ của bình sứ. Nhưng Hiền phi chưa kịp có động tác gì thì tay đã bị nắm chặt, nhìn Trần Thiện Ân tuy vẫn đầy mặt thống khổ nhưng lại liều mạng lắc đầu với mình, bà chỉ cảm thấy vô cùng bi thương xót xa, ôm nhi tử khóc thảm thiết. Trong lúc mơ hồ, Hiền phi nghe loáng thoáng bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Nương nương đừng khóc, ta không sao đâu.”
Nhìn Trần Thiện Ân chậm rãi ngồi thẳng người rồi ngẩng đầu lên, Hiền phi tức khắc ngây người như khúc gỗ, ngơ ngác buông tay quay đầu nhìn về phía Trần Thiện Chiêu vẫn đứng yên tại chỗ. Mãi đến lúc này, Trần Thiện Chiêu mới nhếch khóe miệng nói: “Sao hả, rượu đắng đặc chế có mùi vị thế nào? Nếu ngươi cứ như vậy chết đi, Hiền phi nương nương, Vương phi, con cái ngươi, những gì mỗi người phải nếm trải sẽ khổ sở gấp trăm lần so với mùi vị rượu đắng này! Nhị đệ, đây là lần thứ hai ta cứu ngươi, là vì xem xét tuy ngươi xúi giục những bộ hạ cũ của Tần thứ dân và Đại thứ dân trong cung, nhưng ít ra còn chuẩn bị người đối phó bọn chúng, không phải thiệt tình tính toán đến mức gây bất lợi cho mẫu hậu. Chỉ vì ngươi còn giữ được một chút hiếu tâm, tội đại nghịch và vu cáo, còn có tội biết rõ Đỗ Trung mưu phản lại giấu giếm không báo, có thể miễn tử tội, làm theo lệ cũ xử lý phế Thái Tử và Tần thứ dân, đoạt bỏ vương tước. Nhưng nếu tương lai trưởng tử ngươi có triển vọng, tước vị Phạm Vương vẫn có thể phong cho nó. Tuy vậy, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Thấy Trần Thiện Ân mở to hai mắt khó có thể tin, còn Hiền phi thì vẻ mặt kinh hỉ nói không nên lời, Trần Thiện Chiêu chậm rãi phán xử: “Lần này dưới tình huống phụ hoàng, Thiện Gia, Thần Húc đều không có tin tức, ngươi là Hoàng tử mà lại châm ngòi thổi gió ở kinh thành. Tạm thời không nói đến tội danh đại nghịch bất đạo, chính như mẫu hậu chỉ ra, ngươi chưa từng nghĩ tới đại cục nếu lỡ Lỗ Khấu thừa cơ đánh tới kinh thành! Trước kia ngươi ở Triệu phiên nhiều năm nhưng chưa bao giờ trải qua chiến trận chứng kiến chém giết; lần này đây, chờ sau khi phụ hoàng mẫu hậu lành bệnh, ngươi đi thủ lăng ba năm cho Thái Tổ Hoàng đế, sau đó gia nhập đội quân của Khương Thiên hộ ở trấn Thần Mộc, nơi thường xuyên chịu Lỗ Khấu tập kích quấy rối, thể nghiệm cái gì là cuộc sống binh tai khổ cực ăn bữa hôm lo bữa mai!”
Hiền phi đột nhiên mừng như điên khi nhi tử rốt cuộc thoát chết, lúc này nghe được xử trí như thế, tức khắc kinh hoàng thất sắc, theo bản năng mở miệng hô: “Thái Tử điện hạ, Thiện Ân không thông võ nghệ...”
“Nương nương, đừng nói nữa! Quốc có quốc pháp gia có gia quy, nếu Đại ca muốn lấy tánh mạng của ta, hiện giờ chỉ cần hai chữ "Quốc pháp" là sẽ xử lý như Đại thứ dân, chẳng lẽ ta còn có thể sống? Hình phạt lần này chỉ đi thủ lăng rồi đi Thần Mộc mà thôi, ta nhận lĩnh!”
Thấy Hiền phi ôm Trần Thiện Ân khóc rống, Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu, lập tức quay người rời đi. Còn Mã Thành ở phía sau nhìn bộ dáng sống sót sau tai nạn của Hiền phi và Trần Thiện Ân, đứng một hồi lâu mới quay người đi ra ngoài, trong lòng thầm than một màn này thực sự ngoài dự đoán của mọi người. Hoàng đế phân phó ông chỉ lo làm theo lời Trần Thiện Chiêu, dù vậy, khi ông dâng bình sứ kia tim vẫn đập thình thịch, chỉ cho rằng Trần Thiện Chiêu muốn độc chết Trần Thiện Ân, nhưng không bao giờ ngờ được lại là kết cục thế này. Vì thế, khi ra khỏi Trường Ninh Cung, ông vội xin phép Trần Thiện Chiêu rồi cất bước đi về Khôn Ninh Cung phục mệnh.
Tuy nhiên, quỳ gối trước giường bẩm báo cho đế hậu những gì Trần Thiện Ân trải qua, sau một hồi lâu Mã Thành vẫn chưa nghe được đôi câu vài lời từ hai vị chí tôn. Trong nháy mắt, Mã Thành còn tưởng Hoàng Đế, Hoàng Hậu lại phát bệnh, vừa định lặng lẽ ngẩng đầu xem xét mới nghe phía trên truyền đến tiếng thở dài của Hoàng đế.
“Đã biết, ngươi lui đi.”
Mã Thành cũng không rõ lắm rốt cuộc Hoàng đế hài lòng hay giận dữ, nhưng nghe được lời này, ông chỉ có thể dập đầu lui ra. Mãi đến khi Mã Thành rón ra rón rén rời Tây Noãn các, Hoàng đế nhìn thoáng qua gương mặt thê tử gầy gò không có chút máu nhưng khóe miệng lại mỉm cười, làm sao không biết tất nhiên bà tán đồng cách giải quyết của Trần Thiện Chiêu, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng: “Lòng dạ đàn bà!”
“Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, nó là nó.”
Phó thị chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó không nói gì nữa. Trần Vĩnh tuy không tỏ ý kiến, nhưng khi nhắm mắt trong lòng không phải không có cảm khái. Hiện giờ ngài đã không còn sức lực lâm triều, nếu Trần Thiện Chiêu thật sự muốn ban chết cho Trần Thiện Ân, ngài cũng bất lực không thể nói gì làm gì, rốt cuộc đấy vốn là trừng phạt đúng tội. Tuy vậy, nếu trước khi lâm chung có thể không phải chứng kiến mấy đứa con trai cốt nhục tương tàn, đối với người làm phụ thân thì không còn gì vui hơn. Huống chi, Trần Thiện Chiêu ban cho một lọ rượu đắng, sau đó ném Trần Thiện Ân đi thủ lăng rồi ném tới một nơi như Thần Mộc, cách xử lý này quả thực là một thiên tài!
Đứa con trai này nhìn như quân tử ôn hòa nhã nhặn, nhưng trong xương cốt dường như có cách làm việc vô cùng khác người!