Vinh Quang Chúa Tể

Chương 129


Hãng Japan Airlines khai thác tuyến nội địa bằng đội bay Boeing 767-300ER, đây là loại máy bay phản lực thân rộng một tầng, hai lối đi, nó sử dụng hai động cơ tuốc bin phản lực cánh quạt, cánh đuôi truyền thống và thiết kế cánh siêu tới hạn nhằm giảm sức cản không khí.

Theo thiết kế, 767 có thể chở từ 181 đến 375 hành khách trên quãng đường bay từ 7.130 km đến 11.825 km, tùy loại, trên chuyến bay 123 từ Haneda đến Osaka có đến 350 hành khách.
Trong ngành hàng không, tai nạn là thứ hiếm khi xảy ra nhưng mỗi khi nó xảy ra đều để lại hậu quả thảm khốc; con người, với cơ thể yếu ớt không có cách nào để sống sót trong một vụ rơi máy bay, mặt khác, cũng không thể tính toán được các thiệt hại về người và tài sản nếu như những phương tiện bay khổng lồ này rơi xuống các thành phố lớn, vào các khu dân hoặc các toà nhà.
Một vụ rơi máy bay cũng diễn ra chớp nhoáng và rất khó để xử lý, trong những bộ phim ảnh về đề tài thảm họa hàng không, về không tặc, thường khi cơ trưởng và cơ phó tử vong vì "đạn lạc", chiếc máy bay sẽ chúi nhũi xuống rồi đâm sầm vào biển hoặc mặt đất chỉ trong mười mấy giây.
Thực tế lại không hoàn toàn giống như vậy, phần lớn các vụ rơi máy bay đều xảy ra ở giai đoạn cất cánh hoặc hạ cánh.

Trong giai đoạn mà máy bay đã ổn định được cao độ, các phi công sẽ sử dụng chế độ lái tự động autopilot, trong giai đoạn này nếu người phi công tử vong, máy bay sẽ không "chúi nhũi" ngay vì không có người lái mà nó sẽ tự vận hành một thời gian.
Tất nhiên, autopilot không phải là “tự động” tuyệt đối, không có con robot nào ngồi trên ghế phi công và nhấn nút trong khi phi công thực đang ngủ trưa, nó chỉ là một hệ thống điều khiển chuyến bay cho phép phi công lái máy bay mà không cần điều khiển bằng tay liên tục.
Về cơ bản, nó cho phép một phi công bay nhiều giờ liền mà không cần vặn các nút điều khiển, nó duy trì trạng thái cân bằng của máy bay bằng cách sử dụng một bộ cảm biến để nhận dữ liệu đầu vào; sử dụng dữ liệu để máy bay hoạt động theo cách đặt trước, nó đảm bảo cao độ, các chuyển động ngang và dọc.
Tuy vậy, trong quá trình bay, các phi công cũng cần phải giám sát radar, đánh giá tình hình thời tiết, giữ liên lạc với bộ phận không lưu, thực hiện một số thủ tục giấy tờ cần thiết, thay đổi độ cao và đường bay theo hướng dẫn, đặc biệt là bay theo hướng dẫn, trong một chuyến bay mà cơ trưởng và cơ phó đều đã tử vong, autopilot không thể làm thay họ việc này được.
Theo thời gian, chiếc máy bay sẽ bị lệch khỏi hành trình của mình, tai nạn sẽ thực sự xảy ra khi nó chệch hướng khỏi hành trình và đi vào một vùng thời tiết xấu mà autopilot không thể xử lý hoặc tệ hơn nữa là đâm vào một chiếc máy bay khác, kể cả khi không xảy ra hai tình huống này, một chiếc may cũng không thể tự động vận hành hoàn toàn, nó không thể tự hạ cánh.
Anh Tuân nói: "Chuyến bay nội địa 123 từ Haneda đến Osaka có trang bị Wifi, tổ tiếp viên ở trên đó đã nhận được thông tin từ không lưu nhưng họ không thể vào trong buồng lái được, nó đã bị khóa rồi, trên chuyến bay này cũng có vài hành khách bị dịch chuyển rồi chết ở MU Continel, cộng với thông tin về thảm họa đã bắt đầu được phát tán, hiện tại, trên đó đang rất hỗn loạn."

"Trước khi máy bay hoàn toàn lệch khỏi đường bay của nó và mất kiểm soát, em phải mang theo hai phi công mới vào trong máy bay, anh đã liên hệ với ngài Tổng lý Đại Thần, Nhật Bản phối hợp với chúng ta, họ đã điều động sẵn hai phi công tình nguyện, hiện đang đứng trên nóc tòa nhà Universal Haneda."
"Rõ."
Trên bầu trời, cao hơn những tầng mây, một vị chúa tể bay trong ngọn lửa vàng rực rỡ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, trên đường bay của y, mây trời và tất cả mọi thứ đều bị xé vụn, trên đường bay của y, là những tiếng nổ rền trời.
Ngọn lửa màu vàng bọc quanh người chúa tể là quy tắc hủy diệt được thể hiện ra ngoài thế giới vật chất, nó hủy diệt tất cả mọi thứ, sự hủy diệt giải phóng năng lượng như sóng xung kích, tiếp thêm tốc độ cho vị chúa tể.
Đây là một ứng dụng hiện tại mà Phạm Nhã có thể làm với quy tắc hủy diệt, đó là hủy diệt cả dòng chảy không khí để giải phóng năng lượng, tạo động năng cho chuyển động bay, lúc này, y là hiện thân của sự hủy diệt và tàn phá, hủy diệt và tàn phá tất cả mọi thứ, cả thế giới cũng bị đặt trong một mối quan hệ đầy xung đột với sức mạnh của y.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trong truyện tranh của hãng DC, tốc độ tối đa của Superman là Mach 9350, tức nhanh hơn tốc độ âm thanh 9350 lần, hiện tại, vận tốc của Phạm Nhã cũng đạt được mức Mach 2000, cỡ 686.000 mét trên giây, tương đương 686 cây số trên giây, đây là một tốc độ quá khủng khiếp, nhanh hơn mấy ngàn lần khi y còn ở chặng hai.
Chỉ chưa đến mười giây, Phạm Nhã đã bay đến bầu trời Haneda Nhật Bản, y ngắm hướng của tòa nhà Universal Haneda; những người ở trên tòa nhà chỉ nghe thấy những âm thanh kinh khủng từ trên trời, rồi một mặt trời vàng sáng lóa mắt hiện ra trên không, chúa tể Shaka de Virgo mặc bộ giáp Xích Kim, tắm mình trong ánh lửa, xuất hiện.
Hai người phi công đã đứng chờ sẵn giơ tay lên vẫy chào chúa tể, họ là những phi công tự nguyện vốn đang nghỉ ngơi ở Universal Haneda, sau khi nghe tin thì liền tức tốc chạy lên sân thượng, họ cũng còn chưa kịp mặc quần áo cho tử tế, chúa tể gật đầu với họ rồi đáp xuống ôm eo hai người này, sau đó bay về hướng chuyến 123.
Phải mang theo hai phi công, y không thể bọc mình trong ngọn lửa vàng được, cũng không thể bay quá nhanh vì họ sẽ không thể chịu được, y chỉ có thể bay với vận tốc cỡ ba trăm cây số trên giờ, dù là vậy cũng khiến họ hốt hoảng, họ là những người đầu tiên được chúa tể "ôm và bay" như vậy, kể cả nhóc Cu cũng không được "ưu ái" thế.
Cảm giác bay như thế này hoàn toàn khác với kiểu mà họ thường "bay", họ cảm nhận được dòng chảy không khí một cách trực quan nhất, gió quất tới tấp lên cơ thể, mọi thứ trôi tuột hết ra phía sau một cách chóng mặt.
Botan và Haruto là tên của hai người phi công tự nguyện này, Botan là một người đàn ông trung tuổi còn Haruto vẫn còn khá trẻ, đây là một cơ trưởng và một cơ phó, Botan hét lên: "Anh có thể bay nhanh hơn."

Haruto cũng hét rất to: "Nhanh hơn nữa đi, chúng tôi chịu được, anh không cần phải lo cho chúng tôi."
Phạm Nhã thở dài, y bắt đầu tăng tốc, từ ba trăm cây số trên giờ lên ba trăm rưỡi, hai người phi công đã nhắm tịt mắt, bịt tai và cúi gằm đầu xuống để tránh gió quất thẳng vào mặt, y lại tăng tốc lên bốn trăm cây số, rồi bốn trăm rưỡi.
Con người có thể chịu được vận tốc rất lớn, tuy nhiên, thứ gây tác động tới cơ thể người lại là gia tốc.

Sự thay đổi vận tốc lớn trong khoảng thời gian ngắn sẽ gây ra lực có thể làm tổn thương các cơ quan nội tạng, theo chiều dọc từ đầu đến chân, cơ thể con người có thể chịu được gia tốc khoảng 4 - 8G trước khi máu bị dồn lại hết về một phía.
Theo chiều ngang, con người chịu được khoảng 14G trước khi các cơ quan bên trong bị tổn hại, bởi vì vậy nên Phạm Nhã không thể gia tốc quá nhanh và đột ngột, dù là thế, y cũng đã cảm nhận được cơ thể của hai phi công đã bắt đầu có dấu hiệu thương tổn nhưng họ cũng không hề bảo y phải chậm lại.
Bay hơn năm phút, Phạm Nhã đã nhìn thấy chuyến bay 123 của Japan Airlines, y bay song song với cái máy bay và nhìn vào trong cửa sổ, khoang hành khách đã loạn lên hết cả, trong chuyến bay này có tới bốn người xuyên không chưa kể cơ trưởng và cơ phó, tất cả đều chết ở MU Continel, bốn người hành khách xấu số, biến thành bốn cái xác máu me, không toàn vẹn ngay bên cạnh người thân của mình.
Phạm Nhã nhìn thấy bốn điểm đỏ trong hoang hành khách, màu máu đỏ thẫm như một bàn tay vô hình, kéo một cơn giận ra khỏi lồng ngực vị chúa tể, cơn giận không tên không hướng về bất kỳ ai cả, mà hướng về vận mệnh và cả Vinh Quang.
Những người hành khách được các tiếp viên trấn an nhưng họ làm sao có thể bình tĩnh được, tới cả những tiếp viên đã được huấn luyện rất bài bản, được trang bị nhiều kỹ năng xử lý tình huống cũng thấy bối rối và lo lắng thì làm sao những người khách có thể không mất bình tĩnh; chính mắt họ thấy bốn người hành khách đang cười nói vui vẻ thì biến thành xác chết.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hơn nữa ngay cả cơ trưởng và cơ phó cũng chết rồi, đài không lưu đã báo tin này cho họ; những người hành khách cứ liên tục đòi gặp phi công, họ quá sợ hãi, họ muốn được hạ cánh khẩn cấp nhưng mãi mà các phi công không trả lời, mấy anh dân trí trong số hành khách rất thông minh, họ xem tin tức và xâu chuỗi các sự kiện thì liền kết luận là phi công cũng chết rồi, họ chất vấn tiếp viên liên tục, những người tiếp viên bối rối lắm.
Họ phải lựa chọn, một là thông báo thông tin này cho hành khách để mọi người vào trạng thái khẩn cấp hai là tiếp tục giấu nhẹm chuyện này để tránh hỗn loạn mất kiểm soát, trong các tình huống khẩn cấp thông thường, họ có thể thông báo đến hành khách để mọi người thắt dây an toàn, cúi thấp đầu xuống và cầu nguyện để các phi công làm việc của mình.

Nhưng tình hình hiện tại là không có phi công, cái máy bay đang bay mà không có phi công!
Các tiếp viên hiểu chế độ bay autopilot sẽ không làm cho cái máy bay này chúi nhũi xuống đất ngay nhưng những hành khách thì không như vậy, đa số mọi người nghĩ rằng việc duy nhất phi công làm trong buồng lái là điều khiển máy bay, máy bay cần được vận hành bằng tay liên tục dù trên thực tế, các máy bay hiện đại ngày nay đều có chế độ autopilot, phi công chỉ cần “đụng tay” vào cần lái khi máy bay cất cánh và hạ cánh thôi.
Một người tiếp viên nhận được tin tức mới, cô ta mở to đôi mắt của mình rồi hét lên: "Tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi rồi thắt dây an toàn đi."
Tiếng hét của cô ta không át hết được những tiếng la hét trong khoang hành khách, cô ta tỉnh táo rồi thông báo bằng loa:
"Shaka de Virgo sẽ đưa phi công mới đến để điều khiển máy bay, chúng ta sẽ tiến hành hạ cánh khẩn cấp.

Đề nghị tất cả hành khách ổn định chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn và cúi thấp đầu xuống."
Thoáng chốc, mọi âm thanh ở trong khoang hành khách đều lắng đọng lại.
Shaka de Virgo!
Cái tên này xướng lên, nó như có một ma lực khi rót vào tai những con người đang mất bình tĩnh, nó xoa dịu họ và khiến cho tất cả những người hành khách này thấy an tâm, có chúa tể ở đây, dường như chẳng gì có thể làm hại họ được, kể cả tử thần cũng không thể làm công việc của lão khi có chúa tể đứng ở phía trước, bảo vệ họ.
Những người tiếp viên cũng cảm thấy an tâm, họ bắt đầu làm công việc của mình, họ chạy rất nhanh giữa lối đi và nhắc nhở tất cả hành khách thắt dây an toàn, đồng thời họ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, kể cả những người hành khách cũng nhìn ra hai bên cửa sổ, họ muốn nhìn thấy chúa tể.
Phạm Nhã bay song song với chiếc Boeing 767-300ER, y thấy các hành khách đã bắt đầu ổn định chỗ ngồi, họ dáo dác nhìn qua cửa sổ như trông ngóng hình bóng của y, chúa tể thở dài, y cần trấn an họ.
Cơ thể của chúa tể sáng lên, một vầng hào quang màu vàng bọc hết cơ thể của chúa tể, đây không phải là quy tắc hủy diệt, Phạm Nhã cũng không biết hào quang màu vàng này có ý nghĩa hay tác dụng gì, khi y bước lên chặng thứ ba y đã có nó.
— QUẢNG CÁO —
Event

Các hành khách và tiếp viên nhìn ra từ cửa sổ, họ nhìn thấy, trong đêm đen mịt mù, trong bóng tối, một vầng hào quang màu vàng bừng lên, một vị chúa tể đứng giữa vầng hào quang, vị chúa đó không mặc bộ giáp trắng như trong ấn tượng của họ mà mặc một bộ giáp đỏ và vàng, tinh xảo và đẹp đẽ.
Chúa tể xuất hiện, như một vị quân vương mới bước xuống từ trên thiên đàng, trên hai tay anh ta là hai người phi công, lúc này cũng đã mở mắt, Botan và Haruto nhìn những hành khách, hai người phi công này vẫy tay; các tiếp viên và những hành khách cảm thấy thật an tâm với sự xuất hiện của chúa tể cùng với hai người phi công mới.
Khi tất cả hành khách đều đã an vị, các tiếp viên cũng về chỗ của họ và thắt dây an toàn, Phạm Nhã bay lại gần chiếc máy bay, Botan chỉ cho anh ta vị trí của cửa thoát hiểm, chúa tể không phá vỡ vỏ ngoài của máy bay như các Walker thông thường, cũng đang làm nhiệm vụ tương tự mà y hất hai ngón tay, cửa thoát hiểm như bị một bàn tay vô hình, mở từ bên trong!
Thực tế, cửa thoát hiểm của máy bay chỉ có thể mở ra được khi áp suất bên trong lẫn bên ngoài máy bay cân bằng, do đó, cánh cửa này không thể mở khi máy bay đang bay do áp suất đã có sự chênh lệch rất lớn, đây là một vấn đề thuộc về vật lý thường thức, nhưng chúa tể, với sức mạnh đã thách đố hết mọi định luật vật lý thì có thể biến cái không thể thành có thể.
Cửa thoát hiểm mở tung, sự chênh lệch áp suất bị phá vỡ, khoang hành khách trở nên lộn xộn, áp suất hút hết mọi thứ trong khoang bay ra ngoài cửa, những cái mặt nạ dưỡng khí tự động rơi xuống trước mặt các hành khách nhưng rất ít người có thể vồ lấy nó, gió rít một cách điên dại, đèn trong khoang cũng nhấp nháy liên tục, tiếng còi báo réo rắt inh ỏi.
Chúa tể bay vào trong khoang hành khách, y lại hất hai ngón tay thêm một lần nữa, cái cửa thoát hiểm đóng chặt lại, áp suất trong bên trong khoang hành khách lại trở về bình thường, còi không còn reo, gió không thét gào và những thứ lộn xộn rơi xuống đất, chỉ có giọng nói trầm và ấm áp của chúa tể vĩ đại thì vang lên:
"Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tất cả."
"Hãy bình tĩnh."
Những người hành khách và các tiếp viên ngẩng đầu lên nhìn vị chúa tể trong vầng hào quang, rồi họ bắt đầu ôm mặt của mình, khóc nức nở, mọi thứ vừa nãy thật đáng sợ làm sao, những gì mà họ vừa trải qua thật khủng khiếp biết bao.
Chúa tể xoay người nhìn các tiếp viên: "Các bạn đã làm rất tốt."
Đoạn, chúa tể hất hai ngón tay, cánh cửa buồng lái bị khóa chết mở ra, bên trong buồng lái là hai cái xác bê bết máu, không còn nguyên vẹn nữa, chúa tể thở thật dài rồi nhẹ nhàng nâng họ lên không trung, đưa họ đến giữa lối đi, nhường chỗ cho Botan và Haruto.
Cơ trưởng Botan và cơ phó Haruto trầm mặc, nhìn hai người đồng nghiệp đã chết ở thế giới bên kia, họ cũng thở dài một tiếng rồi chạy vào trong buồng lái, bắt đầu liên lạc với không lưu, vận hành máy bay để hạ cánh xuống Osaka.

.

Bình Luận (0)
Comment