"Anh nói rằng có một con quái vật xuất hiện ở Thái Bình Dương, nó bơi qua Đại Tây Dương chỉ trong nửa ngày và nó đã đớp mất một chiếc tàu ngầm hạt nhân thế hệ thứ tư của Nga, giờ nó chuẩn bị lên bờ?"
Anh Tuân trả lời: "Đúng vậy."
Chủ tịch Lawyer đã triệu tập một cuộc họp toàn cầu bao gồm tất cả các nguyên thủ và đám chủ xị của các tổ chức lớn thuộc Red, lần trước, khi cuộc họp này diễn ra, họ phải ứng phó với thảm họa liên hoàn.
Sau khi kết thúc chiến dịch, The Innovators được cho một quyền, đó là có thể triệu tập các cuộc họp như thế này nhưng chỉ khi cần thiết, với tình hình khẩn cấp thật sự.
Đây là một đặc quyền của những người đổi mới mà không có bất kỳ tổ chức người xuyên không nào có được, kể cả liên minh The Alliance is Over.
Những người cầm trịch trên thế giới dựng hết tóc gáy khi The Innovators liên lạc với họ bằng line khẩn cấp, họ chỉ mới thiết lập nó từ tám ngày trước mà thôi, Lawyer đã dùng đến nó rồi, điều này có nghĩa là có một chuyện rất khủng khiếp, bằng hoặc ghê gớm hơn vụ tai nạn liên hoàn đang xảy ra.
Trong White Castle, anh Tuân đứng trước màn hình chiến dịch, anh vừa thuật lại thông tin về con quái vật mà Thoth đã dự báo, anh sử dụng ngôn ngữ trực bạch, rõ ràng và cũng mang tính khẳng định nhất để nói với những người ở đây về thứ ở Đại Tây Dương.
Họ nghe, hiểu nhưng họ khó có thể chấp nhận được, chỉ có các Walker là không gặng hỏi mà họ suy tư, hiển nhiên, nhắc tới quái vật thì sẽ nghĩ ngay tới vật triệu hồi, nhưng nếu không phải là vật triệu hồi thì chỉ có thể là một tạo vật ở MU Continel hoặc thứ ghê gớm hơn nữa.
Anh Tuân nói thẳng: "Nó có thể là một Nim, các vị đã biết về Nim và Elder rồi.
Chúng là những thủ phạm đã từng hủy diệt nền văn minh của MU Continel, thông tin về chúng không nhiều lắm nhưng chúng có các đặc trưng như bất tử, kích thước cơ thể khổng lồ."
Những người cầm trịch im lặng rồi họ bắt đầu xôn xao, Adam hỏi rất ẩn ý: "Vì sao các anh lại biết về điều này?"
Xem ra thuốc lú của anh Tuân tan rồi nên thằng này bắt đầu đốt nhà của The Innovators, chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì.
Nghe thì thấy câu hỏi này hợp lý lắm nhưng từ miệng của Adam thì nó như lời cà khịa, Lawyer đành phải tế Hion:
"Hion báo cho chúng tôi, anh ta đã ở chặng bốn và có thể cảm nhận được những sự thay đổi, những cái bất thường ở Địa Cầu."
Người cầm trịch của nước Nga hỏi: "Vì sao nó lại di chuyển từ Thái Bình Dương sang Đại Tây Dương?"
Vị này còn cay vụ chiếc tàu ngầm lắm, ai cũng sẽ cay như vậy thôi, họ bị thiệt hại cả trăm người lính và một khí tài quân sự thuộc diện quan trọng nhất nước, chỉ là, câu hỏi của ông ta rất đáng để mổ xẻ, vì sao con Nim đó lại đi một quãng xa như vậy?
Anh Tuân thở dài: "Tôi cũng thắc mắc như ngài, tôi không có cách nào trả lời được.
Trong thời điểm hiện tại, việc quan trọng nhất là chúng ta phải có những biện pháp phòng thủ và tiêu diệt con quái vật này, nếu nó thật sự là Nim thì đây sẽ là một hiểm họa tận thế, chúng ta cần tập hợp những người giỏi nhất trong ngành sinh vật học, phải đặt trạng thái báo động thậm chí là sơ tán khẩn cấp."
Nghe tới sơ tán, những người cầm trịch càng xôn xao hơn, chuyện sơ tán chẳng phải là vấn đề dễ dàng, nó gây ảnh hưởng cực kỳ lớn đến nền kinh tế, chính trị và xã hội, nó làm lung lay, một cách trực tiếp đến chiếc ghế mà họ đang ngồi nữa.
Nếu thực hiện việc sơ tán khi mà chưa xác thực được thông tin thì thật khó cho những người cầm trịch, họ biết thế giới đã đổi thay, họ đang không ngừng làm quen với thế giới mới, chấp nhận những thứ mà họ từng coi là viễn vông, hình ảnh Shaka de Virgo bay thẳng vào mặt trời đang còn in trong đầu họ.
Một đường chỉ vàng có thể quan sát được bằng ống kính cắt thẳng vào trung tâm Thái Dương Hệ, kéo tới tương lai và cũng thay đổi thế giới quan của loài người.
Tuy vậy, đứng trước vấn đề có thể ảnh hưởng đến mình, họ khó có thể quyết định.
Anh Tuân thở dài, anh lại gỡ mặt nạ ra và nói: "Tôi hiểu sự đắn đo của các vị, tôi lấy tư cách là chủ tịch của The Innovators để cam kết về chuyện này, tôi sẽ đứng ra thông báo cho toàn thế giới.
Các vị có thể phối hợp với tôi, như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến ai cả, tôi sẽ giúp các vị dẹp bỏ những lực cản chính trị."
...
Trong thời đại kim tiền, có một nơi có thể phản ánh một cách trung thực những biến động xã hội, đó chính là thị trường chứng khoán, với tâm điểm là phố Wall.
Phố Wall là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York, tiểu bang New York, Hoa Kỳ.
Con phố gần như chạy từ phía tây bắc xuống đông nam, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc tại phố South ở bờ sông Đông.
Trên thực tế, đây chỉ là một con phố nhỏ hẹp, bình thường như bao con phố khác với tổng chiều dài là tám ô phố, tương đương khoảng năm trăm mét và chỉ rộng có mười một mét.
Tuy nhiên điều làm con phố này trở nên đặc biệt chính là có rất nhiều các ngân hàng tài chính, sàn giao dịch chứng khoán cũng như trung tâm môi giới tài chính đặt trụ sở chính ở đây, đặc biệt sàn giao dịch New York cũng nằm ở đây.
Điều này đã biến phố Wal trở thành nơi lưu chuyển tiền tệ lớn nhất nước Mỹ, giao dịch được diễn ra liên tục.
Thị trường này bao gồm rất nhiều các thị trường con như chứng khoán, trị trường hàng hóa, trái phiếu, ngoại hối và thị trường kỳ hạn, ngày nay khi nhắc đến phố Wall hay Wall street thì người ta không chỉ nhắc về một con phố tên là Wall ở New York, Mỹ mà còn là nhắc đến cả thị trường tài chính khủng lồ của nước Mỹ.
Đó cũng là thị trường tài chính lớn nhất thế giới.
Biến động của Địa Cầu khiến cho tâm điểm tài chính này như đứng giữa cơn bão, những chỉ số cực kỳ nhạy cảm cứ tăng rồi giảm liên tục, các tuần lễ lửa đỏ xuất hiện như chưa từng, mãi mới tìm được một điểm ổn định, khi Shaka de Virgo bay vào mặt trời, chỉ số của ngành hàng không vũ trụ cán mốc kỷ lục.
Ngày hôm nay, thị trường tài chính lại bị đưa vào khủng hoảng bởi những tuyên bố từ phía chủ tịch Lawyer của The Innovators.
Đó là một cảnh báo về sự xuất hiện của Nim, một thứ quái vật bản địa ở MU Continel nay bằng cách nào đó, đã xuất hiện ở Địa Cầu trong lần dịch chuyển này, nó đang náu mình ở biển và có thể cập bờ bất kỳ lúc nào.
Rất nhanh chóng và ráo riết, đó là tác phong của Lawyer hay những người đổi mới nói chung, thông tin về Nim được họ cung cấp, đầy đủ và không hề che giấu, dù anh Tuân biết sự bất tử của Nim sẽ tạo ra hoang mang lớn ở trong dư luận nhưng anh quyết định không cắt xén các dữ kiện này.
Trong thế giới phẳng, điều khó khăn nhất là che giấu.
...
Thoth nhìn tuyên bố của chủ tịch, gã quân sư vẫn còn đang run cầm cập, ngày càng ghê hơn, gã cảm nhận được sự di chuyển của thứ ở Bắc Đại Tây Dương, sau khi đi từ Thái Bình Dương qua đó, nó đã ở lại một chỗ khá lâu rồi.
Anh Tuân đang trao đổi với Thoth: "Tôi làm được như vậy thôi, anh có ổn không?"
Thoth nói: "Không sao, bắt đầu quen rồi, không đến mức ...!lắp bắp, anh kết luận luôn đó là Nim à?"
Anh Tuân thở dài: "Chỉ có cách đó thôi, nó là cái gì cũng không quan trọng nữa, giờ nó là Nim.
Nếu nó thật sự là Nim thì chúng ta may mắn vì được biết về nó sớm, nếu không phải thì đó cũng là một thứ ghê gớm, nó vẫn ở Bắc Đại Tây Dương à?"
Thoth gật đầu: "Nó ở yên, nhưng tôi cảm thấy, nó ngày càng nguy hiểm hơn, trên thang điểm mười, lúc nó mới xuất hiện thì cỡ một, khi anh gọi điện là sáu hay bảy, thì giờ đang ở mức chín, cũng có thể là mười.
Tôi bị mù thông tin, tôi chỉ biết nói cho anh nghe cảm nhận của mình thôi."
Anh Tuân im lặng, anh rít điếu thuốc rồi nói: "Tôi đã liên lạc với Hion, anh ta sẽ ra tay để ngăn chặn nó.
Tôi nghĩ con Nim này không mạnh đến mức chẳng thể chống lại, cái khó là nó bất tử, chúng tôi dự định nếu nó là Nim thật thì sẽ tìm cách trục xuất nó ra khỏi Địa Cầu, ném nó vào vũ trụ, đến một hành tinh khác hoặc cho nó bay vào mặt trời luôn."
Thoth hít sâu: "Tuyệt đối không được coi thường nó."
Anh Tuân gật đầu, cắt liên lạc.
— QUẢNG CÁO —
...
Sâu dưới Bắc Đại Tây Dương, thứ từng là con chim hải âu Laysan giờ đã biến thành một con quái vật khủng khiếp, nó dài đến hai cây số, một chiều dài khó tưởng đối với sinh vật, nó to lớn hơn Hydra nhiều lần, cơ thể của nó như làm từ một thứ kim loại có màu trắng, với một trăm đôi cánh, mỗi chiếc cánh đều dài cả trăm mét, nhìn nó thật kỳ dị.
Sinh vật này có một cái mõm có thể tách ra làm bốn, với những cái răng lởm chởm, nó đã ở yên một chỗ khá lâu, dường như nó đang bắt đầu một quá trình lột xác mới.
Những chiếc lông vũ làm bằng kim loại trắng của nó rụng khỏi cái cơ thể khổng lồ, con quái vật tỏ ra đau đớn dữ dội, nó nuốt hết lông vũ, một trăm đôi cánh của nó duỗi ra cho đến như đạt chiều dài gần ba trăm mét thì dừng lại, lúc này, nhìn nó trơn nhẵn, với nước da màu xanh dương bóng loáng giống như kim loại.
Trên cơ thể và những đôi cánh đã rụng sạch lông của nó là các hoa văn màu xanh lá, chúng phủ hết cơ thể của con quái vật, cái mỏ của nó cũng rụng xuống đất, một cái mõm khác lại mọc mới, nhọn hoắt, cũng chẳng phải gọi là mõm vì nó chẳng thể tách ra được, những đôi mắt mọc ra trên đó, phải đến hàng ngàn.
Con quái vật xê dịch cơ thể, những cái hoa văn trên người nó sáng lên, nước biển, đất cát, đá và cái mỏ cũ với mấy hàng răng lởm chởm bị phân giải, biến thành ánh sáng màu xanh lá rồi bay vào người nó!
Thứ sinh vật này cứ như một cái lỗ đen vũ trụ, nó biến mọi thứ thành ánh sáng xanh rồi "ăn" thứ ánh sáng này, nó đã thoái hóa chiếc mỏ, vì nó không còn cần tới bộ phận đó nữa.
Mọi thứ đều biến thành ánh sáng xanh, khi nó hấp thụ ánh sáng, nó lại to ra thêm.
Nhưng nó vẫn thấy khát khao thứ ánh sáng đến từ các sinh vật hơn là vật chất thông thường, nó nhớ cái cảm giác khi hấp thụ sinh mạng của hơn một trăm người trong tàu ngầm hạt nhân, ngon hơn cả lũ sinh vật biển, loài người có một vị lạ khiến cho nó thèm thuồng, họ khiến nó thấy mình có thể tiến hóa hơn nữa.
Vậy nên, nó quyết định rời khỏi biến cả.
Con quái vật, dài gần ba cây số ngoi lên mặt nước, cơ thể của nó chẳng khác gì một dãy núi, nó uốn lượn trên bầu trời, bay lơ lửng nhờ những cái hoa văn màu xanh lá; nó có một thứ giác quan siêu đẳng, cái giác quan này báo cho biết chỗ nào thì có nhiều thức ăn.
Nó muốn ăn, ăn sạch cả thế giới, nó cũng muốn hủy diệt, nó muốn biến tất cả mọi thứ mà nó thấy thành ánh sáng xanh và hút hết chúng vào trong cơ thể của nó.
...
The Innovators đã cảnh báo rất rõ ràng và trực bạch, họ chẳng ngại việc xã hội có thể bị rối loạn, điều này nói lên là nguy cơ đến từ thứ sinh vật ngoài khơi Bắc Đại Tây Dương ghê gớm hơn cả những bất ổn xã hội.
Những người đổi mới chưa bao giờ làm chuyện thừa thãi cả, Lawyer đã lấy cả danh dự của hội ra để đảm bảo tính xác thực của thông tin mà anh ta cung cấp.
Vậy nên, thế giới chuyển động theo lời cảnh báo của The Innovators, các vệ tinh quan sát được sử dụng để phủ vùng biển nơi con quái vật được cho là sẽ xuất hiện.
Một hạm đội của NATO cũng di chuyển đến khu vực này, đây là địa bàn của họ, do soái hạm là tàu sân bay Charles de Gaulle của Pháp dẫn đầu, hai mươi bốn tàu khu vực Type 45 HMS Dragon của Anh, trên soái hạm còn có gần bốn mươi chiếc máy bay Rafale, Hawkeye và Super Etendard.
Bên dưới mặt biển còn có sự tham gia của ba tàu ngầm hạt nhân tấn công nhanh USS North Dakota của Mỹ.
Khi con quái vật dài đến ba cây số ngoi lên khỏi mặt nước và phô bày cơ thể khổng lồ, tráng lệ đến mức kỳ vĩ của nó, thế giới bị sửng sốt, các đơn vị phụ trách vệ tinh và nhóm cầm trịch, các nguyên thủ, kể cả đám chủ xị của hội người xuyên không bao gồm Lawyer đều cứng người, họ như bức tượng, chẳng thể cất lời để mà hình dung hay bình phán về con quái vật này được.
Quá khủng khiếp!
Con quái vật, trông như rồng, dài đến ba cây số, với đường kính cơ thể phải đạt cỡ hai trăm mét và những đôi cánh khổng lồ, chẳng từ ngữ nào có thể hình dung nổi kích cỡ cũng như hình dạng của nó, đây là một thứ lệch chuẩn, không thể coi nó như một sinh vật được.
Nó xuất hiện trước ống kính vệ tinh, trong tầm mắt của hạm đội NATO, so với nó, hạm đội khổng lồ này bé nhỏ như lũ châu chấu, nó hoàn toàn tàng hình khỏi mọi hệ thống rađa tiên tiến nhất, người ta chỉ có thể thấy nó thông qua quan sát quang học, soái hạm Charles de Gaulle dài đến gần ba trăm mét, bé đến đáng thương khi đứng trước con quái vật này.
"Mẹ kiếp"
Lawyer chửi, các nguyên thủ, sau cơn hoảng hồn và kinh ngạc tới mức đứng hình cũng bắt đầu chửi rủa, thế giới chỉ mới yên bình được một chút thì giờ họ lại phải chào đón thứ sinh vật này.
"Còn hai mươi giây nữa là va chạm."
Trên tàu sân bay Charles de Gaulle, cũng như toàn bộ hạm đội, các sỹ quan và binh lính thấy một cơn ớn lạnh kéo dọc sống lưng của mình, chân họ run, những người bình thường này khó có thể đứng vững khi nhìn thấy con quái vật, bản năng của loài Homo Sapiens khiến họ bị dìm ngập trong nỗi sợ hãi.
"Tấn công, tấn công, tấn công ngay lập tức, bắn tự do."
Đô đốc của tàu Charles de Gaulle gào lên.
Charles de Gaulle được trang bị hai hệ thống phòng không Sylver với ba mươi hai tên lửa phòng không Aster tốc độ cao; hai giàn phóng Sadral bắn các tên lửa Mistral; bốn ụ súng 12,7mm; tám khẩu pháo 20mm, tất cả đều khai hỏa.
Hai mươi bốn chiếc tàu khu trục Type 45 HMS Dragon cũng nổ súng, chiến hạm Rồng, niềm tự hào của nước Anh là tàu chiến tối tân nhất nước, được trang bị các hệ thống vũ khí với tổ hợp tên lửa phòng không Sea Viper, sử dụng tên lửa Aster 15, Aster 30 tầm bắn từ ba mươi đến một trăm hai mươi cây số.
Ngoài ra còn có hai tổ hợp tên lửa chống hạm Harpoon, một súng 4.5 inch BAE Mark 8; hai pháo 30mm Oerlikon, hai tổ hợp phòng thủ tầm cực gần Phalanx CIWS, hai Miniguns và sáu súng máy đa năng.
So với Charles de Gaulle, hỏa lực của hai mươi bốn chiếc khu trục hạm mới thật ghê gớm, hàng ngàn tiếng nổ điếc tai vang trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương làm ù màng nhĩ con người, tới lúc này thì các tàu ngầm USS North Dakota trở nên khá vô dụng vì họ không thể khóa mục tiêu con quái vật, họ còn chẳng thể thấy nó trong rađa.
Họ phải dẫn đường cho tên lửa bằng cách nhập tọa độ, hai ống Virginia Payload Tubes có khả năng phóng sáu tên lửa hành trình Tomahawk khai hỏa trễ hơn hạm đội trên mặt nước một chút.
Tên lửa, đạn và pháo bay như mưa, giội xuống cơ thể khổng lồ của con quái vật trăm cánh, mà con quái vật, lại ứng phó với đợt tấn công kinh khủng của hạm đội theo một cách khiến cho họ thấy tuyệt vọng.
Nó không gầm gừ hay gào thét, con quái vật này trầm lặng đến lạ, nó chỉ uốn lượn trên bầu trời, khi mưa tên lửa, đạn và pháo đến gần nó, những cái hoa văn màu xanh lá trên cơ thể con quái vật sáng lên rực rỡ, rồi tất cả mọi thứ, đều biến thành ánh sáng xanh, chui vào trong cơ thể của con quái vật.
Không có một tiếng nổ nào cả, những gì mà họ hình dung chẳng xảy ra, tất cả mọi thứ, những gì là niềm tự hào của con người hóa hết thành ánh sáng!
Anh Tuân quan sát qua vệ tinh, anh rùng mình, rợn người, cảm giác như bị điện cao thế xẹt qua, anh hét:
"Rút đi, mau rút đi, đừng để nó đến gần!".