Vinh Quang Chúa Tể

Chương 213


"Liệu có ai đó ngoài Isildur Numenor biết về các điều kiện để Kẻ Phàm Ăn được sinh ra hay không?"
Leonidovich Hopner thở dài: "Ta không biết, ở thời của ta thì Nim và Elder chỉ có thể được bắt gặp ở các thế giới nhân tạo mà thôi, việc nghiên cứu hay tìm hiểu về chúng là điều cấm.

Ta chỉ biết được một số điều kiện, ví như của Thoth."
Nữ chúa tể kể lại cho Phạm Nhã nghe tất cả những điều kiện để sinh ra Nim và Elder mà cô ta biết, không nhiều, chỉ có năm cái nhưng chúng khiến cho vị chúa tể thực sự kinh ngạc.
Nim và Elder là những đứa con cưng của tự nhiên, chúng được quy tắc tự nhiên ban ân huệ cho và sở hữu những năng lực kỳ diệu, nếu như Nim là một sinh vật thì Elder lại là những sự vật và thậm chí là hiện tượng vô tri vô giác.
Các điều kiện để cho chúng có thể được sinh ra trên đời đều hết sức ngặt nghèo và khó tưởng, chẳng hạn như Elder cuối cùng từng xuất hiện ở MU Continel, Donovan, hắn được sinh ra từ một khúc gỗ.
Đây là loại gỗ từ cây Kalpa, hay còn gọi là Cây Ước Nguyện, được dùng để chế tạo Thuyền Bay, chúng có ở Noria.

Người ta đốn những cây Kalpa khổng lồ và lấy gỗ làm nhà hoặc chế tạo phương tiện, công cụ, Donovan sinh ra từ một khúc gỗ của cây Kalpa, một khúc gỗ với những "trải nghiệm" đặc biệt.
Đầu tiên, hắn là gỗ của cây Kalpa trẻ nhất.
Sau đó, cây Kalpa lại bị đốn bởi người già nhất thế giới là Isildur Numenor, đây là một việc ngẫu nhiên khi ông ta đi ngang qua khu rừng và chọn một cây Kalpa để làm nhạc cụ.
Cuối cùng, khúc gỗ sinh ra Donovan lại được dùng làm quan tài và chôn cùng với một người chết, đây cũng là một người ngẫu nhiên, đã đào gốc cây Kalpa bị cắt này lên và mang về nhà mình ở tận Davias.
Ông ta đã làm một cái quan tài cho chính mình, khi ông chết, họ chôn ông cùng với cái quan tài này và sau đó, Donovan sinh ra khi một tia sét đánh xuống phần mộ và làm cháy cái quan tài.
Phạm Nhã hỏi Leonidovich Hopner một vấn đề khá mấu chốt: "Liên quan tới Donovan, trong tất cả các khâu thì điều kiện phức tạp nhất ở chỗ Isildur Numenor, người già nhất và cây Kalpa trẻ nhất, liệu có khi nào ông ta cố tình tạo ra Donovan hay không?"
Nữ chúa mỉm cười: "Có rất nhiều người đã hỏi như ngươi đấy, đó là những người quyền lực nhất được biết về điều kiện sinh ra Donovan, ngươi biết ai là người đã công bố chuỗi điều kiện này không?"
Chúa tể chau mày: "Đừng nói là chính Isildur Numenor nhé?"
Leonidovich Hopner trả lời: "Chính ông ta.

Ông ta thừa nhận đây là sai sót của mình, bởi vì thái độ của ông ta nên những người ở thời đó khó mà đổ lỗi cho ông, họ đều buộc phải tin rằng đây là chuyện ngẫu nhiên, dẫu có hoài nghi Isildur Numenor thì họ cũng không dám lấy đó làm cớ mà đả kích ông ấy."
"Bởi vì ông ấy là một thủ lĩnh của người Vermont và cả Liên minh bốn chủng tộc, Cựu Quân Chủ của Noria Đệ Nhất Vệ Thành, một vị chúa cuối đường.

Ngay cả ông nội của ta cũng ra dè dặt khi nhắc tới Isildur Numenor."
Phạm Nhã thở dài: "Một trong những người cùng ngài Engel Hopner tiêu diệt Donovan chính là Isildur Numenor?"
Leonidovich Hopner gật đầu.
Nữ chúa nhìn gương mặt của Phạm Nhã, cũng là diện mạo đẹp toàn mỹ đó nhưng nó khác với lúc mà cô nhìn y lần đầu, trải qua nhiều việc và thậm chí còn đi qua lằn ranh sống chết, người thừa kế thứ hai của nữ chúa đã trưởng thành và có những thay đổi ngay trên biểu cảm gương mặt.
Nghiêm túc hơn, không thấy vẻ trẻ con nữa.

Phạm Nhã lại định nói gì đó thì Leonidovich Hopner đã đặt một ngón tay lên môi y:
"Ngoan nào, chúa tể trẻ.

Trông ngươi có vẻ đã mệt rồi và còn...!hôi kinh khủng nữa, tắm táp một tí, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.

Sau đó chúng ta sẽ thảo luận tiếp nhé."
Vị chúa tể ngẩn ngơ, chợt, y nắm lấy tay Leonidovich Hopner và hôn lên những ngón tay cô rồi nói với vẻ trêu ghẹo:
"Tắm chung với tôi được không?"
Lỗ tai của nàng hầu Luna Lovegood ở cách đó cả chục mét vểnh lên chẳng khác nào con thỏ, mắt cô ta trợn còn tim thì đập thình thịch.
Sắc mặt của Leonidovich Hopner đỏ ửng như ráng mây buổi chiều tà, cô gắt bằng tiếng Việt để Luna Lovegood khỏi nghe lén:
"Ơ cái con dê cụ này, cho ngươi ăn thịt ngươi cũng có dám ăn đâu còn giả vờ giả vịt cái gì, đồ con dê cụ cùi bắp, con sói nhát chết."
Phạm Nhã vuốt ve gò má của cô:
"Đùa thôi mà, tôi luôn muốn nhìn mỗi khi ngài thế này.

Thật xinh đẹp làm sao, ý tôi là, bình thường ngài luôn đẹp nhưng khi mắc cỡ thì dễ thương hơn nữa."
"Cút đi."
...
Phạm Nhã rửa ráy cơ thể trong phòng tắm rộng như nhà tắm tập thể, hầu như có thể bơi được trong cái bồn khổng lồ này, chỉ là không có thảo dược và được Leonidovich Hopner đun nước bằng Mana, chúa tể cứ thấy thiêu thiếu thế nào đó.
Vừa nãy ghẹo Leonidovich Hopner làm cô ta đỏ hết cả mặt, chúa tể thấy sướng rơn trong lòng, thế nhưng khi nghĩ về những điều Margaret Martha nói với mình, y lại buồn lo.
Pháp thiền minh sát hầu như là cứu cánh cho tâm trạng của vị chúa tể, không y đã thành một bóng ma u uất rồi, có nhiều nỗi lo nghĩ về tương lai quá, mọi thứ rối nùi và làm cho y nghẹt thở.
Utopia xuất hiện và The Innovators thì cực kỳ bị động với bọn họ, những điều còn phải làm đang dang dở cả lại có Nim xuất hiện ở Địa Cầu, Phạm Nhã gần như mất kiểm soát với mọi chuyện.
Sau đó là việc của Leonidovich Hopner, dù cho chúa tể đã lên chặng ba, thành một Walker mạnh mẽ đứng đầu với quyền năng to lớn thì cũng còn xa, mới có thể san sẻ được vấn đề của nữ chúa, bà Margaret Martha sẽ chẳng gạt y làm gì.
Chúa tể ghét cảm giác bị động và mất kiểm soát như thế.
"Mệt ghê."
Phạm Nhã ngửa đầu lên, cố gắng thư giãn đầu óc và cơ thể.
Quá mệt mỏi.
Điều may mắn nhất là Phạm Nhã không hề đơn độc, vị chúa tể có những người bạn đồng hành, đó là các chiến hữu tuyệt vời nhất, và y còn có một người anh như ông bố, một người Thầy.


Chuyện đúng đắn nhất mà y làm cho tới giờ, có lẽ là đã gọi cho anh Tuân khi dịch chuyển trở về trong lần xuyên không thứ hai.
Nếu chỉ là một vị chúa tể đơn độc, Phạm Nhã sẽ chẳng thể phát triển nhanh như vậy, với những mối nguy luôn xuất hiện mỗi lúc, một kẻ đơn độc có thể làm gì chứ?
Phạm Nhã nhắm mắt và lim dim.
Lúc này, y nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Phạm Nhã giật mình, ai dám vào phòng tắm?
Con nhỏ mê trai Luna Lovegood? Cô ta không sợ chết sao?
Hiển nhiên là Phạm Nhã đã hiểu lầm rồi, nàng hầu biết y là "đồ cúng" nên sợ một nước, có cho cũng không rớ chứ đừng nói là mò vào phòng tắm của chúa tể.
Người bước vào không phải Luna Lovegood, mà chính là Quân Chủ của cô ta.
Leonidovich Hopner.
"Quay mặt nhìn chỗ khác đi."
Phạm Nhã ngơ ngác, vị chúa tể cảm thấy máu ở trong người mình đang chạy lung tung, tới những chỗ không nên tới.

Nữ chúa vào phòng tắm của y và cô chỉ mặc một đồ trong cùng, nó rất mỏng.
Leonidovich Hopner gắt: "Có nghe không?"
Phạm Nhã vội quay sang chỗ khác, thế nhưng siêu giác quan của y lại làm việc hết sức hăng say, nó vẽ lại một bức tranh lập thể trong đầu của chúa tể trẻ, một bức vẽ giai nhân với cơ thể đẹp hơn mọi tạo vật toàn mỹ nhất trên cõi trần.
Leonidovich Hopner lột bộ trang phục, động tác của cô rất chậm, có phần bẽn lẽn và ngượng, nhưng cô vẫn cởi hết đồ trên người và bước xuống bồn tắm, ngồi ở góc đối diện, cách xa Phạm Nhã.
Cô nói: "Được rồi."
Phạm Nhã quay lại để nhìn Leonidovich Hopner, cô ở ngay trong tầm mắt y, và ở dưới làn nước đó, một làn nước thật huyền ảo, có những điều tuyệt vời và cám dỗ làm sao.
Leonidovich Hopner trông đẹp lắm, đó là vẻ đẹp thánh khiết hơn cả những vị nữ thần, sắc đẹp của cô như một thỏi nam châm mà Phạm Nhã, là viên kim loại ở gần cô nhất.
Chẳng biết Leonidovich Hopner đã nghĩ gì mà lại chui vào chỗ này để tắm với chúa tể, và giờ thì y bị cơ thể lẩn khuất dưới màn nước của cô thôi miên hoàn toàn.
Chúa tể đứng dậy và tiến lại gần Leonidovich Hopner.
"Đứng yên ở đó, cái tên này, đừng có lại đây."
Leonidovich Hopner nói, trông cô có vẻ hơi bối rối, vì cơ thể của vị chúa tể đã rõ mồn một trong mắt cô, với những đường nét như được các nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo và hấp dẫn vô cùng.
Sự nam tính của bức tượng sống đó khiến cho Leonidovich Hopner thấy nhiệt độ cơ thể của cô đang cao lên, cô che mắt bằng hai tay nhưng lại nhìn qua những kẽ tay đó.
"Ở chỗ tôi, phụ nữ hay nói ngược với những gì mà mình suy nghĩ, nói có thì là không mà nói không, lại là có."
Phạm Nhã đi lại gần Leonidovich Hopner, chúa tể ngồi xuống cạnh cô, lúc này, y lại chẳng dám nhìn đi đâu cả.
Nhìn, sợ chịu không được.
"Đã nói không được lại đây mà vẫn lại, giờ ngươi không có nghe lời ta nữa rồi.


Mà đã đến gần người đẹp thế này rồi thế mà chẳng dám nhìn, con dê cụ hèn nhát, dê một nửa."
Leonidovich Hopner bĩu môi, cô búng nước lên một bên mặt của chúa tể, y vẫn nhìn thẳng với vẻ nghiêm chỉnh lắm:
"Lúc nãy tôi đùa thôi, ngài làm thật à?"
Leonidovich Hopner hụp xuống, kể cả cần cổ đang đỏ ửng cũng bị nước nuốt mất tiêu: "Ta thử xem xem có vui không, chẳng phải các ngươi vẫn hay tắm chung với nhau đấy à, có cả Miharu và Anubis ấy."
Phạm Nhã đính chính: "Họ có quấn khăn tắm...!chứ không như chúng ta bây giờ."
Leonidovich Hopner cãi cùn: "Khác gì nhau đâu, cũng hở chỗ này chỗ nọ, chỉ là ta với ngươi thì hở sạch sẽ thôi."
Phạm Nhã phản biện hết sức gay gắt: "Khác chứ sao không, thế bây giờ tôi hở sạch sẽ, tắm với Miharu cũng hở sạch thì ngài...!"
"Ngươi muốn làm gì kệ ngươi!"
Leonidovich Hopner nói, rồi cô chìm luôn xuống dưới nước.
Phạm Nhã ngơ ngác, y nghe ra cái gì đó trong giọng của nữ chúa, cái gì đó này hẳn là ghen?
Leonidovich Hopner biết ghen rồi kìa?
Chúa tể mừng quýnh, y định tìm cách lôi cô lên thì thấy nước đang nóng lên rất nhanh, cả bể tắm bỗng sôi sục và nhiệt độ thì kéo lên như một đường thẳng dựng đứng trong biểu đồ, cái ghê gớm là cơ thể của y chịu được nhiệt độ gần hai triệu ở trong mặt trời.
Nhưng giờ y lại cảm giác như mình sắp phỏng tới nơi, nhiệt độ của nước chẳng thể nào cao vậy mà không bốc hơi cả, Leonidovich Hopner đang làm cái gì đó để "trả thù" Phạm Nhã!
Nữ chúa thò đầu lên, tóc tai cô ướt và chúng bết lên mặt và cổ, cô cười hì hì:
"Hôm nay đun cho ngươi một mẻ nước chất siêu chất lượng, tha hồ mà hồi phục nhé!"
Phạm Nhã hít sâu, nước lại "sôi" lên thêm, giờ mới xuất hiện hơi nước, những luồng hơi này xộc vào mũi của y theo từng cái hít thở và nó len sâu vào phổi, một sức mạnh kỳ diệu vuốt ve Phạm Nhã, nó chữa lành những sự mệt mỏi sau trận chiến với Nim.
Nhưng nó nóng quá!
Phạm Nhã thấy mình giống như một con gà hay vịt bị luộc, tới mức cơ thể của y đỏ bừng, còn Leonidovich Hopner thì ngồi cạnh, ngân nga mấy câu hát của Nguyên Hà với vẻ thư giãn lắm.
"Sao ngài không giết tôi luôn đi?"
Phạm Nhã nghiến răng: "Hành hạ tôi thế, vui lắm hả?"
Leonidovich Hopner liếc tên này, rồi cô hạ "nhiệt độ" xuống chỉ còn mức ấm, thế nhưng hơi nước vẫn cứ lượn lờ, mọi thứ mờ ảo và mông lung.
"Sao, còn muốn tắm hở sạch sẽ với Miharu không?"
Phạm Nhã nói: "Tôi chỉ ví dụ thôi, ý tôi là, chúng ta...!ừm, không giống với lúc tôi tắm với những người bạn của mình."
Leonidovich Hopner bĩu môi: "Nghiêm túc thế?"
"Vừa nãy ngài ghen còn gì?"
"Ai bảo ta ghen, còn lâu mới ghen?"
...
Buổi chiều, Phạm Nhã lại vào bếp, lần này phải nấu nhiều món vì có thêm hai miệng ăn là Luna Lovegood và Margaret Martha.
Nữ chúa Leonidovich Hopner ngồi trong bếp nhìn người đàn ông của gia đình chuẩn bị bữa tối.
"Nhớ làm nhiều tàu hủ dồn sốt cà nhơ nhơ."
Phạm Nhã nói: "Tất nhiên, vợ tôi thích nhất món đó mà."

Leonidovich Hopner cười tít cả mắt, nhưng miệng thì bảo: "Ai vợ chồng gì với ngươi, cứ nhận vơ suốt thế."
"Vợ yêu muốn nhiều cà hay ít cà, thịt dồn nhiều không?"
"Ừm, nhiều cà, thịt dồn vừa thôi đừng nhiều quá."
Phạm Nhã mỉm cười, thấy lâng lâng: "Đấy, lại chẳng chịu nhận là vợ."
Leonidovich Hopner đi ra phía sau chúa tể, cô cốc đầu y: "Thích gài ta không, cho ngươi tắm nước sôi tiếp bây giờ."
Phạm Nhã nói: "Ngài làm giúp tôi một việc được không?"
"Sao?"
"Ôm tôi."
Leonidovich Hopner vỗ cái chát vào mông Phạm Nhã: "Mơ, nấu ăn đi nhé, ta ra ngoài chơi đây."
Đây là lần đầu chúa tể bị phụ nữ vỗ mông, cảm giác khó tả lắm, nhất là khi Leonidovich Hopner còn nói:
"Mẩy gớm."
Phạm Nhã lườm cô, vị nữ chúa đã bay ra ngoài rượt bắt mấy đứa nhỏ rồi.
...
Bữa tối khá dễ chịu và đầm ấm, Margaret Martha quên sạch câu chuyện giữa bà và Phạm Nhã, vẫn như mọi khi, bà vác mấy chai rượu ra nhắm, Luna Lovegood sợ vị cựu Đại Thống này nên ăn uống bẽn lẽn, không dám pha trò nhiều.
Thế nhưng được cái là đồ ăn Nhã làm rất ngon, nên ai cũng ưng bữa cơm chung này.
Margaret Martha tỏ ra thích thú với mấy đứa nhỏ, chúng quá dễ thương, bà kỵ sĩ này thấy tâm hồn già cỗi của mình cũng bị nụ cười của bọn nó hòa tan, thế là ít uống hơn, mà gắp đồ và đùa với tụi nó nhiều hơn.
Tối đến, Luna Lovegood muốn hóng hớt chuyện của Quân Chủ và Chúa tể nhưng ứ dám, hơn nữa cô ta phải đưa bọn nhóc đi ngủ, bà kỵ sĩ thì chui vào phòng im ru trong đó rồi.
Ngoài sân chỉ còn có Leonidovich Hopner và Phạm Nhã, họ đi dạo quanh mấy bức tượng ngựa, chúa tể nói:
"Làm cách nào để tạo ra thế giới nhân tạo, ngài biết không? Trước tôi có hỏi ngài rồi, ngài nói sau này tôi sẽ biết, tôi thấy bây giờ là lúc đó.

Thế giới thậm chí là vũ trụ của tôi đang lâm nguy, tôi phải tạo ra thế giới nhỏ để trục xuất con Nim này."
Nữ chúa hơi khựng người, mặt cô có vẻ sượng nhưng Phạm Nhã không nhìn thấy được, cô nói:
"Có một phương án khác, sát giờ dịch chuyển, ngươi tìm cách làm bốc hơi cơ thể của nó và chỉ để lại một miếng thịt vừa phải, có thể mang qua đây.

Lúc đó nó đã chết, nó sẽ được quy tắc dịch chuyển hiểu là một hành lý."
"Khi đó nó sẽ bị dịch chuyển sang bên này."
Phạm Nhã chau mày, y xoay lại để nhìn Leonidovich Hopner: "Nhưng như vậy thì tai vạ của thế giới chúng tôi sẽ trở thành tai vạ của các ngài?"
Nữ chúa nói: "Kẻ Phàm Ăn này vẫn còn nhỏ, ta có thể để nó ở trong trạng thái chết liên tục, duy trì kích thước của nó chỉ cỡ một quả bóng."
Phạm Nhã lắc đầu: "Việc này thì rất hao tổn sức mạnh của ngài, ngài đừng làm vậy, hơn nữa nếu đơn giản như ngài nói thì vì sao đến cả Hydra, một Nim yếu như vậy cũng phải bị trục xuất?"
Leonidovich Hopner im lặng, Phạm Nhã hỏi: "Ngài tránh né tôi chuyện thế giới nhân tạo, có điều gì sao?"
Nữ chúa nhìn Phạm Nhã, cô cắn môi, biểu cảm của cô làm cho vị chúa tể thấy bất an, dường như chuyện này không đơn giản như y tưởng..

Bình Luận (0)
Comment