Phơi nắng và nhìn mặt trời năm tiếng đồng hồ xong cũng không thấy cảm giác bị "dư năng lượng" như mọi hôm, tuy nhiên Phạm Nhã vẫn xuống phòng gym để tập một chút, còn dẫn theo nhóc Cu.
Tiểu Nhã năm nay chín tuổi rưỡi rồi, mới học hết lớp 1, năm nay vô lớp 2, giống với bố nuôi nó, thằng nhóc này học trễ, mà còn trễ triệt để hơn nữa.
Nó lại học dốt chứ không giỏi như thằng bố, hết lớp 1 nhưng chữ nghĩa chẳng đâu vào đâu, bình thường có cho cuốn truyện tranh nó cũng cũng chả đọc được, ở Gray Castle không thể đá banh lung tung, chỉ có game là trò giải trí mà nó thích nhất.
Chơi game thì cũng không cần phải biết chữ, mấy thằng nhóc này giờ mò mẫm đồ công nghệ rất hay, ngồi mấy tiếng là đâu ra đấy hết, tuy nhiên để tránh cho thằng nhỏ bị nghiện game sau lại không chịu học hành, bố nó ra quy định, một ngày chỉ cho nó chơi game ba tiếng.
Đặc biệt nếu nó hư, không nghe lời thì sẽ cắt giảm thời lượng, tịch thu máy game!
Bố nó cũng sợ nó không được chơi game thì buồn nên thường làm gì cũng dắt nó theo, tập gym là một ví dụ, thằng nhỏ còn bé xíu, còi cọc, riêng chiều cao thì có thể solo tay đôi được với Ludgar W.
Kresnik, nó vào phòng gym với bố, không đẩy tạ được nhưng có thể chạy bộ trên máy, vận động đổ mồ hôi nâng cao sức khỏe.
Đại Nhã vừa đẩy tạ vừa nhìn sang thằng nhóc, nó là trẻ đường phố, hiếu động, thích chơi đá banh, leo lên máy chạy bộ thì “phóng” như điên, lần đầu nó được “chơi” trò này, thích lắm nhưng mà chạy được hơn mười phút thì bỏ cuộc rồi, người ướt như mới tắm mưa xong.
“Ừm, đừng có ngồi xuống liền, đứng một chút, đi qua đi lại, khi nào hết mệt hẵng ngồi.”
Tiểu Nhã thở phì phò, nó định nằm dài ra sàn luôn nhưng bố nó không cho, thằng nhóc sợ không nghe lời thì không được chơi game nên cũng “ngoan ngoãn” đi qua đi lại, vừa đi vừa thở.
Bớt mệt rồi, nó chạy lại gần Đại Nhã, nhìn cơ thể cao lớn lực lưỡng khác thường, như tượng tạc của bố nó, nịnh: “Chú giống siêu nhân quá à.”
Đại Nhã phì cười, đương nhiên là giống, thằng bố mi còn có áo choàng, còn bay được nữa cơ: “Con thích làm siêu nhân không?”
Thằng nhóc gật đầu liên tục.
“Nếu cho con làm siêu nhân, con sẽ làm gì nè?”
“Đi đánh quái vật và người xấu, bảo vệ trái đất.”
Đại Nhã xoa đầu thằng con nuôi, y muốn dùng bàn tay trần xoa đầu nó lắm nhưng mà hiện giờ chưa được: “Nếu mà quái vật và người xấu mạnh hơn con, con không đánh lại thì sao?”
Thằng nhóc liền trả treo: “Siêu nhân là mạnh nhất đó chú, quái vật với người xấu sao mà mạnh hơn siêu nhân được.”
...
Chiều, vệ sĩ Duy đánh chiếc Ford Raptor trong thành phố, sau xe là sếp Harry và bé Phạm Nhã, tên ở nhà là Cu, con nuôi của sếp.
Duy đánh xe khắp các cung đường nhộn nhịp nhất của thành phố Gia Định, sếp Harry còn mở cửa sổ để thằng con nhìn ngắm phố xá, con người thành thị.
Bình thường ở làng trẻ em Mozart sao có dịp đi nhiều vậy được, nay được bố cho đi chơi bằng xe hơi, lại còn ngồi kế bên chỉ cho nó từng địa danh, thằng cu sướng lắm.
Chỉ là khi ngang qua mấy góc phố, mấy con hẻm nhỏ heo hút, mấy ngã tư đường, thằng nhóc có vẻ sượng mặt, nó từng đi lang thang ngoài đường, ngủ vạ vật ở mấy chỗ đó với đám bụi đời đủ tuổi hết.
Lúc đó ngồi ở góc đường nhìn xe hơi chạy qua chạy lại, nhìn mấy đứa trẻ cỡ tuổi nó ngồi với bố mẹ ở trong xe, ăn mặc đẹp lại sạch sẽ, thằng nhóc nhỏ tuổi, chưa biết tới ưu tư là gì nhưng cũng thấy chạnh lòng lắm.
Harry nhìn thằng Cu, dường như hiểu được suy nghĩ của nó, y không có nói gì mà chỉ đặt tay lên cái vai nhỏ xíu gầy guộc của thằng nhỏ, vỗ nhẹ.
Thằng Cu quay qua nhìn Harry: “Chú ơi, mai mốt chú có bỏ con không.”
Nó vừa hỏi vừa mếu.
Harry đưa ngón út ra, rồi cầm bàn tay của bằng nhóc, móc ngón út của nó vào ngón út của mình, làm động tác móc ngoéo:
“Con hứa với chú là con ngoan, con nghe lời, con lễ phép với người lớn, con chăm học thì chú cũng hứa sẽ không bao giờ bỏ con, đây là lời hứa của hai người đàn ông đấy.”
Thằng nhỏ lắc lắc cái tay, hai bố con móc ngoéo với nhau, thằng nhỏ nín khóc, nó suy nghĩ một hồi, lại mếu tiếp: “Vậy lỡ con không ngoan thì sao, chú sẽ bỏ con hả?”
Harry phì cười: “Chú sẽ không bỏ con nhưng chú sẽ tét đít con, không cho con chơi game một năm luôn.”
“Giờ mình vô siêu thị đi chơi nhé?”
...
Nói là đi siêu thị nhưng thực ra là đi trung tâm thương mại sầm uất nhất Quận 1, thành phố Gia Định, chỗ mà Harry hay đi ăn buffet, vệ sĩ Duy để hai bố con xuống rồi đánh xe về nhà, khi nào sếp Harry dắt thằng Cu đi chơi chán thì mới gọi điện cho anh ta rước về.
Tiểu Nhã lần đầu bước vô trung tâm thương mại, nó tù té chạy luôn, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, tính hiếu động của nó khiến thằng bố rất mệt, phải dí theo sợ nó lạc.
Harry vẫn đóng bộ đồ vía lịch lãm đến không thể lịch lãm hơn nữa của mình, suit đen ba lớp áo khoác dài, găng tay da màu đen, tóc giả vuốn gọn ngược ra sau, khẩu trang cũng màu đen, thằng nhóc Cu thì đơn giản lắm, đồ bộ có hình siêu nhân Gao, tuy nó tắm rửa sạch sẽ rồi, bộ đồ cũng giặt rồi nhưng vẫn rất là lệch tông so với bố nó.
Nhìn hai người này, chẳng ai nghĩ đây là hai người ở cùng một thế giới chứ đừng nói tới là hai “bố con”, thằng nhóc đen nhẻm, tóc cháy nắng trông như trẻ em cơ nhỡ, thằng bố thì chẳng khác nào một diễn viên điện ảnh hạng A của Hollywood đang đi du lịch Đại Việt.
Harry sợ thằng Cu lại chạy lung tung, dí được nó rồi liền nắm tay, răn bằng một câu kinh điển xưa mẹ Hạnh hay xài: “Con chạy tùm lum coi chừng bị ông kẹ bắt cóc đó.”
Thằng nhóc không có sợ ông kẹ, nó nhìn tướng tá thằng bố, nói: “Con không sợ đâu, ông kẹ mà bắt con chú sẽ đánh ông kẹ bờm đầu luôn.”
Harry im lặng, thằng này quan sát tốt ghê.
Hai người đi một vòng trong trung tâm thương mại, thằng Cu dáo dác nhìn xung quanh, lúc đầu nó thích lắm nhưng đi một lúc, nó thấy ai cũng mặc đồ thật đẹp và lung linh, người nào nhìn cũng đẹp đẽ, thơm tho, mấy đứa con nít cũng trắng trẻo xinh xắn, chỉ có nó là lạc quẻ nhất, nó bóp tay bố nuôi, Harry nhìn xuống, nó nói: “Chú ơi hay mình về đi.”
Harry hỏi: “Sao vậy, con không thích chỗ này à?”
Thằng nhóc lắc lắc đầu, nó thích chỗ này lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao nhìn những người khác nó lại muốn về nhà.
Nó muốn giải thích nhưng nó cũng không biết nói gì, nó còn nhỏ quá, chưa gọi tên được cảm xúc của mình nữa, nó thấy tự ti nhưng chả biết phải nói làm sao để bố nuôi nó hiểu.
Harry ngồi xổm xuống bẹo má thằng Cu: “Đi mua đồ đẹp cho con nhé.”
Thằng nhóc ngơ ngác, mắt nó lại ầng ậc nước, Harry sợ nó lại khóc nhè nên muốn “kích thích” nó xíu để nó qua “cơn”, thế là liền ẫm thằng nhóc lên, địu nó ngồi trên vai mình.
Thằng cu ngồi kẹp cổ bố nuôi của nó, Harry quá cao, nó đung đưa cách mặt đất gần hai mét thì cũng sợ lắm nhưng bố nuôi nó lại giữ chặt hai chân nó, nó thấy “chỗ ngồi” này thật là vững, nó ngồi trên này cảm giác như một ông vua, ai cũng thấp bé hơn so với nó.
“Thích không?”
Harry hỏi, thằng Cu lau lau nước mắt, nó nói: “Cao quá chú ơi nhưng mà thích lắm.”
Ừm, đương nhiên là phải thích rồi, con đang cưỡi trên đầu của một vị chúa tể đấy con, trên trần đời này cũng chỉ có một mình mày là có trải nghiệm này thôi con ạ.
Thằng nhóc Cu hình như thích cảm giác mạnh, nó kêu bố nuôi nó đi nhanh hơn để nó “phiêu”, Harry cũng đi nhanh hơn, thỉnh thoảng còn nhấn gót một cái để đùa thằng nhóc, nó không có sợ mà còn cười khặc khặc.
Hai người đi một hồi, rất là gây chú ý, cặp bố con này quá dị, không muốn chú ý tới cũng không được, đặc biệt là Harry, vóc dáng của y cứ như thỏi nam châm hút mắt nhìn, thằng Cu hỏi:
“Chú ơi, mấy chị kia là người quen chú hả, sao mấy chỉ cứ nhìn chú hoài thế.”
“Không phải.”
“Chú ơi, mấy anh kia cũng liếc liếc chú kìa.”
“Kệ họ đi.”
...
Harry dẫn thằng Cu vào một cửa hàng thời trang nổi tiếng, lầu một bán đồ cho người trưởng thành, lầu hai thì lại là đồ của trẻ em, mấy bộ đồ này nhìn rất thời thượng, kể cả đồ của trẻ con cũng được thiết kế giống với đồ người lớn.
Mấy bạn nhân viên đon đả đón khách, niềm nở như chưa từng, thằng Cu lần đầu thấy mấy ánh mắt như có ngôi sao bên trong đang nhảy múa, tất nhiên không phải nhìn nó, mà là nhìn thằng bố.
Harry ở cùng với Leonidovich Hopner và anh Tuân lâu ngày, gu thẩm mỹ được nâng cấp dữ lắm, lựa cho thằng Cu rất nhiều đồ, phong cách thanh lịch, mấy bạn nhân viên dẫn thằng Cu đi thử từng bộ đồ rồi ra “show” cho bố nuôi nó xem, Harry lười lựa, chỉ đưa cho nhân viên cái thẻ màu đen, mua hết!
Dẫn thằng Cu đi “trang bị” xong, đến tiết mục thay đổi phong cách, trong trung tâm thương mại cũng có spa làm tóc, trẻ em người lớn gì cũng có, Harry cho nó đi nhuộm lại cái đầu cháy nắng thành màu đen mun, còn cắt gọn hơn, vuốt sáp ngược ra sau giống mình, thằng nhóc ngoan ngoãn cho bố nó “tút” lại nhan sắc, hệt như khi Shaka de Virgo ngoan ngoãn để nữ chúa Leonidovich Hopner "làm gì thì làm" ...
Xong xuôi tất thảy, Harry dắt nó ghé qua nhà hàng Buffet quen thuộc, ngồi cái bàn quen thuộc, bạn nhân viên cũng là bạn nhân viên quen thuộc, hôm nay bạn ấy lại thấy Harry đến thì vui ra mặt, chỉ là thấy người đàn ông đẹp như Thần này dắt “con” theo liền xìu xuống.
Hai bố con nướng thịt, thật ra là Harry nướng còn thằng Cu ăn, nó ăn như chết đói, ở làng trẻ em Mozart làm gì được ăn ngon lành, xa xỉ như vậy, nó ăn thịt bò rồi lại ăn thịt heo, ăn hải sản, ăn mấy món chiên xù, sau đó ăn kem, ăn rau câu, uống một đống nước ngọt, cái bụng xẹp nhô lên như trái bóng.
Thằng bố nó “phục vụ” nó xong thì cũng bắt đầu chiến đấu, tới lúc này Cu mới biết Harry ăn bạo cỡ nào, ăn như con khủng long, ăn tới mức nhân viên bưng khay lên không kịp cho bố nó ăn.
Ăn uống đã đời, Harry lại dắt thằng Cu đi mua đồ chơi, nó thích cái gì Harry mua cái đó, thằng nhóc này được cái là không có cái tính vòi vĩnh, hẳn là mẹ Hạnh dạy cho nó, nó chỉ mua một hai thứ nó thích rồi thôi.
Harry thấy nó chỉ lấy một cái xe hơi điều khiển từ xa tới một con khủng long điện thì hỏi:
"Sao con không lấy nhiều nhiều, không sao đâu, thích cái gì thì chú mua cho.”
Thằng nhóc ôm hai hộp đồ chơi cười toe toét: “Mua nhiều phí lắm chú ơi con chơi không có hết.”
“Ồ” Harry ngạc nhiên, rồi cười xoa xoa đầu nó: “Bé Nhã ngoan ghê.”
Thằng nhóc nói: “Con cảm ơn chú nhiều lắm.”
...
Tối khuya, thằng Cu ngủ ngon lành, Phạm Nhã lại đi với anh Tuân qua đại bản doanh White Castle của hội The Innovators, vừa vào trong biệt thự đã thấy một cô gái, khục khục, một Shen Long có gương mặt xinh đẹp như con gái đang ngồi ăn cơm.
Nhìn Shen Long có vẻ rất mệt, bay bằng cánh từ Hoa Quốc sang tận Đại Việt trong hai ngày, hắn bị rút cạn Mana, người cũng nhũn như con chi chi, hơn nữa bay quá lâu, gió quất vào mặt khiến hắn cảm thấy tê hết da mặt.
Thấy Shaka de Virgo cùng với một người đàn ông tướng tá hộ pháp, da ngăm đen, đeo kính cận bước vào, Shen Long cũng đứng dậy, hắn bắt tay anh Tuân trước:
“Chào ngài Chủ tịch, tôi nghe mọi người kể về ngài đã lâu.”
Shen Long nói bằng tiếng Anh, anh Tuân cũng đáp lại: “Không cần trịnh trọng vậy đâu, chúng ta coi như là người nhà, anh cứ thoải mái đi, hành trình ổn chứ có vấn đề gì không?”
Shen Long trả lời: “Thuận lợi lắm, chỉ là hơi mệt thôi, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
Xem ra tên này vẫn còn cần một đoạn thời gian ở gần mới “quen” với cá tính của anh Tuân, mấy người khác sẽ không “kính cẩn” kiểu như vậy, anh Tuân làm chủ tịch nhưng ảnh rất gần gũi, không có tác phong kiểu quan liêu, ngược lại khá giống với ...!tướng cướp cùng với đám đàn em lục lâm thảo khấu.
Shen Long cũng bắt tay với Shaka de Virgo, Walker đến từ Hoa Quốc cười rất đẹp: “Ở ngoài anh mặc đồ thoải mái trông thấy khác ghê.”
Ừm, thật ra bên này cũng đóng hộp kín mít, chỉ có tối qua đây mới xõa vậy thôi ...!
Phạm Nhã hỏi: "Mọi người đâu hết rồi, sao có mình anh ở đây vậy?”
Hai người nói với nhau bằng tiếng Anh cho anh Tuân nghe hiểu.
Shen Long trả lời: “Bọn họ đi chơi hết rồi chưa có về nhà.”
“Nãy tôi đến đây cũng không có ai cả, cũng hơi rén sợ đi lộn chỗ nhưng mà địa chỉ thì đúng rồi nên vào thôi, nãy Thoth cũng có gọi điện bảo tôi chờ, đói quá lục tủ nấu miếng cơm ăn.”
Đi chơi? Phạm Nhã ngạc nhiên.
Y suy nghĩ một hồi rồi cũng thôi, y đi chơi được thì bọn họ mắc gì không được đi chơi, hơn nữa Hoàng, Katie, Anubis và Thoth buổi sáng còn phải phụ anh Quân và Trường làm ứng dụng, “công tác” cả buổi, tới cuối ngày dắt nhau đi giải trí là chuyện bình thường.
Hai anh em chờ Shen Long ăn dở tô cơm rồi ngồi nói chuyện, anh Tuân thấy tên Walker này có vẻ “xa cách” liền tung ra mấy ngón nghề thắt chặt “khối đoàn kết chung” thường dùng nhưng mà rất hiệu quả của mình, bắt đầu bằng việc kêu mười cái lẩu bò, mười thùng bia Tiger!
Ba người ăn nhậu gần tiếng đồng hồ, hội đi chơi cũng lết về nhà, vừa đi vừa cười vừa nói chuyện, Shen Long với mấy người này cũng nhẵn mặt hết nên không có khách sáo như với anh Tuân, thấy cả đám về liền quắc vào nhậu nhẹt, ăn uống.
Hỏi ra mới biết, tối Katie “đi làm” về có thầu thêm một show ca nhạc, show này là show bị “bể hụt”, nghĩa là có ca sĩ hát chính dở chứng hủy show giữa giờ, ban tổ chức hoắng lên, tìm cách chữa cháy, đúng lúc trong ban có bạn của Katie, biết cô này đang rảnh, dạo này không đi show nên cầu cứu.
Mấy hôm nay Katie đi làm “cách mạng” xuyên thế giới với hội The Innovators, hủy hết show, không nhận show hay quay MV gì hết, lâu không cầm mic cũng thấy ngứa ngáy thế là liền hỏi ý Thoth, được Phó Chủ tịch kiêm quân sư quạt mo gật đầu phát liền nhận kèo, làm lính cứu hỏa ứng cứu đồng đội, cũng dẫn theo cả hội The Innovators đi xem ca nhạc.
Phó Chủ tịch Shaka de Virgo nghe kể lại liền lèm bèm: “Sao không rủ tôi với anh Tuân?”
Katie nghiêng đầu: “Chủ tịch bận lắm, còn anh, tôi đâu có biết, tưởng anh không thích.”
Phạm Nhã im lặng, xem ra ấn tượng “lạnh lùng” “tàn bạo” ban đầu khó phai ghê, cho đến giờ Katie cũng còn “gai gai” với gã quái nhân đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không nên đi chơi không thèm rủ.
Hội The Innovators ăn nhậu múa hát tưng bừng, Katie mới tậu cho White Castle dàn Karaoke xịn sò, chủ yếu để cô ta buồn buồn ngồi hát, Shen Long lần đầu được xem live show của ca sĩ nổi tiếng Đại Việt thì thích lắm.
Anh Tuân thấy Shen Long cởi mở hơn thì bắt đầu triển khai chiêu thức tấn công liên tục, nào là khoác vai kề cổ thắt chặt tình anh em, nào là uống ly giao bôi đoàn kết tình đồng đội, nào là giả say để nói lời thật, mượn rượu nói tiếng lòng, nào cùng ca múa nhảy nhót “chơi lầy” để khoảng cách không còn xa lạ nữa ...!nói chung, ít lâu sau, Shen Long đã nhập dưới trướng anh Tuân, trở thành một viên chiến tướng đắc lực, có thể giúp ảnh đánh hạ một mẫu giang sơn ....