Vinh Quang [Esport]

Chương 28


Vệ Kiêu không biết ai có quyền hơn trong vụ này, nhìn chằm chằm vào Lục Phong
Lục Phong: “…”
Nhân viên không dám ngẩng đầu, ước gì có thể dùng ánh chọc thủng một lỗ trên hượp đồng.

Cái quái gì đây?
Hai vị này rốt cuộc…
Thế giới của người trẻ tuổi thật đáng sợ!
Lục Phong thế mà cũng không giải thích gì, chỉ nói với Vệ Kiêu: “Đây là thỏa thuận riêng của chúng ta, không cần phỉa ghi vào trong hợp đồng”
Nhân viên công tác: Đệt!
Vệ Kiêu thấy cũng đúng, dặn Lục Phong: “Thế anh nói phải giữ lấy lời đấy”
Lục Phong: “Ừm.


Vệ Kiêu tiện thể dặn luôn nhân viên công tác: “Nhờ tất cả mọi người làm chứng cho bọn tôi”
Tất cả mọi người: “… … … …”
Làm chứng cái gì và làm chứng trong bao lâu mới được chứ!
Sau khi giải quyết trăn trở trong lòng, Vệ Kiêu nâng bút ký tên mình vào hợp đồng.

Cho đến nay, vòng đi vòng lại suốt 2 năm, Vệ Kiêu cuối cùng cũng gia nhập FTW!
Vệ Kiêu vẫn đang học đại học, cậu thi đậu một trường sư phạm có tiếng trong nước, tuy không giỏi bằng một vị trâu bò nào đó thi đậu Nam Kinh hiện đang tạm nghỉ, nhưng cậu cũng ra dáng một sinh viên tài giỏi.

Lục Phong: “Khoan xin nghỉ, chờ năm sau rồi xin”
Vệ Kiêu hai năm qua bên ngoài hoạt bát, bên trong tự kỷ, ở trường cũng không có bạn bè nào, không có gì để quyến luyến cả: “Được thôi”
Hai người rời khỏi phòng họp, Lục Phong hỏi cậu: “Có yêu cầu gì về ID không?”
Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì cần phải đăng ký ID, Vinh Quang có cả các giải đấu quốc tế, hội đồng thi đấu đã thông qua quy định, tất cả các tuyển thủ thi đấu phải dùng ID tiếng anh, thuận tiện cho việc giao lưu giữa các quốc gia.

ID trước của Vệ Kiêu là Professor, có nghĩa là ‘giáo sư’, cậu đặt cái ID này một phần là để lập chí trở thành một giáo viên, phần còn lại là để nhắc nhở bản thân không được quan tâm đến đấu trường nữa, hơn nữa giáo sư nghe cao cấp hơn giáo viên nhiều.

Nói chung là cái ID không có chút liên quan gì đến ‘Đại sư’, dù sao cái biệt danh Đại sư này là do đám nhóc bị Vệ Kiêu bắt nạt đặt cho, không có chút liên quan gì đến Vệ Kiêu cả.

Thậm chí Vệ Kiêu không biết Nhất Đăng Đại Sư có nghĩa là gì cả, Bạch Tài còn phải tra baidu hộ cậu.

Lúc này Vệ Kiêu mới hiểu được, hóa ra Nhất Đăng Đại Sư* lợi hại như thế, cảm thấy hợp với thân phận của mình, thế là vui vẻ dùng luôn.

*Một nhân vật trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu
Bây giờ…
Vệ Kiêu đã có sẵn ý tưởng trong đầu: “Quiet!”
Tuy miệng thì nói có chết cũng không đánh chuyên nghiệp, thế mà ID lại đã nghĩ xong xuôi.

Lục Phong: “Yên tĩnh?”
Vệ Kiêu: “Đúng!”
Quiet nghe cũng được, nhưng không phù hợp với Vệ Kiêu lắm.

ID của vua đùa cợt lại có nghĩa là yên tình, nghe trào phúng thế nào ấy
Vệ Kiêu giải thích cho Lục Phong: “ID của anh là Close, của em là Quiet, một cái là đóng một cái là yên tĩnh, ngụ ý là đánh cho đối thủ tắt tiếng, đóng cửa trầm cảm luôn!”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu hưng phấn nói: “Hai năm trước em đã cân nhắc đến chuyện này rồi, ban đầu muốn đặt là Open, dùng thành ID đôi với anh luôn, nhưng Open thì có hơi lộ liễu, nên em lật từ điển suốt đêm, phát hiện được cái tên Quiet này vừa khéo luôn!”
Lục Phong khẽ giật mình: “Đều được”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Lục Phong nhẹ giọng nói: “Em dùng tên gì cũng đều được”
Vệ Kiêu đắc ý: “Thế dùng Quiet nha!”
Lục Phong: “Ừm.


Vệ Kiêu cảm thấy mình có một cái đầu siêu việt, sau đó cậu với Close có thể trở thành CP trầm cảm đó, ồ nhưng mà không được lắm, lỡ rủa cho bản thân bị trầm cảm luôn thì sao? Tên CP sau này tính vậy, để hỏi qua chuyên gia lão Bạch đã, nhờ cậu ta làm tham mưu…
Nghĩ đến Bạch Tài, Vệ Kiêu chuẩn bị đi tìm cậu ta tính sổ!
“Lão Bạch đâu rồi, lúc nãy ăn cơm không thấy nó”
Lục Phong: “Giờ này chắc đang ở phòng huấn luyện”
Vệ Kiêu: “Em có việc muốn tâm sự với nó”
Thằng chó này, chắc chắn đã biết trước người đi đường trên mới của FTW là cậu, nhưng lại giấu giấu diếm diếm, làm cậu lo khiếp vía!
Vệ Kiêu hùng hùng hổ hổ rời đi, Lục Phong đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu một lúc.

Bên tai văng vẳng lời nói của Vệ Kiêu hùng —— Em lật từ điển suốt đêm, phát hiện được cái tên Quiet này vừa khéo luôn
Hình ảnh cậu trai 17 tuổi không ngủ không chơi game ngồi lật từ điển tiếng Anh suốt đêm hiện lên trong đầu Lục Phong.

Hai năm trước FTW muốn Vệ Kiêu, Vệ Kiêu cũng khát vọng gia nhập FTW.

Đáng tiếc cuộc sống khó lường khiến họ bỏ lỡ mất nhau.


Lúc đó Lục Phong còn không lo được cho bản thân, nào đâu có sức đi kiếm Vệ Kiêu, nếu như lúc đấy hắn đến nhà Vệ Kiêu tìm hiểu tình huống, sự tình có khác đi hay không?
Lục Phong cụp mắt xuống, đè lại tâm tư đang rục rịch.

Không cần phải nuối tiếc quá khứ, điều hắn phải làm bây giờ là trân trọng hiện tại, để cho tương lai không phải hối hận.

Hai năm trước hắn không có sức giữ Vệ Kiêu lại, hiện tại hắn đã có thể giúp cậu sải cánh bay cao trên đấu trường.

Bạch Tài bây giờ đang trốn Vệ Kiêu.

Cậu ta nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, đội trưởng đã bắt được con cầm thú kia về.

Nhớ lại bản thân phải hùa theo đội trưởng, nói bóng nói gió kích thích Vệ Kiêu, Bạch Tài cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương!
Để cho người nào đó hạ hỏa, Bạch Tài cầm dây xích chó, dắt Đậu Tuong chuồn đi.

Vừa hay bị Vệ Kiêu chặn lại.

Bạch Tài: “!”
Vệ Kiêu nhìn thằng con của mình, nói ngay: “Đừng tưởng rằng mày lấy Đậu Tương làm con tin thì tao sẽ tha cho mày!”
Bạch Tài im lặng nửa giây, bốp lại: “Tao có lòng tốt dắt nó đi dạo thế mà này lạy nghi ngờ tao!”
Vệ Kiêu: “Mày nghiện nhà như thế mà cũng dắt chó đi dạo cơ đấy! Mày không hề có lòng tốt gì cả!”
Bạch Tài: “Lòng tốt của ông đây bị mày biến thành lòng lang dạ thú rồi!”
Vệ Kiêu: “Mày mà có lòng tốt? Mày lòng đen thì có, lão Bạch, mày có nhiều bạn quá nên không cần tao nữa đúng không? Giấu tao vui thế còn gì!”
Bạch Tài gan đau: “Là do mày ngu, ghen tị lung tung đó chớ, ông đây có thể cười nhạo mày cả đời luôn rồi”
Vệ Kiêu: “Fuck, Bạch Tài mày xong rồi!”
Ninh Triết Hàm nghe thấy ồn ào, bước ra khỏi phòng huấn luyện, nghe được thì trợn mắt ngoác mồm.

Việt Văn Nhạc gặm khoai chiên nói: “Đến đây được một năm rồi, lần đầu tiên tao thấy anh Tài có sức sống như thế đó”
Ninh Triết Hàm gia nhập muộn hơn, nhưng thân là người trong giới này, cậu ta hiểu rất rõ các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Ví dụ như Bạch Tài-phụ trợ của FTW, nổi danh là một người chơi hệ Phật, luôn mỉm cười lịch sự với bất cứ ai, như thể muốn viết luôn “Gì cũng được, được thôi, không sao đâu” lên mặt.

Nhưng bây giờ…
Không có chút dáng vẻ của người theo đạo Phật nào, rõ ràng là một học sinh tiểu học, đấu võ mồm với Vệ Kiêu không câu nào trùng câu nào!
Việt Văn Nhạc không khỏi nghĩ tới lời nhận xét kia —— Bạch thần, thiếu mất linh hồn.

Bây giờ nhìn lại, ‘linh hồn’ Bạch thần của bọn họ quay trở lại rồi kìa.

Hai người chửi nhau nửa ngày, Đậu Tương tự rút dây xích chó bỏ chạy.

Vệ Kiêu & Bạch Tài: “Đệt!”
Cùng nhau đi đuổi chó.

Sau khi toàn thân đổ mồ hôi, Bạch Tài cuối cùng cũng bắt được Đậu Tương ở vườn hoa, Vệ Kiêu nhìn thấy cậu ta yếu như gà, lười châm chọc.

Tính cách của Bạch Tài trong giới này là hiền lành tốt tính, là tổng thụ trong giới Vinh Quang, cậu ta giấu chuyện mình là Quái Đế, giả vờ là một người tử tế.

Tất nhiên, điều này có liên quan đến việc nghiện nhà và ghét vận động của cậu ta.

Giả vờ yếu đuối vui hơn mà, sao phải mệt mỏi như thế.

Đây là triết lý sống của anh Cải.

Vệ Kiêu dắt lấy Đậu Tương, cho Bạch Tài cơ hội thở dốc.

Bạch Tài thở hổn hển, nhìn cậu: “Mày nghĩ thông rồi à?”
Vệ Kiêu: “Ừm.


Hai năm qua, Bạch Tài không hề hỏi: “Mày gặp chuyện gì…”
Hai người bọn họ “cấu kết với nhau làm việc xấu” lâu như vậy, thấu hiểu lẫn nhau, chưa hề nói về chuyện hai năm trước.

Vệ Kiêu thở dài, kể về chuyện tối hôm qua.

Một khi đã vượt qua, sự sợ hãi về những thứ không muốn đối mặt hay chạm vào sẽ giảm đi.

Ba mẹ, bà nội…
Hối hận, tội lỗi, tự trách và thất vọng.


Cậu đã có thể kể ra hết.

Bà nội hy vọng cậu sẽ hạnh phúc, Vệ Kiêu từ bỏ thi đấu, thì không thể hạnh phúc.

Vì vậy cậu đã trở lại!
Bạch Tài nghe được sửng sốt một chút, cậu ta nghe nói Vệ Kiêu có mâu thuẫn với ba mẹ, nhưng chưa nghĩ đến sự việc lại nhưu thế này.

Vệ Kiêu kể ra chuyện này vì cậu nghĩ Bạch Tài nên được biết.

Hai năm qua nếu không có Bạch Tài, cậu không biết mình sẽ như thế nào.

Bạch Tài tham tiền, nhưng đường đường là tuyển thủ của FTW, đâu cần để vào mắt số tiền chơi cùng này.

Cậu ta làm như thế đều vì Vệ Kiêu.

Cậu ta không bỏ được tên đội trưởng ngu ngốc dẫn cậu ta đấu vào nam ra bắc trong trại huấn luyện.

“Nói chung, chúng ta lại chung đội rồi” Vệ Kiêu đấm nhẹ vào ngực Bạch Tài.

Bạch Tài cảm thấy được trong lòng ấm áp, lừa mình dối người nói một câu: “Liên quan gì đến tao!”
Vệ Kiêu cười nói: “Cũng đúng, bây giờ tao không còn là xạ thủ hay đi rừng nữa, không dẫn theo mày được”
Bạch Tài cười lạnh: “Khỉ gió! Mày có đi rừng thì làm sao mạnh bằng Close được? Đi theo Close không phải sướng hơn à?”
Vệ Kiêu: “Close bị kèm chặt lắm, Quiet được hơn nha, à, ID mới của tao là Quiet đấy, ngầu không? Nhân tiện mày nghĩ hộ tao cái tên CP đi, rồi lên acc clone quảng bá cho tao!”
Bạch Tài sững người nửa giây: “Tên CP gì cơ?”
Vệ Kiêu thẳng thắn nói: “Của tao và Close á, phải nghe vang dội hơn cả CP Song Phong và thú vị hơn CP món nguội (Lỗ Thái) (Lục x Tài) của mày, ông đây muốn mình phải sáng nhất trong đám Cp của close
Bạch Tài: “… … … … Đệt!”
Đã ký hợp đồng chưa, đội trưởng anh có cần suy nghĩ thêm không, có chắc là muốn cho cái thằng súc vật này vào đội không?
Sau khi dắt chó đi dạo và trở về, Việt Văn Nhạc đã gặm đến gói khoai tây chiên thứ hai nhìn chằm chằm vào Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu cẩn thận chào hỏi: “Nhạc thần.


Việt Văn Nhạc: “Hôm qua tôi đã chờ cậu cả đêm”
Vệ Kiêu cười gượng: “Chờ, chờ tôi làm gì?”
Việt Văn Nhạc cắn khoai tây chiên rôm rốp: “Chờ cậu để Solo!”
Chờ từ lúc hừng đông đến 6 giờ sáng, có ai thấu được nỗi lòng của Việt Văn Nhạc!
Vệ Kiêu: “???”
Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là solo, lúc anh nói tôi còn tưởng…” anh muốn leo lên giường tôi!
Bạch Tài lườm một cái.

Vệ Kiêu hắng giọng, ôm vai Việt Văn Nhạc, kề sát bên người nói: “Tôi nói cho mà nghe, bây giờ chúng ta chung một đội rồi, lúc nào anh muốn solo cứ tìm tôi, tôi sẽ cùng anh solo đến ngất luôn!”
Việt Văn Nhạc: “… …” Đâu cần đến mức đấy.

Vệ Kiêu nhớ đến việc Việt Văn Nhạc được Close huấn luyện một năm, chân tay ngứa ngáy: “Hay là bây giờ solo luôn một trận?”
Việt Văn Nhạc trong nháy mắt như được tiêm máu gà: “Go…”
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến: “Cậu ấy không rảnh.


Việt Văn Nhạc lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy đội trưởng nhà mình.

Vệ Kiêu tiếc nuối nói: “Nhạc thần anh có việc bận thì thôi vậy”
Lục Phong đi tới, nhìn chằm chằm vào Vệ Kiêu: “Là em không rảnh đấy”
Vệ Kiêu chớp mắt: “Sao vậy, em bận gì à?” Sao chính bản thân cậu còn không biết vậy.

Lục Phong cúi đầu nhìn Đậu Tương: “Có muốn đi xem nơi ở mới không?”
Đậu Tương vô cùng yêu thích Close, một con chó lớn chừng này rồi mà suốt ngày cứ muốn được ôm: “Gâu gâu gâu”
Hắn nói gì ai thèm quan tâm, miễn là đẹp trai thì đều ok!
Vệ Kiêu bừng tỉnh: “À phải rồi, còn phải dọn nhà nữa”
Lục Phong: “Bên nhà trọ của em có đồ gì quan trọng không?”
Vệ Kiêu nghĩ một hồi: “Máy tính, bàn phím, con chuột?”
Lục Phong: “Những thứ này đã cấp cho em rồi”
Vệ Kiêu rất hào hứng, tiếp tục suy nghĩ: “Chắc là lấy thêm quần áo?” Cậu kéo kéo quần áo mình đang mặc: “Đâu thể lúc nào cũng mặc của anh được”
Việt Văn Nhạc nhớ đến những gì nghe được lúc sáng, bước chân lảo đảo: “Nếu cậu bận thì tôi đi đánh vài trận kiếm điểm đây”
Vệ Kiêu thả cậu ta đi: “Được thôi, những ngày sau của chúng ta còn dài mà”
Việt Văn Nhạc: “…”
Luôn có một loại cảm giác khi thi đấu là cảm giác lạnh lẽo khi bị vua đi rừng ghim, ảo giác, nhất định là ảo giác!

Ký túc xá của Vệ Kiêu nằm ngày bên cạnh phòng Bạch Tài.

Bạch Tài cũng đi theo, đang tính nếu Vệ Kiêu thiếu gì thì lấy của mình cho mượn.

Vệ Kiêu vừa đẩy cửa ra, Đậu Tương vọt vào trước.

“Đầy đủ như thế cơ à?” Vệ Kiêu kinh ngạc.

Bạch Tài: “…” Cậu ta nghĩ hơi xa rồi, đội trưởng làm sao để cho phòng Vệ Kiêu “thiếu cái gì” chứ!
Tuy nói là ký túc xá nhưng thật ra giống một căn hộ nhỏ hơn.

Ký túc xá của thành viên FTW đều như thế, phòng ngủ, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh đều có, trang trí rất tinh tế và thoải mái.

Phòng của Vệ Kiêu có chút khác với phòng của bọn Bạch Tài.

Có một khu vực sinh hoạt cho chó trong căn hộ nhỏ của cậu, không chỉ có cũi mà còn có nhiều đồ chơi và thậm chí cả thức ăn cho chó.

Vệ Kiêu nhìn một vòng nói: “Đội trưởng, anh chắc ủ mưu lâu lắm rồi nhỉ!”
Đây không phải là chuyện có thể chuẩn bị trong một sớm một chiều, chắc Close đã cho người sửa sang từ trước, chỉ chờ cậu tới.

Lục Phong không hề giấu giếm chuyện này: “Ừ.


Vệ Kiêu vui vẻ: “Anh chuẩn bị như thế này rồi, lỡ em không chịu gia nhập thì sao?”
Lục Phong liếc cậu một cái: “Thế này mà là không chịu gia nhập?”
Vệ Kiêu cười càng vui vẻ hơn: “Haizz, cũng tại em vô dụng, bị anh ăn sạch”
Bạch Tài: “… …”
Hồn nhiên thật đấy, tự giác coi cậu ta không có ở đây luôn rồi!
Lục Phong trong mắt mang theo ý cười nói: “Đi xem còn thiếu cái gì.


Vệ Kiêu vào phòng, nhìn bốn phía, càng xem càng thoả mãn: “Không thiếu gì cả, vừa hay em cũng hết hạn thuê nhà bên kia, đúng là…”
Cậu đang định nói định nói mọi chuyện đều thuận lợi, đột nhiên nhớ tới một chuyện ——
Sếp!
Trong sự nghiệp chơi cùng của cậu còn có một vị sếp cần phục vụ.

Đánh chuyên nghiệp có một đặc điểm, đó là luôn bận rộn.

Trong kỳ nghỉ đấu cũng đâu rảnh, đến kỳ thì đấu rồi thì ước một ngày 48 tiếng để huấn luyện.

Vệ Kiêu đâu còn thời gian chơi game với sếp!
Vệ Kiêu cũng không có tham 2 triệu kia, cậu có thể hoàn tiền cho người ta, nhưng sẽ bị mắt 200.

000 từ nền tảng chơi cùng.

Tuy rằng mắt tiền rất đau nhưng cuộc sống phải có sự đánh đổi.

Nhưng… cái khó hơn nữa là nền tảng được quyết toán hàng tháng, 2 triệu sếp trả đang bị nền tảng ém lại, Vệ Kiêu không lấy tiền ra được.

Nếu muốn chấm dứt hợp đồng, thì phải trả được 2 triệu cho sếp, nhưng cậu không đủ tiền mặt.

Lúc trước khoe với Bạch Tài mình có 3 triệu tiền tiết kiệm, nhưng trong đó bao gồm cả 2 triệu này.

Vệ Kiêu hỏi Lục Phong: “Em nhờ xíu, có thể cho em lãnh trước tiền lương không?”
Tiền ký hợp đồng tương đương với lương hàng năm, về lý thuyết sẽ phát theo tháng, không đưa hết cho cậu
Lục Phong: “Được thôi, cần bao nhiêu?”
“Hai triệu…” Vệ Kiêu nghĩ vẫn còn tiền tiết kiệm, vội sửa lại: “1 triệu cũng được!
Đây không phải là số tiền nhỏ, Lục Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tài đang dự thính bỗng nhiên get được trọng điểm, đm, đội trưởng tự bê đá đập chân rồi!
Cậu ta muốn bỏ trốn quá!
Vệ Kiêu im lặng, hối hận vô cùng vì lúc trước lỡ chém gió ghê quá
Tại sao phải giả ngầu, tại sao phải giả giàu cơ chứ, lúc đó chỉ muốn nhặt chút liêm sỉ về, bây giờ…
Cũng may đầu cậu đủ chất xám.

“Lúc…lúc trước em có kể là có một người bạn gái ấy”
Lục Phong sửng sốt: Vệ Kiêu đúng là có “bạn gái”, có hai người cơ, cả hai đều là hắn.

Vệ Kiêu thở dài nói: “Bây giờ em đánh chuyên nghiệp, không có thời gian để yêu đương, em không muốn liên lụy đến cô ấy, đang tính chia tay”
Lục Phong nghe hiểu.

Bạch Tài cũng nghe hiểu.

Vệ Kiêu tiếp tục nói: “Đâu thể muốn chia là chia được, nên bồi thường về phương diện tài chính một chút”
Lục Phong: “…”
Bạch Tài: “…” Cậu ta sắp bị diệt khẩu rồi.

Vệ Kiêu hắng giọng nói: “Hai triệu chắc là đủ, dù sao bọn em cũng không bên nhau lâu lắm…”
Có thể nghĩ được thế này, Vệ Kiêu phục bản thân mình quá!
Lục Phong dừng lại, nói: “Hai người không cần chia tay đâu”
Nếu không phải níu được cửa chắc Bạch Tài ngã lăn ra đất rồi.


Vệ Kiêu sững sờ: “Éc?”
Lục Phong nói: “FTW cho phép tuyển thủ yêu đương tự do, miễn sao không ảnh hưởng đến quá trình huấn luyện là được”
Vệ Kiêu có chút luống cuống: “Không không không, trong lòng em chỉ có tình yêu đối với thi đấu, người yêu chỉ là phù du”
Lục Phong: “Không sao, 2 triệu lát nữa anh bảo phòng tài vụ gửi cho em, phí chia tay chắc không cần thiết đâu, nhưng có thể là phí động viên, em tự thu xếp đi”
Vừa nghe lời này Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm.

May là vẫn lấy được tiền lương, cậu phải giải quyết nhanh vụ này thôi, sau này chừa thói lấy “bạn gái” ra khoe, khó khắn lắm!
Lục Phong lại nói: “Vậy em trước tiên xem trong nhà còn thiếu thứ gì, anh sắp xếp cho.


Vệ Kiêu: “Được!”
Khi tiền đến sẽ liên lạc với sếp.

Lúc này, Bạch Tài không dám đối mặt với Vệ Kiêu, chuồn lẹ.

Bạch Tài: “Đội trưởng…”
Lục Phong: “Chưa kịp nói.


Hắn dùng ID LU để chơi cùng Vệ Kiêu, ban đầu chỉ muốn tiếp cận Vệ Kiêu, tìm hiểu tại sao cậu không thi đấu nữa.

Bây giờ người ta quay lại, không cần giấu giếm nữa.

Chỉ là chưa kịp nói, Vệ Kiêu đã phịa ra chuyện như thế.

Bạch Tài đau não: “Chưa kịp nói thì xin ngài đừng nói!”
Bạch Tài phân tích cho hắn: “Nếu anh nói cho nó, nhẹ thì nó cầm dao đâm chết em, nặng thì nó đu lấy anh solo mười ngày mười đêm!”
Lục Phong: “…” Cũng có khả năng.

Lục Phong cũng có chút đau đầu: “Từ từ rồi nói!”
Quả thực không tiện nói, nếu nói hết những chuyện này, sợ rằng Vệ Kiêu ngại đến lủi mất.

Khó lắm mới dụ dỗ gia nhập, phải giữ cho chắc đã.

Buổi tối hôm đó, trang chính thức của FTW đã đưa ra thông báo —— Chào mừng Quiet gia nhập FTW.

Giới Vinh Quang của Trung Quốc bùng nổ trên Weibo.

Mỗi giây có cả trăm bình luận hỏi Quiet là ai.

Một lúc sau Weibo của Close đăng lên 2 chữ đơn giản — Chào mừng.

Như thế cũng đã đủ để fan quắn quéo!
Tài khoản Weibo của Vệ Kiêu đã lập xong, cậu chia sẻ lại bài đăng của Close, nội dung cũng rất đơn giản: “Chào mọi người, tôi à FTW.

QUIET
Bạch Tài, Việt Văn Nhạc, Ninh Triết Hàm sôi nổi bình luận.

Rất nhiều fan của FTW, antifan, còn có rất nhiều người hóng hớt trong giới Vinh Quang chạy đến xem với vận tốc ánh sáng, fan Weibo của Quiet tăng vọt như phóng tên lửa, số lượt chia sẻ và bình luận mỗi giây khiến cậu leo lên hot search ngồi.

Khiến cho giới Vinh Quang càng bùng nổ chính là ——
Vô số tuyển thủ chuyên nghiệp của khu thi đấu Trung Quốc cũng sôi nổi góp vui
Mọi người đồng lời.

RR.

Nguyệt Dạ: ^_^
TPT.

Âu Tinh: ^_^
3U.

A Thụy: ^_^
… …
… …
Fan đọc được đám comment ^_^ này thì bùng nổ.

[Trời **, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng phảng phất đâu đây]
[Đâu có, rõ ràng là mùi thuốc nổ mà]
[Oán khí dày đặc thế này…Đại Sư lại không hề bỏ chạy, Quiet đúng là Nhất Đăng Đại Sư của giới Vinh Quang Trung Quốc]
Càng về sau càng điên cuồng hơn.

Vệ Kiêu lại đăng thêm một tin Weibo nữa: [Phòng livestream của tôi ID: 7758521, sẽ phát sóng vào ngày kia, không đấu rank, chỉ solo, hoan nghênh mọi người đến báo thù, ai đến cũng không từ chối.

] Sau đó @ hết tất cả những tuyển thủ để lại bình luận ở tin Weibo trước.

.

Bình Luận (0)
Comment