Không nghi ngờ chút nào, lượng truy cập Weibo của Quái Đế tăng vọt lên.
Đơn giản bởi vì nội dung bức ảnh quá gây sốc, số lượt bình luận không ngừng tăng nhanh như phóng tên lửa.
[Ai đây, cái tên đang đùa giỡn với chồng tui là ai!]
[Úi tai đỏ kìa, tai của đại ma vương đỏ rùi kìa!]
[Trầm cảm? CP trầm cảm là ai? Tui chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy sao thành người tối cổ thế này!]
[Anh giai mặc đồng phục FTW và đang trên đường đến trại huấn luyện, nếu không phải là tuyển thủ chính thức mới chưa lộ mặt của FTW thì còn là ai nữa!]
[Quiet!]
[Q thần đẹp trai quá!]
[Yêu rồi yêu rồi, cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, nụ cười xấu xa này, ôi trái tim thiếu nữ của tui!]
[Ngưỡng mộ, FTW mấy người nhìn mặt tuyển thành viên hay sao mà từ đội trưởng đến người mới đều đẹp trai vậy?]
[Tôi là fan của tuyển thủ esport mà nhỉ? Sao hình dáng mỗi người đều giống idol vậy?]
[Cứ tưởng bé Ninh đã đủ đẹp rồi, không ngờ tuyển thủ đường trên lại ngon hơn nữa]
[Cậu ta dám chọc ghẹo Lục thần kìa, a a a, cậu ta dám chọc ghẹo Lục thần kìa!]
[Các chị em, thuyền này quá hấp dẫn, tui muốn chèo!]
[Tự nhiên thấy đau lòng cho anh Cải]
[Đau lòng +1]
[Đau lòng + π…]
[Đau lòng cho mấy chị em nhà Lỗ Thái, sợ thuyền chìm mất!]
[Haha, thuyền chìm thì sao? Khuôn mặt của Bạch thần nhà tui dù sao cũng được tính là trẻ trung tuấn tú, bây giờ lọt vào FTW, con mẹ nó suốt ngày bị đem đi so sánh với người mới]
[Anh Cải rất ngầu]
[Anh Cải không sao hết…]
Lướt đến đây, Bạch Tài run rẩy khóe miệng, mấy người này sao vậy, có biết ai là người đã từng mua vui cho họ mỗi ngày không?
Không khen được gì thì thôi, đã thế còn dìm hàng cậu ta nữa!
Ài…
Mỗi ngày Quái Đế đều muốn xóa nick.
Vệ Kiêu cũng đang lướt weibo, sau khi đọc được cậu cau mày: “Lão Bạch mày đã làm gì vậy!”
Bạch Tài không muốn nói chuyện với cậu, giả chết.
Vệ Kiêu không chịu buông tha cho cậu ta: “Đã nói CP trầm cảm không may mắn rồi, sao mày lại tự quyết định như thế? Tao đang còn muốn mượn não của quần chúng, chọn ra một cái tên CP thật hay mà!”
Bạch Tài nằm ngửa trên ghế sô pha, biến thành một cây cải thìa nằm dưới lòng đất.
Bạch Tài không hề giải thích gì thêm về CP trầm cảm, nhưng hầu hết các bình luận đều bàn luận về nó.
[Tại sao lại là CP trầm cảm?]
[Bởi vì Close và Quiet]
[Tui nghĩ là đánh cho đối thủ trầm cảm luôn]
[Đánh cho toàn bộ CP các của đại ma vương trầm cảm luôn]
[Sao cũng được hết, miễn sao đừng khiến thuyền chìm khiến tui trầm cảm là được!]
Vệ Kiêu vẫn không hài lòng: “Haiz, cái tên CP nào cũng không hay, việc chọn tên CP phiền phức như vậy sao?”
Bạch Tài nhắm hai mắt: “…” Đóng cửa nội tâm, xin đừng làm phiền.
Vệ Kiêu thở dài: “Ngay cả tên CP cũng không chọn xong, có khi nào tao và đội trưởng không hợp để tạo CP với nhau?”
Bạch Tài: “…”
Hai người đúng là không hợp để tạo CP, hai người cmn thích hợp để làm người yêu nhau hơn!
Thôi thôi, tự nhiên đi tìm ngược làm gì, anh Cải ngồi tĩnh tâm.
Thấy Bạch Tài phớt lờ mình, Vệ Kiêu chọt chọt trên điện thoại một lúc rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng
Đúng vậy,….
Toàn bộ weibo như bị lật tung bởi vì hành động sau đó của Vệ Kiêu.
Nếu Quái Đế làm cho cái ‘nồi’ weibo sôi lên thì Vệ Kiêu lại làm nổ ‘nồi’ luôn.
Vệ Kiêu đăng weibo với nội dung: [Đội trưởng xấu quá đi à ~]
Kèm theo đó là bức ảnh Close đang kéo vạt áo cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Bức ảnh được chụp bởi cải trắng, là Quái Đế đã có nhiều năm kinh nghiệm, dù cậu ta có tiện tay chụp một cái thì vẫn có hint.
Ngón tay thon dài của Close nắm lấy đồng phục sẫm màu của Quiet, hai màu trắng đen đối lập nhau kết hợp lại tạo ra tác động mạnh mẽ đến thị giác, hai người đều chụp từ góc nghiêng, một đôi mắt nhìn xuống, một đôi thì kinh ngạc, bức ảnh được bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng, giống như ngay sau đó hai người sẽ…
[Hôn đi, hôn đi!]
[Tổ đội chuyên đi ấn đầu đâu rồi, hai người này cần có sự trợ giúp nè!]
[Thánh thần ơi, Lục thần thật là men lì!]
[Ủa đây là phần tiếp theo sao? Đây là phần tiếp nối sau khi bé Q trêu chọc đại ma vương thì bị phản công sao?]
[Khoan đã…Người đăng cái này là ai vậy?]
[Chính bản thân Quiet luôn!]
[Q thần… buông thả như vậy sao?]
[Nhớ lại buổi phát sóng mấy hôm trước…]
[Đây đâu còn là buông thả* nữa, phải là thích tạo sóng to gió lớn mới** đúng!]
*, **: Từ gốc của * là ‘Lãng’ vừa có nghĩa là phóng túng, buông thả vừa có nghĩa là con sóng nhỏ, ngược lại với sóng nhỏ là **
Vệ Kiêu đăng xong weibo thì không nhìn đến điện thoại nữa bởi vì bọn họ đã lên máy bay.
Ủy ban thi đấu của Vinh Quang đã sắp xếp sắn vé khoang phổ thông cho các đội, nhưng FTW đã thăng cấp cho tất cả nhân viên lên khoang hạng nhất, đảm bảo giấc ngủ cho mọi người trong suốt 5 tiếng.
Chỗ ngồi* của mọi người đều gần nhau, chỗ của Vệ Kiêu ở bên cạnh Bạch Tài, nhưng cậu không muốn ngồi cạnh Bạch Tài chút nào cả.
*Tuy ghi là chỗ ngồi nhưng thực tế là chỗ trong khoang thương gia của các chuyến bay đi nước ngoài ghế ngồi có thể trải ra giống như giường nằm.
Các bạn chỉ cần tra google là thấy
Anh Cải có một tật xấu là, không cần biết thời gian bay là bao lâu, hay có được nằm thẳng hay không thì cậu ta cũng không ngủ được.
Tuy cậu ta không ngủ được nhưng lại buồn ngủ, vì để có thể thoải mái đọc sách, cậu ta sẽ uống cà phê.
Uống nhiều thì muốn đi vệ sinh, chạy tới chạy lui…
Một người lên máy bay là ngủ như Vệ Kiêu tất nhiên sẽ cảm thấy phiền muốn chết!
Vệ Kiêu chạy đến chỗ Lục Phong: “Đội trưởng!”
Lục Phong: “Gì?”
Hơi tránh xa cậu một chút, sợ cậu lại ghé sát tai hắn.
Vệ Kiêu hỏi hắn: “Lên máy bay rồi mà anh vẫn còn bận sao?”
Trong xe bảo mẫu, Lục Phong và trợ lí đã bận rộn nửa ngày rồi, Vệ Kiêu không biết sau khi lên máy bay hắn có còn bận không.
Tất nhiên là vẫn còn bận rồi, nhưng mà…
Lục Phong: “Sao thế?”
Vệ Kiêu chớp mắt mấy cái: “Nếu anh không bận, em có thể ngồi bên cạnh anh được không?”
Âm cuối được nâng cao lên, giọng nũng nịu.
Lỗ tai Lục Phong run lên: “…”
Vệ Kiêu: “Có được không ạ?”
Lục Phong: “… Được.
”
Vệ Kiêu vui vẻ ra mặt: “Hay quá!”
Lục Phong nhịn không được, hỏi cậu: “Sao lại muốn ngồi với anh?”
Mặc dù Vệ Kiêu chê anh Cải, nhưng cậu không kể ra, chỉ nói mơ hồ: “Không có gì đâu”
Lục Phong nhìn cậu.
Vệ Kiêu lập tức nghĩ ra lí do: “Dựa vào người anh ngủ ngon hơn!”
Lục Phong: “… …”
Bạch Tài ở phía sau lảo đảo, suýt nữa thì quỳ xuống.
Cậu ta biết thằng chó Vệ Kiêu đang nghĩ gì, không phải là chê cậu ta quấy rầy khiến cậu không ngủ được à.
CMN mày có nói thật thì ông đây giết mày được chắc, nói như thế, như thế ……
Fuck, trời làm bậy thì còn sống được, tự mày nghịch ngu thì không sống nổi đâu con.
Vệ Kiêu Kiêu mày tự cầu phúc đi!
Vì vậy Vệ Kiêu ngồi canh Lục Phong.
Thật ra thì ngồi cạnh nhau cũng không sao cả, các chuyến bay quốc tế đều là máy bay cỡ lớn, ghế hạng thương gia rất rộng rãi, sẽ không xảy ra đụng chạm gì.
Vệ Kiêu rất buồn ngủ, sau khi tạm biệt Lục Phong, cậu đã đánh thêm mấy ván để tích điểm, đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ.
Trên xe bảo mẫu cũng chỉ ngủ ba bốn mươi phút, căn bản không đủ.
Sau khi máy bay cất cánh, cậu ngủ thiếp đi trong một giây, ngay cả nước chanh cũng chưa hề uống ngụm nào.
Lục Phong nhìn Vệ Kiêu, khóe miệng cong lên: Ngủ say thật.
Không biết có phải do mệt mỏi hay không, Lục Phong xưa nay chưa ngủ được trên máy bay bao giờ cũng cảm thấy buồn ngủ.
Lục Phong xoa xoa lông mày, tắt máy tính rồi ngủ thiếp đi.
Bạch Tài thực sự không ngủ được, cho dù có đánh chết thì cũng không ngủ được, cậu ta thực sự phải dựa vào cà phê để kéo dài tính mạng, hết cốc này đến cốc khác.
Kết quả chính là thường xuyên phải đi thăm nhà xí…
Đi được nửa chặng đường, Bạch Tài từ nhà vệ sinh đi ra, vừa hay đi qua chỗ ngồi của Vệ Kiêu và Lục Phong.
Nhìn thấy cảnh này trước mắt, tay cậu ta ngứa ngáy, suýt nữa móc điện thoại ra chụp.
Trên cái ghế rộng lớn, Vệ Kiêu nằm nghiêng về phía Lục Phong, cặp chân dài co lên, tóc tai che trán, ánh mắt bình thường rất kiêu ngạo giờ nhắm lại, trông rất yên lặng và ngoan ngoãn một cách dị thường.
Lục Phong bên cạnh đang nằm thẳng người, đôi tay được mệnh danh là ‘tay của thần’ đan vào nhau đặt trên bụng, áo khoác tùy ý đặt trên đùi, cổ áo hơi mở ra, vì nghiêng đầu nên lộ ra nửa đoạn xương quai xanh, từ cái cổ thon dài nhìn lên trên chính là khuôn mặt đang ngủ thoải mái.
Hắn nghiêng đầu về phía Vệ Kiêu.
Hai người tuy không nằm gần nhau nhưng lại có cảm giác gắn bó một cách khó hiểu.
Bạch Tài: “…”
Tiếc là hội chị em trầm cảm không được thấy một màn kinh điển này.
Vệ Kiêu ngủ rất ngon, khi xuống máy bay thì tinh thần sảng khoái.
Nhận hành lý, lên xe bảo mẫu, Vệ Kiêu bắt đầu lướt weibo.
Xem được một lúc thì trợn mắt há mồm.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Vệ Kiêu nhìn kỹ một chút rồi hỏi Ninh Triết Hàm: “Trên Weibo cậu có bao nhiêu fan?”
Ninh Triết Hàm đã rất nổi tiếng từ khi còn trong trại huấn luyện trẻ, sau khi gia nhập FTW thì số lượng fan tăng nhanh như gió, nhóc Ninh nghiêm túc nói: “Khoảng chừng 1,5 triệu”
Vệ Kiêu khẽ thở dài: “Anh 2 triệu”
Chỉ một vài ngày kể từ khi lập tài khoản?
FTW thậm chí còn không nghiêm túc quảng bá, thậm chí còn chưa đăng poster, cái lượng fan này…
Là giám đốc câu lạc bộ, Hạng Lục rất kinh ngạc: “Hôm qua tôi thấy vẫn chưa đến 1 triệu cơ mà”
Weibo của các tuyển thủ rất được bộ phận vận hành câu lạc bộ chú ý, dù sao đây cũng liên quan đến lợi ích của họ.
Vệ Kiêu lắc đầu một cái: “Vẫn còn đang tăng, có khả năng tối nay sẽ vượt qua Bạch Tài”
Tài khoản chính của Bạch Tài chỉ mới 2,5 triệu fan, kém rất xa so với tài khoản Quái Đế có 7 triệu lượt fan.
Nhóc Ninh tích cực tâng bốc: “Anh Kiêu giỏi quá!”
Vệ Kiêu vốn đã vểnh đuôi lên trời, bây giờ lại càng thêm đắc ý, nhưng cậu chỉ khiêm tốn nói: “Nhờ công lao của fan CP đấy”
Nhóc Ninh im lặng, bản năng mách bảo cậu ta là sắp có điều gì đó không ổn xảy ra.
Y như rằng câu tiếp theo của Vệ Kiêu là một ‘ý đồ xấu’: “Đừng lo, hai ta cũng tạo ra một cái CP, số lượng fan của chú em sẽ bay vọt lên nóc nhà luôn!”
Ninh Triết Hàm: “!!!”
Lục Phong ở bên trái liếc Vệ Kiêu một cái.
Vệ Kiêu không hề hay biết, còn đang nhiệt tình giúp anh em: “Lát nữa nhờ lão Bạch chụp cho một tấm, giống như cái của anh với đội trưởng á, đảm bảo…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Ninh Triết Hàm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu!”
Vệ Kiêu: “Đừng ngại, nhiều em gái thậm chí game còn chẳng chơi nhưng lại đến cổ vũ cho chúng ta là vì cái gì?”
Ninh Triết Hàm: “…………”
Cậu ta không biết và cũng không muốn biết, chỉ hi vọng ông trời tước mất khả năng nghe.
Vệ Kiêu đã nhìn thấu cậu ta: “Chính là để xem chúng ta hôn hôn yêu yêu đó!”
Ninh Triết Hàm: “… … … …”
Tội nghiệp tóc xám tro vươn tay cầu cứu đồng nghiệp, tiếc là lão Việt đang bận yêu đương với khoai tây chiên, lão Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi, đội trưởng thì…
Lục Phong đặt máy tính bảng xuống, nhìn qua nói: “Em có làm được không?”
Câu này là nói với Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu: “Hả?”
Lục Phong: “Em có đủ sức tăng nó từ 2 triệu lên 10,5 triệu không?”*
*Ở đây bạn Phong nói đến số lượng fan theo dõi weibo
Vệ Kiêu sửng sốt một chút, chợt hiểu ra: “Đúng vậy, lượng fan của em vẫn còn thấp, như vậy phải…”
Nghe phần mở đầu này của cậu, Ninh Triết Hàm lo sợ: Ông lớn ơi, cầu ngài đừng nói là để đội trưởng dẫn dắt con màààà, con vẫn muốn sống sót trong kì tập huấn này đóóóó!
Mạch não của Vệ Kiêu tất nhiên là khác xa người thường, chỉ nghe cậu nói hết câu: “…Như vậy phải tăng số fan của một người lên trước đã, vậy trước tiên anh sẽ ké chút fame từ đội trưởng đã rồi mang theo nhóc sau!”
Nhóc Ninh: “…”
Nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, còn kích thích hơn cả trận chung kết của trại huấn luyện trẻ là thế nào!
Lục Phong gọi cậu: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu lập tức nhìn hắn: “Có!”
Lục Phong: “Làm việc gì cũng phải chuyên tâm.
”
Vệ Kiêu không hiểu lắm: “Dạ?”
Sau đó cậu hiểu ra, gật đầu nói: “Đã hiểu, sau này em sẽ chuyên tâm, chỉ hợp tác với đội trưởng!”
Lục Phong bình tĩnh đáp: “Ừ.
”
Tất cả nhân viên trên xe: “??????”
May mà anh tài xế không hiểu được tiếng Trung, nếu không xe đã lái ra vùng ngoại ô rồi!
Vệ Kiêu được nước lấn tới: “Đội trưởng!”
Lục Phong: “?”
Vệ Kiêu: “Em đã ngoan thế này rồi, 15 ngày sau có thể solo với em một ván không?”
Lục Phong nhấn mạnh: “Phải chuyên tâm”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Chỉ cho hợp tác, không được solo?”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu hối hận rồi: “Đội trưởng, anh xem thế này có được không? Em không hợp tác tạo CP, chỉ chuyên tâm solo với anh!”
Lục Phong nhìn về phía trợ lý: “Đã sửa hợp đồng chưa?”
Trợ lí vô tội bị vạ lây: “???”
Năm phút trước anh mới phê duyệt xong mà, bây giờ có 12 cái tay tôi cũng không thể làm nổi đâu!
Mãi cho đến tận xe bảo mẫu đi vào trại huấn luyện, Vệ Kiêu vẫn không có cơ hội nói chuyện với Lục Phong.
Có lẽ do ban tổ chức cuộc thi đã thu hút được rất nhiều tài trợ, vì thế đã thuê luôn một cái resort, điều kiện quá tốt.
Khi họ đăng ký, họ nhận được đồng phục của trại huấn luyện mùa đông in tên ID của mình.
ID được xác thực trước và không thể thay đổi, tất nhiên không cần phải thay đổi.
FTW không tính là đến quá sớm, các đội khác cũng lần lượt đến nhưng do không quen biết nhau nên không chào hỏi.
3U khởi hành sớm hơn FTW, nhưng tiếc là bị muộn hai tiếng vì chuyển chuyến bay nên bây giờ vẫn chưa đến.
Lễ tân đưa cho Hạng Lục một tờ giấy ghi lịch trình chung của ngày hôm nay.
Đến tối tất cả các đội mới tập trung đầy đủ, lúc đó sẽ có buổi họp trước khi bắt đầu huấn luyện, chín giờ sẽ có một trận đấu biểu diễn, xem như là mở màn cho trại huấn luyện.
Vệ Kiêu rất tò mò với trận đấu biểu diễn: “Ai đánh với ai vậy?”
Bạch Tài nhìn lịch trình nói: “Còn phải nghĩ à? Chắc chắn là L&P và Pro rồi.
”
Cái gọi là trận đấu biểu diễn, tất nhiên phải để cho hai đội mạnh nhất của mùa giải trước thi đấu, kích thích khí huyết của mọi người, hâm nóng không khí.
L&P là á quân mùa giải trước, còn Pro là đội đạt giải 3.
Hai đội này đấu với nhau, nghĩ lại thôi cũng khiến mọi người thích thú.
Chớ đừng nói chi là đội trưởng Nguyên Trạch của L&P và đồng đội cũ là ADC chính của Pro, Kim Sung Hyun
Hai người này từng là tuyển thủ chính thức của chiến đội thần thánh, những huyền thoại mà họ tạo ra vẫn không thể nào quên.
Nguyên Trạch rất có tiếng ở khu thi đấu Bắc Mỹ, là người Hoa nhưng lại được dân da trắng tôn trọng như vậy, đủ hiểu anh mạnh như thế nào.
Còn Kim Sung-hyun, sau khi trở về Hàn Quốc đã đè bẹp tất cả các tiền bối của mình, mở một con đường máu trở thành ADC số một Hàn Quốc!
Nguyên Trạch cùng Kim Sung Hyun được nhiều người chú ý như vậy, trái lại sếp của FTW thực sự có chút đáng thương.
Ngoại trừ Close, FTW năm nay vẫn không có gì nổi bật.
Nhìn hai người mới đến trông khá đẹp trai, nhưng thế thì có ích lợi gì?
Đây là Esport, thực lực là quan trọng nhất, mặt có đẹp đến đâu thì cũng không giúp được gì.
Bưởi livestream trong nước của Vệ Kiêu, ngoài sự chú ý của Nguyên Trạch cùng với Kim Sung Hyun, các đội ở các khu vực khác không ai quan tâm.
Khu thi đấu Trung Quốc ảm đảm suốt bao năm nay, có thể làm được cái gì?
Các đối thủ cần để ý vẫn là ở Bắc Mỹ, Châu Âu và Hàn Quốc.
Cuộc họp trước khi huấn luyện được lên kế hoạch vào lúc 8 giờ tối tại sảnh tiệc lớn của khách sạn.
Ban tổ chức thi đấu đã sắp xếp từ trước, đại sảnh hội nghị có thể chứa được một đến hai trăm người, trang bị được đặt ở sân khấu trung tâm, xem ra trận đấu biểu diễn sẽ diễn ra ở đây.
Bởi vì sảnh hội nghị rất rộng, vì thế không sắp xếp trước chỗ ngồi, ngồi chỗ nào cũng được.
Các đội khi đến đều mặc đồng phục đội, nên rất dễ nhận biết, các đội cùng khu vực hay quen biết nhau đều chào hỏi.
Khi FTW bước vào, sảnh hội nghị yên lặng một lúc.
Không ít người nhìn chằm chằm Close, một số thì háo hức, một số tiếc nuối, và hơn hết là mỉa mai ——
Giành ba chức vô địch liên tiếp ở nội dung đơn, là người đàn ông mạnh nhất thế giới.
Danh bất hư truyền rồi lại hữu danh vô thực.
Dù cá nhân có mạnh mẽ đến đâu, Close cũng không thể rời bỏ được FTW, mà FTW vốn đã là một đội vô dụng không có khả năng.
Vốn là phượng hoàng nhưng giờ lại sa cơ lỡ vận, thật nực cười.
Tầm mắt quá lộ liễu khiến cho Ninh Triết Hàm thần kinh nhạy cảm cảm thấy không khỏe.
Việt Văn Nhạc cũng im lặng không lên tiếng, Bạch Tài cụp mắt đi theo, không nhìn bất kì ai.
Vệ Kiêu cau mày, trong lòng vạn phần không vui.
Lục Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng về phía trước.
Bầu không khí của toàn bộ FTW trầm xuống.
Thần Phong không khỏi lo lắng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nếu không tự cảm nhận áp lực này, hết thảy đều là nói suông.
Ngay cả nét mặt của Vệ Kiêu cũng căng thẳng, những người khác…
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, Vệ Kiêu không nhịn được nhỏ giọng mắng: “ĐM… Tất cả đều nhìn chằm chằm Close là sao?”
Thần Phong: “…”
Vệ Kiêu tức giận nói: “15 ngày này nếu tôi không được solo với ổng thì mấy người đừng hòng!”
Mọi người của FTW: “…………”
Cho nên này giờ ngài cau mày, mặt đầy nghiêm túc là vì bực bội chuyện này à?
Vệ Kiêu không yên lòng, kề sát vào Lục Phong gọi: “Đội trưởng!”
Lục Phong nhìn cậu.
Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm nói: “Trong mười lăm ngày này, anh không được Solo với ai hết!”
Lục Phong hơi giật mình.
Vệ Kiêu nhấn mạnh: “Chỉ cần anh không Solo với ai, em sẽ không đu lấy anh đòi Solo!”
Nghĩ đến việc Close phải solo vào hai năm trước để đổi lấy trận đấu tập, cậu cảm thấy khó chịu muốn chết!
Nói xong Vệ Kiêu cảm thấy mình quá độc đoán, liền giải thích: “Ý của em là anh không được tự mình chịu đựng, nếu anh muốn solo với ai đó thì cũng được thôi…”Mẹ, nói không được nữa, gato quá, nghĩ đến việc Lục Phong thật sự muốn Solo với người khác, cậu ghen đến nổ bong bóng!
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Phong đã có chút nhiệt độ: “Không có”
Vệ Kiêu sững sờ.
Lục Phong nhẹ giọng nói: “Ở đây anh không muốn solo với ai cả”
Bong bóng đố kị trong lồng ngực Vệ Kiêu lập tức lên men, trở thành một dòng nước nóng: “Thật sao?”
Lục Phong: “Tất cả đều thua dưới tay anh cả, Solo không có ý nghĩa gì.
”
Vệ Kiêu: “!”
Không ai có đủ tư cách để nói điều này, ngoại trừ Close.
Trong cả cái sảnh hội nghị này, trong tất cả 18 đội ưu tú đến từ 16 khu thi đấu, gần 90 tuyển thủ chính thức, tất cả đều thất bại dưới tay Close.
Không chỉ ánh mắt của Vệ Kiêu sáng lên, ngay cả Ninh Triết Hàm bên cạnh cũng lập tức ngồi thẳng lưng.
Sợ cái gì?
Có gì mà phải sợ.
Người mạnh nhất thế giới đang ở trong FTW họ, bọn bọ có gì mà phải sợ.
Trong lòng Vệ Kiêu ngứa ngáy, ngứa đến mức muốn mở máy tính lên, đánh một trận với Lục Phong ngay bây giờ!
Một Close mạnh mẽ.
Một Close chói mắt.
Một Close không ai địch nổi!
Là người đàn ông mạnh nhất thế giới mà cậu theo đuổi hai năm qua!
Lục Phong dừng lại, bỗng nhiên lại nói: “Ồ, cũng không hẳn.
”
Vệ Kiêu ngẩn người.
Lục Phong: “Vẫn còn có một người.
”
Cảm xúc của Vệ Kiêu vừa mới thăng hoa lập tức rớt cuống: “Ai!?”
Là tên quỷ đáng ghét Nguyên Trạch đó sao?
Hay là Kim Sung Hyun!
Lục Phong cười nói: “Em”
Vệ Kiêu chớp mắt mấy cái.
Lục Phong đính chính một chút: “Trừ em ra, chỗ này không ai muốn solo với anh đâu”.