Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 338

☆, Chương 338

Thế giới 21: Một phần mấy 17

Cao Huệ Hòa đến rất đột ngột, hoàn toàn không đánh tiếng trước, Nhạc Thiên vừa mở cửa, Cao Huệ Hòa lập tức nhào vào lòng Nhạc Thiên òa khóc. Nhạc Thiên có chút dở khóc dở cười, bởi vì cậu vừa nghe là biết Cao Huệ Hòa giả khóc, bản thân cậu là một bậc thầy giả khóc, giả khóc tầm cỡ Cao Huệ Hòa gán vào học sinh tiểu học thậm chí còn chẳng lừa nổi tiền tiêu vặt.

Nhạc Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cô, “Huệ Hòa, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cao Huệ Hòa mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhạc Thiên, đừng rời bỏ em mà.”

Nhạc Thiên đang định khuyên tiếp, ngẩng đầu lên bất ngờ đối diện với gương mặt tối đen của Tưởng Thế Tương, phút chốc có cảm giác déjà vu bị bắt gian tại trận, “Thế Tương…”

Cao Huệ Hòa nghe thấy tiếng của Hứa Nhạc Thiên, lập tức thả tay xuống ngoái đầu lại, quả nhiên đúng như suy nghĩ của Nhạc Thiên là giả khóc, trong mắt không có một giọt nước mắt nào. Nhìn thấy trong tay Tưởng Thế Tương xách hai cái túi siêu thị, bất chợt nổi giận không nhịn nổi gầm thét lên với Tưởng Thế Tương: “Hai người sống chung?!”

“Mắc mớ gì đến cô?” Trên mặt Tưởng Thế Tương mang chút đắc ý cay nghiệt, “Không phải cô đã bị đá rồi sao?”

Nhạc Thiên vừa thấy cái vẻ cục xúc đó là biết biết là “Tưởng Thế Ngưng” chạy ra ngoài, hoặc là “Tưởng Thế Tương”, dù sao thì cũng không phải là Tưởng Thế Chiêu, Tưởng Thế Chiêu ngay cả cãi nhau với Trang Khiên Ngọc còn vất vả.

Cao Huệ Hòa như mèo bị dẫm đuôi, tức giơ chân nói: “Tưởng Thế Tương, anh đừng có mà vênh váo, trên tay tôi vẫn còn mang nhẫn, Nhạc Thiên vẫn là hôn phu của tôi!”

“Tôi không vênh váo, tôi có gì để vênh váo chứ. Tôi không giống như ai đó, tưởng là mang một cái nhẫn xoàng là có thể công khai thể hiện quyền sở hữu, em yêu của tôi mãi mãi là chính em ấy.” Tưởng Thế Ngưng cười khẽ nói.

Nhạc Thiên vừa nghe cách xưng hô đó là biết ngay lão tam Tưởng Thế Ngưng lại chạy ra ngoài rồi.

“Tưởng Thế Tương!” Cao Huệ Hòa tức chết đi được, quay đầu lại kéo ngọn lửa chiến tranh cháy đến chỗ của Hứa Nhạc Thiên, “Nhạc Thiên, anh thật sự muốn ở bên anh ta sao? Em có chỗ nào kém anh ta? Anh nói đi!”

“Huệ Hòa…” Nhạc Thiên vừa mở miệng định khuyên, Tưởng Thế Ngưng đã xách túi tiến lên trước ôm Hứa Nhạc Thiên, nhướng mày nói với Cao Huệ Hòa: “Cô không có điểm nào là hơn tôi cả, ha ha.” Rồi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, vòng quanh người Hứa Nhạc Thiên lùi vào trong cửa, đóng mạnh cửa lại, lớn tiếng nói với Cao Huệ Hòa tức muốn nổ phổi bên ngoài: “Tạm biệt!”

“Anh…” Nhạc Thiên dở khóc dở cười nói, “Anh không nên nói chuyện với Huệ Hòa như thế.”

Tưởng Thế Ngưng quăng cái túi trên tay, quay mặt sang, mặt đầy oan ức chu mỏ nhìn Hứa Nhạc Thiên, “Baby, tôi không vui.”

“Hả?” Nhạc Thiên ra vẻ khó hiểu ngơ ngác.

Tưởng Thế Ngưng ôm cậu như một đứa trẻ, “Bọn họ giành trước tôi, rõ ràng tôi mới là người yêu em nhất.”

“Anh… là Tưởng Thế Ngưng?” Nhạc Thiên biết mà còn hỏi.

Tưởng Thế Ngưng buông tay, trên mặt hiện lên một nụ cười xán lạn, “Cưng à, em biết tên của tôi! Là bọn họ nói cho em sao? Vậy xem ra mấy tên đó cũng không đến nỗi quá xấu.” Sau đó hắn nhẹ nhàng hôn “chụt chụt” lên hai bên gò má của Hứa Nhạc Thiên, điệu bộ vui vẻ tới mức chẳng biết hướng Bắc nằm đâu, “Tôi thật sự rất muốn làm với em ngay bây giờ, nhưng mà hai tên khốn kiếp kia đã hành em mệt chết đi được rồi. Tưởng Thế Chiêu nói nếu tôi dám chạm vào em, anh ta sẽ bảo Tưởng Thế Tương giết tôi ngay,” Tưởng Thế Ngưng le lưỡi một cái, “Tên kia có dao đó.”

Nhạc Thiên thật sự giật mình, “Dao?”

Tưởng Thế Ngưng sờ sờ mũi, làm dấu gạch chéo trước miệng mình, “Baby, anh tôi không thể nói nữa, nói nữa anh ta sẽ tức giận, sau khi tôi về sẽ đâm tôi đấy.” Rồi quay người lại xách hai cái túi dưới đất lên hồ hởi nói: “Để tôi nấu cơm, để tôi nấu cơm cho, tôi nấu ăn ngon nhất, Tưởng Thế Chiêu chẳng so được đâu.”

Ngay cả điệu bộ bước đi của Tưởng Thế Ngưng cũng là nhảy nhót tung tăng về phía trước, ngập tràn sức sống, dáng vẻ không buồn không lo. Kén ba chọn bốn với nguyên liệu nấu ăn mà Tưởng Thế chiêu mua, “Tên này chỉ biết ra vẻ thôi,” Tưởng Thế Ngưng cầm một cục thịt bò tựa vào phòng bếp khua tay với Hứa Nhạc Thiên, “Em xem cục thịt này nè, thớ thịt chẳng đẹp đẽ gì cả, anh ta chỉ chọn đắt mà mua, chả có tí kinh nghiệm cuộc sống gì cả.”

“Anh thật sự muốn nấu cơm?” Bởi vì thái độ trẻ con của Tưởng Thế Ngưng, nên Hứa Nhạc Thiên có phần nghi ngờ, xắn tay áo lên cũng đi vào bếp theo, sợ hắn đốt bếp.

Tưởng Thế Ngưng cười hì hì hôn một cái thật nhanh lên mặt của Hứa Nhạc Thiên vừa đi tới, “Em phải tin tôi chứ, ngày nào tôi cũng rèn dũa khả năng nấu nướng, là có một ngày được nấu cơm cho bà xã ăn.”

Hứa Nhạc Thiên nhìn hắn không thể tin nổi, cuối cùng cúi đầu chậm rãi lắc đầu. Tuy cùng một cơ thể song quả thực là tính cách khác nhau.

Tưởng Thế Tương nấu cơm cũng không yên, khi thái rau còn khoe khoang kỹ thuật cắt rau của mình, nhanh đến mức Nhạc Thiên liên tục kinh ngạc thốt lên kêu hắn cẩn thận. Tưởng Thế Ngưng nghiêng đầu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, tay vẫn cắt rất nhanh, không hề để mình bị thương chút nào.

Tưởng Thế Ngưng không chỉ màu mè hoa hòe hoa sói, bày lên bàn cũng ra hình ra dáng, gần như là một đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhạc Thiên mói đầu còn sợ chỉ được mã đẹp, sau khi ăn một miếng thì hết sức bất ngờ, lần cậu được ăn món ăn ngon kinh khủng như thế này gần như đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

“Sao nào, có phải tôi cũng có một ưu điểm mà mấy tên kia không sánh nổi không?” Tưởng Thế Ngưng vênh váo đắc ý nói.

Nhạc Thiên thật lòng khen: “Ngon quá, anh còn giỏi hơn đầu bếp sao Michelin nữa.”

Tưởng Thế Ngưng được cậu khen mà mở cờ trong bụng, chu môi nói: “Muốn được thưởng.”

Nhạc Thiên đỏ mặt cúi đầu, “Ăn cơm đi.”

Tưởng Thế Ngưng quệt mồm bất động, trong miệng vẫn còn phát ra tiếng “ưm ứm ừm” khoa trương. Động tác gắp đồ ăn của Nhạc Thiên càng lúc càng chậm lại, rốt cuộc đành bất đắc dĩ ngẩng đầu hôn lên môi Tưởng Thế Ngưng.

Vốn tưởng chỉ là một nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, Tưởng Thế Ngưng lại mạnh mẽ ôm cổ Hứa Nhạc Thiên làm nụ hôn này trở nên sâu hơn. Tưởng Thế Ngưng rất nhiệt tình, khác với sự nồng nhiệt đơn giản là ngang ngạnh của Tưởng Thế Tương; sự nhiệt tình của Tưởng Thế Ngưng như ly nước soda cam trong ngày hè, ngọt ngào, tươi mát, soi sáng Hứa Nhạc Thiên.

“Baby, tôi muốn ôm em quá,” Tưởng Thế Ngưng lưu luyến kết thúc nụ hôn này, cau mày cụng nhẹ vào trán Hứa Nhạc Thiên, “Nhưng em đã mệt quá rồi.”

Lúc ăn Tưởng Thế Ngưng nói rất nhiều, trên người hắn không hề có một chút khí chất quý công tử được dạy dỗ đàng hoàng của Tưởng gia, khi nói chuyện còn khua tay múa chân. Không hề ngần ngại miêu tả thế giới nhân cách của bọn họ cho Hứa Nhạc Thiên nghe, “Tưởng Thế Tương, ý tôi là người đầu tiên ấy, anh ta là một tên ngốc, chẳng biết gì cả, chỉ biết vẽ thôi, mà vẽ cũng không sao, thật sự, xấu lắm luôn.”

“Vậy còn anh, anh biết nấu ăn, còn biết gì nữa?” Hứa Nhạc Thiên mỉm cười hỏi.

Tưởng Thế Ngưng nhanh nhảu nói: “Tôi còn biết trượt ván, chờ lúc nào đó tôi ra ngoài trượt cho em xem.”

Hứa Nhạc Thiên nhìn Tưởng Thế Ngưng cười, bởi vì ngoại hình của Tưởng Thế Tương thiên về hướng cậu công tử nhà giàu đầy khí thế, rất khó tưởng tượng được hình ảnh hắn chơi trượt ván.

Tưởng Thế Ngưng bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Baby, em đang chê tôi hả?”

“Không có, biết trượt ván là tuyệt lắm, tôi không biết trượt,” Hứa Nhạc Thiên mỉm cười, dáng vẻ khi nói chuyện với Tưởng Thế Ngưng rất thả lỏng cũng rất vui vẻ. Nhất là khi Tưởng Thế Ngưng không có bám rít lấy cậu muốn kéo cậu lên giường, “Vậy Tưởng Thế Chiêu thì sao?”

Tưởng Thế Ngưng không có câu nào hay về Tưởng Thế Chiêu, vung tay lên, khịt mũi coi thường nói: “Anh ta là người kém cỏi nhất, ngoại trừ kiếm tiền ra chẳng biết làm gì cả.”

Trong quan niệm của Tưởng Thế Ngưng, tiền là thứ không đáng nhắc đến nhất. Hứa Nhạc Thiên nhìn khuôn mặt hớn ha hớn hở của Tưởng Thế Ngưng, một cách sâu sắc hiểu được rằng bốn nhân cách này quả thực khác nhau hoàn toàn.

Bữa cơm này mới được giữa chừng, không hề có điềm báo trước, Tưởng Thế Tương xuất hiện – là Tưởng Thế Tương u ám lắm mưu nhiều kế, hắn không hề che giấu, nét mặt sâu thăm thẳm nhìn Hứa Nhạc Thiên, từ tốn hỏi: “Đã gặp hết rồi?”

Chiếc bát trong tay Hứa Nhạc Thiên bỗng nhiên trở nặng, Tưởng Thế Tương này mang đến cho cậu một cảm giác ngột ngạt nặng nề, như là bị một tấm lưới mịn gió thổi không lọt phủ trước mặt, cậu lẳng lặng nhìn Tưởng Thế Tương, chầm chạm đáp: “Đã gặp rồi.”

“Thích không?” Tưởng Thế Tương nói.

Hứa Nhạc Thiên lảng tránh nói: “Đều rất đáng yêu.”

Tưởng Thế Tương hơi cười, khi hắn thật sự cười rộ lên, không mô phỏng theo bất cứ nhân cách nào thì nụ người gần như u ám, “Nhưng mà em muốn giết bọn họ.”

Tay Hứa Nhạc Thiên run run, đánh rơi chiếc đũa lên bàn.

“Không phải, chỉ là tôi mong… anh đi khám bệnh.” Hứa Nhạc Thiên cố gắng bình tĩnh nói.

Tưởng Thế Tương ngắm nhìn Hứa Nhạc Thiên, nội tâm Hứa Nhạc Thiên là mềm mỏng song không phải mềm yếu. Lúc trước hắn cho rằng trong con người Hứa Nhạc Thiên có một chút yếu đuối, nhưng sau khi nhìn thấy cậu trong phiên tòa hắn đã hiểu được, dịu dàng không có nghĩa là mềm yếu, dịu dàng thường mới là mạnh mẽ nhất. Tưởng Thế Tương tàn nhẫn nói: “Quá trình chữa trị đó là lần lượt g**t ch*t từng người bọn họ, em thấy như vậy là khám bệnh sao?”

Hứa Nhạc Thiên trầm mặc rất lâu, cuối cùng khẽ thở dài, cam chịu nói: “Xin lỗi Thế Tương, tôi không nên ép anh, tôi không thể đưa ra quyết định thay anh.”

Tưởng Thế Tương hài lòng cười, mấy nhân cách kia cũng coi như là không quá vô dụng, ít nhất là có thể làm Hứa Nhạc Thiên mềm lòng.

Trong không gian tăm tối, trong một trạng thái bốn thế chân vạc.

Tưởng Thế Tương bất ngờ trái với thái độ nhút nhát thường ngày, lớn tiếng nói: “Tôi muốn kết hôn với cậu Hứa!”

Tưởng Thế Chiêu cau mày nói: “Cậu câm miệng đi, cậu suýt hành em ấy chết đấy.”

Mặt Tưởng Thế Tương đỏ hồng, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một bức tranh, là bức chân dung của Hứa Nhạc Thiên lần đầu tiên gặp gỡ, Hứa Nhạc Thiên ăn mặc lễ phục, trên mặt là nụ cười vừa dịu dàng vừa xa cách. Vẻ mặt Tưởng Thế Tương mơ mơ màng màng: “Cậu Hứa đẹp quá, tôi thích cậu Hứa quá đi mất.”

Tưởng Thế Ngưng tức chết đi được, “Anh biết vẽ, thế tại sao lại vẽ giấy hôn thú cho tôi xấu vậy hả?”

Tưởng Thế Tương không hiểu nói: “Tôi chưa vẽ cho cậu bao giờ.”

Tưởng Thế Ngưng là nhân cách duy nhất tán thành một cơ thể bốn nhân cách. Nói theo một ý nghĩa nào đó, thực ra thì hắn là người có cái nhìn thoáng nhất trong bốn nhân cách, bất cứ người nào ở bên Hứa Nhạc Thiên thì cũng được, chỉ cần là bọn họ là được.

Tưởng Thế Tương lạnh lùng nhìn ba người còn lại, con dao trên tay vẫn lóe sáng lên, “Muốn sống, hay muốn chết?”

“Cậu thật sự cho rằng cây dao trong tay cậu tổn thương được bọn tôi sao?” Tưởng Thế Tương nói tỉnh bơ.

“Đừng cãi nữa đừng cãi nữa,” Tưởng Thế Ngưng gào to nhất trái lại là người bước ra giảng hòa, “Chúng ta không thể chung sống hòa bình à? Nếu như thật sự đi xem bác sĩ, đến cuối cùng là nhân cách nào được ở lại không ai nói trước được, có khi… tất cả chúng ta sẽ chết hết thì sao.”

Tưởng Thế Chiêu rất rõ ràng điều này.

Dù bây giờ tên “Tưởng Thế Tương” này nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng thì hắn cũng do Tưởng Thế Tương đằng sau tách ra. Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, sau khi ở bên Hứa Nhạc Thiên rồi, con dao trong “Tưởng Thế Tương” đã nhỏ đi, tất cả sức mạnh của một người không mạnh được vậy.

Gồm cả việc Tưởng Thế Ngưng cũng mất đi năng lực cắt đứt nhận thức của cơ thể.

Lúc Tưởng Thế Chiêu khống chế cơ thể đã đọc rất nhiều liên quan đến nhân cách phân liệt thư, bình tĩnh nói: “Các cậu đều là nhân cách sinh ra từ chấp niệm của cậu ta với Hứa Nhạc Thiên, bây giờ cậu ta có Hứa Nhạc Thiên rồi, các cậu chưa chắc là đối thủ của cậu đâu.”

Tưởng Thế Tương vuốt tranh của mình, ngu ngơ hỏi: “Cậu ta là ai?”

“Cậu câm miệng đi,” Tưởng Thế Chiêu hung dữ quát, quay đầu nói với “Tưởng Thế Tương”, “Mỗi người chúng ta dựa vào khả năng của mình, tự nhiên sống hòa bình, thế nào?”

“Tưởng Thế Tương” cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đang yếu bớt đi, khi Tưởng Thế Tương thật sự chạy ra đè lên Hứa Nhạc Thiên thì hắn muốn làm Tưởng Thế Tương cút về, nhưng bất ngờ là hắn không làm được.

Sức mạnh tiềm ẩn của nhân cách chính lớn đến mức hằn không ngờ được.

Trong thế giới nhân cách đang diễn một vụ đàm phán kịch liệt, trong mắt Hứa Nhạc Thiên thì vẻ mặt của Tưởng Thế Tương không ngừng thay đổi, cuối cùng có xu thể gần như hòa nhã. Đến ngay cả Hứa Nhạc Thiên còn không người đang dối diện với mình là ai, ánh mắt nhìn hắn ngờ vực không thôi.

“Đừng sợ,” Tưởng Thế Tương đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Hứa Nhạc Thiên, cúi đầu nhẹ hôn một cái vào tai Hứa Nhạc Thiên, “Tôi sẽ cho bọn họ một con đường sống, bởi vì—— tất cả bọn tôi đều yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment