Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 345

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 345

Thế giới 22: Quản giáo 6

Bị mười mấy người cầm súng chỉ vào, mặt Tống Từ đầy ý cười, vác mềm nhũn Tạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng xốc xốc. Tạ Nhạc Thiên rên lên một tiếng, các tùy tùng đang cầm súng sắc mặt phút chốc thay đổi.

“Chủ tịch Tạ, cậu rất biết dạy dỗ người dưới.” Tống Từ nhìn từng tên từng tên tùy tùng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn trước mặt, nghĩ bụng sao bên cạnh mình toàn mấy thứ rác rưởi ngu xuẩn ăn cây táo rào cây sung.

Tạ Nhạc Thiên không trả lời.

Tống Từ lật người qua, mới phát giác thấy mặt mày Tạ Nhạc Thiên đỏ bừng lên, gân xanh trên trán hơi nổi lên, đôi môi mất hết màu máu, hai mắt nhắm nghiền, trạng thái gần như là sắp chết. Tống Từ lập tức lật thẳng người lại, cúi người hô hấp nhân tạo cho cậu.

Mười mấy tùy tùng thần sắc phức tạp nhìn Tống Từ làm hô hấp nhân tạo cho Tạ Nhạc Thiên, cảnh tượng giương cung bạt kiếm bỗng nhiên trở nên lúng túng.

Trước đó, Tạ Nhạc Thiên đã căn dặn bọn họ, nếu như Tống Từ cưỡng chế mang cậu ra ngoài, cứ dứt khoát xả súng bắn chết, nhưng với tình hình hiện tại… trên mặt nhóm tùy tùng hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Sau khi Tống Từ nhiều lần hô hấp nhân tạo cho Tạ Nhạc Thiên xong, sắc mặt Tạ Nhạc Thiên dần ổn định lại, đối diện với Tống Từ đang cúi người xuống vừa há miệng định nói đã bị ngăn lại, đầu lưỡi hai bên chạm nhau cùng ngẩn ra.

Bởi vì khoảng cách vừa đủ gần, nên Tạ Nhạc Thiên thấy rõ con ngươi của Tống Từ. Không phải màu đen thuần, trong con ngươi thoáng có chút màu xám khói, hàng mi dày chầm chậm chớp. Trong mắt Tống Từ hiện lên ít ý cười, khẽ ngậm đầu lưỡi của Tạ Nhạc Thiên, rồi đột nhiên đứng dậy, “Chủ tịch Tạ, tôi cứu cậu một mạng, trị giá bao nhiêu tiền?”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi hít thở hai lần, huyệt thái dương lạnh lẽo mới thoáng thả lỏng, giơ cánh tay mềm nhũn lên khoác lên trên vai Tống Từ, “Phù —— tôi—— ”

Tống Từ thu vẻ mặt đùa cợt lại, một tay đỡ Tạ Nhạc Thiên dậy, Tạ Nhạc Thiên muốn rướn người lên, nhưng không hề có sức, thế là cuối cùng vẫn bị Tống Từ ôm lên, đi thẳng về phía những họng súng đen ngòm kia, “Đừng chỉa súng nữa, lên xe đưa chủ tịch của các cậu đến bệnh viện nào.”

Tạ Nhạc Thiên nhũn trong lồng ngực thành một nắm bùn gần như không có chút cảm giác nào nhỏ giọng cố gắng nói: “Về nhà.”

Tống Từ không tỏ rõ ý kiến, ôm Tạ Nhạc Thiên lên xe Tạ gia.

“Quản giáo.” Tùy tùng của Tống Từ tiến lên trước một bước, đứng bên xe Tạ gia.

Sau cửa kính xe, quản giáo của bọn họ ôm vị chủ tịch nửa chết nửa sống trong lòng, dường như rất hào hứng khóe miệng hơi cười, “Đi về hết đi, chờ mai tôi về giải quyết.”

“Vâng.” Thuộc hạ của Tống Từ cũng rất nghe lời.

Người làm của Tạ gia khác với tùy tùng của Tạ Nhạc Thiên, tất cả đều lo lắng quan tâm cho Tạ Nhạc Thiên, còn thuộc hạ của Tống Từ thì ai cũng sợ Tống Từ, không có ngoại lệ.

Ai không sợ chứ? Tống Từ cúi mặt, ra lệnh với tài xế của Tạ gia như chủ nhân, “Đi.”

Xe chạy rất vững, Tạ Nhạc Thiên nằm trong ngực Tống Từ nhắm hai mắt chậm rãi hít thở đều, qua mãi một lúc, cuối cùng cũng nói: “Tống quản giáo, đừng sờ lung tung.”

Từ khi Tống Từ vào trong xe vẫn chưa dừng tay, nhẹ nhàng v**t v* qua lại dọc trên đường cong từ sống lưng đến b* m*ng. Động tác dường như rất thuần khiết, những lần nào cũng dừng lại một chốc ngắn ngủi trên mông cậu, lại dường như không thuần khiết như vậy.

Tống Từ lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Tạ, tôi có ý tốt mà, sợ cậu chết mất thôi.”

“Không chết được,” Tạ Nhạc Thiên ho nhẹ một tiếng, lại chậm rãi lập lại, “Không chết được.”

Tống Từ hơi cười, cụp mắt nhìn vào mặt Tạ Nhạc Thiên, đôi mắt bình thản tưởng như biển sâu, dịu giọng nhỏ nhẹ nói: “Đúng thế, mạng của chủ tịch Tạ đáng giá biết chừng nào, không nên chết.”

Tạ Nhạc Thiên cũng nở nụ cười như có như không, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tống Từ vẫn sờ, sờ rất thuần khiết cũng vừa rất không thuần khiết.

Tạ gia cách Hà gia không xa, lần trước Tống Từ cũng về Tạ gia cùng với Tạ Nhạc Thiên, có điều lần trước là Tạ Nhạc Thiên đi nhờ xe hắn về, để lại cho hắn một quả boom, còn lần này là hắn đi xe của Tạ Nhạc Thiên, nên để lại cho Tạ Nhạc Thiên chút kỷ niệm gì đây? Tống Từ thả hồn suy nghĩ, ôm cậu đi xuống xe, thong dong đi lên lầu trong ánh mắt như hổ rình mồi của đám tùy tùng.

Có lẽ hắn cũng coi như là quen phòng Tạ Nhạc Thiên rồi, đi vào mà không sai lệch tí nào.

Tạ Nhạc Thiên trong ngực như đã ngủ thiếp đi, Tống Từ ném cậu lên giường, không có tình nhẹ tay, nên Tạ Nhạc Thiên tưng tưng trên chiếc giường mềm mại, song vẫn nhắm mắt lại bất tỉnh nhân sự.

Tống Từ lấy thuốc trong túi áo ra, âm thanh bật lửa vừa vang, người trên giường lập tức mở mắt ra, sâu kín nhìn về phía hắn.

Tống Từ không định hút thuốc, cố tình làm vậy mà thôi, thấy Tạ Nhạc Thiên mở mắt, nhướng mày nói: “Chủ tịch Tạ tỉnh rồi.”

“Tống quản giáo… còn việc gì?” Tạ Nhạc Thiên từ tốn hỏi.

Tống Từ nhìn thấy tầm mắt Tạ Nhạc Thiên vẫn còn rời rạc, Tạ Nhạc Thiên đang nói chuyện, chỉ có miệng là đang sống, tất cả những linh kiện còn lại trên người cậu đều u ám đầy chết chóc, đến ngay cả con ngươi cũng không di chuyển lấy một lần.

“Có việc,” Tống Từ cất thuốc lá và bật lửa, quỳ một gối xuống trên giường Tạ Nhạc Thiên, chậm rãi nói, “Cậu đốt hàng của Nghiêm Đông.”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Không phải tôi.”

Tống Từ hơi cười, “Chủ tịch Tạ kín kẽ không một lỗ hổng.”

Tạ Nhạc Thiên thản nhiên đón nhận câu đánh giá đó của hắn.

“Cơ mà, có một số chuyện không nhất định phải quan trọng chứng cứ,” Tống Từ vươn ngón tay ra, ngón trỏ thong thả lướt trên áo sơmi trước ngực Tạ Nhạc Thiên, là thế phanh ngực mổ bụng, “Chủ tịch Tạ cậu vẫn phải cẩn thận thì hơn.”

Tạ Nhạc Thiên hờ hững nói: “Nhận lời dạy dỗ.” Rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cậu ba lần bốn lượt giả ngủ, là để đuổi Tống Từ đi.

Đầu ngón trỏ Tống Từ lưu luyến cắt tới vạch lui trên cúc áo sơmi của cậu, bỗng nhiên hỏi: “Chủ tịch Tạ, tôi cởi nhé?”

“Gì?” Nhạc Thiên mở mắt cau mày hỏi.

Tống Từ không có dấu hiệu nào bắt đầu cởi cúc áo của Tạ Nhạc Thiên, ngón tay hắn khéo léo, trong lúc Tạ Nhạc Thiên hít thở mấy hơi, bảy cái cúc áo đã bị tháo ra hết, gồm cả cái nhét trong quần tây.

Tạ Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn Tống Từ, Tống Từ không có ý tốt nhìn ngược lại Tạ Nhạc Thiên.

Hai người đối mắt, ánh mắt không có một triền miên lưu luyến nào, nhất là Tống Từ còn cách một hàng mi dày như tấm mành, thâm trầm ma quái âm u.

Tống Từ cúi người hôn lên.

Tạ Nhạc Thiên gần như như một người chết, không đón ý hùa theo cũng không phản kháng, đầu lưỡi của Tống Từ rất nhanh nhạy, như một chú cá con hoạt bát tán loạn trong vòm miệng của Tạ Nhạc Thiên. Sau khi nếm hết mùi vị trong miệng cậu xong, Tống Từ nói: “Chủ tịch Tạ rất sạch sẽ.”

“Ăn xong đánh răng, tất nhiên là sạch sẽ.” Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói.

Tống Từ cúi mắt xuống, mắt rơi vào đôi bờ môi màu hồng nhạt của Tạ Nhạc Thiên, chậm rãi nói: “Tôi là người đầu tiên hôn chủ tịch Tạ sao?”

Tạ Nhạc Thiên ngoắc ngoắc môi, “Không phải.”

Sắc mặc Tống Từ thoạt nhìn không tốt lắm, một tay sờ lên lồng ngực mở phanh áo sơmi của Tạ Nhạc Thiên, chậm rãi x** n*n, thấp giọng hỏi: “Là ai?”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Douglas.”

Xúc cảm trong lòng bàn tay chuyển từ mềm sang cứng, Tống Từ hạ quyết tâm, nhẹ nhàng lôi kéo, quay mặt sang mỉm cười với Tạ Nhạc Thiên nói: “Người nước ngoài?”

Trên gương mặt tái nhợt của Tạ Nhạc Thiên hơi nhuốm đỏ, phản ứng nhạy cảm trong lòng làm cậu nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Chó nước ngoài.”

Tống Từ bật cười, ghé đến cắn nhẹ vào môi Tạ Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Thì ra là cún con, vậy tôi là người đầu tiên hôn cậu?”

Tạ Nhạc Thiên cong môi lên, ý cười dập dờn, nhắm hai mắt điềm đạm nói: “Anh có phải người không, thì còn khó nói lắm.”

Tống Từ vẫn là một người rất thanh tâm quả dục, hắn tập võ từ thời thiếu niên, thứ học nhập môn đầu tiên là phải tự kiềm chế, và hắn vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng sắc dục nói đến là đến, đối tượng còn là… một người đàn ông yếu ớt bệnh tật bảy rơi tám rụng.

Tống Từ buông tay ra, đổi thành dùng lưỡi mình đi gặm nuốt Tạ Nhạc Thiên.

Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại, hơi hừ hai tiếng, con người chia năm xẻ bảy một lần nữa được gom góp lại, lồng ngực hơi run. Tạ Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa nắm mái tóc ngắn của Tống Từ, “Tống quản giáo —— ”

“Tôi cho Nghiêm Đông cút khỏi tuyến đường kia, ” Tống Từ gặm m*t chụt chụt thành tiếng, không hé miệng, “Chủ tịch Tạ kết bạn với tôi được không?”

Tạ Nhạc Thiên siết bàn tay đang nắm mái tóc ngắn của Tống Từ, cậu không dùng nhiều sức, hơi thở gấp nói: “Tống quản giáo, tôi không đi bán thân.”

“Chủ tịch Tạ, cậu thấy tôi giống đi mua lắm à?” Tống Từ thả lỏng miệng, ngước mắt lên kéo cổ Tạ Nhạc Thiên hôn cái nữa, “Vì tôi thấy cậu đáng yêu thôi, một tấm chân tình, chủ tịch Tạ đừng hiểu lầm.”

“Đáng yêu?” Tạ Nhạc Thiên cười một tiếng như có như không. Tuy cậu là một kẻ tàn phế bán chết bán sống song cũng là một người đàn ông hàng thật đúng giá, bị Tông Từ vừa hôn vừa sờ đến nổi phản ứng. Mà Tống Từ là ai, là quản giáo phụ trách quản lý Trung đỉnh, ngoại trừ Hội Liên Hợp của tầng cấp cao nhất, thì không ai kiềm cập được hắn, quyền lợi là thứ thuốc k*ch t*nh tốt nhất, huống chi Tống Từ lại còn là một mỹ nam vạn người chưa chắc có một. Có thể ưng cậu, cũng coi như Tạ Nhạc Thiên có mị lực xuất chúng.

“Cảm ơn,” Tạ Nhạc Thiên dùng ánh mắt thể hiện sự cảm ơn với Tống Từ, sau đó nắm tóc hắn dùng hết sức lực toàn thân mình níu mạnh xuống dưới. Tống Từ không ngờ rằng cậu ốm yếu thế này rồi mà còn có nhiều sức đến vậy, phút chốc không phòng bị bị kéo lệch người sang bên. Hắn đối điện với đôi mắt đen lay láy đang tỏa sáng của Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên thẳng thắn nói: “Nhưng tôi không có hứng thú với việc đó.”

Cơ thể Tạ Nhạc Thiên như thế này, nên nhất quán vô dục vô cầu với chuyện “t*nh d*c”, không dám, vì sợ chết, con người mà ngay cả thở đều lao lực, nói gì đến chuyện “t*nh d*c”.

Ở trên, hắn không có sức, nằm dưới, có thể bị hành chết tươi.

Vậy nên nói ra là “không có hứng”.

Tống Từ còn đang ngoẹo cổ, trên giường có mấy cọng tóc đen ngăn rơi xuống, Tạ Nhạc Thiên thật sự không hề nương tay.

“Thôi được rồi,” Tống Từ ngồi dậy, “Chờ lúc nào chủ tịch Tạ có hứng thú, chúng ta bàn lại sau.”

Tạ Nhạc Thiên mỏi mệt ngã xuống, nhắm mắt lại, lại là dáng dấp nằm ngay đơ.

Tống Từ rất săn sóc kéo chăn đắp trên người Tạ Nhạc Thiên, quấn tròn lại, bọc Tạ Nhạc Thiên thành một con nhộng mập mạp, “Chủ tịch Tạ, tôi đi đây.”

Tạ Nhạc Thiên không nói một lời.

Tống Từ đi xuống lầu, tùy tùng trong Tạ trạch đều đang ở dưới lầu chen chúc đứng thành đám đông xin chờ đại giá. Tống Từ không quan tâm đến bọn họ, thoáng đảo mắt nhìn qua trông thấy một tảng đá cẩm thạch đen kịt đột ngột xuất hiện trong sân, chính giữa cắm một cây gậy chống thẳng đứng, hắn nhướng mày hỏi: “Sao lại để đây?”

Người của Tạ gia chỉ nhận một mình Tạ Nhạc Thiên là chủ nhân, cho dù là Tống Từ, bọn họ cũng không để ý tới, chỉ giữ cảnh giác nhìn hắn.

Tống Từ nở nụ cười, cảm thấy người hầu Tạ gia có phần trung thành tới dã man, Tạ Nhạc Thiên dạy dỗ được, cũng coi như là Tạ Nhạc Thiên hay, không, không thể nói là cũng coi như được, mà là Tạ Nhạc Thiên hay thật.

Tống Từ quay người đi về phái tảng đá cẩm thạch đó, một tay nắm gậy chống, dễ dàng rút cây gậy ra, tảng đá cảm thạch cũng “rầm rầm” chia năm xẻ bảy.

Tống Từ vốn muốn để lại một ít thứ cho Tạ Nhạc Thiên, đến cuối cùng lại mang theo cây gậy chống trở về, cắm trong phòng làm việc của mình.

Năm ngày sau sự việc hơm đó, Hà gia tan tác.

Một trận hỏa hoạn, đốt cháy sạch sành sanh, đơn giản không có thương vong.

Hôm đó Hà Linh dẫn Hà Nguyên Sinh đi Bảo Tượng Lâu ăn điểm tâm. Hà Nguyên Sinh bán báo lập nghiệp, lúc còn nhỏ bán báo trong một cửa hiệu lâu đời dưới Bảo Tượng Lâu, một mình gầy trơ cả xương. Ngửi mùi điểm tâm của Bảo Tượng Lâu thèm đến phát rồ, sau này phát tài rồi, thì không còn thích ăn nữa.

Lần này bệnh, ông lại nhớ đến, ngồi trên xe lăn, ch** n**c dãi lưỡi lưỡi run run nói với Hà Linh: “A Linh… ba muốn ăn… bánh mứt táo (1)… của đầu bếp của Bảo Tượng Lâu…”

Hà Linh thấy khó có khi ông có tinh thần, chợt muốn đưa ông ra ngoài, mà chuyến đi này… bảo vệ tính mạng của hai người.

Lục Hà Linh quay lại nhà đã bốc cháy, cả Hà trạch được dựng hoàn toàn bằng gỗ, gần như là cháy rồi không thể dập nổi, Hà Nguyên Sinh thấy lửa cháy ngập trời thì ngất đi.

Trong bệnh viện, Hà Linh đứng ngoài phòng bệnh rơi nước mắt, Tạ Nhạc Thiên đứng sau lưng chăm nom cho cậu.

Vừa nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên, Hà Linh lại kiềm lòng không đặng nghĩ đến việc Hà Nguyên Sinh tốt với cô. Ba không yên lòng về cô đến vậy, biết cô không giống anh chị em của mình, mỗi người có năng lực của riêng mình, nên trăm phương ngàn kế gửi gắm cô cho Tạ Nhạc Thiên, “Ba…” Hà Linh túm chặt chiếc khăn tay trắng tinh khôi khóc không thành tiếng.

Tạ Nhạc Thiên đứng ở phía sau cô vẻ mặt nghiêm nghị. Một trận hỏa hoạn lớn như thế nhưng chỉ cháy một căn nhà trống, người làm trong Hà gia có lý do riêng của từng người, tất cả thật sự vắng mặt cùng nhau một cách trùng hợp như vậy. Nếu như Hà Linh không mang Hà Nguyên Sinh ra ngoài, vậy thì hai cha con chắc chắn sẽ chết.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Tống Từ châm lửa.”

Hệ thống nói: “Đúng vậy.”

Nhạc Thiên thở dài, “Thực ra cũng do tao thọc gậy bánh xe.”

Hệ thống nói: “Chính xác.”

Hà Nguyên Sinh đã bị Tạ Nhạc Thiên lừa dối sử dụng như một cây súng.

Nhạc Thiên aizz một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tao đích thị là phản diện vừa đáng yêu vừa quyến rũ đó!”

Hệ thống: “…sao lần trước cậu không đồng ý với Tống Từ?”

Có một giây lát nó đã cảm thấy rằng Nhạc Thiên đổi tính, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy bất khả thi. Qua thời gian dài như vậy rồi, hiện tại thì xem như nó đã triệt để từ bỏ, không ôm hi vọng thì sẽ không thất vọng.

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Món đồ chơi làm bằng đường giống thủy tinh pha lê như tao, không l**m, sẽ không tan được.”

Hệ thống: …muốn Tống Từ la l**m cậu ta như con chó à… nằm mơ chắc…

“Chủ tịch Tạ,” Tùy tùng của Tạ Nhạc Thiên qua tới, mặt đầy nghiêm nghị, “Tống quản giáo đến rồi.”

Nhạc Thiên điềm đạm nói: “Ngăn lại.”

“Vâng.”

Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Hà Linh, “Anh đi ra ngoài một chút.”

Hà Linh ngậm nước mắt “dạ” một tiếng.

Nhạc Thiên chống gậy chậm rãi đi ra ngoài, người Tống Từ mang theo đối đầu với tùy tùng của Tạ gia đối lập, nhưng có vẻ rất hòa khí. Vẫn là Âu phục gọn gàng ngay ngắn như trước, nét mặt không mặn không nhạt, nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên đến, mới mỉm cười lên tiếng: “Chủ tịch Tạ.”

“Tống quản giáo.” Nhạc Thiên mỉm cười, “Đến thăm Hà lão?”

Tống Từ mím môi cười, khóe miệng hắn uốn cong lên thật sâu, hai gò má hơi lõm vào, gần như có chút ấu trĩ trẻ con, “Tới thăm cậu.”

__

(1) bánh mứt táo: 枣泥糕

Bình Luận (0)
Comment