☆, Chương 349
Thế giới 22: Quản giáo 10
Tạ Nhạc Thiên cầm gậy chống đứng dậy, Tống Từ muốn ôm cậu, song bị cậu từ chối, khóe miệng Tạ Nhạc Thiên đọng một nụ cười nhạt, “Làm nóng người trước đã.”
Tống Từ không biết là Tạ Nhạc Thiên còn có thể nói đùa như thế nữa, trái lại có một phong vị khác biệt, chắp tay đi theo phía sau Tạ Nhạc Thiên đầy hào hứng nhìn Tạ Nhạc Thiên bước đi. Mặc dù Tạ Nhạc Thiên phải dùng gậy chống để đi song bước đi lại không nhanh không chậm sống lưng thẳng tắp, trong mảnh mai có chút gì đó cứng cỏi. Tống Từ càng thưởng thức càng cảm thấy thú vị, ánh mắt nấn ná đảo quanh vòng eo thon của Tạ Nhạc Thiên, lại rơi xuống c*p m*ng tr*n trịa của Tạ Nhạc Thiên.
Ngủ cậu ta.
Ý nghĩ đó lòng vòng trong đầu Tống Từ rất lâu, xuất phát từ tâm lý gì, Tống Từ không có lòng dạ để cẩn thận nghiên cứu, vì thứ d*c v*ng vốn là sự tồn tại khó có thể dùng ngôn từ diễn tả được.
Khi mới gặp Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ còn cảm thấy không hứng thú lắm, bây giờ nhìn dáng vẻ lảo đà lảo đảo đó của Tạ Nhạc Thiên, đã chợt muốn l*t s*ch cậu, mạnh bạo cắn hết một lượt từ trên xuống dưới.
Tạ Nhạc Thiên đẩy cửa phòng ra, mỉm cười nói với Tống Từ: “Mời.”
Tống Từ thay lòng đổi dạ, nhìn nụ cười dịu ngoan động lòng người của Tạ Nhạc Thiên, ôm cổ của cậu hôn một cái, thấp giọng nói: “Yên tâm, không quá đau đâu.”
Tạ Nhạc Thiên cười khẽ không nói, Tống Từ xoay người đi vào cửa, vừa mới giẫm vào lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, song khi phản ứng lại đã muộn rồi, hụt chân rồi rơi thẳng xuống. May là hắn quanh năm luyện võ nên phản ứng rất nhanh, nương thế rơi xuống đáp đất cũng không quá chật vật, ngẩng đầu nhìn lên, bên trên đã đóng lại.
Tạ Nhạc Thiên đứng ở trên, dùng gậy chống nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, cơ quan theo đó mở ra, “Tống quản giáo, ở dưới mát không?”
Tống Từ chắp tay ngửa đầu cười nói: “Trong nhà chủ tịch Tạ có thêm chỗ hay ho thế này từ khi nào vậy.”
“Còn phải cảm ơn lần trước Tống quản giáo đã cho tôi linh cảm,” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói, “Lấy đất làm chiếu, Tống quản giáo nghỉ ngơi đàng hoàng nhé.” Gậy chống gõ một cái, đá cẩm thạch bên trên nhanh chóng che đi tia sáng cuối cùng Tống Từ có thể nhìn thấy được.
Phòng tối, Tống Từ đã lâu lắm rồi không vào, được lắm.
Nhạc Thiên trêu đùa Tống Từ một lần, phần mình thì hết sức bình tĩnh đi tắm rửa sạch sẽ. Với con người tầm cỡ như Tống Từ mà nói, v* v*n tán tỉnh vừa phải sẽ có tác dụng hỗ trợ sức khỏe thể chất và tinh thần, nhốt trong phòng tối một đêm chẳng là gì cả.
Muốn ngủ là ngủ được, thế thì còn gì thú vị nữa, chẳng phải một phen xương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương (1).
Nhạc Thiên thơm ngát từ trong phòng tắm đi ra, tính liếc xem trêu chọc Tống Từ một tiếng, gậy chống mới gõ xuống đất, thì một bóng đen đã nhanh nhẹn bay lên từ dưới đất, xô ngã cậu xuống sàn nhà.
“Ưm——” Cơ thể mềm mại ngã vào sàn đá cẩm thạch cứng rắn, Nhạc Thiên chỉ có cảm giác như người mình bị chia năm xẻ bảy rã ra thành từng mảnh, từng cơn từng cơn đau kéo tới, hai mắt hoa lên, trước mắt tối đen từng hồi.
Chỉ một căn phòng tối thì làm sao nhốt được Tống Từ, hắn nhào lên chuẩn bị sẵn sàng để trị Tạ Nhạc Thiên cho đàng hoàng. Tay mới vừa bóp lên cổ đã thấy mặt mày Tạ Nhạc Thiên trắng như tờ giấy môi run run, lại là dáng vẻ sắp chết đến nơi.
Đáng ghét, Tống Từ mắng trong lòng, thả lỏng tay nhanh chóng ôm cậu lên, sải bước đi đến trước giường, tính ném lên, nhưng lại sợ ném một cái sẽ làm Tạ Nhạc Thiên ngất đi, rốt cuộc vẫn dè đặt xuống, mắng: “Cậu bày trò với tôi, có tác dụng gì không?”
Tạ Nhạc Thiên mím môi run run, mồ hôi lạnh tràn trề trên mặt, một chữ bật ra từ khóe miệng—— “Đau —— ”
Tống Từ thật sự là sắp bị Tạ Nhạc Thiên xoay đến mức không biết làm sao, một cục tức nín trong lồng ngực, hai tay lại nhẹ nhàng cởi áo ngủ của Tạ Nhạc Thiên. Sau khi lột Tạ Nhạc Thiên tr*n tr**ng rồi lật lại xem, phát hiện ra xung quanh xương bướm trên lưng cậu đã xanh hết cả lên.
“Tự gây nghiệt.” Tống Từ không khách khí nói, Tạ Nhạc Thiên nói không ra lời, dường như mất ý thức, chỉ hít thở mơ mơ màng màng kêu đau.
Tống Từ xuất thân dân võ, gân cốt toàn thân làm bằng sắt, thời niên thiếu cũng từng hứng chịu vô số gậy gộc, người bị đánh là người biết cách xử lý vết thương bầm tím rõ nhất, bèn lật người lại, bàn tay thô sần từ từ xoa bóp.
Sau khi xoa nhẹ chừng năm sáu phút, thần hồn Tạ Nhạc Thiên mới dần trở về, mở to mắt, rù rì nói: “Tay nghề sư phụ tốt quá…”
“Câm miệng đi, làm mấy cái trò này ở nhà, chỉ để đề phòng tôi? Tôi đánh hay giết cậu rồi?” Tống Từ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạ Nhạc Thiên hơi cười, thong dong nói: “Anh muốn ngủ tôi.”
“Muốn ngủ cậu, chẳng lẽ là tội chết sao?” Tống Từ chậm rãi xoa bóp da thịt non mềm của Tạ Nhạc Thiên, nói dứt lời, lại vỗ nhẹ lên mông cậu, “Nóng tính vậy sao?”
Tạ Nhạc Thiên chọn mặt vào gối, mái tóc đen ngổn ngang, tươi cười nói: “Chỉ đùa tí thôi, làm gì đến mức muốn anh chết chứ?”
“À, tôi còn đưa cậu một khẩu súng,” Tống Từ cúi đầu cắn nhẹ lên xương bướm lồi lên của cậu, vết bầm tím bị hàm răng sắc k*ch th*ch, Tạ Nhạc Thiên run lên, nghe Tống Từ quái gở nói: “Cậu cầm lấy bắn chết tôi đi.”
Tạ Nhạc Thiên chỉ cười, tiếng cười từ trong gối vọng ra, lầm rầm, cũng có vẻ như nhõng nhẽo.
Tống Từ thấy cậu không còn quá đau nữa, buông ta ra nói: “Trong cái phòng tối của cậu toàn là bụi, tôi đi tắm đây, nếu như cậu còn giở trò gì nữa, tối nay tôi sẽ —— g**t ch*t cậu.”
Tạ Nhạc Thiên lại mơ hồ cười một tiếng.
Tống Từ đi vào phòng tắm tắm rửa, bên trong vang lên nước tiếng, Tạ Nhạc Thiên giãy giụa xuống giường, Tống Từ đúng là có một đôi diệu thủ, không thể nói là “hồi xuân” (2), nhưng bóp xong dễ chịu hơn hẳn. Tạ Nhạc Thiên lê bước đi tới trước cửa phòng tắm, không nhanh không chậm khóa trái cửa phòng tắm từ bên ngoài, rồi lại lê thân nằm lên giường.
Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Tống Từ vặn cửa, phát hiện không mở ra được, giận dữ cười, đạp một cú, cửa gỗ không chịu nổi cú đạp đó của hắn, lập tức vỡ thành từng mảnh ngã đổ xuống đất.
Tống Từ nín giận lên giường, bóp cổ Tạ Nhạc Thiên đè ra hôn, Tạ Nhạc Thiên đau đớn “a” hai tiếng. Bị hắn hôn đến mức sắp ngất đi mất, Tống Từ cười gằn nói: “Lúc nãy tôi nói cái gì, cậu còn giở trò nữa, tôi sẽ giết cậu chết.”
Tạ Nhạc Thiên ho một tiếng, trên mặt ửng lên hai vệ đỏ ửng, giọng khàn khàn cười nói: “Tống quản giáo nhiệt tình như vậy, đương nhiên là tôi phải phối hợp rồi.”
Tay Tống Từ vòng quanh cổ cậu, thần sắc trên mặt biến ảo vài lần, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đàn ông đàn ang, ngủ một lần thôi, không được sao?”
“Không được, ” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Sợ đau.”
Tống Từ đen mặt nói tiếp: “Sao cậu biết chắc chắn sẽ đau?”
Tạ Nhạc Thiên liếc nhìn Tống Từ một cái, cả hai người cùng tr*n tr**ng, Tống Từ sớm đã dâng trào đứng dậy trong con tức giận, Tạ Nhạc Thiên nói: “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy.”
Tống Từ lại cười, “Nếu như không đau, thì cậu có chịu không?”
Tạ Nhạc Thiên nói: “Không chịu.”
Tống Từ hỏi: “Vì sao?”
Tạ Nhạc Thiên hỏi ngược lại: “Tống quản giáo nằm xuống để tôi ngủ một lần, anh có chịu không?”
Tống Từ dứt khoát nằm xuống, “Đến đây đi.”
Tạ Nhạc Thiên bất lực nở nụ cười, “Xin lỗi, tôi có lòng nhưng không có sức.”
Mắt Tống Từ hơi sáng , “Có lòng?”
Tạ Nhạc Thiên chậm rãi tiếp lời: “Không có sức.”
Tống Từ đưa tay ôm chầm cơ thể gầy gò của Tạ Nhạc Thiên, “Tôi có sức.”
“Cút.” Tạ Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Tống Từ đã c** q**n áo ra cả rồi, sao chịu cút được, dính lấy người Tạ Nhạc Thiên kì kèo, nắm hai tay Tạ Nhạc Thiên giữ trước ngực, cọ về phía trước, chạm phải đầu ngón tay mềm mại của Tạ Nhạc Thiên, trong miệng hắn bật ra một tiếng “hm”. Tạ Nhạc Thiên im lặng, chỉ là hơi thở thoáng trở nặng.
Sau khi Tống Từ xả cơn tức kèm theo cơn hứng tình ra ngoài xong, mới nắm cằm Tạ Nhạc Thiên dịu dàng hôn một cái, “Không đánh nữa, chúng ta khách sáo lễ độ với nhau, cứ như vậy đi, thấy sao nào?”
Tạ Nhạc Thiên như là hơi suy tư, thong thả nói: “Khả năng chém gió của Tống quản giáo cũng được đấy…”
Tống Từ cúi đầu liếc mắt nhìn, thì ra là trong lúc hắn cạ cạ phát tiết Tạ Nhạc Thiên cũng run run rẩy rẩy đứng dậy, trắng trẻo mũm mĩm sạch sẽ, Tống Từ vỗ nhẹ vào mông cậu, “Tham ăn thì ít thèm thôi.”
Tạ Nhạc Thiên rụt rè cười cười, giơ cánh tay mềm nhũn lên tóm chặt đầu Tống Từ ấn xuống.
Hai người láo nháo một hồi, Tống Từ ôm Tạ Nhạc Thiên đi lau rửa. Vì Tạ Nhạc Thiên đã mệt đến mức sắp không thở ra hoi, nên Tống Từ chỉ vắt khăn ẩm lau khô cho hai người rồi lại lên giường.
Sau khi lên giường, Tống Từ không yên tâm căn dặn một lần nữa, “Đừng bày trò nữa, cậu có mệt không?”
Tạ Nhạc Thiên đúng là rất mệt, bởi vì cậu đã ngủ thiếp đi.
Tống Từ tràn đầy phấn khởi đến đây, song vẫn như trước không được tận hứng, thầm nghĩ: Thôi được rồi, hôm nay là sinh nhật của cậu ta mà, tạm tha cho cậu ta một lần vậy. Sau đó lại nghĩ thấy hình như mình đã thả cho Tạ Nhạc Thiên tận mấy con ngựa, gần như sắp có thể mở một chuồng ngựa rồi, lại tức giận ôm Tạ Nhạc Thiên cắn mặt cậu.
Tạ Nhạc Thiên như bị hắn cắn đau, nhíu mày lại nhỏ giọng nói: “Chó này.”
“Chó?” Tống Từ thấp giọng nở nụ cười, cúi người lại l**m l**m dấu răng trên mặt Tạ Nhạc Thiên, cảm giác mình giống chó thật. Tạ Nhạc Thiên trong ngực là cành khô khoác thêm một lớp da thịt mềm mại, vốn chẳng có gì thú vị để nói, nhưng không hiểu sao cứ khăng khăng khiến thú tính của hắn bộc phát như thế, chạy theo sau nhất mực xin được một đêm xuân.
Tống Từ nghĩ một hồi, tự nhủ: “Hèn.”
Tạ Nhạc Thiên trong ngực hắn cong cong môi, lộ ra một nụ cười như có như không.
Lần đầu tiên Tống Từ qua đêm ở bên ngoài, ngủ cũng rất say, nửa đêm còn ôm Tạ Nhạc Thiên đi vệ sinh. Tạ Nhạc Thiên muốn tự mình đi, nhưng Tống Từ thấy dáng vẻ loạng choà loạng choạng đứng không vững của cậu, bèn tiện tay bế lên. Có điều Tạ Nhạc Thiên không cảm ơn hắn, mà trái lại còn chê hắn nhiều chuyện, “Tôi không thiếu người làm, cũng không thích như thế.”
Tống Từ đỡ cậu, ung dung bình thản đáp: “Biết rồi.” Cúi đầu l**m cổ Tạ Nhạc Thiên một cái, Tạ Nhạc Thiên đang đi vệ sinh, run bắn lên, chậm rì rì nói: “Đừng l**m, tiểu lệch.”
Tống Từ bật cười, “Tiểu lệch là do cậu không thẳng thớm.”
Tạ Nhạc Thiên giơ tay xoa mái tóc ngắn của hắn, “Đúng rồi anh thẳng, Barbie tất nhiên là thẳng.”
Tống Từ ôm eo của cậu siết thật chặt, hung ác nói: “Ngủ!”
Tống Từ không chỉ qua đêm ở Tạ gia, mà còn ở lại ăn sáng, Tạ Nhạc Thiên ăn uống rất thanh đạm Tống Từ cũng giống vậy, khẩu vị của hai người bất ngờ tương đồng.
Trong mắt tùy tùng của Tạ gia đầy dao, hung hăng găm vào người Tống Từ, bởi vì không chỉ miệng Tạ Nhạc Thiên sưng lên, mà trên mặt còn có một dấu răng.
Tạ Nhạc Thiên thong thả ăn sáng, người làm ở ngoài đi vào, “Ông chủ, cô Hà đến rồi.”
Tạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói với Tống Từ đang húp cháo bên cạnh: “Tống quản giáo, cảm phiền tránh một lúc.”
Tống Từ mặc quần áo mới, do người của hắn đưa tới cho hắn, hắn liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên một cái, “Không cần phải vậy, sớm muộn gì cô ta cũng biết tôi ngủ lại đây.”
“Biết là một chuyện, nhìn thấy là một chuyện khác,” Tạ Nhạc Thiên nhỏ nhẹ nói, “Anh là kẻ thù giết cha giết anh của em ấy, mới sáng sớm, đừng làm em ấy buồn lòng.”
Tống Từ nhìn Tạ Nhạc Thiên vẻ mặt thản nhiên, mím môi cười nói: “Chủ tịch Tạ trong sạch lắm sao?”
“Tôi luôn luôn lấy sự trong sạch ra hành xử,” Tạ Nhạc Thiên phất tay nói, “Tống quản giáo, lên đi.”
Khi Hà Linh đến phòng ăn, Tạ Nhạc Thiên một mình ăn sáng, ngẩng đầu lên cười nhẹ với cô, “Sao đến sớm vậy?”
“Xế chiều hôm nay em phải lên đường đến Cát Nam rồi, muốn đến chào anh một tiếng.” Hà Linh cắn môi nói.
Tạ Nhạc Thiên nói: “Có lòng rồi, ngồi đi.”
Trước mặt Tạ Nhạc Thiên, Hà Linh có cảm giác như bậc con cháu, bởi vì Tạ Nhạc Thiên chăm nom cậu mọi mặt, khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa an lòng. Tạ Nhạc Thiên trong tim cô, là một người thay thế như anh như cha sau khi cha và anh rời đi. Cô nghiêm chỉnh ngồi xuống, cũng không biết nên nói gì, cảm kích đối với Tạ Nhạc Thiên đã không thể nói rõ qua dăm ba câu.
Cả hai người đều không nói lời nào, Tạ Nhạc Thiên tiếp tục ăn sáng, Hà Linh yên tĩnh ngồi bên cạnh, bầu không khí trái lại ấm áp.
Sau khi Tạ Nhạc Thiên ăn xong, lau tay, nói với Hà Linh: “Thời tiết ở Cát Nam rất nóng, nắng cũng to, cẩn thận đừng để cháy nắng.”
Đi Cát Nam đối Hà Linh mà nói tất nhiên là ngàn khó vạn hiểm, cho dù Tạ Nhạc Thiên đã chỉ dạy cô rất nhiều, còn cố tình gọi hai người bên mình đi theo cô. Trong lòng Hà Linh cũng là thấp thỏm không thôi, nghe thấy hai câu căn dặn đó của Tạ Nhạc Thiên, Hà Linh lại cười, “Được, em sẽ không để anh có một hôn thê khó coi không ra gì.”
Tạ Nhạc Thiên khẽ mỉm cười.
Cuối cùng Hà Linh nói: “Em có thể ôm anh một cái không?”
Tạ Nhạc Thiên sửng sốt, Hà Linh có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, “Chỉ… chỉ là em muốn…”
“Được.” Tạ Nhạc Thiên ngồi ở tại chỗ, dang tay với Hà Linh.
Hà Linh mở cánh tay ôm nhẹ Tạ Nhạc Thiên, cô cũng từng vô số lần dùng cách thức giống như thế này để ôm cha mình, nàng đỏ cả vành mắt nói: “Anh nhớ ăn nhiều vào, chăm sóc cho mình, không cần quá bận tâm.”
“Ừm.” Tạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay cô.
Hà Linh đi rồi, Tạ Nhạc Thiên nói với tùy tùng: “Gọi Tống quản giáo ra đi.”
Tùy tùng lại nói: “Tống quản giáo đi rồi.”
Tạ Nhạc Thiên ngẩn ra, “Đi rồi?” Lập tức lại “nha” một tiếng, vừa tính đứng dậy rồi lại nhíu mày, nói với tùy tùng: “Ra ngoài xem xem.”
Hà Linh thất vọng mất mát đi ra Tạ trạch, lại liếc mắt ngóng nhìn Tạ trạch một cái, quay đầu lại đang chuẩn bị lên xe. Kéo mở cửa xe ra lại thấy bên trong xe có một người đàn ông cao lớn đang ngồi, Tống Từ nghiêng mặt, bóng tối dày đặc trên mặt, “Cô Hà, lại gặp rồi.”
__
(1) chẳng phải một phen xương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương: 不经一番寒彻骨, 哪得梅花扑鼻香.
Trích trong bài kệ của Thiền sư Hoàng Bá Hi Vận:
塵勞迥脫事非常
繫把繩頭做一場
不是一番寒徹骨
爭得梅花撲鼻香?
Trần lao quýnh thoát sự phi thường
Hệ bả thằng đầu tố nhất trường
Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt
Tranh đắc mai hoa phốc tỷ hương
Bản dịch của Trần Tuấn Mẫn:
Vượt khỏi trần lao việc chẳng thường
Đầu dây nắm chặt giữ lập trường
Chẳng phải một phen xương lạnh buốt
Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương.
(2) có một đôi diệu thủ, không thể nói là “hồi xuân”: Nguyên văn 一双妙手, ‘回春’ 谈不上
妙手回春 – diệu thủ hồi xuân.
Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng. ◇Đãng khấu chí 蕩寇志: “Toàn Trượng tiên sanh diệu thủ hồi xuân” 全仗先生妙手回春 (Đệ tứ thập tứ hồi) Toàn Trượng tiên sanh đúng là bậc diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế. ☆Tương tự: “Hoa Đà tái thế” 華陀再世, “dược đáo bệnh trừ” 藥到病除.
Nguồn: hvdic.thivien.net