☆, Chương 352
Thế giới 22: Quản giáo 13
Hà Bẩm Thành đứng hàng năm trong Hà gia, tuy mẹ hắn không phải vợ chính thức, song cũng là bà ba do Hà Nguyên Sinh cưới hỏi đàng hoàng —— thời đó vẫn còn một chồng nhiều vợ.
Tiếc rằng sau này thói đời thay đổi, thân phận của hắn phút chốc trở nên lúng túng, đồng thôi không khéo đưa đẩy, không được Hà Nguyên Sinh yêu thích. Thế là Hà Nguyên Sinh theo chính sách quăng cả hắn và mẹ đi, cho một cọc tiền rồi không thèm ngó ngàng nữa.
Hà Bẩm Thành tự dựa vào sức mình để trở thành như ngày hôm nay.
Đối với tài sản của Hà gia, Hà Bẩm Thành không nóng lòng đến vậy, vì mong muốn lớn nhất của hắn là danh chính ngôn thuận chủ nhân trở thành Hà gia, hắn đã từng cách giấc mơ này chỉ có một bước.
Sau đó bị Tống Từ trước mặt đánh nát xương và ý tưởng.
Nước đá tí ta tí tách rơi vào cổ áo đồng phục bệnh nhân, Hà Bẩm Thành run lên, “Là anh…” Hắn không hỏi anh muốn làm gì, vì như vậy quá ngu xuẩn. Ấn tượng đầu tiên mà Tống Từ để lại cho hắn đến bây giờ vẫn còn trên tay hắn, đau rát.
Tống Từ gật gật đầu, hít một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Ngũ thiếu, chịu khổ rồi.”
Hà Bẩm Thành bật cười một tiếng, không đáp lại, người là dao thớt mình là cá thịt, ngay lúc này hắn không tư cách lên tiếng.
Tống Từ nhìn thấy hắn vẫn có đầu óc, trong lòng thầm nghĩ không hổ là người Tạ Nhạc Thiên vừa ý, Hà Thiện Hải, Hà Linh và Hà Bẩm Thành, con cháu nhà họ Hà này chỉ có ba người này có thể dùng được.
“Ngũ thiếu hận tôi sao?” Tống Từ bình thản hỏi.
Một tay Hà Bẩm Thành bị gãy đang bị treo lên sắp mất cảm giác, môi run lên, chậm rãi nói: “Không hận.”
Tống Từ nói: “Người anh em Hà Thiện Hải của cậu chết trong tay tôi, cha cậu Hà Nguyên Sinh bị chọc tức chết, không hận?”
Hà Bẩm Thành đột ngột cười to một tiếng, sang sảng nói: “Cảm ơn.”
Tống Từ cũng cười, “Ngũ thiếu, ngoại trừ cậu còn trẻ ra, còn lại thật sự không tìm được thói xấu nào lớn cả.”
Tống Từ bẻ thuốc, nói: “Ngũ thiếu, tôi nói thẳng né, cậu muốn đi theo Tạ Nhạc Thiên, đúng không?”
Hà Bẩm Thành trầm mặc không nói, bởi vì không nắm chắc được thái độ của Tống Từ, hắn không dám tùy tiện mở miệng.
“Thực ra cậu cũng không ngốc, hẳn là rất rõ ràng, tôi và Hà gia trai cò tranh nhau, ngư ông nào được lợi, không cần tôi phải nói,” Tống Từ châm thêm điếu thuốc nữa, hút một hơi thở ra làn khói tắng, ôn tồn nói, “Đi theo đuôi bị người ta lừa gạt không phải lối thoát gì hay, Ngũ thiếu, cậu nói xem?”
Hà Bẩm Thành nghe hiểu, bọt nước trên đầu tí tách, nét mặt do dự chần chừ, giữa Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên, hắn không có hảo cảm quá lớn với người nào cả. Thực chất nói trắng ra, thì ai đối với hắn cũng là lợi dụng, có điều Tống Từ thẳng thắn hơn một chút, trực tiếp chỉ thẳng ra, Tạ Nhạc Thiên còn điểm tô một phen ít nhiều cho đẹp.
Đối với Hà Bẩm Thành mà nói, đưa ra lựa chọn giữa hai người này, nếu loại trừ nhân tố cảm tình ra, thì hắn muốn chọn—— “Tống quản giáo không có ý định lừa tôi chứ?”
Tống Từ khoát khoát tay, khói trắng trên đầu ngón tay tung bay, “Tôi làm việc thích rõ rõ ràng ràng, cậu giúp tôi, tôi đưa cái vỏ Hà gia cho cậu.”
Hà Bẩm Thành kịch liệt động lòng.
Cho dù là Tạ Nhạc Thiên cũng không cũng không đưa ra điều kiện hấp dẫn đến vậy.
Hà Bẩm Thành biết mình tay không, hiện tại dẫu có thế nào cũng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bến tàu nào cũng thế, ai ra giá cao, hắn lạy người đó, đạo lý chẳng phải như thế sao?”
Hà Bẩm Thành chỉ suy tư chốc lát sau, lúc này đồng ý.
Tống Từ khen: “Thoải mái.”
Hà Bẩm Thành tranh ăn với hổ được thả xuống, lại được khiêng về bệnh viện nguyên đai nguyên kiện, Nghiêm Đông bắt đi, cũng là Nghiêm Đông đưa về, không có một chỗ sơ suất.
Hà Bẩm Thành kẹp giữa Tạ Nhạc Thiên cùng Tống Từ chịu thiệt thòi, trong lòng chỉ ước gì cả hai người chết chung với nhau.
Bây giờ là Tạ Nhạc Thiên đấu với Tống Từ, hắn cũng nên nghĩ cách lên làm ngư ông mới được!
Tống Từ lặng yên không một tiếng động chôn một quả mìn bên cạnh Tạ Nhạc Thiên, qua mấy ngày sau lại như không có chuyện gì xảy ra đến Tạ gia làm khách, hắn mua một bó hoa hồng rất lớn, Âu phục tinh xảo, hoa hồng tươi tắn rực rỡ. Tạ Nhạc Thiên nhìn thấy hắn thì ngây ngẩn, bởi vì Tống Từ cầm bó hoa hồng phong độ ngời ngời, dáng vẻ như là theo đuổi người ta vậy, vô cùng không hợp với khí chất của bản thân hắn.
Tạ Nhạc Thiên vuốt lồng ngực mình, rất không nể mặt nói: “Tống quản giáo, anh làm tôi sợ.”
Tống Từ nhướng mày, đưa bó hoa hồng trước ngực về phía trước, “Cầm lấy.” Hắn thấy mình cầm một bó hoa to đùng trông ngốc chết đi được.
Tạ Nhạc Thiên nhận hoa, mặt mày cậu tái nhợt, trong lòng ôm một to hoa còn to hơn người mình, gương mặt trắng trong thuần khiết thoáng hiện lên chút màu, nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Tống Từ cũng hơi cười, “Thích là tốt rồi.”
Hôm nay hắn đến sớm, vẫn kịp ăn bữa tối với Tạ Nhạc Thiên.
Người làm Tạ gia rất khách sáo với Tống Từ, đến xưng hô cũng sửa lại, chỉ gọi là “anh Tống”, Tống Từ biết là do Tạ Nhạc Thiên dặn dò, cố tình liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên. Tạ Nhạc Thiên đang ăn canh, động tác chầm chậm, môi khẽ nhếch, xinh đẹp vô ngần.
Tống Từ vẫn luôn nhìn cậu, lấy cậu dùng với cơm.
Ăn tối xong, hai người lại lên giường chơi một trận như bình thường, Tạ Nhạc Thiên sống dở chết dở sắc mặt ửng đỏ. Tống Từ tỉ mỉ quan sát cậu, phát hiện ra trong loại sống dở chết dở này thực ra phần “sống” vẫn nhiều hơn chút. Tạ Nhạc Thiên rất ngoan cường không chịu chết, nếu quả thật không chịu được, cậu sẽ không để cho Tống Từ lên giường.
Sau đó, hai người tr*n tr**ng ôm nhau nói chuyện trong chăn, Tống Từ v**t v* thắt eo của cậu, chậm rãi nói: “Em lấy tôi tìm niềm vui, đúng không?”
Tạ Nhạc Thiên mệt mỏi, đã sắp ngủ thiếp đi, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là anh trêu chọc tôi, sao anh sao còn trả đũa?”
Tống Từ ngậm miệng không nói, hắn vẫn luôn càng sốt ruột thì càng bình tĩnh, lòng dạ Tạ Nhạc Thiên quá xảo quyệt, không thấy thỏ không thả chim ưng, mấy lần chủ động lấy lòng hắn đều có mục đích khác. Đầu óc Tống Từ nhanh chóng vận chuyển, càng nghĩ càng thấy thất vọng, cúi đầu ngắm nhìn Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt ngủ say sưa, đưa tay véo nhẹ mặt của cậu một cái.
Hà Bẩm Thành dưỡng bệnh cho khỏe xong thì lập tức đến đưa tin cho Tạ Nhạc Thiên.
Cả ngày Tạ Nhạc Thiên đều ở nhà, có đôi phần ý tứ như là tính toán nơi màn trướng mà giành được thắng lợi ngoài ngàn dặm (1).
Người làm dẫn Hà Bẩm Thành đi gặp Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên đang ngồi trong sân tắm nắng. Hiện tại trời vào thu khí trời dần lạnh, cậu không thể cởi hết ra tắm được, nên mặc áo len màu vàng thật mỏng ngồi trên ghế mây đọc sách.
“Chủ tịch Tạ.” Hà Bẩm Thành cung kính gọi.
“Đến rồi sao,” Tạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nở nụ cười với hắn, “Ngồi đi.”
Hà Bẩm Thành ngồi lên ghế mây bên cạnh cậu, lòng dạ hắn căng thẳng, đặt mông ngồi xuống, không dùng đúng lực, hơi đổ người về phía trước, suýt chút nữa thì cả người cả ghế đã ngã sóng soài rồi.
Tạ Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn hắn, không kiềm được “xì” bật cười một tiếng, “Không có sao chứ?”
Hà Bẩm Thành ổn định cơ thể ngồi yên, mặt đỏ tới mang tai nói: “Không sao cả.”
Không hiểu sao lại xấu mặt như thế ngay trước mặt Tạ Nhạc Thiên, lúc Hà Bẩm Thành đến hắn ôm một tâm trạng căng thẳng của “gián điệp hai mang”, một lần suýt té ngã vừa rồi đã biến tất cả hùng tâm tráng chí của hắn trở thành trò cười, đỏ mặt không nói lời nào.
Tạ Nhạc Thiên rất bình tĩnh cười, cầm sách trong tay đưa cho Hà Bẩm Thành, “Đã đọc chưa?”
Hà Bẩm Thành liếc nhìn, là “Cộng hòa” (2), đầu ngón tay xanh xao ưng ửng hồng của Tạ Nhạc Thiên đặt trên trang sách màu vàng nhạt —— “Nếu như kẻ phi nghĩa sống hạnh phúc hơn người chính nghĩa, vậy thì tại sao chúng ta còn muốn trở thành một người chính nghĩa?” (3)
Mắt Hà Bẩm Thành giống như bị bỏng phải vậy, nghiêng mặt qua đáp: “Ngành tôi học kiến trúc, không phải học triết học.”
Tạ Nhạc Thiên khép sách lại, ngửa mặt về phía sau, thoải mái nằm trong ghế mây, nói như nói mê: “Triết học, ai cũng nên học.”
Sắc mặt Hà Bẩm Thành hơi bình tĩnh lại một chút, “Chủ tịch Tạ, khi nào thì tôi đến công viên thủy sinh làm việc cho anh?”
Tạ Nhạc Thiên nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn hắn, “Gấp lắm sao?”
Hà Bẩm Thành thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đã làm lỡ quá nhiều thời gian rồi.”
Tạ Nhạc Thiên hơi cười với hắn, “Có thời gian để có thể làm lỡ, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
Sự nhu mềm và yếu ớt của Tạ Nhạc Thiên quả đúng là vũ khí mạnh mẽ nhất của cậu. Hà Bẩm Thành không khỏi hoảng sợ run rẩy trong nụ cười mang chút thê lương đó của cậu, hắn lại hơi ngứa tay, cái tay ngứa ngáy đồng thời cũng truyền đến cơn đau như có như không.
Tay hắn bị Tống Từ vặn gãy sinh ra ám ảnh tâm lý, vừa nảy lên tà niệm với Tạ Nhạc Thiên, tay lập tức đau nhói.
Chút đau nhức đó nhắc nhở Hà Bẩm Thành, cho dù Tạ Nhạc Thiên thoạt nhìn có nhu nhược quyến rũ đến nhường nào, thì từ đầu đến cuối cũng không phải là người đơn giản. Hà Bẩm Thành trầm giọng nói: “Chủ tịch Tạ cho tôi một lời chắc chắn đi, đừng mỡ treo miệng mèo với tôi (4).”
Trong người nhà họ Hà dường như bẩm sinh đều mang một chút ngang ngạnh, Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Ngày kia cậu qua.”
Hà Bẩm Thành nóng mặt, “Được!”
“Ông chủ,” Người làm qua tới, “Anh Tống đến rồi.”
Hà Bẩm Thành biến sắc, lập tức cúi gầm mặt xuống, hai tay không nhịn được run lên.
Tạ Nhạc Thiên chú ý tới điểm bất thường của hắn, không nghĩ nhiều, chỉ nói với Hà Bẩm Thành: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi cho người đi theo cậu, anh ta sẽ không làm khó cậu đâu.”
Hà Bẩm Thành “ừm” một tiếng từ trong lỗ mũi, đi theo phía sau người làm rập khuôn từng bước cúi đầu đi ra ngoài. Tống Từ đi lướt qua hắn, hắn chỉ nhìn thấy đôi giày không vấy một hạt bụi của Tống Từ.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, nói với người làm: “Hình như tôi làm rơi đầu rồi, để tôi quay lại tìm thử.”
Người làm của nhà họ giống như cô hồn dã quỷ, im lặng không lên tiếng cũng không cản lại.
Hà Bẩm Thành đi nhanh vài bước, càng đến gần sân trong thì tim càng đập rộn lên thình thịch. Cổng sân là một cổng mở hình vòm kiểu Trung Quốc, hàng tre xanh giăng hai bên, Hà Bẩm Thành đứng trong rừng trúc nghe thấy bên trong có tiếng như có như không vọng ra.
Chủ yếu vẫn giọng của Tống Từ, tiếng Tạ Nhạc Thiên nói chuyện nhẹ, Hà Bẩm Thành cách lớp tường cũng nghe không rõ, một lát sau hắn vẫn đành từ bỏ, quay đầu đi.
Thực ra thì Hà Bẩm Thành chỉ cần hơi dò đầu ra một chút đã có thể nhìn thấy lúc này Tạ Nhạc Thiên đang ngồi trên đùi Tống Từ hôn môi với hắn.
“Giữa ban ngày, sao anh lại tới đây?” Tạ Nhạc Thiên thân mật hỏi.
Tống Từ vuốt vòng eo của cậu, hờ hững hỏi lại: “Chỉ có buổi tối tôi mới được đến à?”
Tạ Nhạc Thiên khẽ cười nói: “Anh biết ý tôi không phải thế, tại sao cứ phải tìm lỗi trong lời nói của tôi?”
Tống Từ thơm nhẹ trên mặt cậu, “Nói chuyện với công tử bột, vui vẻ vậy sao?”
Tạ Nhạc Thiên bật cười, hai tay nâng mặt Tống Từ lên, dịu dịu dàng dàng nhìn hắn, “Barbie, bàn về ngoại hình, thì anh giống công tử bột hơn cậu ta đấy.”
Tống Từ ngoài cười nhưng trong không cười khẽ cong môi, nắm tay của cậu cắn một cái. Tống Từ đến là vì muốn ăn thịt, cũng không màng bận tâm là sáng hay tối, ôm Tạ Nhạc Thiên lên làm bừa làm bậy. c** q**n áo Tạ Nhạc Thiên trái cắn một cái phải cắn một cái, nhưng lại không hề động vào bên dưới cậu, ngay khi Tạ Nhạc Thiên đang kinh ngạc thì Tống Từ cầm một gói giấy trong túi ra, “Chủ tịch Tạ, đồ hay, thử xem?”
Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên hơi đổi một chút, bình tĩnh nói: “Cái gì?”
Tống Từ mở gói giấy ra, bên trong là hai viên thuốc nhỏ màu trắng, dịu dàng cười nói với Tạ Nhạc Thiên: “Đồ hay bảo đảm không để em đau, hàng nhà tự nghiên cứu phát triển, không có tác dụng phụ, còn ngọt, vị quýt.” Hắn cầm lấy một viên trong đó, đưa đến bên mép Tạ Nhạc Thiên.
Tạ Nhạc Thiên ngửa ra sau một chút, tia sáng như sao mờ đêm đông trong đôi mắt b*n r* xung quanh, “Barbie, anh đang đùa tôi đấy à?”
Tống Từ nghiêng đầu nói: “Em nói đau cho nên không chịu, tôi quan tâm em như thế, sao lại là đùa em rồi?”
Tạ Nhạc Thiên biết Tống Từ đang muốn trở mặt, cũng không khó hiểu, dù sao thì thân phận của Tống Từ vẫn còn ở đó, không thể nào cứ để cậu đùa bỡn trong lòng bàn tay mãi được. Rất bình tĩnh kéo chăn che lại nửa người dưới của mình, “Mời anh về.”
Trên mặt Tống Từ hiện lên nụ cười dữ tợn, bỗng nhiên nhào tới, thoắt cái áp đảo Tạ Nhạc Thiên, cưỡng ép cạy miệng cậu ra, nhét viên thuốc vào miệng cậu. Tạ Nhạc Thiên hoàn toàn biến sắc, muốn ói ra, lại phát hiện thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra, rồi lập tức tức giận phất tay lên cho Tống Từ một bạt tai, “Tống Từ, anh muốn chết sao!”
Gương mặt tối tăm của Tống Từ dần chuyển sang vô cảm, thấy Tạ Nhạc Thiên đau đớn khom người móc họng mình, con tim thật sự lạnh lẽo. Quả nhiên là hắn ti tiện mà.
“Đừng móc nữa,” Tống Từ lạnh nhạt nói, “Vitamin, ăn không chết .”
Tạ Nhạc Thiên dừng động tác lại, thở hổn hển chậm rãi bình phục.
Tống Từ xuống giường, chỉnh nếp nhăn quần áo, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
“Rầm” tiếng đóng cửa truyền đến, Tạ Nhạc Thiên như thoát lực ngã xuống, nằm trong chốc lát, rồi với tay cầm cái gối ném ra ngoài. Cậu diễn vất vả như thế, tưởng đâu cuối cùng cũng khổ tận cam lai, lúc móc họng suýt tí thì bật cười thành tiếng rồi…
Nhạc Thiên: “Hu hu hu tao mệt rồi, tao thật sự mệt mỏi.”
Hệ thống dịu dàng nói: “Mệt quá thì đi chết luôn đi, không sao đâu, mẹ sẽ nhặt xác cho con mà.”
Nhạc Thiên: “…” Cảm ơn, đã được động viên.
__
(1) tính toán nơi màn trướng mà giành được thắng lợi ngoài ngàn dặm: Nguyên văn 帐中运筹帷幄, 决胜千里之外.
Hình như sửa lại từ câu 运筹帷幄之中,决胜千里之外.
Tui dùng bản dịch ở đây.
(2) “Cộng hòa”: Nguyên văn tiếng Trung “理想国”
Cộng hòa (Tiếng Hy Lạp: Πολιτεία, Politeia) là cuốn sách về Socrates được Platon viết vào khoảng năm 380 TCN trả lời các câu hỏi về công lý, thành phố công lý, và cá nhân công lý. Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của Platon và là một trong những tác phẩm có ảnh hưởng lớn nhất lên sự phát triển tư duy của triết học và học thuyết chính trị. Nhân vật chính trong tác phẩm là Socrates cùng với nhiều học giả Athen và các nơi thảo luận về ý nghĩa của công lý, và kiểm chứng xem liệu một người hành động theo công lý có hạnh phúc hơn một người luôn hành động ngược lại, từ đó Socrates đưa ra đề nghị về một thành phố dưới sự quản lý một vị vua hiền triết (philosopher-kings). Các nhân vật cũng bàn về Học thuyết các dạng (Theory of Forms), sự bất tử của linh hồn, và vai trò của triết gia và thơ ca trong xã hội.
Nguồn: vi.wikipedia.org
(3) “Nếu như kẻ phi nghĩa sống hạnh phúc hơn người chính nghĩa, vậy thì tại sao chúng ta còn muốn trở thành một người chính nghĩa?”: Gốc “如果不正义的人过得比正义的人更幸福, 那么我们为什么还要成为一个正义的人?”
Tui có tìm pdf của cuốn Cộng hòa tìm thử mà không tìm ra, nên không biết có trong sách không, có ai biết gì thì chỉ tui với nha.
(4) đừng mỡ treo miệng mèo với tôi: Gốc 不要吊我的胃口, ý câu này đại loại là thả miếng thịt mà không cho ăn á.